Chương 113: Phá án

Căn cứ vào kết quả giám định điều tra, cảnh sát còn không thể biết được thời gian cụ thể người bệnh bị hại, vậy mà Vương Thành Long, Bao Tiếu Tùng lại có thể biết được. Buồn cười nhất là việc đưa ra những căn cứ chứng minh mình không có mặt tại hiện trường vụ án. Đây chính là điển hình của việc không đánh mà khai.

Tất cả các ánh mắt ngưỡng mộ đều tập trung vào Lương Thần, bao gồm hai người viện trưởng, tất cả các bác sĩ và y tá, dường như cùng biểu đạt một ý nghĩ sếp Lương quả thật phá án như thần.

Trong đôi mắt đẹp của Diệp Tử Thanh lóe lên một tia nhìn kỳ lạ. Đối với phụ nữ mà nói, một người đàn ông đã có sức hấp dẫn, khi biểu hiện năng lực trí tuệ và khí chất đàn ông của mình thì lại càng hấp dẫn hơn.

- Ý của tôi là tối hôm qua chúng tôi đánh bài cả đêm. Đúng vậy, là đánh bài cả đêm.

Vương Thành Long lắp bắp nói. Lời y nói ra khiến cho Lý Minh Dương đứng đằng xa không khỏi bĩu môi, thầm mắng đồ ngu xuẩn.

Lý Minh Dương biết ý của người này chính là muốn làm sáng tỏ việc đánh bài suốt cả một đêm hôm qua. Cho nên mặc kệ hai người bệnh đêm hôm qua tử vong lúc nào cũng không có liên can đến họ. Nhưng buồn cười nhất là, căn cứ theo kết quả điều tra thì bao gồm cả cảnh sát, không ai biết được hai bệnh nhân kia tử vong vào đêm qua hay là vào buổi sáng? Lời nói của Vương Thành Long càng nói càng lòi ra cái ngu. Xem ra đúng là không đánh mà khai rồi.

Lương Thần cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương. Dưới tình huống như vậy thì hắn không cần phải nói nhiều đã có thể tạo nên sự uy hiếp hung mạnh đối với hai kẻ đang rối loạn kia rồi.

Vương Thành Long càng lúc càng run. Y biết lời nói của y quả thật là vẽ thêm chân cho rắn cho nên nói năng càng lộn xộn hơn.

- Không phải...không phải tôi biết bọn họ tử vong đêm hôm qua. Chỉ là tôi suy đoán mà thôi.

Tuy nhiên, khi thốt ra câu nói cuối cùng thì y cảm thấy chính mình đã bị lừa nên mất hết can đảm, hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất khóc rống lên:

- Là tội của tôi. Tôi thật đáng chết.

Thấy cảnh như vậy, Lý Minh Dương không khỏi xem thường, hận mình không thể đấm cho tên đó một cái. Người ta chưa hỏi thì đã tự mình khai ra rồi.

Kỳ thật nếu y không nhận tội thì không có ai có thể bắt ép y cả nhưng vấn đề là biểu hiện uất ức kia đã tố cáo y. Ngoài ra, tất cả còn dựa vào năng lực của chàng cảnh sát trẻ tuổi. Từ khi bắt đầu cho đến lúc chấm dứt, chàng cảnh sát hình sự đó chỉ bằng một vài câu hỏi đơn giản đã khiến cho nghi phạm cứ tưởng là mình đã che đậy dấu vết tốt lắm phải tự động lộ nguyên hình. Cuối cùng dùng ánh mắt của mình nhìn chăm chú vào đối phương khiến cho phòng tuyến tâm lý của nghi phạm bị sụp đổ, rốt cuộc phải thừa nhận hành vi phạm tội của mình.

Đây gần giống như một kịch bản phim truyền hình. Tóm lại, nhìn một người đàn ông khác thể hiện bản lãnh của mình, Lý Minh Dương cảm thấy không được thoải mái. Hơn nữa, hiện trường lúc này còn có Diệp Tử Thanh. Con đực khi muốn đoạt lấy con cái thì thường dựa vào hai loại thủ đoạn. Hoặc là dùng thực lực để giải quyết như sư tử, hổ, báo hay là dùng cách khổng tước xòe đuôi, biểu hiện vẻ bên ngoài để tranh đấu với nhau. Con người thì cũng giống như loài thú nhưng ngoài ra còn có biểu hiện cao cấp hơn chính là lấy sức hấp dẫn khi nói chuyện để thu hút người khác.

Nhìn người cảnh sát này thì cũng biết gia thế, địa vị, tướng mạo đều không bằng gã nhưng chỉ cần thông qua những gì diễn ra trước mắt thì cũng đủ lấp đầy khuyết điểm của hắn rồi. Nhất là Diệp Tử Thanh là cô gái không hề chú trọng đến vẻ bề ngoài thì rất dễ dàng bị biểu hiện của chàng cảnh sát này thu hút.

Chỉ nhìn ánh mắt của Diệp Tử Thanh thì đã biết cô ấy đã có hảo cảm với chàng cảnh sát đó rồi. Đối với gã mà nói thì đây là một tín hiệu nguy hiểm. Đồng thời gã cũng sinh ra ác cảm khôn nguôi, tự dưng trong thời gian không bao lâu lại xuất hiện hai người đàn ông bên cạnh Diệp Tử Thanh. Điều này dường như là một sự uy hiếp đối vời gã. Cẩn thận cân nhắc một chút, gã liền cảm thấy kinh ngạc. Cái tên cảnh sát e dè kia không ngờ lại có thể vượt mặt người có diện mạo giống minh tinh như gã chứ.

Đại đội phó Khương Bằng và các trinh sát viên quả thật không biết nói gì trong lúc này. Nếu không có người ngoài thì khẳng định bọn họ sẽ không chút do dự mà tâng bổng Đại đội trưởng Lương Thần của họ lên. Thật là hoành tráng! Đúng là như khí thế bá vương trong truyền thuyết, mắt hổ vừa trừng lên, giết người trong nháy mắt mà không hề thấy bóng.

Nhìn thấy Vương Thành Long cúi gục dưới sàn nhà, Bao Tiếu Tùng biết mình cũng không thể thoát tội được, vì thế hai tay cũng ôm lấy đầu, chầm chậm ngồi bệt xuống đất, trong lòng không biết mình và Vương Thành Long đã lộ ra sơ hở ở chỗ nào.

- Bác sĩ Diêu, bác sĩ Bộ, mời hai vị bước ra đây.

Lương Thần không chú ý đến hai tên Vương Thành Long và Bao Tiếu Tùng nữa mà chuyển ánh mắt về phía đám người đang đứng. Lúc này, trong giọng nói của hắn dường như mang theo một uy lực uy hiếp người khác, khiến cho những người có tật trong lòng không khỏi khiếp sợ.

Hai vị bác sĩ trung nhiên sợ hãi, rụt rè bước ra, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng vào chàng cảnh sát trẻ tuổi.

- Vương Thành Long và Bao Tiếu Tùng đã cùng với hai vị đánh bài có phải không?

Lương Thần phủ đầu trước tiên.

- Không, không phải!

Diêu, Bộ hai người vẻ mặt bối rối trả lời.

- Chẳng lẽ bọn họ đang nói dối?

Lương Thần bỗng nhiên mỉm cười hướng về hai người nói:

- Bác sĩ Diêu, bác sĩ Bộ, hai người có cảm thấy đồng nghiệp của mình đáng bị trừng phạt hay không?

- Phải, phải!

Hai người vội vàng gật đầu.

- Hai vị không cảm thấy căm hận trước những gì mà hai người kia đã làm hay sao?

Lương Thần mỉm cười hỏi.

- Có, có!

Hai người lại tiếp tục gật đầu.

- Bệnh nhân ung thư mà bọn họ cũng không buông tha. Hai vị nói bọn họ có phải là hạng người táng tận lương tâm hay không?

Lương Thần lại truy vấn.

- Vâng, vâng...!

Hai người cảm thấy căng thẳng, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

- Vâng cái gì?

Vẻ mặt Lương Thần bỗng nhiên trầm xuống, lớn tiếng hỏi.

- Là táng tận lương tâm, là táng tận lương tâm!

Diêu, Bộ hai người thân thể run lên, vội vàng đáp không ngừng.

- Diêu Tráng, Bộ Xuân Minh hai người cảm thấy bản thân mình tốt đẹp hơn chúng tôi sao?

Đang ngồi bệt dưới đất, Vương Thành Long nhảy dựng lên như đỉa phải vôi, dùng ánh mắt căm phẫn nhìn bác sĩ Diêu, điên cuồng nói:

- Buôn bán dược phẩm, giết người, món nào các người cũng có phần. Các người nghĩ rằng mọi người sẽ bỏ qua cho các người sao? Đừng có nằm mơ, muốn chết thì phải cùng chết chung.

Bộ Xuân Minh và Diêu Tráng khuôn mặt sa sầm xuống, thân thể không ngừng run lên, căn bản trong lòng cứ nghĩ là lần này mình sẽ thoát tội nhưng rốt cuộc đã tan thành hư không. Kỳ thật hai người đã sớm dự cảm, Vương Thành Long và Bao Tiếu Tùng sẽ không có nghĩa khí bảo vệ bọn họ, mà kết quả cũng đã chứng minh rồi. Chàng cảnh sát trẻ tuổi kia chỉ mới kích động một chút thôi thì đã thừa nhận hết mọi tội lỗi.

- Đem họ đi!

Lương Thần phất tay, lập tức có mấy người trinh sát viên tiến lên dẫn Vương Thành Long, Bao Tiếu Tùng, Bộ Xuân Minh, Diêu Tráng bốn người ra khỏi hiện trường. Theo sau là nhân viên khám nghiệm hiện trường cũng đã kết thúc công việc. Thi thể của hai người bệnh cũng được đem ra ngoài.

- Thu đội!

Lương Thần ra lệnh một tiếng, tất cả các nhân viên hình sự đều rút lui khỏi phòng bệnh ung thư. Quá trình từ lúc tiến vào tiếp cận hiện trường cho đến lúc bắt được hung phạm chỉ mất có nửa giờ, có thể nói là cuộc phá án thần tốc nhất tại thành phố Liêu Dương từ trước đến nay.

- Lương Thần!

Lương Thần chuẩn bị bước lên xe cảnh sát thì có một giọng nói vang lên gọi hắn. Khi vừa xoay người lại thì hắn thấy tiểu yêu tinh màu tím trong trang phục y tá màu trắng đang bước đến trước mặt hắn, ánh mắt không biết là đang giận hay là phẫn nộ nữa.

- Xin chào!

Lương Thần cảm nhận ánh mắt ganh tỵ của một số gã đàn ông đang nhìn hắn thì lập tức bình tĩnh hướng về phía Diệp Tử Thanh hô to.

Nhìn thấy Đại đội trưởng và cô gái xinh đẹp nói chuyện với nhau, Đại đội phó Khương Bằng và một số trinh sát viên nháy mắt ra hiệu rình xem một cảnh tượng náo nhiệt đang xảy ra.

- Tại sao anh lại đổi số điện thoại di động?

Trong giọng nói của Diệp Tử Thanh rõ ràng có phần trách móc.

- Điện thoại đi động của anh bị mất rồi!

Lương Thần thản nhiên đáp, trong lòng có chút khó hiểu. Không phải Diệp Tử Thanh đã nói là hắn đừng làm phiền cô ấy và Diệp Thanh Oánh hay sao? Chuyện hắn đổi số điện thoại có liên can gì đến cô ấy không?

- Nói xạo. Hôm đó, khi anh rời khỏi không lâu thì em có gọi điện thoại cho anh nhưng lại có dấu hiệu tắt máy.

Diệp Tử Thanh cho rằng Lương Thần muốn đoạn tuyệt mối quan hệ với cô và Diệp Thanh Oánh nên mới đổi số điện thoại. Nhưng nghĩ đến việc Lương Thần không lưu luyến gì thì trong lòng cô cũng cảm thấy có chút tê tái.

- Trong lúc tan sở làm, anh lấy điện thoại ra gọi taxi nhưng cuối cùng đã đánh mất nó.

Lương Thần giải thích một chút, sau đó quay sang nhìn các đồng nghiệp rồi mỉm cười với Diệp Tử Thanh nói:

- Anh còn phải quay về cục công an báo cáo kết quả điều tra, không thể nói chuyện được nhiều với em. Hẹn gặp em lúc khác nha, Diệp Tử Thanh.

Nói xong, Lương Thần xoay người bước vào xe cảnh sát rồi đóng cửa xe lại. Trong tiếng còi, ba chiếc xe cảnh sát chầm chậm rời khỏi bệnh viện trung tâm thành phố, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của Diệp Tử Thanh.

- Hẹn gặp em lúc khác nha, Diệp Tử Thanh!

Bỗng nhiên trong lúc đó, Diệp Tử Thanh cảm thấy cổ họng như mắc nghẹn, nước mắt muốn trào ra. Cô ngẩng mặt, cố nuốt những giọt nước mắt vào trong, thân thể không có sự nhúc nhích. Tên khốn kiếp đó một chút lưu luyến cũng không có. Hẹn gặp lại? Quả nhiên là không bao giờ muốn gặp lại cô nữa.

- Tử Thanh!

Lý Minh Dương đến gần, nhìn cặp mắt ửng đỏ của Diệp Tử Thanh, trong lòng không khỏi ghen tuông lên, nắm chặt lấy cổ tay của đối phương, gằn giọng nói:

- Hắn là ai vậy? Có mối quan hệ như thế nào với em?

- Buông tay ra!

Diệp Tử Thanh mất đi tính nhẫn nại như bình thường, quay lại lạnh lùng lên tiếng.

- Được, được, anh không hỏi nữa, không hỏi nữa!

Lý Minh Dương buông tay Diệp Tử Thanh ra, trên mặt hiện lên một nụ cười.

- Tử Thanh, Chủ nhật này về nhà anh chơi nha. Ba má anh muốn gặp em.

- Thành thật xin lỗi, em không đi được.

Diệp Tử Thanh vẫn lạnh lùng trả lời.