Tạ Vãn Tình biết chuyện Trương Khác vì Hứa Tư mà viết lời khai, nếu y là thiếu niên đơn thuần, cô tất nhiên sẽ tin vào tính chân thực của nó, nhưng càng tiếp xúc với Trương Khác lâu, cô càng nhận ra không phải ...
Suy nghĩ như thế, Tạ Vãn Tình nhìn lại Hứa Tư, Hứa Tư rất đẹp, cho dù là nữ nhân cũng phải tán thưởng không thôi, nói không chừng Trương Khác đã sớm hiểu chuyện nam nữ.
Suy nghĩ đó chen ngang làm tâm tư Tạ Vãn Tình nhẹ đi một chút, khẽ thở ra một hơi, làm cho bản thân có tinh thần hơn:
- Công ty đã rà xoát qua, tình hình tệ hơn so suy nghĩ, mạng lưới tiêu thụ gần như đã sụp đổ, văn phòng phía dưới sau khi lấy được hàng, dùng giá thấp bán cho đường giây khác, tiền thiếu thì dùng khoản vay bù vào, vấn đề sổ sách của tổng công ti không lớn, mỗi năm có chút ít lợi. Nhưng văn phòng ở dưới thì nợ lương nhân vên thời gian dài, tiền thuê kho, chi phí quản cáo không phản ánh trên sổ sách văn phòng. Sau khi Tạ Chiêm rời đi liền thành lập công ty của mình, những công ty có nghiệp vụ qua lại với Hải dụ đều tỏ ý không muốn hợp tác nữa, chắc là bị Tạ Chiêm lôi kéo qua rồi...
Trương Khác lấy tay vuốt mũi một hồi nói:
- Vấn đề không nghiêm trọng như tưởng tượng.
- Thế còn chưa đủ nghiêm trọng?
Tạ Vãn Tình ngạc nhiên thốt lên:
- Chị vốn nhờ gia tộc giúp giải quyết áp lực tài chính trước mắt, có điều trong nhà cho rằng Cty Hải Dụ nên đóng cửa là hơn.
Xí nghiệp gia tộc của họ Tạ là tập đoàn Chính Thái, thành lập năm 82, mười mấy năm qua đã thành một trong số tập đoàn khá có thế lực ở trong nước.
Tập đoàn Chính Thái có nguồn lực chính trị vững chắc, Từ Học Bình cũng nằm trong đó, ở trong tỉnh cũng có mạng lưới mua bán ổn định trong tỉnh, không cần tốn tinh lực đi giúp Hải Dụ giải quyết món nợ ẩn.
Tạ Vãn Tình lại có tình cảm đặc thù với Cty Hải Dụ, không muốn bỏ nó.
Trương Khác cũng hiểu điều ấy, nói:
- Lạc quan hơn dự đoán của em một chút, Tạ Chiêm không dám chủ động làm bại lộ vấn đề của Hải Dụ, vấn đề nợ ngầm, tạm thời không để nó lộ ra, dần dần bù vào là được. Xem ra chúng ta phải lấy được quyền đại lý cấp tỉnh của Ericsson mới được.
- Đại lý cấp tỉnh của Ericsson ở Đông Hải là Cty Gia Tín, được xác định vào tháng 5, Thịnh Hâm sẽ không dễ dàng thay đổi, bọn chỉ định liên hệ với Phillips hoặc Alcatel, chị nghĩ phương án này cũng dẫn có sức hấp dẫn ..
Tạ Vãn Tình vừa xem từ liệu vừa nói.
Trương Khác lắc đầu:
- Chị Vãn Tình, chuyện nợ ngầm của công ti có thể kéo dài được bao lâu? Năm sau chỉ có Ericsson có kế hoạch đưa ra di động giao diện tiếng Trung.
Nếu dùng mối quan hệ của Từ Học Bình, kèo dài khoản nợ ngầm này căn bản không phải là chuyện lớn, nhưng nhìn khuôn mặt u sầu của của Tạ Vãn Tình, chỉ e cô không chịu thua, muốn dựng lại công ty, vậy cần phải trừ bỏ khoản nợ ngầm này mới có thể khiến Hải Dụ thoát khỏi phá sản, như thé Hải Dụ cần con đường phát tài hữu hiệu ...
- Thịnh Hâm có thể đã bất mãn với Gia Tín.
Hứa Tư đem phán đoán của Trương Khác nói lại một lần.
Tạ Vãn Tình trầm ngâm:
- Bất mãn thì bất mãn, Cty Gia Tín ở tỉnh cũng có chút cơ sở ...
Thái Phi Quyên nghĩ khác:
- Diệp Kiến Bân lần này để lấy được quyền đại lý Ericsson của địa khu Hoa Đông đã phải bỏ một cái giá lớn, có thể nói làm một vụ được ăn cả ngã về phong, so với đắc tội với Gia Tín bọn họ còn sợ thất bại hơn, chúng ta tranh thủ một chút, vẫn còn hi vọng.
*Hoa Đông bao gồm Thượng Hải, Giang Tô và Chiết Giang, Sơn Đông, An Huy, Giang Tây, và Phúc Kiến.
Trương Khác thấy Tạ Vãn Tình hơi động lòng, nói:
- Buổi chiều Diệp Tiểu Đồng sẽ còn tới, có vẻ địa vị cô ta ở Thịnh Hâm khá quan trọng, hay là tiếp xúc với cô ấy, xem thử nếu bọn họ có ý định ấy tiếp tục tính, nếu không, chị Vãn Tình hãy tranh thủ quyền đại lý ở Lũng Hải, Tân Thái, hai vùng này còn để trống ...
Trương Khác vốn định xâm chiếm Tân Thái, nhưng không thể thấy Hải Dụ chết mà không cứu.
- Diệp Tiểu Đồng là em họ Diệp Kiến Bân, rất có năng lực, tới Thịnh Hâm mới ba năm đã làm phó tổng giám đốc thị trường, tất nhiên là quan trọng.
Tạ Vãn Tình cười:
- Xem ra công tác bên này của em làm cô ta ấn tượng rất sâu.
Diệp Tiểu Đồng tới văn phòng thì đã là 3 giờ chiều, vì thế Tạ Vãn Tình và Thái Phi Quyên càng có nhiều thời gian hơn thảo luận vấn đề.
Trương Khác thấy Diệp Tiểu Đồng có vẻ mệt mỏi, hẳn lúc về khách sạn cũng không nghỉ ngơi, phòng giám đốc khá nhỏ, mọi người ra phòng tiếp khách nói chuyện, Trương Khác ôm Chỉ Đồng trong lòng.
- Giám đốc Trương.
Diệp Tiểu Đồng hai ngày qua luôn xưng hô với y như thế, Trương Khác cũng không phủ nhận:
- Bản hướng dẫn sử dụng bằng tiếng Trung anh đưa tôi đã chuyển về công ty rồi, phòng thị trường chúng tôi cũng hi vọng lấy nó làm lại sách hướng dẫn, cần anh đồng ý, đương nhiên cúng tôi cũng có thù lao. Ngoài ra tôi mong giám đốc Trương bỏ ra vài ba ngày, tới giảng dạy cho nhân viên phòng thị trường của Hải Thịnh và đại lý phía dưới của chúng tôi.
Nếu như đơn thuần nói về lý luận marketing, Trương Khác tự nhận không bằng các chuyên gia quốc tế, nhưng ở trong hoàn cảnh đặc thù trong nước, Trương Khác có thừa tự tin.
Nhưng Trương Khác chưa từng nghỉ tới việc mình đi giảng dạy cho người khác, chẳng phải là muốn giấu tài, căn bản là không thể bỏ ra vài ngày rời khỏi Hải Châu.
Trương Khác cũng không từ chối rõ ràng, hỏi:
- Chắc hẳn là tiểu thư Diệp đã đem ghi chép cuộc họp sáng nay chuyển về tổng bộ các vị, thật ra chẳng có gì đặc biệt, bảo tôi đi giảng dạy đúng là không làm được.
Diệp Tiểu Đồng hơi xấu hổ, buổi sáng cô đúng là có ý chỉ đạo khi bước vào phòng họp, nhưng bị lời nói của Trương Khác làm chấn động, chẳng để ý tới chuyện kiêng kỵ, chưa được phép đã ghi lại nội dung cuộc họp truyền về cho anh họ, đây là hành vi trái với đạo đức thương nghiệp.
Song Diệp Tiểu Đồng không muốn lộ ra kém thế trước mặt bao người, ổn định lại tâm tư nói:
- Giám đốc Trương, cuộc họp marketing buổi sáng rất đặc sắc, cho dù anh không có thời gian tới giảng giải cho chúng tôi, tôi vẫn hi vọng đem kinh nghiệm ở Hải Châu làm kiểu mẫu, mở rộng ra Hoa Đông. Đương nhiên, trước đó phải được anh đồng ý, để báo đáp, chúng tôi cho văn phong các anh hưởng thụ giá ưu đãi của đại lý cấp tỉnh.
"Xem ra Cty Thịnh Hâm rất coi trọng mình" Trương Khác lòng khoái lắm, nhưng không lộ ra mặt:
- Tất cả đều là kết tinh trí tuệ tập thể, phải nói đây cũng là một loại tài phú thuộc về Cty Hải Dụ. Nếu Cty Thịnh hâm thực sự hi vọng chúng tôi phái người tới giảng bài, để chị Vãn Tình tiến cử cho cô một người, tôi đâu có năng lực gì.
Diệp Tiểu Đồng tất nhiên chẳng tin lời nói dối của Trương Khác, chuyện Cty Hải Dụ gặp vấn đề quản lý nghiêm trọng chẳng phải bí mật gì, sở dĩ còn cầm cự được là dựa vào bối cảnh hai nhà Tạ Từ, Tạ Vãn Tình trước kia không có kinh nghiệm kinh doanh, người trong nghề tất nhiên không đánh giá cao cô.
“Tên Trương Khác này tuyệt đối khác biệt, nhưng xem ra y và Tạ Vãn Tình quan hệ rất thân thiết, chắc là không thể đưa tới Thịnh Hâm được, thật đáng tiếc.”
Trương Khác đem chủ để dẫn tới Tạ Vãn Tình, Diệp Tiểu Đồng đành nói:
- Xem ra còn phải nhờ giám đốc Tạ giúp đỡ chúng tôi.
- Có phải hiện nay tiến độ mở rộng thị trường của Thịnh Hâm không được như ý lắm.
Tạ Vãn Tình cũng không ngờ Thịnh Hâm coi trọng Trương Khác như thế, chắc hẳn bọn họ gặp khó ở phương diện này.
Diệp Tiểu Đồng không ngờ Tạ Vãn Tình hỏi thẳng như thế, không biết phải đáp ra sao.
- Theo tôi biết hiện nay hai vùng Tân Thái, Lũng Hải thậm chí còn xuất hiện khoảng trống, không biết Hải Dụ có khả năng thay Gia Tín làm đại lý cấp tỉnh không?
Tạ Vãn Tình vẫn thản nhiên nói, dù kinh nghiệm thương nghiệp không có mấy, uy tín trong giới không có, nhưng sinh ra từ gia tộc danh giá, cô có sự tự tin của mình.
Diệp Tiểu Đồng sừng sốt, chớp mắt cân nhắc quan hệ lợi hại, trả lời:
- Vấn đề này dù tổng giám đốc Diệp cũng không thể lập tức trả lời chị, tôi sẽ đem ý kiến của Hải Dụ phản hồi lại cho tổng công ti.
Rồi quay sang hỏi Trương Khác:
- Giám đốc Trương có phải là tổng giám sát thị trường của Hải Dụ?
- Tôi?
Trương Khác làm điệu bộ khoa trương chỉ vào mình:
- Tôi đâu có tư cách đó, tôi chỉ phụ trách thị trường Hải Châu.
Diệp Tiểu Đồng tuổi cũng không nhiều, cô tràn trề tự tin nên về vấn đề tuổi tác không mẫn cảm lắm, chỉ coi Trương Khác không dám nói quá tự tin trước bà chủ của mình.
Vấn đề Hải Dụ không bị bại lộ ra, song nghiệp vụ bị thu hẹp là sự thực không phải tranh cãi, trong giới lại đầy tin đồn bất lợi cho Hải Dụ.
Cho dù là thế Diệp Tiểu Đồng vẫn cho rằng về nguồn lực lẫn thực lực Hải Dụ đều hơn Gia Tín, nhưng Tạ Vãn Tình đề xuất kiến nghị thay thế Gia Tín, Diệp Tiểu Đồng thấy ít nhiều phá hỏng quy tắc thương nghiệp.
Tuy Diệp Tiểu Đồng không tán đồng kiểu chen ngang này, có điều nguyên tắc hợp tác thương nghiệp dựa trên đạt lợi ích lớn nhất, vả lại năng lực thị trường Hải Dụ thể hiện ở Hải Châu làm người ta không thể không coi trọng.
Tạ Vãn Tình biết đề nghị đột ngột này làm Trịnh Hâm phải cố kỵ lớn, nói:
- Văn phòng Hải Châu do Hứa Tư và Trương Khác phụ trách cụ thể, Hải Dụ sẽ không can thiệp vào quyết định bên này. Hi vọng phía Thịnh Hâm nghiêm túc suy nghĩ yêu cầu của chúng tôi.
Diệp Tiểu Đồng lo Tạ Vãn Tình lấy thị trường Hải Châu ra đàm phán, nghe thế mày giãn ra:
- Mạo muội hỏi một câu, vì sao Hải Dụ lại gia nhập thị trường di động số vào lúc này?
- Vì Hải Dụ lúc này mới nhìn tới thời cơ làm ăn.
Tạ Vãn Tình bình tĩnh nói.
Diệp Tiểu Đồng nhìn qua Trương Khác đang chơi với Chỉ Đồng ở trong lòng, nghĩ :" Với sự am hiểu của y về thông tấn số, Hải Dụ sao có thể tới giờ mới nhận ra thời cơ làm ăn?"
Diệp Tiểu Đồng không hỏi tiếp, chuyện thay đổi đại lý cấp tỉnh cũng không phải là do cô có thể quyết định, vốn định ở lại Hải Châu thêm một ngày, nhưng giờ phải về trước dự định rồi.
Trương Khác cùng Hứa Tư tiễn Diệp Tiểu Đồng, nhìn cô ta vào chiếc Volvo màu lam phóng vụt đi, Trương Khác tặc lưỡi:
- Cô ả họ Diệp này có cặp mắt rất sắc sảo đấy.
- Chuyện chị Vãn Tình muốn liệu có thành được không?
- Quan trọng là Hải Dụ cần nghiệp vụ này.
Trương Khác khẽ thở dài, đẩy vai Hứa Tư vào thang máy, buổi chiều thang máy không một bóng người, bốn vách thép không rỉ sáng như gương, Trương Khác đầu óc bị chuyện đại lý cấp tỉnh chiếm cứ, dựa vào vách, vô tình nhìn thấy Hứa Tư đang nhìn mình.
- Sao thế?
Trương Khác quay đầu sang nhìn Hứa Tư, nghe tiếng thang máy chầm chậm chạy lên, lòng lại thầm mong nó đột nhiên ngừng lại chỗ này.
- Không có gì.
Hứa Tư cười, đôi mắt nhung sau gọng kính đen như tỏa sáng, cô không phải cố ý giữ sự lãnh đạm như ở văn phòng, nụ cười càng thêm rực rỡ:
- Có chút cảm giác khó tin, không được chân thực cho lắm.
- Chị phải tim em, dù sao không thể tùy tiện giao ba năm cuộc đời cho em được.
Trong thang máy không có người khác Trương Khác có thể thoải mái ngắm nhìn Hứa Tư, lông mi thật dài cong vút, đôi mắt trong suốt long lanh, chẳng hề có ý né tránh ánh mắt của y.
Trương Khác lại cảm thấy nhịp thở mình nhanh dần, tầm mắt hạ xuống, chiếc áo bó sát ôm lấy hai bầu vú no căng, Trương Khác tới bên Hứa Tư, vừa rồi cô giúp Diệp Tiểu Đồng bê cặp tài liệu, cổ áo hơi nhăn, xuất hiện khe hở có thể thấy một mảng trắng mê người, từ trên liếc xuống thấy một góc áo lót màu đỏ.
Hứa Tư vuốt phẳng ngực áo, lườm Trương Khác một cái.
Cầu thang máy bỗng mở ra, một đôi nam nữ đi vào, Trương Khác cười khì, lùi lại nhường vị trí. Đợi đôi nam nữ đó ra ở lầu 9, liền nói:
- Muốn ngay lập tức đẩy công ty Gia Tín đi thì khả năng không cao, chắc chắn nhất là cùng Gia Tín chia đôi thị trường Đông Hải, lát nữa chị nói với chị Vãn Tình.
- Vì sao cậu không nói?
Hứa Tư không hiểu Trương Khác có ý gì.
- Từ Hải Châu, hai nơi Tân Thái, Lũng Hải cũng chưa có đại lý, nếu chia đôi Đông Hải với Gia Tín thật, Hải Dụ sẽ được nửa phía đông, biện pháp tốt nhất là lập công ti con ở Hải Châu, lúc đó nhân viên hỗn tạp, ai muốn nghe thằng chíp hôi chỉ tay múa chân?
- Cũng biết mình là thằng chíp hôi à?
Hứa Tư cười duyên:
- Cậu muốn nói gì sao không nói thẳng với chị ấy mà cần tôi làm ống truyền lời?
- Chị Vãn Tình không chỉ đại biểu cho mình chị ấy, còn chị đại biểu cho em.
- Ừ..
Hứa Tư đáp một tiếng, tựa hiểu tựa không.
Trong phòng lớn còn nhiều người bị quảng cáo thu hút mà tới, Trương Khác và Hứa Tư đi thẳng vào phòng tiếp khác. Tạ Vãn Tình và Thái Phi Quyên đang thảo luận chuyện hợp tác với Thịnh Hâm, Chỉ Đồng yên tĩnh nằm dựa vào vòng tay mẹ, đôi mắt trẻ thơ tò mò nhìn Trương Khác, Hứa Tư nối nhau đi vào.
Tạ Vãn Tình ngẩng dầu lên thấy Trương Khác, cười ôm Chỉ Đồng vào lòng, nhường chỗ ghế bên cạnh ra, Trương Khác kéo Chỉ Đồng qua, đặt cô bé lên bàn làm việc, nói:
- Để Hứa Tư nói chi tiết với chị, cái gì cũng do bọn em cùng nghĩ ra, chúng ta nửa ngày trời không để ý tới Chỉ Đồng, bà cô nhỏ sắp giận rồi.
Miệng vừa nói vừa nhìn vào đôi mắt trong như phát sáng của Chỉ Đồng, từ từ áp tới:
- Bà cô nhỏ, mấy ngày qua ở nhà có hay giận dỗi không?
Chỉ Đồng xấu hổ cúi đầu tới, tóc Trương Khác cọ lên khuôn mặt nhỏ, ngưa ngứa cười khanh khách, tiếng cười như tiếng nước suối mát chảy róc rách thấm vào lòng người.
Nghe thấy tiếng cười của Chỉ Đồng, Tạ Vãn Tình cười vui vẻ bảo Hứa Tư ngồi bên mình, bảo:
- Cty Hải Dụ có thể đưa ra phương án làm Thịnh Hâm hài lòng hay không là trong cậy vào hai đứa đó, không có vấn đề gì chứ?
Hứa Tư có chút thiếu tự tin nhìn Trương Khác, y đang chơi nhìn nhau với Chỉ Đồng không để ý tới mình, hết cách, đành nói:
- Thị trường di động số mới bắt đầu, Gia Tín không nhiệt tình lắm, nhưng đã đầu tư một phần vào rồi, bọn họ cũng không dễ nhường ra, nếu có thể cùng Gia Tín chia đôi Đông Hải, là phương án các bên đều dễ chấp nhận.
Tạ Vãn Tình nhìn Thái Phi Quyên rồi nói:
- Nhu cấp cấp bách của công ty hiện nay là có nghiệp vụ sản sinh được lợi nhuận để duy trì, không thể tiếp nhận thêm ngăn trở nữa, phương án này có thể tiếp nhận. Chị vừa nói với chị Thái rồi, để tăng lên vốn đàm phán, chúng ta có thể hứa với Thịnh Hâm, trong thời gian nhất định không đồng thời làm đại lý cho thương hiệu cạnh tranh của Ericsson ...
- Đại lý độc quyền?
Trương Khác tuy đùa nghịch, tâm tư vẫn ở phía bọn họ, nghe Tạ Vãn Tình nói thế, cũng phục quyết đoán của cô.
Kinh doanh cần nhất là thiên phú, lời này không phải giả, Tạ Vãn Tình tiếp nhận Hải Dụ mới một tháng đã biết chọn lựa, ngộ tính không tệ.
Thái Phi Quyên nhận ra sự nghi hoặc nói:
- Chúng tôi đã thu thập tài liệu rất tỉ mỉ, năm sau chỉ có Ericsson có kế hoạch đưa ra di động giao diện tiếng Trung, các thương hiệu khác kể cả Motorola sớm nhất cũng phải cuối năm sau mới có kế hoạch tương tự. Tức là sang năm Ericsson có thể chiếm phần thị trường của Motorola, sẽ chiếm được tiên cơ, sau đó mở rộng thành quả vào năm sau. Tức là trong vòng hai năm, trừ Motorola ra, các thương hiệu khác đều không theo kịp Ericsson, không bằng từ bỏ luôn, để tăng thêm vốn đàm phán. Nhưng thời gian cụ thể bao nhiều phải xem đàm phán.
Hứa Tư gật đầu:
- Kỳ tăng trưởng mạnh của thị trường được dự kiến là năm sau, năm nay phải lập nên đường tiêu thụ hoàn chỉnh, công tác phải làm rất nhiều, Hải Dụ phải thành lập phòng ban chuyên môn hoặc công ti con để thao tác cụ thể.
- Nếu chia đôi thị trường với Gia Tín, chúng ta chỉ được phần phía đông, công ty con phải đặt ở Hải Châu.
Tạ Vãn Tình quay sang hỏi Trương Khác:
- Em thấy sao?