Chương 165: Cắn chết anh

Lương Thần lảng tránh vấn đề nhưng Lý Nha Nội vẫn bùi ngùi nghĩ đến điều kỳ diệu kia. Không những đã làm cho tên Chủ tịch An kiêu ngạo phải ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi, mà còn mang đến cho huyện Tây Phong khoản đầu tư hơn 200 triệu tệ cho nhiều hạng mục. Đây mới thực sự là người có tiền có địa vị. Hắn không khỏi nghĩ đến câu nói mà Chủ tịch Lâm đã từng nói với hắn :

- Trên đời này, không có gì mà quyền lực không thể làm được, không có gì mà tiền không thể mua được, mà thật không may, những cái này tôi đều có

Cùng lúc đó, ở hội quán Hoàng Triều tại Liêu Dương, Chủ tịch Lâm đang cô độc ngồi chiếc xe lăn, ánh mắt khô khan của ông nhìn về phía những ngọn đèn bên ngoài cửa sổ, trong lòng tĩnh lặng như mặt nước không một gợn sóng. Ông ta là người có quyền thế rất lớn, giàu có vô cùng, có thể đứng trên đỉnh của Kim Tự Tháp để hô mưa hô gió, nắm trong tay vận mệnh thậm chí là tính mạng của người khác. Nhưng trớ trêu thay, người luôn có địa vị cao trong mắt người khác như ông ta, lại cũng có sự hụt hẫng không sao lấp đầy như bao người khác. Ông ta không thể trở về quá khứ, cũng không thể nhìn thấy trước được tương lại. Điều mà ông ta có thể làm được bây giờ chỉ là chịu đựng sự đau khổ và dằn vặt.

Vừa rồi, Tổng giám đốc Quan Cát Ân đã gọi điện cho ông ta, nói rằng một người phụ trách của một công ty tại Cửu Long Hồng Kông đã gặp Lương Thần ở Tây Phong, và giữa họ đã xảy ra một chút hiểu lầm. Hiểu được việc Lương Thần vô tình hay cố ý đã lợi dụng danh nghĩa, thân phận của ông khiến ông không khỏi bật cười một cách vui sướng. Ông ta biết được ưu thế của quyền lực và những gì mà quyền lực có thể làm được. Cảm giác thích thú khi mà chỉ cần một vài lời nói mà đã có thể khiến người ta phải tỏ ra kính trọng và nể phục mình thì rất dễ khiến người ta chìm đắm vào khó có thể rút ra được. Lương Thần đang chìm trong cảm giác thích thú đó, và hắn cũng đang quen dần với việc hưởng thụ cảm giác này, nên theo lý mà nói, hắn sẽ vì muốn tiếp tục hưởng thụ cảm giác đó mà ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của ông ta.

10 ruỡi đêm, Phó chủ tịch thành phố Lang và Trưởng phòng Mã của cục đầu tư đưa những thương nhân Hồng Kong về khách sạn nghỉ ngơi. Theo kế hoạch ban đầu, lịch trình ngày mai sẽ là đi khảo sát huyện Thông Cát bên cạnh. Nhưng Chủ tịch hội đồng quản trị An Quang Nhuận của công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật điện tử Cửu Long Hông Kong đã quyết định ngày mai trở về Liêu Dương, và đi máy bay từ Liêu Dương về Hông Kong.

Cả Phó chủ tịch thành phố Lang và Trưởng phòng Mã đều không ngờ rằng, tuy tối hôm đó, Chủ tịch An rất mất mặt, nhưng ông lại không tỏ vẻ không hài lòng chút nào, mà sau khi gọi điện về xong lại lập tức quyết định đầu tư xây dựng công xưởng tại Tây Phong, và dự định ban đầu sẽ chia làm ba kỳ để hoàn thành dự án đầu tư gần 300 triệu này. Tuy nói rằng vùng Tây Phong này rất có tiềm năng về môi trường đầu tư, nhưng người đã quá quen với việc giới thiệu cho giới đầu tư như Phó chủ tịch thành phố Lang và Trưởng phòng Mã, lại cảm thấy vị Chủ tịch An này trước sau thay đổi quá nhanh

Còn tại vì sao lại có sự thay đổi như vậy, hai người họ bỗng nhiên nhớ đến một người.

Giải quyết xong việc của các thương nhân Hồng Kông xong, Phó chủ tịch thành phố Lang lập tức thông báo cho Bí thư Thành ủy Lương. Hiện nay, giới quan trường của thành phố Long Nguyên đã xuất hiện trạng thái không cân bằng. Bí thư thành ủy Lương Khởi Minh đang nắm giữ quyền lực cao nhất trong tay, còn Chủ tịch thành phố Lam Quý Hữu thì đang bị thất thế trầm trọng. Những người đối lập với họ Lam không phải ít, ngoài ra còn có rất nhiều kẻ trung gian đang ngồi xem xét tình hình. Trong bối cảnh này, Phó chủ tịch thành phố Lang không thể không thuận theo ý trời, bước chân vào phe của họ Lương.

- Sao rồi?

Nhìn thấy chồng đang một tay ấn lên điện thoại như đang có chuyện gì xảy ra, bà Ninh Nhu không khỏi cảm thấy kỳ lạ liền lên tiếng hỏi.

- Điện thoại của Lang Tiếu, nói Chủ tịch An Đông Nhuận của Công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật điện tử Cửu Long Hông Kong đã quyết định đầu tư xây dựng xưởng sản xuất tại Tây Phong, dự án đầu tư gần 300 triệu này đã chắc chắn nắm trong tay rồi!

Lương Khởi Minh mắt nhắm hờ trả lời.

- Ồ, vậy thì coi đó là tin tốt lành rồi!

Ninh Nhu cười mỉm và nói: - Vị Phó chủ tịch thành phố Lang này quả thực là người có năng lực !

- Chuyện này, chưa chắc hẳn đã là công lao của Lang Tiếu!

Lương Khởi Minh đi đến ngồi bên cạnh vợ mình, lắc đầu và nói:

- Có lẽ phải cảm ơn Lâm Tử Hiên mới đúng!

Nhìn vẻ nghi hoặc của vợ, Lương Khởi Minh kể cho vợ nghe một chuyện khác mà Lang Tiếu đã nói với mình. Sau cùng, nhíu mày và nói:

- Em có thể đoán được Chủ tịch Lâm này muốn làm gì không?

- Em không đoán được! Bà Ninh Nhu chau mày, lắc đầu nhè nhẹ. Bà hiểu được rất rõ những tin tức mà vừa rồi chồng bà tiết lộ. Những tên thương nhân Hông Kong kia dựa vào sự lắm tiền nhiều của mà ngang ngược, cơ bản là không xem chính quyền địa phương ra gì. Vì sao lại trước đấm sau xoa như vậy, thiết nghĩ là vì sự ra mặt của Lương Thần. Nhưng Lương Thần lại có bản lĩnh lớn như vậy sao? Đáp án là không phải vậy, mà xét đến cùng, cũng là do vai trò mang tính quyết định của vị Lâm Tử Hiên kia. Chồng bà nghi ngờ không biết tại sao Lâm Tử Hiên lại ủng hộ Lương Thần như vậy, hay chỉ là do tướng mạo của hai người giống nhau?

- Đứa cháu trai này của anh xem ra thật không tồi! Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, Ninh Nhu dựa vào vai chồng và nói.

- Quả thực là không tồi, rõ ràng nó là chiếc bánh ngon!

Ánh mắt Lương Khởi Minh có chút biến sắc, ngửi được mùi thơm nhẹ nhẹ từ chiếc áo lụa tơ tằm, ông ta cười và nói:

- Anh muốn xem xem, cái tay Chủ tịch Lâm kia muốn giở trò gì. Nếu như ông ta muốn cướp người thì chắc là anh không thể không đấu lại với ông ta rồi!

Ninh Nhu không nói gì, chỉ quay đầu lại nhìn chồng một cái. Tuy nghe chồng nói có vẻ thoải mái, nhưng bà hiểu rõ, lần này chồng bà thật sự đang gặp rắc rối! Hành vi chọc gậy bánh xe của Lâm gia có thể đã không xứng với vai trò của người làm chú.

Buổi sáng hôm sau, Lương Thần vừa ăn sáng xong thì điện thoại của hắn liên tục đổ chuông. Sau khi nghe hết các cuộc điện thoại xong, hắn ngồi trên ghế sofa và cảm thấy hơi choáng đầu. Lý Nha Nội thì vâng lệnh của Bí thư Huyện ủy mời hắn đến nhà ông ta dùng cơm; mấy người bạn của hắn là Lưu Chí Cương, Khúc Tiểu Binh, Kim Tuấn Dân cũng mời hắn ra ngoài ăn cơm; người mà tối hôm qua hắn gặp tên là Chủ tịch Tiếu gì gì đó cũng nhờ Trưởng phòng Cát gọi điện đến mời hắn đi ăn cơm; thậm chí mấy đứa bạn học của Lương Tuyết San cũng mời hắn đi ăn cơm để biểu thị sự cảm ơn đối với hắn. Nhiều bữa cơm như vậy mà đi hết được, hôm nay hắn không phải vì uống say mà chết thì cũng bị no mà chết, mà những bữa ăn này, không thể tùy tiện mà từ chối được.

Nhà Bí thư Huyện ủy là nhất thiết phải đến, bởi vì hắn cần phải tôn trọng lãnh đạo. Bữa cơm của Lưu Chí Cương, Khúc Tiểu Binh cũng không thể từ chối được, vì hắn cần giữ gìn tình bạn và quan hệ với đồng nghiệp. Lời mời của thương nhân Hông Kong thì cũng không thể từ chối vì đây là phép lịch sự và cũng là để đối phó với bọn họ; còn bữa cuối cùng hắn cũng không nhẫn tâm mà từ chối lời mời nhiệt tình của Lương Tuyết San và bạn của cô ấy.

Do đó, hậu quả là ngày 4 tháng 10 hôm đó Lương Thần tuy vinh quang nhưng lại say bí tỉ. Buổi trưa đến ăn cơm cùng đồng nghiệp, buổi chiều đến ăn cơm cùng thương nhân Hông Kông, buổi tối thì hắn đến ăn tối nhà Bí thư huyện ủy Lý, sau đó hắn cố gượng đến tham dự cùng Lan Nguyệt, Lương Tuyết San, Uông Văn Hân và mấy người bạn của Lương Tuyết San.

Sau khi xuống xe taxi, Lương Thần người sực mùi rượu, đi đường bắt đầu nghiêng ngả, cũng may là có Lan Nguyệt đỡ, cuối cùng cũng về được đến nhà. Nằm lên giường, hắn nghe thấy mơ hồ những lời trách mắng của bố mẹ và cảm thấy như đang có người dùng khăn ấm lau trên mặt hắn, sau đó thì hắn không biết chuyện gì xảy ra nữa.

Lương Thần tỉnh dậy, hắn cảm thấy rõ ràng một cơ thể ấm áp đang nằm trong lòng hắn, mở mắt ra thì thấy Lan Nguyệt đang nằm ngoan ngoãn trong lòng hắn như con mèo con.

Ấy! Con bé Lan Nguyệt này! Lương Thần ngượng ngùng, từ từ xoay mình, rồi nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ bé của Lan Nguyệt đang để trên lưng hắn xuống. Tuy Lan Nguyệt mặc quần áo ngủ, nhưng Lương Thần có thể cảm nhận rõ mồn một được sự mềm mại và sức nóng tỏa ra từ cơ thể Lan Nguyệt. Đặc biệt là đôi "ngọc nữ phong" khiến những cô gái trưởng thành cũng phải ghen tỵ, đang áp sát ngực Lương Thần, nhịp nhàng cùng với nhịp thở, lộ rõ sự đàn hồi đến mê hoặc.

Hắn bước nhẹ chân xuống giường, thở phào trong lòng. Đây là phòng ngủ của hắn, mà không, bây giờ nó đã trở thành phòng ngủ của Lan Nguyệt rồi. Xem chừng Lan Nguyệt sợ hắn nằm ở sofa không thoải mái, lại muốn tiện chăm sóc hắn nên đã dìu hắn lên giường.

Đúng là cô bé tâm lý! Nhìn vào khuôn mặt xinh xắn của Lan Nguyệt, Lương Thần càng cảm thấy được sự đáng yêu của cô bé này. Hắn cúi người, trong lòng không có chút suy nghĩ linh tinh nào rồi hôn lên trán của Lan Nguyệt.

Khi môi hắn vừa rời khỏi trán Lan Nguyệt thì Lan Nguyệt liền tỉnh giấc, ánh mắt của cô ấy nhìn thẳng vào hắn.

Lương Thần bối rối, ho nhẹ một tiếng như muốn nói điều gì nhưng lại không ngờ Lan Nguyệt đưa tay ra ôm chặt lấy cổ hắn, miệng thì lại nói kiểu trách mắng:

- Đồ háo sắc, dám hôn trộm em, em cắn chết anh.

Chiếc môi nhỏ nhắn, mềm mại của Lan Nguyệt liền đặt lên trên má hắn, trong thời gian gần 10 giây, khắp mặt hắn đều bị Lan Nguyệt làm hôn cho ướt hết. Cùng với thời gian trôi đi thì động tác của Lan Nguyệt càng ngày càng chậm lại, đôi môi mềm mại ngọt ngào ấy nhẹ nhàng từng chút từng chút một và rồi đặt lên môi Lương Thần

Lương Thần hiểu rõ ý của Lan Nguyệt. Người hắn không khỏi run lên, trong lòng hắn xuất hiện cảm giác vừa mong đợi vừa muốn kháng cự.

Lúc này, bỗng có bước chân từ phòng khách vọng lại, chắc chắn là bố mẹ của Lương Thần đã ngủ dậy, và như thường lệ thì họ sẽ gọi Lương Thần hoặc Lan Nguyệt dậy

Cơ thể mềm mại của Lan Nguyệt bỗng run lên, khó khăn lắm mới lấy được bình tĩnh.

Lương Thần áp vào trán Lan Nguyệt, hai người không hẹn mà cùng lúc buông ra tiếng thở dài có thể nghe rõ mồn một.

Lương Thần cảm thấy có chút may mắn, nhưng rồi lại thấy có chút tiếc nuối. Nếu không vì cha mẹ can thiệp thì có phải giờ này hắn đang tận hưởng vị ngọt đôi môi kia không.

Lan Nguyệt ngày nào đã trở thành cô gái trưởng thành, quyến rũ với đôi mắt long lanh ngấn nước, hai má tựa ngọc, chiếc gáy phớt lên sắc hồng. Lương Thần lúc này hồn bay phách lạc, trong lòng hắn không thể không sinh ra một niềm đố kỵ không tên. Cô bé đẹp mê người như vậy rốt cuộc mai sau thằng khốn nào sẽ sở hữu được cô bé đây?

Lương Thần và Lan Nguyệt từ phòng ngủ bước ra, ra vẻ không có chuyện gì. Trong lúc ăn sáng, Lương Hướng Đông dường như muốn nói gì đó, thế nhưng lại bị ánh mắt của vợ chặn lại. Nghĩ kĩ lại thì tối qua là một trường hợp đặc biệt, thêm nữa, nhìn con trai và Lan Nguyệt không giống như đã xảy ra chuyện gì, thế là Lương Hướng Đông cũng không nói nữa.