Lương Thần biết mình thuộc tính cách bên ngoài thì cứng rắn nhưng bên trong thì ngược lại, sau khi sử dụng khả năng đặc biệt của mình, nhìn thấy hình ảnh cuộc sống của người đàn ông tóc bạc này, trong lòng hắn bất chợt có sự đồng cảm sâu sắc. Người đàn ông này có vẻ như có một tài sản và quyền lực to lớn, nhưng cuộc sống của y có vẻ không hạnh phúc. Mất đi sức khỏe, thậm chí mất luôn sự hi vọng đối với tương lai, chỉ còn một điều duy nhất vực y dậy, có thể là một quan niệm cố chấp không muốn người khác biết ẩn chứa sâu thẩm trong thâm tâm.
Lương Thần không thể đoán ra người đàn ông này có dụng ý gì, nhưng hắn có thể mơ hồ phán đoán ra được, tất cả dường như có liên quan rất nhiều tới Vương Phỉ Hạm.
Trong giây phút ôm nhau với Lâm Tử Hiên, đột nhiên hắn cảm thấy y có vẻ như rất hùng mạnh, thậm chí có thể nắm rõ số phận của người khác nhưng trong nội tâm cũng có một mặt rất dịu dàng. Khi đôi tay yếu đuối vỗ nhẹ vào vai của hắn, toát lên vẻ nhân hậu và hiền lành của một vị trưởng bối!
Đè nén nỗi nghi hoặc trong lòng, Lương Thần theo tấm thảm đỏ đi xuống khán đài, hai người đàn ông mặc vest vẻ mặt lạnh lùng đi sau lưng hắn. Lương Thần biết hai người này không phải vì giám sát hắn, mà là muốn giúp hắn loại bỏ những rắc rối không cần thiết.
Quả nhiên, có hai vệ sĩ này đi theo sau lưng, đã không còn những phóng viên đi theo vết xe đổ trước đó mà chủ động đi lên nếm mùi thất bại nữa, họ chỉ không ngừng dùng máy ảnh để chụp.
Lương Thần cười thầm, những phóng viên này nằm mơ cũng không ngờ, người đàn ông có vẻ như con cháu dòng dõi mà họ quan tâm, thật ra chỉ là một cảnh sát nhỏ nhoi xuất thân bình thường mà thôi. Ngay cả trang phục cao quý trên người hắn cũng chẳng qua chỉ là tạm dùng mà thôi!
Lương Thần đi giữa đám đông, thu hút những ánh mắt kì lạ, quay đầu lại, thì không còn thấy bóng dáng Lâm Tử Hiên trên khán đài nữa.
- Tiểu Thần ca, bên này!
Lan Nguyệt ánh mắt nhạy bén vẫy bàn tay nhỏ bé chỉ cho Lương Thần thấy phương hướng của mọi người. Nhìn thấy Lương Thần đi tới, Lam Phàm, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo liền tránh ra vài bước, cố ý quay mặt đi chỗ khác. Lam Phàm và Lương Thần có thù oán. Còn Bộ Phàm và Âu Dương Hạo cũng không hề có ý tốt đẹp gì với Lương Thần, mấy người này đương nhiên không thể đứng chung chỗ với Lương Thần. Chỉ có Bộ Tiểu Tiểu là đứng vớiLan Nguyệt không rời khỏi. Còn Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên cộng thêm Đằng Kiều Kiều tuy là đứng chung một chỗ với nhóm người của Lam Phàm, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn qua hướng của Lương Thần.
Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch cùng với vợ con chủ động tiếp cận. Tuy là lúc đầu có tỏ ra hơi lạnh nhạt, nhưng chung quy cũng không quá rõ ràng, nay bù đắp vẫn còn kịp. Nếu như là trường hợp thông thường thì anh em nhà họ Vương có lẽ khó mà xuống nước được, nhưng đêm nay nhìn thấy quan hệ thân mật giữa Lương Thần với chủ tịch Lâm của tập đoàn, e rằng dùng cái mặt nóng để dán cái mông lạnh của người ta, chắc cũng phải dán nóng cho người ta rồi.
Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Óanh nhìn người đàn ông mặc đồ vest đen đến bên cạnh, trong đôi mắt đẹp không khỏi lộ ra chút kinh ngạc. Đây cũng là lần đầu tiên họ nhìn thấy Lương Thần mặc đồ vest, chỉ cảm thấy toàn thân người đàn ông trước mắt toát lên vẻ thâm trầm, sâu lắng, tựa như màn đêm thần bí rộng lớn khiến người ta khó mà nắm lấy.
Diệp Thanh Óanh và Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm không hẹn mà cùng cảm thấy, đây là cách ăn mặc thích hợp nhất ngoài bộ cảnh phục của Lương Thần!
- Lúc chúng tôi mới tới còn thắc mắc tại sao không thấy tiểu Thần đến, không ngờ cậu đã tới sớm một bước! Vương Kính Tùng có vẻ thân thiết nói với Lương Thần.
- Óanh Óanh đúng là đã đùa với chúng tôi đó, một mực nói là cậu không đến!
Vương Bàn Thạch cười nói:
- Vương Phỉ Hạm cũng phối hợp, kết quả là gạt luôn cả hai nhà chúng tôi!
Lương Thần nhìn Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Óanh mặc lễ phục dạ hội xanh, tím, trắng, ánh mắt không hề giấu diếm vẻ kinh ngạc và chiêm ngưỡng. Ba vẻ đẹp không giống nhau, lạnh lùng, kiều diễm, thanh tao đã được thể hiện rất tinh tế trên thân thể ba người phụ nữ. Lương Thần hoàn toàn có thể khẳng định, sự có mặt của ba đóa hoa này, hoàn toàn biến những phu nhân quý phái, minh tinh, người mẫu nổi tiếng trong buổi tiệc trở thành nền phụ họa!
Nghe Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch người trước kẻ sau nói như vậy, Lương Thần nhìn họ mỉm cười nói:
- Dì và Óanh Óanh không có gạt hai vị, trước đó tôi và tiểu Nguyệt thật sự không định đến, thực tế, tôi và tiểu Nguyệt bị ép buộc đến đây!
Nếu là trước đêm nay mà nghe những lời này của Lương Thần, không cần đợi Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch mở lời, vợ con của họ sớm đã phun đầy nước bọt khinh thường Lương Thần khoác lác, bảo đảm hắn sẽ bị những lời lẽ cay độc châm chích cho mất mặt. Nhưng giờ thì khác, chứng kiến sự thân mật của Lương Thần và chủ tịch Lâm, hai nhà Vương Kính Tùng và Vương Bàn Thạch đương nhiên đều cho rằng, đối phương nói những lời như vậy quả là quá bình thường, quá có tư cách!
Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh trong lòng cũng giật mình. Từ vẻ mặt và khẩu khí của Lương Thần mà phán đoán, dường như nội tình không như họ đã nghĩ. Cái gọi là "ép buộc" có lẽ là do Lâm Tử Hiên dùng thủ đoạn cứng rắn bắt Lương Thần và Lan Nguyệt đến đây. Chỉ là, đối phương làm vậy mục đích là gì? Đơn giản là để Lương Thần có thể mở rộng tầm mắt tham dự những buổi tiệc như vậy, hay là có ý đồ khác?
Hai mẹ con Tiếu Na và Nhiếp Phong, biểu hiện rất không tự nhiên, Tiếu Na cười miễn cưỡng nói:
- Tiểu Lương, cậu và chủ tịch Lâm xem ra rất thân với nhau, có thể bật mí một chút, hai người có quan hệ gì hay không?
Với thân phận của bà thì lẽ ra không nên hỏi những câu trực tiếp và quan tâm như vậy, nay bà vô cùng muốn biết Lương Thần rốt cuộc có quan hệ gì với người đứng đầu tập đoàn Khai Sáng!
- Thật ra, tôi và chủ tịch Lâm chẳng có quan hệ gì cả!
Lương Thần lấy ly rượu từ người phục vụ nhấp môi, rồi nhún vai đáp.
- Gạt người ta!
Tiếu Na vẫn chưa đáp lại, Bộ Tiểu Tiểu đã mở miệng trước:
- Lan Nguyệt nói đó là bác của cô ấy, anh là anh của tiểu Nguyệt, vậy phải gọi chủ tịch Lâm là bác mới đúng!
Đừng nói Bộ Tiểu Tiểu không tin, mà hai nhà Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch cũng không tin, chịu ảnh hưởng tư duy theo quán tính, họ đều cho rằng Lương Thần không muốn tiết lộ quan hệ của mình với chủ tịch Lâm. Nhưng càng làm như vậy, họ càng cảm thấy Lương Thần có lai lịch thần bí. Vương Lỗi, Vương Lỵ, Vương Đổng thậm chí còn suy đoán, biết đâu Lương Thần là con riêng của chủ tịch Lâm!
Chỉ có Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh biết, Lương Thần nói đều là sự thật, chỉ có điều lời nói thật này sẽ không có ai tin. Chịu ảnh hưởng của ánh sáng hào quang thần bí trên người, mỗi lời nói, mỗi hành động hiện nay của Lương Thần, cũng sẽ khiến cho những người này có những tượng tượng phong phú. Thừa nhận là sẽ khiến người ta cảm thấy là lẽ đương nhiên, còn phủ nhận sẽ khiến người ta cảm thấy là khiêm tốn! Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh sớm cảm nhận được những ánh mắt xung quanh họ đều không hẹn mà cùng tập trung hướng về phía Lương Thần. Lâm Tử Hiên cố ý hoặc vô ý có hành động như vậy, đã thành công khiến cho Lương Thần và Lan Nguyệt trở thành tiêu điểm chú ý nhất trong đêm nay!
Diệp Thanh Óanh không nói gì, chỉ lẳng lặng mà đứng ở bên cạnh Lương Thần, ánh mắt của cô bắt gặp được ánh mắt mỉm cười của hắn, trong lòng bỗng nhiên có một sự bình yên. Trực giác nói cho cô biết, Lương Thần không cố ý che giấu cô ta, cô cũng biết, Lương Thần nhất định sẽ có lời giải thích hợp lý đối với nghi hoặc của cô. Cho nên, cô không nôn nóng, cũng không cần phải tức giận!
Vừa lúc này, một trong những vệ sĩ sau lưng Lan Nguyệt nhẹ gật đầu, dường như thông qua chiếc tai nghe mini nhận được lệnh gì đó, sau đó bước lên hai bước hướng về phía Lan Nguyệt cung kính nói:
- Thưa cô, chủ tịch dặn dò chỉ cần cô thích, bất kì món hàng triển lãm nào trong buổi tiệc đêm nay cô đều có thể chọn và lấy đi!
Tiếu Na, Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch và vợ con nghe được thì liền thay đổi sắc mặt. Buổi tiệc rượu đêm nay là để tạo thế cho buổi triển lãm các mặt hàng cao cấp quốc tế ngày 3 tháng 10. Những chiếc xe hơi, đồng hồ nổi tiếng, hàng da châu báu được triển lãm ở đây, tất cả đều là những mặt hàng tinh tế nhất. Để cho Lan Nguyệt chọn tùy thích, chẳng khác nào nói hai chiếc xe thể thao quý giá đắt tiền, thậm chí là những trang sức châu báu tinh tế giá trị hàng trăm tỉ cũng có thể lấy đi? Vương Kính Tùng và Vương Bàn Thạch tuy có gia tài hơn tỉ, nhưng cũng chưa dám xa xỉ đến mức mua những thứ hàng vô cùng xa xỉ thế này về!
Chỉ dựa vào điểm này, ai dám nói Lương Thần và Lan Nguyệt không có quan hệ gì với chủ tịch Lâm, thì cơ bản chỉ số thông minh của người đó là bằng không.
- Tiểu phong, chúng ta qua bên kia xem xem!
Tiếu Na kéo theo người con trai trong lòng không cam tâm tình nguyện, bất mãn liếc nhìn Vương Phỉ Hạm. Bạn trai của Diệp Thanh Óanh có lai lịch lớn như vậy, trước đó bà không hề tiết lộ điều gì, chẳng khác nào muốn Nhiếp gia nhà tôi xấu mặt hay sao?
Thân là vợ của phó bộ trưởng sở Công thương, lại là chủ nhiệm của cụcphát công nghiệp nhẹ thành phố, sự hiểu biết của bà đối với thân phận của chủ tịch Lâm Tử Hiên tập đoàn Khai Sáng, luôn vượt xa nhóm người Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch. Người khác không biết, nhưng bà lại biết rất rõ, vị chủ tịch Lâm đó, chính là con trai thứ hai của Thủ tướng Lâm đương nhiệm.
So với nhà họ Lâm ở thành phố, nhà họ Nhiếp chẳng khác nào cọng cỏ! Chỉ e rằng Lương Thần và nhà họ Lâm có chút quan hệ nào, thì bà và chồng mình cũng không thể chống đỡ được, huống chi, Lương Thần và Diệp Thanh Óanh tình đầu ý hợp, không có gia thế, con trai mình không còn tí hi vọng nào nữa. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Cho nên Tiếu Na lập tức quyết đoán rút lui!
Lương Thần và Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Óanh, Diệp Tử Thanh ngơ ngác nhìn nhau, chẳng ai biết được chủ tịch Lâm thấy đầu không thấy đuôi rốt cuộc muốn làm gì! Từ đầu đến giờ, mỗi một tiết mục do chủ tịch Lâm sắp xếp đều có một cảm giác bí ẩn khiến người khác không thể nắm bắt được!
Những thứ ở đây được chọn tùy thích? Vậy đóng gói tất cả đem về có được hay không? Lương Thần cắn răng thầm hỏi, có cần phải nhắc nhở cô bé hay không? Đem tất cả những thứ ở đây về rồi đem bán lại thì 100% cô bé sẽ trở thành tỉ phú!
Lan Nguyệt có vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó không trả lời là đồng ý hay từ chối mà chỉ mỉm cười, có vẻ như không quan tâm đến chuyện này. Biểu hiện thản nhiên của cô khiến cho Lương Thần, Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Óanh, Diệp Tử Thanh được mở mang tầm mắt. Với độ tuổi còn nhỏ của Lan Nguyệt mà có thể có được vẻ bình tĩnh ung dung quả thật là hiếm có!
Chẳng ai để ý, lúc này tay của Lan Nguyệt nắm chặt lại, đôi chân ẩn sau chiếc váy đang run rẩy. Chọn tùy thích? Vậy bổn cô nương chẳng khác nào giàu to? Bình tĩnh, phải bình tĩnh, không thể từ chối lòng tốt, tí nữa tùy ý chọn một món rẻ nhất coi như tấm lòng là được rồi!