Mà trong vài ngày Lương Thần bị cách chức tạm giam, đồng nghiệp ở phòng Công an huyện đều rất tức giận, ví dụ như Trương Ngữ Giai và Phùng Yến. Tất nhiên cũng không tránh khỏi có người vui sướng khi người khác gặp họa, đó là những kẻ ngày trước thấy Lương Thần thăng chức nhanh mà tức nổ đom đóm mắt, thậm chí có thù hận với Lương Thần. Ví như nguyên Đại đội phó đại đội trị an, nay là Đồn phó đồn công an thị trấn Bạch Vân Tôn Thụy.
Thị trấn Bạch Vân xếp thứ ba trong tất cả các xã, thị trấn ở huyện Tây Phong. Có thể ngồi ở ghế Đồn phó đồn công an thị trấn Bạch Vân cũng là kết quả của anh rể họ hắn làm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện. Khi nghe được thông tin Lương Thần bị cách chức tạm giam, Tôn Thụy vui mừng đến mức hai ngày liên tiếp ngủ không ngon. Cái tên khốn khiếp, để mày tinh vi, lần này thì sao nào? Sướng chưa nhỉ!
Một trong hai vương là Điền Văn Bưu biết tin cũng thấy vui sướng khi người khác gặp học, tự nhủ: Lương Thần, mi không phải là trâu sao? Cứ cho là đánh bại được Hứa Quốc Thụy là giỏi lắm à, cứ cho là có Bí thư Lương hậu thuẫn là có thể coi trời bằng vung á? Đến con trai của Chủ tịch thành phố Lam cũng dám đánh, cuối cùng lần này cũng biết cảm giác đụng vào bản sắt là như thế nào rồi nhé!
Ở phòng Công an huyện, những đồng nghiệp ghen tức với Lương Thần cũng không ít. Tất nhiên bình thường cũng chỉ tức đỏ mắt được thôi, thậm chí cũng phải chủ động đi nịnh bợ người ta. Nhưng khi nghe tin Lương Thần có chuyện, những ghen tị và bất bình giấu kín trong lòng đó tự nhiên lại nổi bềnh trên mặt nước.
- Đây là kết cục của cái tội hống hách! Làm người, có lúc phải khiêm tốn chút mới tốt. Nói đùa chứ, trẻ đắc chí có khi cũng chẳng phải là chuyện hay! Trong phúc đã chứa sẵn mầm họa, lời của người xưa không thừa.
Nghe các đồng nghiệp trong phòng Công tác chính trị liên mồm bàn luận linh tinh, Trương Ngữ Giai không khỏi rối trí, cô không ngờ rằng công sức của mấy ngày, Lương Thần đã xảy ra biến cố lớn đến như thế. Cô bảo Phùng Yến gọi điện cho Lương Thần, biết được tình thế của Lương Thần không được tốt đẹp. Lại nghe nói lí do là vì Lương Thần đánh trọng thương con trai của Chủ tịch thành phố Lam, cô càng cảm thấy lo lắng cho Lương Thần sắp phải đối diện với số phận.
Trong phòng công tác chính trị có Chi Đoàn, Hội phụ nữ, Công đoàn, bình thường thì rảnh rồi chẳng có việc gì mấy bà cán bộ già thích buôn mấy chuyện đâu đâu hay đến phòng công tác chính trị. Chỗ nào có đàn bà tất nhiên chẳng tránh khỏi buôn chuyện, trong Phòng có tin tức gì, thường hay bị mấy cái mồm của các bà ý truyền ra ngoài ngay. Những nhân vật ưa buôn chuyện này thường thì đều là người nhà của lãnh đạo Phòng hay gia quyến thân thích của lãnh đạo, làm mấy công việc nhàn rỗi trong Công Đoàn hay Hội phụ nữ để nhận tiền lương.
- Đây không phải là cái chợ nhé, thích nói chuyện thì về nhà mà nói chuyện. Xem xem mấy chị ra bộ dạng gì, đi làm việc ngay!
Phó Chính ủy, chủ nhiệm phòng Công tác chính trị Khâu Vĩnh Lợi đi từ bên ngoài vào, không chút khách sáo mà mắng đám đàn bà hay ba hoa kia.
Thấy Phó Chính ủy Khâu nổi cơn thịnh nộ, đám đàn bà lập tức giải tán. Nhìn bóng lưng đám đàn bà lắm lời ấy, Khâu Vĩnh Lợi cười khẩy khinh thường. Một đám ngốc cái gì cũng không hiểu. Thông bảo của Lãnh đạo Huyện về việc phục chứ phó phòng cho Lương Thần đã được gửi đến văn phòng của Trưởng phòng công an huyện, Bí thư Huyện ủy Lý và Chủ tịch huyện Lục cũng lập tức đến ngay. Thực tế, gã biết trước lâu rồi, nếu thực sự xử Lương Thần, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân Huyện sao lại liên hệ với phòng sớm đến thế, yêu cầu bố trí ổn thỏa ăn ở cho Lương Thần, không được để Lương Thần chịu uất ức!
- Chính ủy Khâu, nghe họ nói Tiểu Lương sắp được chuyển lên Viện kiểm sát rồi ạ?
Người chồng đã mất của Phùng Yến là bạn học với Khâu Vĩnh Lợi. Ở phòng công an huyện, cô vẫn luôn được Khâu Vĩnh Lợi chăm sóc, nên muốn nghe ngóng tin tức từ Khâu Vĩnh Lợi không khó khăn gì.
- Đừng có nghe mấy bà ý nói linh tinh! Thông báo phục chức cho Tiểu Lương của Ủy ban nhân dân Huyện đã gửi đến Trưởng phòng Đinh rồi, chắc sẽ thông báo toàn Phòng dưới hình thức công khai đấy. Lát nữa Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện Lục sẽ cùng đến, Tiểu Lương không sao rồi!
Khâu Vĩnh Lợi cười ha hả nói. Gã biết bình thường mối quan hệ của Phùng Yến, Trương Ngữ Giai và Lương Thần khá tốt hơn nữa gã cũng chẳng cần thiết giấu diếm gì, nên báo trước cho hai cô tin tốt này.
- Thật thế sao? Vậy thì tốt quá rồi!
Phùng Yến và Trương Ngữ Giai ngẩn người một lúc, rồi vui mừng quá đỗi, nhìn nhau một cái, vội vỗ tay cười. Vẻ lo lắng ngự trị trên khuôn mặt xinh đẹp của Trương Ngữ Giai mấy ngày nay vội tan biến. Nghe tin Lương Thần bình an vô sự, cùng lúc với cảm giác như trút đi gánh nặng, tận đáy lòng cô cũng cảm thấy vui mừng khôn xiết cho sự cải tử hoàn sinh của Lương Thần.
Rất nhanh, thông tin phục chức cho Lương Thần loan ra cả Phòng công an huyện.
Đám đàn bà hay buôn chuyện lại tụ tập, nhưng nội dung bàn tán lại chuyển sang có tính căn cứ.
- Không có bản lĩnh, sao dám làm chứ, Tiểu Lương thật siêu phàm! Tôi đã nói rồi mà, nếu như không phải là mười phần tự tin, sao dám đá chọi đá với con trai Chủ tịch thành phố chứ? Trong họa đã chứa sẵn mầm phúc, câu nói này chuẩn quá đi.
Trong văn phòng của Trưởng phòng công an huyện, Bí thư Huyện ủy Lý Tung Kiệt, Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh, Trưởng phòng công an huyện Đinh Điệu, và người vừa mới được thả tự do Lương Thần. Tâm trạng của Trưởng phòng Đinh hơi phức tạp, ngắn ngủi có mấy ngày, biến cố mà chàng trai này trải qua từ bị cách chức tạm giam đến được phục chức có thể nói là đến cực điểm rồi. Là một người ngoài cuộc, cũng mơ hồ cảm thấy sau lưng Lương Thần có một bàn tay thao túng tất cả. Trò chơi của cấp trên luôn thể hiện ở nhưng tranh chấp xung đột của cấp dưới trong một phương diện nào đó.
Lương Thần cũng hiểu, Lý Tung Kiệt và Lục Nhất Minh đích thân đến trước, dụng ý rõ nhất là mang cho hắn danh chính. Hắn từng bị cách chức tạm giam, nay tuy được khôi phục chức vụ nhưng vẫn khó tránh có những ảnh hưởng không tốt. Mà Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch Huyện cùng đến, không những có thể làm cho những ảnh hưởng không tốt này biến mất, mà lại càng thể hiện mạng lưới quan hệ mạnh mẽ của mình với những người xung quanh một cách thuận lợi.
- Tối đến nhà ăn cơm nhé! Coi như giúp cậu làm nhẹ bớt sự kinh sợ! Chủ tịch huyện Nhất Minh và anh Đinh cũng đến nhé, toàn là người nhà, không có người ngoài.
Bí thư Lý giống như đối xử với đàn em của chính mình, điềm đạm mời. Nhưng điều làm Lương Thần cảm thấy ngạc nhiên là, hắn không phải là người duy nhất được mời. Mời Trưởng phòng Đinh thì thôi, đó là cấp dưới, nhưng mời Lục Nhất Minh là hơi đáng phải suy nghĩ rồi. Dù sao đi nữa, Lý Tung Kiệt và Lục Nhất Minh đối chọi quyết liệt, đấy là việc mà trong huyện ai cũng biết.
Năm ngoài dự đoán của Lương Thần, Lục Nhất Minh lại mỉm cười gật đầu nói:
- Tối tôi không bận, đúng lúc lại có thể đến nhà Bí thư Lý ăn cơm tối, vốn luôn muốn đến thăm hỏi, cuối cùng hôm nay cũng đã có cơ hội rồi!
Lý Tung Kiệt và Lục Nhất Minh đưa cho nhau ánh nhìn phức tạp. Trên quan trường không có kẻ địch vĩnh viễn, định luật này được chứng minh trong trường hợp của hai người bọn họ. Mấy ngày trước, chỗ nào bọn họ cũng đối chọi nhau, vắt óc nghĩ cách đối phó, bắt thóp đối phương, nhưng giờ quay một cái đã trở thành đồng đội có thể kề vai sát cánh. Nguyên nhân chính tạo ra sự biến hóa này, hoàn toàn là do chàng trai trẻ ngay trước mặt.
Trong bàn cờ này, Lương Thần là quân cờ then chốt. Tất cả bố cục đều được triển khai xung quanh hắn. Và kèm theo là vận mệnh của những người khác cũng có sự thay đổi.
Đinh Điệu dù não có chậm đến mấy cũng nhận ra quan hệ giữa Bí thư Lý và Lục Nhất Minh có thay đổi. Một mặt y cảm thấy vinh dự vì có thể là trường hợp được mời, mặt khác y cũng biết rõ ràng là Bí thư Lý mời mình chẳng qua vì bản thân là cấp trên của Lương Thần. Nếu bỏ đi tầng quan hệ này, y cũng không có tư cách gì để trở thành vị khách được mời cả.
Cùng với báo cáo công khai và chuyến đi cường điệu của Bí thư Huyện ủy, tất cả các cấp trên dưới của Phòng công an huyện đến biết tin Lương Thần được phục chức. Những âm thanh của sự đố kị, giậu đổ bìm leo đều không còn nữa. Trong mắt mọi người, Lương Thần vẫn là đại đội trưởng đội trị an đầy triển vọng của năm nay, thậm chí, vầng hào quang trên người còn chói lóa hơn trước kia. Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch Huyện đích thân lên phòng an ủi thăm hỏi, đây là vinh dự lớn chừng nào, đằng sau điều đó lại tượng trưng cho cái gì, chỉ cần là người đầu óc không có vấn đề, thì đều có thể đoán được một phần.
Quay trở lại văn phòng Đại đội trị an, chỉ đạo viên Lý Minh Khải, đại đội phó Ngô Đào, Chu Chính Hoành đã đợi từ lâu rồi. Bọn họ không nói những lời chúc mừng khách sáo, chỉ đặt mấy cây thuốc là ngon trên bàn của Lương Thần. Ba lão già đời này coi như là đã hiểu rõ rồi, sức mạnh và mạng lưới mối quan hệ sau lưng Đại đội trưởng trẻ này là cái mà bọn họ khó có thể tưởng tượng được. Về sau chỉ cần làm việc trung thực, có thể phục tùng mệnh lệnh, chuyện thăng tiến của Lương Thần là chuyện sớm muộn, nếu hần hạ tốt, không chừng đến lúc đó cũng có thể hưởng chút lợi lộc.
Ba lão già đời chân trước vừa ra, thì Cục phó Vương Văn Diệc chân sau đã tới, tự nhiên ngồi xuống ghế, nhìn Lương Thần hơi có vẻ mệt mỏi, bèn cười nói:
- Sau cơn mưa trời lại sáng, được phục chức, cậu nên vui mừng hay phấn khởi chứ, sao lại ngược lại thế kia?
- Bỗng nhiên cảm thấy, lăn lộn chốn quan trường thật mệt mỏi, lúc nào cũng phải hết sức cẩn thận, không chú ý cái là sẽ bị đập đầu chảy cả máu, hôm này bị người ta coi như súng để dùng, mai lại trở thành con tốt để qua sông, không chừng một ngày nào đó sẽ trở thành vật hy sinh oanh liệt cho người khác.
Đối diện với Vương Văn Diệc, Lương Thần không có gì e dè, lôi hết những lời trong lòng mình ra.
- Không tồi đấy. Có tiến bộ, cậu nói những lời này, là nói hết nội dung của quan trường.
Vương Văn Diệc châm điếu thuốc, cười cười nhìn Lương Thần nói:
- Cuộc sống dường như phải mạnh mẽ, hoặc là phản kháng hoặc là chịu đựng, quan trường cũng thế, hoặc là nhảy ra khỏi cái vòng đấy, hoặc là tuân thủ luật chơi này.
- Từ cổ chí kim, quan trường chỉ thuộc về những người dám chơi và dám thua thôi.
- Em chỉ thấy trong lòng không thoải mái!
Lương Thần nhíu mày nói:
- Rõ ràng là bí thư Lương có thể can thiệp sớm!
- Tiểu Lương à, cậu có phải là tự cho mình là trung tâm quá không?
Vương Văn Diệc cắt lời, thu nụ cười lại nói:
- Cậu phải hiểu trước là, người khác không nợ gì cậu, cậu muốn người ta giúp đỡ cậu, thì cần phải chuẩn bị tâm lý bỏ thù lao ra. Mượn chuyện này mà nói, Bí thư Lương chẳng có nghĩa vụ gì mà phải giúp cậu. Ông ý hoàn toàn có quyền dùng quyền lực của mình để giải quyết vấn đề, từ đó trục lợi cho mình, đây có lẽ là bản năng vốn có của bất kể kẻ làm quan nào. Cậu không nhất thiết phải vì chuyện này mà canh cánh trong lòng.
Lương Thần ngây người một lúc, cuối cùng không kìm nổi cười thất vọng nói:
- Nghe lãnh đạo nói, hóa ra đúng là có chuyện như thế, tâm tính em quả thật có chút không phải nhỉ. Haha, xem ra sau này có vấn đề gì phải thỉnh giáo lãnh đạo thôi.
- Tôi thì không được, chỉ được cái nói suông, bằng không cũng thể sống trong cái khe suối này bao năm như thế được. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Vương Văn Diệc khoát tay, nói thất khẳng cảm khái:
- Có lúc, thế vận rất quan trọng, Tiểu Lương à, cậu phải nắm chắc đấy.
4 giờ 15 phút chiều, ở cổng trường trung học số hai Tây Phong, Lan Nguyệt vẻ mặt rầu rĩ không vui và người bạn thân Triệu Linh Linh theo đám học sinh vừa tan học đi ra ngoài cổng lớn. Mà đúng lúc này, Triệu Linh Linh đưa tay kéo tay cô, hưng phấn nói:
- Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, mau nhìn kìa!
- Nhìn cái gì cơ chứ?
Lan Nguyệt thẫn thờ nhìn theo hướng cô bạn thân chỉ. Khi ánh mắt chạm tới chiếc xe cảnh sát quen thuộc, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết lộ ra niềm vui bất ngờ không tả xiết, bất chấp tất cả chen qua đám bạn phía trước, chạy như bay đến chiếc xe cảnh sát kia.
Thị trấn Bạch Vân xếp thứ ba trong tất cả các xã, thị trấn ở huyện Tây Phong. Có thể ngồi ở ghế Đồn phó đồn công an thị trấn Bạch Vân cũng là kết quả của anh rể họ hắn làm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện. Khi nghe được thông tin Lương Thần bị cách chức tạm giam, Tôn Thụy vui mừng đến mức hai ngày liên tiếp ngủ không ngon. Cái tên khốn khiếp, để mày tinh vi, lần này thì sao nào? Sướng chưa nhỉ!
Một trong hai vương là Điền Văn Bưu biết tin cũng thấy vui sướng khi người khác gặp học, tự nhủ: Lương Thần, mi không phải là trâu sao? Cứ cho là đánh bại được Hứa Quốc Thụy là giỏi lắm à, cứ cho là có Bí thư Lương hậu thuẫn là có thể coi trời bằng vung á? Đến con trai của Chủ tịch thành phố Lam cũng dám đánh, cuối cùng lần này cũng biết cảm giác đụng vào bản sắt là như thế nào rồi nhé!
Ở phòng Công an huyện, những đồng nghiệp ghen tức với Lương Thần cũng không ít. Tất nhiên bình thường cũng chỉ tức đỏ mắt được thôi, thậm chí cũng phải chủ động đi nịnh bợ người ta. Nhưng khi nghe tin Lương Thần có chuyện, những ghen tị và bất bình giấu kín trong lòng đó tự nhiên lại nổi bềnh trên mặt nước.
- Đây là kết cục của cái tội hống hách! Làm người, có lúc phải khiêm tốn chút mới tốt. Nói đùa chứ, trẻ đắc chí có khi cũng chẳng phải là chuyện hay! Trong phúc đã chứa sẵn mầm họa, lời của người xưa không thừa.
Nghe các đồng nghiệp trong phòng Công tác chính trị liên mồm bàn luận linh tinh, Trương Ngữ Giai không khỏi rối trí, cô không ngờ rằng công sức của mấy ngày, Lương Thần đã xảy ra biến cố lớn đến như thế. Cô bảo Phùng Yến gọi điện cho Lương Thần, biết được tình thế của Lương Thần không được tốt đẹp. Lại nghe nói lí do là vì Lương Thần đánh trọng thương con trai của Chủ tịch thành phố Lam, cô càng cảm thấy lo lắng cho Lương Thần sắp phải đối diện với số phận.
Trong phòng công tác chính trị có Chi Đoàn, Hội phụ nữ, Công đoàn, bình thường thì rảnh rồi chẳng có việc gì mấy bà cán bộ già thích buôn mấy chuyện đâu đâu hay đến phòng công tác chính trị. Chỗ nào có đàn bà tất nhiên chẳng tránh khỏi buôn chuyện, trong Phòng có tin tức gì, thường hay bị mấy cái mồm của các bà ý truyền ra ngoài ngay. Những nhân vật ưa buôn chuyện này thường thì đều là người nhà của lãnh đạo Phòng hay gia quyến thân thích của lãnh đạo, làm mấy công việc nhàn rỗi trong Công Đoàn hay Hội phụ nữ để nhận tiền lương.
- Đây không phải là cái chợ nhé, thích nói chuyện thì về nhà mà nói chuyện. Xem xem mấy chị ra bộ dạng gì, đi làm việc ngay!
Phó Chính ủy, chủ nhiệm phòng Công tác chính trị Khâu Vĩnh Lợi đi từ bên ngoài vào, không chút khách sáo mà mắng đám đàn bà hay ba hoa kia.
Thấy Phó Chính ủy Khâu nổi cơn thịnh nộ, đám đàn bà lập tức giải tán. Nhìn bóng lưng đám đàn bà lắm lời ấy, Khâu Vĩnh Lợi cười khẩy khinh thường. Một đám ngốc cái gì cũng không hiểu. Thông bảo của Lãnh đạo Huyện về việc phục chứ phó phòng cho Lương Thần đã được gửi đến văn phòng của Trưởng phòng công an huyện, Bí thư Huyện ủy Lý và Chủ tịch huyện Lục cũng lập tức đến ngay. Thực tế, gã biết trước lâu rồi, nếu thực sự xử Lương Thần, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân Huyện sao lại liên hệ với phòng sớm đến thế, yêu cầu bố trí ổn thỏa ăn ở cho Lương Thần, không được để Lương Thần chịu uất ức!
- Chính ủy Khâu, nghe họ nói Tiểu Lương sắp được chuyển lên Viện kiểm sát rồi ạ?
Người chồng đã mất của Phùng Yến là bạn học với Khâu Vĩnh Lợi. Ở phòng công an huyện, cô vẫn luôn được Khâu Vĩnh Lợi chăm sóc, nên muốn nghe ngóng tin tức từ Khâu Vĩnh Lợi không khó khăn gì.
- Đừng có nghe mấy bà ý nói linh tinh! Thông báo phục chức cho Tiểu Lương của Ủy ban nhân dân Huyện đã gửi đến Trưởng phòng Đinh rồi, chắc sẽ thông báo toàn Phòng dưới hình thức công khai đấy. Lát nữa Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện Lục sẽ cùng đến, Tiểu Lương không sao rồi!
Khâu Vĩnh Lợi cười ha hả nói. Gã biết bình thường mối quan hệ của Phùng Yến, Trương Ngữ Giai và Lương Thần khá tốt hơn nữa gã cũng chẳng cần thiết giấu diếm gì, nên báo trước cho hai cô tin tốt này.
- Thật thế sao? Vậy thì tốt quá rồi!
Phùng Yến và Trương Ngữ Giai ngẩn người một lúc, rồi vui mừng quá đỗi, nhìn nhau một cái, vội vỗ tay cười. Vẻ lo lắng ngự trị trên khuôn mặt xinh đẹp của Trương Ngữ Giai mấy ngày nay vội tan biến. Nghe tin Lương Thần bình an vô sự, cùng lúc với cảm giác như trút đi gánh nặng, tận đáy lòng cô cũng cảm thấy vui mừng khôn xiết cho sự cải tử hoàn sinh của Lương Thần.
Rất nhanh, thông tin phục chức cho Lương Thần loan ra cả Phòng công an huyện.
Đám đàn bà hay buôn chuyện lại tụ tập, nhưng nội dung bàn tán lại chuyển sang có tính căn cứ.
- Không có bản lĩnh, sao dám làm chứ, Tiểu Lương thật siêu phàm! Tôi đã nói rồi mà, nếu như không phải là mười phần tự tin, sao dám đá chọi đá với con trai Chủ tịch thành phố chứ? Trong họa đã chứa sẵn mầm phúc, câu nói này chuẩn quá đi.
Trong văn phòng của Trưởng phòng công an huyện, Bí thư Huyện ủy Lý Tung Kiệt, Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh, Trưởng phòng công an huyện Đinh Điệu, và người vừa mới được thả tự do Lương Thần. Tâm trạng của Trưởng phòng Đinh hơi phức tạp, ngắn ngủi có mấy ngày, biến cố mà chàng trai này trải qua từ bị cách chức tạm giam đến được phục chức có thể nói là đến cực điểm rồi. Là một người ngoài cuộc, cũng mơ hồ cảm thấy sau lưng Lương Thần có một bàn tay thao túng tất cả. Trò chơi của cấp trên luôn thể hiện ở nhưng tranh chấp xung đột của cấp dưới trong một phương diện nào đó.
Lương Thần cũng hiểu, Lý Tung Kiệt và Lục Nhất Minh đích thân đến trước, dụng ý rõ nhất là mang cho hắn danh chính. Hắn từng bị cách chức tạm giam, nay tuy được khôi phục chức vụ nhưng vẫn khó tránh có những ảnh hưởng không tốt. Mà Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch Huyện cùng đến, không những có thể làm cho những ảnh hưởng không tốt này biến mất, mà lại càng thể hiện mạng lưới quan hệ mạnh mẽ của mình với những người xung quanh một cách thuận lợi.
- Tối đến nhà ăn cơm nhé! Coi như giúp cậu làm nhẹ bớt sự kinh sợ! Chủ tịch huyện Nhất Minh và anh Đinh cũng đến nhé, toàn là người nhà, không có người ngoài.
Bí thư Lý giống như đối xử với đàn em của chính mình, điềm đạm mời. Nhưng điều làm Lương Thần cảm thấy ngạc nhiên là, hắn không phải là người duy nhất được mời. Mời Trưởng phòng Đinh thì thôi, đó là cấp dưới, nhưng mời Lục Nhất Minh là hơi đáng phải suy nghĩ rồi. Dù sao đi nữa, Lý Tung Kiệt và Lục Nhất Minh đối chọi quyết liệt, đấy là việc mà trong huyện ai cũng biết.
Năm ngoài dự đoán của Lương Thần, Lục Nhất Minh lại mỉm cười gật đầu nói:
- Tối tôi không bận, đúng lúc lại có thể đến nhà Bí thư Lý ăn cơm tối, vốn luôn muốn đến thăm hỏi, cuối cùng hôm nay cũng đã có cơ hội rồi!
Lý Tung Kiệt và Lục Nhất Minh đưa cho nhau ánh nhìn phức tạp. Trên quan trường không có kẻ địch vĩnh viễn, định luật này được chứng minh trong trường hợp của hai người bọn họ. Mấy ngày trước, chỗ nào bọn họ cũng đối chọi nhau, vắt óc nghĩ cách đối phó, bắt thóp đối phương, nhưng giờ quay một cái đã trở thành đồng đội có thể kề vai sát cánh. Nguyên nhân chính tạo ra sự biến hóa này, hoàn toàn là do chàng trai trẻ ngay trước mặt.
Trong bàn cờ này, Lương Thần là quân cờ then chốt. Tất cả bố cục đều được triển khai xung quanh hắn. Và kèm theo là vận mệnh của những người khác cũng có sự thay đổi.
Đinh Điệu dù não có chậm đến mấy cũng nhận ra quan hệ giữa Bí thư Lý và Lục Nhất Minh có thay đổi. Một mặt y cảm thấy vinh dự vì có thể là trường hợp được mời, mặt khác y cũng biết rõ ràng là Bí thư Lý mời mình chẳng qua vì bản thân là cấp trên của Lương Thần. Nếu bỏ đi tầng quan hệ này, y cũng không có tư cách gì để trở thành vị khách được mời cả.
Cùng với báo cáo công khai và chuyến đi cường điệu của Bí thư Huyện ủy, tất cả các cấp trên dưới của Phòng công an huyện đến biết tin Lương Thần được phục chức. Những âm thanh của sự đố kị, giậu đổ bìm leo đều không còn nữa. Trong mắt mọi người, Lương Thần vẫn là đại đội trưởng đội trị an đầy triển vọng của năm nay, thậm chí, vầng hào quang trên người còn chói lóa hơn trước kia. Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch Huyện đích thân lên phòng an ủi thăm hỏi, đây là vinh dự lớn chừng nào, đằng sau điều đó lại tượng trưng cho cái gì, chỉ cần là người đầu óc không có vấn đề, thì đều có thể đoán được một phần.
Quay trở lại văn phòng Đại đội trị an, chỉ đạo viên Lý Minh Khải, đại đội phó Ngô Đào, Chu Chính Hoành đã đợi từ lâu rồi. Bọn họ không nói những lời chúc mừng khách sáo, chỉ đặt mấy cây thuốc là ngon trên bàn của Lương Thần. Ba lão già đời này coi như là đã hiểu rõ rồi, sức mạnh và mạng lưới mối quan hệ sau lưng Đại đội trưởng trẻ này là cái mà bọn họ khó có thể tưởng tượng được. Về sau chỉ cần làm việc trung thực, có thể phục tùng mệnh lệnh, chuyện thăng tiến của Lương Thần là chuyện sớm muộn, nếu hần hạ tốt, không chừng đến lúc đó cũng có thể hưởng chút lợi lộc.
Ba lão già đời chân trước vừa ra, thì Cục phó Vương Văn Diệc chân sau đã tới, tự nhiên ngồi xuống ghế, nhìn Lương Thần hơi có vẻ mệt mỏi, bèn cười nói:
- Sau cơn mưa trời lại sáng, được phục chức, cậu nên vui mừng hay phấn khởi chứ, sao lại ngược lại thế kia?
- Bỗng nhiên cảm thấy, lăn lộn chốn quan trường thật mệt mỏi, lúc nào cũng phải hết sức cẩn thận, không chú ý cái là sẽ bị đập đầu chảy cả máu, hôm này bị người ta coi như súng để dùng, mai lại trở thành con tốt để qua sông, không chừng một ngày nào đó sẽ trở thành vật hy sinh oanh liệt cho người khác.
Đối diện với Vương Văn Diệc, Lương Thần không có gì e dè, lôi hết những lời trong lòng mình ra.
- Không tồi đấy. Có tiến bộ, cậu nói những lời này, là nói hết nội dung của quan trường.
Vương Văn Diệc châm điếu thuốc, cười cười nhìn Lương Thần nói:
- Cuộc sống dường như phải mạnh mẽ, hoặc là phản kháng hoặc là chịu đựng, quan trường cũng thế, hoặc là nhảy ra khỏi cái vòng đấy, hoặc là tuân thủ luật chơi này.
- Từ cổ chí kim, quan trường chỉ thuộc về những người dám chơi và dám thua thôi.
- Em chỉ thấy trong lòng không thoải mái!
Lương Thần nhíu mày nói:
- Rõ ràng là bí thư Lương có thể can thiệp sớm!
- Tiểu Lương à, cậu có phải là tự cho mình là trung tâm quá không?
Vương Văn Diệc cắt lời, thu nụ cười lại nói:
- Cậu phải hiểu trước là, người khác không nợ gì cậu, cậu muốn người ta giúp đỡ cậu, thì cần phải chuẩn bị tâm lý bỏ thù lao ra. Mượn chuyện này mà nói, Bí thư Lương chẳng có nghĩa vụ gì mà phải giúp cậu. Ông ý hoàn toàn có quyền dùng quyền lực của mình để giải quyết vấn đề, từ đó trục lợi cho mình, đây có lẽ là bản năng vốn có của bất kể kẻ làm quan nào. Cậu không nhất thiết phải vì chuyện này mà canh cánh trong lòng.
Lương Thần ngây người một lúc, cuối cùng không kìm nổi cười thất vọng nói:
- Nghe lãnh đạo nói, hóa ra đúng là có chuyện như thế, tâm tính em quả thật có chút không phải nhỉ. Haha, xem ra sau này có vấn đề gì phải thỉnh giáo lãnh đạo thôi.
- Tôi thì không được, chỉ được cái nói suông, bằng không cũng thể sống trong cái khe suối này bao năm như thế được. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Vương Văn Diệc khoát tay, nói thất khẳng cảm khái:
- Có lúc, thế vận rất quan trọng, Tiểu Lương à, cậu phải nắm chắc đấy.
4 giờ 15 phút chiều, ở cổng trường trung học số hai Tây Phong, Lan Nguyệt vẻ mặt rầu rĩ không vui và người bạn thân Triệu Linh Linh theo đám học sinh vừa tan học đi ra ngoài cổng lớn. Mà đúng lúc này, Triệu Linh Linh đưa tay kéo tay cô, hưng phấn nói:
- Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, mau nhìn kìa!
- Nhìn cái gì cơ chứ?
Lan Nguyệt thẫn thờ nhìn theo hướng cô bạn thân chỉ. Khi ánh mắt chạm tới chiếc xe cảnh sát quen thuộc, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết lộ ra niềm vui bất ngờ không tả xiết, bất chấp tất cả chen qua đám bạn phía trước, chạy như bay đến chiếc xe cảnh sát kia.