Chương 103: Báo thù hoặc là chết

Bí thư huyện ủy Lý Tung Kiệt đang chuẩn bị cho buổi tiệc tại gia, buổi chiều cả vợ và con hắn cũng đến để giúp đỡ. Lục Nhất Minh khách khí mà bỏ qua sự đối đầu trước kia, đều xưng hô với vợ của Lý Tung Kiệt là chị dâu. Về mặt thủ đoạn chính trị thì Lục Nhất Minh rất khâm phục khẩu phục Lý Tung Kiệt. Nếu như không có sự hậu thuẫn của Bí thư thành ủy Lương thì tự hắn không thể tự tin vượt qua được mũi nhọn của Tây Phong Hoàng đế này (chỉ Lý Tung Kiệt).

Đối với việc Bí thư Lương quyết định thu nhập Lý Tung Kiệt làm tay chân thì Lục Nhất Minh cảm thấy rất bất ngờ, nhưng trong lòng lại không có gì uẩn khúc cả. Lật đổ Lý Tung Kiệt, hắn nghiễm nhiên có thể tiến tới chức tân Bí thư huyện ủy một cách thuận lợi, nhưng nếu trở thành người đồng hệ với Lý Tung Kiệt, đối với tiền đồ làm quan của hắn cũng không có ảnh hưởng gì. Phó Chủ tịch thành phố Cảnh sang năm sẽ lui về tuyến hai, chỉ cần Bí thư Lương gật đầu thì vị trí đó sẽ do Lý Tung Kiệt nắm giữ. Cho dù là tuổi tác, trình độ hay là những cái khác, Lý Tung Kiệt hoàn toàn đủ tư cách để thăng chức và hắn cũng giống như vậy cũng hi vọng có được cái ghế Bí thư huyện ủy.

Lý Bân ngồi bên cạnh Lương Thần, nhiệm vụ của hắn là bên cạnh và chăm sóc tốt cho Lương Thần. Vợ của Lý Tung Kiệt cũng mời mọi người uống một ly rượu. Không khí của buổi tiệc toát lên sự hài hòa. Một tiếng sau, khi mọi người đã dần dời buổi tiệc, Lương Thần và Trưởng phòng công huyện đều bị Lý Nha Nội kéo đi giải trí. Còn chủ tịch huyện Lục Nhất Minh bị Lý Tung Kiệt mời vào thư phòng. Hai vị nhân vật số một cùng ngồi trong thư phòng gần nửa giờ, nội dung câu chuyện mà họ nói thì không ai biết được, nhưng từ tình tiết Lý Tung Kiệt tự mình tiễn Lục Nhất Minh xuống lầu, tay nắm tay từ đầu tới cuối có thể đoán được một thời đại Tây Phong hài hòa sắp tới.

Trưởng phòng Đinh đến nửa buổi tiệc lấy cớ uống quá nhiều xin phép về trước. Dưới sự chỉ đạo của Lương Thần, Lý Nha Nội trực tiếp lái xe đến cửa trường trung học số hai Tây Phong. Lan Nguyệt vẫn còn hơn 10 phút nữa mới tan lớp tự học buổi tối, hai người xuống xe mỗi người dựa vào một bên cửa xe châm thuốc hút rất mãn nguyện.

- Lương tử, cảm ơn nhiều!

Lý Nha Nội nhả một hơi khói thuốc, thật tâm mà nói một câu:

- Câu cảm ơn này, là ông già nhà tôi nhờ tôi chuyển lời cho cậu.

- Bí thư Lý quá khách khí rồi, tôi cũng không giúp được gì!

Lương Thần cũng đã hiểu được sự việc vừa qua. Nói thật lúc đó hắn cũng cảm thấy lo thân chưa nổi, làm gì có tâm trí đâu mà quan tâm đến việc của Lý Tung Kiệt. Đương nhiên khiến hắn tâm phục khẩu phục phải là việc Lý Tung Kiệt không ngờ thông qua chuyện này, quá nhậy bén bắt lấy cơ hội, chủ động tiếp xúc và thể hiện với Bí thư Lương, tham gia và trở thành một quân cờ trợ lực cho bố cục, cuối cùng hoàn thành mục tiêu gia nhập Lương hệ. Đúng là gừng càng già càng cay. Lý Tung Kiệt sau khi bị Lam hệ hoàn toàn gạt bỏ, tuy nhiên vẫn đứng vững ở Tây Phong, không hoàn toàn dựa vào sự may mắn, nắm bắt cơ hội, tự tin giữ vững cơ hội, mắt nhìn chuẩn, tâm vững vàng ổn định, tay giải quyết mới là mấu chốt. Hắn là kẻ gà mờ quan trường này, còn phải học hỏi các lão tiền bối nhiều nhiều.

- Tôi cũng có câu cảm ơn, nhưng thôi không nói nữa, về sau nhìn thực tế!

Lý Nha Nội ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời đêm yên tĩnh trong lành, giọng nói toát lên niềm vui ngập tràn từ đáy lòng: Đã lâu lắm rồi không cảm thấy sảng khoái như thế này!

- Đúng rồi cậu mau xóa bỏ đoạn video coppy từ chỗ tôi đi nhé! Tôi đã xóa bỏ toàn bộ đoạn video của cậu từ lâu rồi!

Lý Nha Nội than thở trong vài giây, đột nhiên nhớ ra một chuyện lớn, chuyển hướng về phía Lương Thần và nói

- Giữ lại mấy đoạn không nhìn thấy mặt xem không ảnh hưởng gì chứ, lúc nhàn rỗi tôi có thể dùng để đánh máy bay!

Lương Thần hì hì cười nói:

- Tôi nhìn anh tự quay mấy cái đó rất có năng khiếu nhà nghề đấy, đã bao giờ nghĩ đổi nghề làm trai bao chưa!

- Ít nói lời vô nghĩa đi, đánh lông máy bay hả, nếu cậu muốn giải quyết thì tôi sẽ tìm cho anh một em chuyên rót rượu.

Lý Nha Nội cười và mắng một câu, sau đó lại cười hề hề nói:

- Nói thật với cậu, Lương tử, mấy hôm trước cậu mang tới hai bông hoa tỷ muội đúng là đẳng cấp vạn người không có một, nhưng xem ra tiểu tử cậu vẫn chưa đưa tới miệng đúng không! Cố lên, tốt như vậy không thể để cho kẻ khác hớt tay trên được, nhất định phải cả hai tỷ muội cùng bay. Tôi thấy cậu được đấy!

- Cút đi đồ trứng thối.

Lương Thần không khách khí đả lại ngay. Cái việc cả hai tỷ muội cùng bay này hắn cũng chỉ có thể mơ tưởng một chút thôi, cơ hội trên người hai cô gái Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh là bằng con số 0. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại nói:

- Hai hôm trước tôi bảo anh dò xét chuyện kia thế nào rồi? Có chuẩn xác không? Có đúng Lam Phàm có bất động sản ở trang trại Thiên Hồ Sơn!

- Nếu những gì cậu nói là đúng, thì những phán đoán của tôi không thể nào sai!

Lý Nha Nội cười và đáp:

- Tòa biệt thự đó là do tên khốn Lam Phàm lúc sắp tốt nghiệp mua cho Dương Ny, lúc đó giá nhà ở Thiên Hồ đang nóng. Nói cái gì mà trang viên thiết kế theo phong cách châu Âu, phong tình huyền bí lãng mạn, toàn những lời bậy bạ cho các đại gia có chỗ đốt tiền. Tên tiểu tử Lang Bạch Vũ cũng mua một tòa nhà ở đó, cậu nói đến pho tượng thiên sứ suối phun, mỗi tòa biệt thự đều có một vật như vậy.

- Vậy là được, vậy là được rồi!

Lương Thần nghiêng đầu nheo mắt nói.

- Lương tử, có phải cậu đã nắm được cái đuôi của tên khốn Lam Phàm rồi không?

Lý Nha Nội hỏi với giọng hào hứng. Hắn không phải là kẻ khờ, từ việc này bản thân hắn cảm thấy chắc chắn có gì đó kỳ quái. Lương Thần dù sao cũng thuộc phe Bí thư Lương, biết cái đuôi của bố con nhà Lam Quý HữBí thư huyện ủy Lý Tung Kiệt đang chuẩn bị cho buổi tiệc tại gia, buổi chiều cả vợ và con hắn cũng đến để giúp đỡ. Lục Nhất Minh khách khí mà bỏ qua sự đối đầu trước kia, đều xưng hô với vợ của Lý Tung Kiệt là chị dâu. Về mặt thủ đoạn chính trị thì Lục Nhất Minh rất khâm phục khẩu phục Lý Tung Kiệt. Nếu như không có sự hậu thuẫn của Bí thư thành ủy Lương thì tự hắn không thể tự tin vượt qua được mũi nhọn của Tây Phong Hoàng đế này (chỉ Lý Tung Kiệt).

Đối với việc Bí thư Lương quyết định thu nhập Lý Tung Kiệt làm tay chân thì Lục Nhất Minh cảm thấy rất bất ngờ, nhưng trong lòng lại không có gì uẩn khúc cả. Lật đổ Lý Tung Kiệt, hắn nghiễm nhiên có thể tiến tới chức tân Bí thư huyện ủy một cách thuận lợi, nhưng nếu trở thành người đồng hệ với Lý Tung Kiệt, đối với tiền đồ làm quan của hắn cũng không có ảnh hưởng gì. Phó Chủ tịch thành phố Cảnh sang năm sẽ lui về tuyến hai, chỉ cần Bí thư Lương gật đầu thì vị trí đó sẽ do Lý Tung Kiệt nắm giữ. Cho dù là tuổi tác, trình độ hay là những cái khác, Lý Tung Kiệt hoàn toàn đủ tư cách để thăng chức và hắn cũng giống như vậy cũng hi vọng có được cái ghế Bí thư huyện ủy.

Lý Bân ngồi bên cạnh Lương Thần, nhiệm vụ của hắn là bên cạnh và chăm sóc tốt cho Lương Thần. Vợ của Lý Tung Kiệt cũng mời mọi người uống một ly rượu. Không khí của buổi tiệc toát lên sự hài hòa. Một tiếng sau, khi mọi người đã dần dời buổi tiệc, Lương Thần và Trưởng phòng công huyện đều bị Lý Nha Nội kéo đi giải trí. Còn chủ tịch huyện Lục Nhất Minh bị Lý Tung Kiệt mời vào thư phòng. Hai vị nhân vật số một cùng ngồi trong thư phòng gần nửa giờ, nội dung câu chuyện mà họ nói thì không ai biết được, nhưng từ tình tiết Lý Tung Kiệt tự mình tiễn Lục Nhất Minh xuống lầu, tay nắm tay từ đầu tới cuối có thể đoán được một thời đại Tây Phong hài hòa sắp tới.

Trưởng phòng Đinh đến nửa buổi tiệc lấy cớ uống quá nhiều xin phép về trước. Dưới sự chỉ đạo của Lương Thần, Lý Nha Nội trực tiếp lái xe đến cửa trường trung học số hai Tây Phong. Lan Nguyệt vẫn còn hơn 10 phút nữa mới tan lớp tự học buổi tối, hai người xuống xe mỗi người dựa vào một bên cửa xe châm thuốc hút rất mãn nguyện.

- Lương tử, cảm ơn nhiều!

Lý Nha Nội nhả một hơi khói thuốc, thật tâm mà nói một câu:

- Câu cảm ơn này, là ông già nhà tôi nhờ tôi chuyển lời cho cậu.

- Bí thư Lý quá khách khí rồi, tôi cũng không giúp được gì!

Lương Thần cũng đã hiểu được sự việc vừa qua. Nói thật lúc đó hắn cũng cảm thấy lo thân chưa nổi, làm gì có tâm trí đâu mà quan tâm đến việc của Lý Tung Kiệt. Đương nhiên khiến hắn tâm phục khẩu phục phải là việc Lý Tung Kiệt không ngờ thông qua chuyện này, quá nhậy bén bắt lấy cơ hội, chủ động tiếp xúc và thể hiện với Bí thư Lương, tham gia và trở thành một quân cờ trợ lực cho bố cục, cuối cùng hoàn thành mục tiêu gia nhập Lương hệ. Đúng là gừng càng già càng cay. Lý Tung Kiệt sau khi bị Lam hệ hoàn toàn gạt bỏ, tuy nhiên vẫn đứng vững ở Tây Phong, không hoàn toàn dựa vào sự may mắn, nắm bắt cơ hội, tự tin giữ vững cơ hội, mắt nhìn chuẩn, tâm vững vàng ổn định, tay giải quyết mới là mấu chốt. Hắn là kẻ gà mờ quan trường này, còn phải học hỏi các lão tiền bối nhiều nhiều.

- Tôi cũng có câu cảm ơn, nhưng thôi không nói nữa, về sau nhìn thực tế!

Lý Nha Nội ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời đêm yên tĩnh trong lành, giọng nói toát lên niềm vui ngập tràn từ đáy lòng: Đã lâu lắm rồi không cảm thấy sảng khoái như thế này!

- Đúng rồi cậu mau xóa bỏ đoạn video coppy từ chỗ tôi đi nhé! Tôi đã xóa bỏ toàn bộ đoạn video của cậu từ lâu rồi!

Lý Nha Nội than thở trong vài giây, đột nhiên nhớ ra một chuyện lớn, chuyển hướng về phía Lương Thần và nói

- Giữ lại mấy đoạn không nhìn thấy mặt xem không ảnh hưởng gì chứ, lúc nhàn rỗi tôi có thể dùng để đánh máy bay!

Lương Thần hì hì cười nói:

- Tôi nhìn anh tự quay mấy cái đó rất có năng khiếu nhà nghề đấy, đã bao giờ nghĩ đổi nghề làm trai bao chưa!

- Ít nói lời vô nghĩa đi, đánh lông máy bay hả, nếu cậu muốn giải quyết thì tôi sẽ tìm cho anh một em chuyên rót rượu.

Lý Nha Nội cười và mắng một câu, sau đó lại cười hề hề nói:

- Nói thật với cậu, Lương tử, mấy hôm trước cậu mang tới hai bông hoa tỷ muội đúng là đẳng cấp vạn người không có một, nhưng xem ra tiểu tử cậu vẫn chưa đưa tới miệng đúng không! Cố lên, tốt như vậy không thể để cho kẻ khác hớt tay trên được, nhất định phải cả hai tỷ muội cùng bay. Tôi thấy cậu được đấy!

- Cút đi đồ trứng thối.

Lương Thần không khách khí đả lại ngay. Cái việc cả hai tỷ muội cùng bay này hắn cũng chỉ có thể mơ tưởng một chút thôi, cơ hội trên người hai cô gái Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh là bằng con số 0. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại nói:

- Hai hôm trước tôi bảo anh dò xét chuyện kia thế nào rồi? Có chuẩn xác không? Có đúng Lam Phàm có bất động sản ở trang trại Thiên Hồ Sơn!

- Nếu những gì cậu nói là đúng, thì những phán đoán của tôi không thể nào sai!

Lý Nha Nội cười và đáp:

- Tòa biệt thự đó là do tên khốn Lam Phàm lúc sắp tốt nghiệp mua cho Dương Ny, lúc đó giá nhà ở Thiên Hồ đang nóng. Nói cái gì mà trang viên thiết kế theo phong cách châu Âu, phong tình huyền bí lãng mạn, toàn những lời bậy bạ cho các đại gia có chỗ đốt tiền. Tên tiểu tử Lang Bạch Vũ cũng mua một tòa nhà ở đó, cậu nói đến pho tượng thiên sứ suối phun, mỗi tòa biệt thự đều có một vật như vậy.

- Vậy là được, vậy là được rồi!

Lương Thần nghiêng đầu nheo mắt nói.

- Lương tử, có phải cậu đã nắm được cái đuôi của tên khốn Lam Phàm rồi không?

Lý Nha Nội hỏi với giọng hào hứng. Hắn không phải là kẻ khờ, từ việc này bản thân hắn cảm thấy chắc chắn có gì đó kỳ quái. Lương Thần dù sao cũng thuộc phe Bí thư Lương, biết cái đuôi của bố con nhà Lam Quý Hữu cũng không có gì là lạ.

- Vẫn chưa thể khẳng định, mới chỉ là hoài nghi!

Lương Thần hàm hồ đáp. Khi sự việc đã chắc chắn, hắn ngược lại lại không vội, trong tay nắm được quân bài hay, khi nào có thể hạ, mà muốn hạ ván bài này thì chắc chắn phải chọn lúc thích hợp nhất. Hắn vẫn nhớ rất kỹ lời của Vương Văn Diệc đã nói, lợi dụng tình thế mà hưởng lợi cho bản thân. Hắn muốn xử lý tên khốn Lam Phàm, Bí thư thành ủy Lương muốn đối phó với Chủ tịch thành phố Lam Quý Hữu, từ điểm này xét thấy, mục đích của hắn và bí thư Lương là một.

Những việc kế tiếp hắn cần làm là đợi thời cơ đến, cho Bí thư Lương thêm một quân bài hay nữa để nắm chắc thêm phần thắng!

Thấy Lương Thần không nói rõ ràng, Lý Nha Nội cũng không hỏi gì thêm nữa, mà lúc này cũng là lúc chuông tan học của trường trung học số hai Tây Phong vang lên.

...

Phòng bệnh khu chăm sóc đặc biệt - Bệnh viện giải phóng quân nhân dân Bắc Kinh

Lâm Tử Hiên lẳng lặng nằm trên giường bệnh. Khuôn mặt hắn giống như mặt hồ tù đọng, không nhìn ra dấu hiệu của sự tức giận. Một người phụ nữ khí chất ung dung ngồi cạnh đầu giường, với ánh mắt đầy vẻ tội lỗi và đau đớn nhìn đứa con nằm trên giường bệnh. Mặc dù đã ở độ tuổi 60, mái tóc đã đốm bạc, nhưng nhờ sự chăm sóc bảo dưỡng tốt nên dung mạo vẫn hiện ra sự phong hoa thanh lịch khi tuổi thanh xuân.

Một người đàn ông ở độ tuổi trung niên thì rụt rè đứng bên cạnh một ông lão đã già mà không mất đi sự uy nghiêm phong độ. Cơ thể ông già đang run nhẹ nhẹ. Khuôn mặt già nua vốn thường xuyên xuất hiện trên ti vi, vốn vững vàng như đá, không bị ảnh hưởng bởi mọi sự xung quanh, dường như vẻ mặt lúc nào cũng thản nhiên, lúc này đã giàn giụa nước mắt.

- Bố, bố đừng quá kích động, em Hiên đã chịu bao nhiêu cực khổ rồi, lời nói có chút kịch liệt cũng là điều không thể tránh được!

Vẻ mặt người đàn ông trung niên có phần giống với vẻ mặt của kẻ đang nằm trên giường bệnh Lâm Tử Hiên. Trên thực tế, hắn cũng chính là anh cả của Lâm Tử Hiên, Lâm Tử Vũ, là Vụ trưởng vụ Tổng hợp của Ủy ban cải cách quốc gia hiện tại.

- Hoặc là cho tôi đi Liêu Dương!

Lâm Tử Hiên nằm trên giường bệnh với giọng kiên quyết yếu ớt nhắc lại:

- Hoặc là, để tôi chết đi!

- Bố biết con muốn đi Liêu Dương làm gì! Nhưng Tử Ngang đã chết rồi!

Lão già với giọng điệu kích động nói:

- Nhân tử vạn trái hưu (người chết là hết nợ). Cho dù có mối hận thù nào không thể hóa giả được cũng đến lúc dừng lại rồi!

- Nhưng Vương Phỉ Hạm vẫn còn sống!

Lâm Tử Hiên hét lên dữ dằn, đôi mắt hắn sắc nhọn tức giận, khuôn mặt cùng đó thể hiện sự quyết liệt đến méo mó vặn vẹo.

- Mày muốn Vương Phỉ Hạm chặt nốt cái chân chó của mày à!

Lão già tức giận tới mức toàn thân run lên, chỉ vào thằng con nói với giọng phẫn lộ.

- Cái chân chó của con đã gẫy rồi, không cần làm phiền đến ông phí sức nữa!

Lâm Tử Hiên nói với giọng châm chọc, không sợ hãi đón nhận ánh mắt tức giận của bố.

- Tử Hiên, Tử Hiên, nghe lời mẹ, không làm việc dại dột nữa, chuyện đã qua rồi hãy để nó qua đi, con cứ thế này mẹ nhìn thấy mà đau lòng!

Bà Lâm nắm lấy tay con trai, không kìm được, nước mắt trào ra từ hai khóe mắt.

- Quá khứ? Cái gì là quá khứ? Con không thể cho đó là quá khứ!

Mắt của Lâm Tử Hiên ứa lệ, chất vấn Mẹ của mình:

- Con ngậm đắng nuốt cay chịu khổ sở, mà chỉ với một câu nói nhẹ như bâng quá khứ của mẹ là xong sao? Nếu mẹ thực sự quan tâm đến con, tại sao lúc đó mẹ không cho con về nước, tại sao lại cùng với mố và anh giấu con, đến việc Phỉ Hạm lấy tên Diệp Tử Ngang khốn kiếp cũng không cho con biết. Con là con trai mẹ, tại sao bố mẹ lại làm thế với con?

- Mẹ đã làm việc đáng hổ thẹn với con, nhưng Tử Ngang...

Đối mặt với lời chất vấn của con trai, bà Lâm không nói được gì hơn nữa. Thậm chí ngay cả lão già và Lâm Tử Vũ cũng không thể mở thêm lời nào, vì trong chuyện này bọn họ quả là có lỗi!

- Cho con đi Liêu Dương!

Khi kích động đã qua đi, Lâm Tử Hiên gần như trở nên bình tĩnh hơn, hắn hít sâu một hơi chậm rãi nói:

- Ân oán bao năm nay, con cần phải làm rõ ràng với Vương Phỉ Hạm. Con sẽ không làm hại đến thể xác cô ta, nhưng con cần cho cô ta nếm thử lỗi đau khổ từ tinh thần. Bây giờ mọi người có thể lựa chọn, hoặc là để con báo thù, hoặc là để con chết!

Đêm hôm đó, bí thư tỉnh ủy Giang Trung Nguyên thức suốt đêm để trở về Liêu Dương. Đối với lần hành quân này, hắn rất đắc ý. Hắn đã nói chuyện hơn 10 phút đồng hồ với Diệp lão ở xã Hòa Bình huyện Tây Phong, và còn được xem Diệp lão đánh hai ván cờ với cấp dưới cũ. Nhưng điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ là khi hắn đề cập tới việc cho tiểu Lương đánh cờ với Diệp lão để giải khuây, lại bị Diệp lão từ chối.

- Anh không cần đi tìm cậu ta, cũng không cần nói rõ thân phận của tôi với cậu ta!

Đó là nguyên văn lời nói của lão.

Giang Trung Nguyên ngay lập tức hiểu được nguyên nhân ẩn trong đó, nghĩ lại có lẽ Diệp lão lo lắng Lương Thần sau khi biết đươc thân phận thật của mình thì sẽ trở lên sợ hãi, nếu như vậy thì coi như mất đi hứng thú đánh cờ!

Tuy nhiên điều mà Giang Trung Nguyên không thể biết được là ngay sau khi hắn đi khỏi không lâu, Diệp lão đã mở tờ giấy hắn để lại nhẹ nhàng đọc:

- Phòng Công an huyện Tây Phong, quản lý đại đội trị an Lương Thần, điện thoại...!"

- Lương Thần?

Lý lão gia một bên không kìm được thất thanh lặp lại một câu, sau đó tới gần, đôi mắt không được xem là lão hóa hướng tới tờ giấy nhìn, liền ngây dại trong giây lát.

- Lão thủ trưởng, đây chính là thằng tiểu tử khốn kiếp đã mắng ngài là lão già mất trí à?

Sau một hồi, Lý lão gia mới lấy lại tinh thần, chỉ vào trang giấy nói to.

- Đúng, chính là thằng tiểu tử này, một kẻ khá thú vị!

Diệp lão cười ha ha nói.

- Tên tiểu tử khốn kiếp, to gan lớn mật, đợi nó đến đây, xem tôi lột da nó!

Lý lão gia nổi giận đùng đùng nói.

Lần này đến lượt lão Diệp bất ngờ, giật mình kinh ngạc nói:

- Tiểu Hổ, ông cũng biết tên tiểu tử này à?

- Trong hai năm rưỡi bị điều đến xã, nó thường đến làm việc cho tôi, thỉnh thoảng đánh vài ván cờ tướng giải khuây. Tính khí của tôi, những người bình thường không thể chịu được, thế mà tên tiểu tử này không hề để ý, mỗi khi bị tôi mắng chủi như té nước, vẫn còn cười hì hì không từ bỏ việc tiếp cận!

Nhớ lại những chuyện liên quan đến Lương Thần trong hai năm qua, Lý lão gia đã phần nào bớt đi tức giận, trên khuôn mặt phủ kín nếp nhăn lộ ra nụ cười.

Diệp lão chăm chú nghe. Ông không kìm được cũng nhớ lại khi còn ở bệnh viện Liêu Dương, ông lớn tiếng mắng tên tiểu tử "Tiểu tử khốn kiếp, tôi không cần cậu nhường, nếu cứ tiếp tục như thế này thì hãy cút đi cho tôi! ", sau đó tên tiểu tử vui mừng nói "Tôi sẽ biến ngay, biến ngay" sau đó vội vội vàng vàng chạy đến cửa.

Hai lão già dường như có thần giao cách cảm đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng cười phá lên.u cũng không có gì là lạ.

- Vẫn chưa thể khẳng định, mới chỉ là hoài nghi!

Lương Thần hàm hồ đáp. Khi sự việc đã chắc chắn, hắn ngược lại lại không vội, trong tay nắm được quân bài hay, khi nào có thể hạ, mà muốn hạ ván bài này thì chắc chắn phải chọn lúc thích hợp nhất. Hắn vẫn nhớ rất kỹ lời của Vương Văn Diệc đã nói, lợi dụng tình thế mà hưởng lợi cho bản thân. Hắn muốn xử lý tên khốn Lam Phàm, Bí thư thành ủy Lương muốn đối phó với Chủ tịch thành phố Lam Quý Hữu, từ điểm này xét thấy, mục đích của hắn và bí thư Lương là một.

Những việc kế tiếp hắn cần làm là đợi thời cơ đến, cho Bí thư Lương thêm một quân bài hay nữa để nắm chắc thêm phần thắng!

Thấy Lương Thần không nói rõ ràng, Lý Nha Nội cũng không hỏi gì thêm nữa, mà lúc này cũng là lúc chuông tan học của trường trung học số hai Tây Phong vang lên.

...

Phòng bệnh khu chăm sóc đặc biệt - Bệnh viện giải phóng quân nhân dân Bắc Kinh

Lâm Tử Hiên lẳng lặng nằm trên giường bệnh. Khuôn mặt hắn giống như mặt hồ tù đọng, không nhìn ra dấu hiệu của sự tức giận. Một người phụ nữ khí chất ung dung ngồi cạnh đầu giường, với ánh mắt đầy vẻ tội lỗi và đau đớn nhìn đứa con nằm trên giường bệnh. Mặc dù đã ở độ tuổi 60, mái tóc đã đốm bạc, nhưng nhờ sự chăm sóc bảo dưỡng tốt nên dung mạo vẫn hiện ra sự phong hoa thanh lịch khi tuổi thanh xuân.

Một người đàn ông ở độ tuổi trung niên thì rụt rè đứng bên cạnh một ông lão đã già mà không mất đi sự uy nghiêm phong độ. Cơ thể ông già đang run nhẹ nhẹ. Khuôn mặt già nua vốn thường xuyên xuất hiện trên ti vi, vốn vững vàng như đá, không bị ảnh hưởng bởi mọi sự xung quanh, dường như vẻ mặt lúc nào cũng thản nhiên, lúc này đã giàn giụa nước mắt.

- Bố, bố đừng quá kích động, em Hiên đã chịu bao nhiêu cực khổ rồi, lời nói có chút kịch liệt cũng là điều không thể tránh được!

Vẻ mặt người đàn ông trung niên có phần giống với vẻ mặt của kẻ đang nằm trên giường bệnh Lâm Tử Hiên. Trên thực tế, hắn cũng chính là anh cả của Lâm Tử Hiên, Lâm Tử Vũ, là Vụ trưởng vụ Tổng hợp của Ủy ban cải cách quốc gia hiện tại.

- Hoặc là cho tôi đi Liêu Dương!

Lâm Tử Hiên nằm trên giường bệnh với giọng kiên quyết yếu ớt nhắc lại:

- Hoặc là, để tôi chết đi!

- Bố biết con muốn đi Liêu Dương làm gì! Nhưng Tử Ngang đã chết rồi!

Lão già với giọng điệu kích động nói:

- Nhân tử vạn trái hưu (người chết là hết nợ). Cho dù có mối hận thù nào không thể hóa giả được cũng đến lúc dừng lại rồi!

- Nhưng Vương Phỉ Hạm vẫn còn sống!

Lâm Tử Hiên hét lên dữ dằn, đôi mắt hắn sắc nhọn tức giận, khuôn mặt cùng đó thể hiện sự quyết liệt đến méo mó vặn vẹo.

- Mày muốn Vương Phỉ Hạm chặt nốt cái chân chó của mày à!

Lão già tức giận tới mức toàn thân run lên, chỉ vào thằng con nói với giọng phẫn lộ.

- Cái chân chó của con đã gẫy rồi, không cần làm phiền đến ông phí sức nữa!

Lâm Tử Hiên nói với giọng châm chọc, không sợ hãi đón nhận ánh mắt tức giận của bố.

- Tử Hiên, Tử Hiên, nghe lời mẹ, không làm việc dại dột nữa, chuyện đã qua rồi hãy để nó qua đi, con cứ thế này mẹ nhìn thấy mà đau lòng!

Bà Lâm nắm lấy tay con trai, không kìm được, nước mắt trào ra từ hai khóe mắt.

- Quá khứ? Cái gì là quá khứ? Con không thể cho đó là quá khứ!

Mắt của Lâm Tử Hiên ứa lệ, chất vấn Mẹ của mình:

- Con ngậm đắng nuốt cay chịu khổ sở, mà chỉ với một câu nói nhẹ như bâng quá khứ của mẹ là xong sao? Nếu mẹ thực sự quan tâm đến con, tại sao lúc đó mẹ không cho con về nước, tại sao lại cùng với mố và anh giấu con, đến việc Phỉ Hạm lấy tên Diệp Tử Ngang khốn kiếp cũng không cho con biết. Con là con trai mẹ, tại sao bố mẹ lại làm thế với con?

- Mẹ đã làm việc đáng hổ thẹn với con, nhưng Tử Ngang...

Đối mặt với lời chất vấn của con trai, bà Lâm không nói được gì hơn nữa. Thậm chí ngay cả lão già và Lâm Tử Vũ cũng không thể mở thêm lời nào, vì trong chuyện này bọn họ quả là có lỗi!

- Cho con đi Liêu Dương!

Khi kích động đã qua đi, Lâm Tử Hiên gần như trở nên bình tĩnh hơn, hắn hít sâu một hơi chậm rãi nói:

- Ân oán bao năm nay, con cần phải làm rõ ràng với Vương Phỉ Hạm. Con sẽ không làm hại đến thể xác cô ta, nhưng con cần cho cô ta nếm thử lỗi đau khổ từ tinh thần. Bây giờ mọi người có thể lựa chọn, hoặc là để con báo thù, hoặc là để con chết!

Đêm hôm đó, bí thư tỉnh ủy Giang Trung Nguyên thức suốt đêm để trở về Liêu Dương. Đối với lần hành quân này, hắn rất đắc ý. Hắn đã nói chuyện hơn 10 phút đồng hồ với Diệp lão ở xã Hòa Bình huyện Tây Phong, và còn được xem Diệp lão đánh hai ván cờ với cấp dưới cũ. Nhưng điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ là khi hắn đề cập tới việc cho tiểu Lương đánh cờ với Diệp lão để giải khuây, lại bị Diệp lão từ chối.

- Anh không cần đi tìm cậu ta, cũng không cần nói rõ thân phận của tôi với cậu ta!

Đó là nguyên văn lời nói của lão.

Giang Trung Nguyên ngay lập tức hiểu được nguyên nhân ẩn trong đó, nghĩ lại có lẽ Diệp lão lo lắng Lương Thần sau khi biết đươc thân phận thật của mình thì sẽ trở lên sợ hãi, nếu như vậy thì coi như mất đi hứng thú đánh cờ!

Tuy nhiên điều mà Giang Trung Nguyên không thể biết được là ngay sau khi hắn đi khỏi không lâu, Diệp lão đã mở tờ giấy hắn để lại nhẹ nhàng đọc:

- Phòng Công an huyện Tây Phong, quản lý đại đội trị an Lương Thần, điện thoại...!"

- Lương Thần?

Lý lão gia một bên không kìm được thất thanh lặp lại một câu, sau đó tới gần, đôi mắt không được xem là lão hóa hướng tới tờ giấy nhìn, liền ngây dại trong giây lát.

- Lão thủ trưởng, đây chính là thằng tiểu tử khốn kiếp đã mắng ngài là lão già mất trí à?

Sau một hồi, Lý lão gia mới lấy lại tinh thần, chỉ vào trang giấy nói to.

- Đúng, chính là thằng tiểu tử này, một kẻ khá thú vị!

Diệp lão cười ha ha nói.

- Tên tiểu tử khốn kiếp, to gan lớn mật, đợi nó đến đây, xem tôi lột da nó!

Lý lão gia nổi giận đùng đùng nói.

Lần này đến lượt lão Diệp bất ngờ, giật mình kinh ngạc nói:

- Tiểu Hổ, ông cũng biết tên tiểu tử này à?

- Trong hai năm rưỡi bị điều đến xã, nó thường đến làm việc cho tôi, thỉnh thoảng đánh vài ván cờ tướng giải khuây. Tính khí của tôi, những người bình thường không thể chịu được, thế mà tên tiểu tử này không hề để ý, mỗi khi bị tôi mắng chủi như té nước, vẫn còn cười hì hì không từ bỏ việc tiếp cận!

Nhớ lại những chuyện liên quan đến Lương Thần trong hai năm qua, Lý lão gia đã phần nào bớt đi tức giận, trên khuôn mặt phủ kín nếp nhăn lộ ra nụ cười.

Diệp lão chăm chú nghe. Ông không kìm được cũng nhớ lại khi còn ở bệnh viện Liêu Dương, ông lớn tiếng mắng tên tiểu tử "Tiểu tử khốn kiếp, tôi không cần cậu nhường, nếu cứ tiếp tục như thế này thì hãy cút đi cho tôi! ", sau đó tên tiểu tử vui mừng nói "Tôi sẽ biến ngay, biến ngay" sau đó vội vội vàng vàng chạy đến cửa.

Hai lão già dường như có thần giao cách cảm đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng cười phá lên.