Nhân viên phái trú ở văn phòng công ty Hải Dụ ở Hải Châu đã rút về hết, may mắn địa điểm làm việc còn kỳ hạn cho thuê hai tháng nữa, trang thiết bị của văn phòng chưa tháo rỡ đi, còn giữ lại mấy cái bạn làm việc, điện thoại ..v...v..v..
Trừ những cái đó ra chẳng còn gì nữa, đương nhiên có thể giương tấm biển Cty Hải Dụ lên để làm việc mới là điều Trương Khác coi trọng nhất.
Văn phòng được đặt ở tầng 12 của tòa nhà Tân Hoa Phong, rộng hơn 100 mét vuông, đi vào cửa là phòng làm việc của nhân viên, dùng kính hoa chia ra 12 vị trí làm việc, bên trong có phòng họp, phòng tiếp khách, phòng giám đốc.
Mặt đất tích đầy bụi bặm, nhìn tình hình này sau tai nạn, nhân viên ở đây liền dần dần rút lui, giấy tờ văn kiện rơi xuống đất chẳng ai nhặt.
Hứa Tư cho tới tận bây giờ vẫn chưa nắm rõ tình hình, hỏi Trương Khác:
- Chuyện này rốt cuộc là sao, tôi vẫn chẳng hiểu gì cả.
- Hôm qua em muốn chị giao ba năm cuộc đời cho em không phải là thuận miệng nói đâu.
Trương Khác nghiêm chỉnh nói:
- Nhưng chuyện này là thế nào? Cảm giác như cậu và chị Vãn Tình đang đùa vậy, tôi phải làm gì ...
- Chị Hứa Tư, đây không phải trò đùa.
Trương Khác biết Hứa Tư lo lắng cái gì, vì để cô có thể ra được, trong nhà đã phải vay nợ tới hai ba chục vạn, vào những năm 90, số tiền này đủ ép cho người ta không thở nổi:
- Em mong chị giúp em ba năm, em rất nghiêm túc, chị giúp em ba năm, 12 vạn kia không cần nhắc tới nữa.
- Giúp là giúp, vay là vay, hai chuyện khác nhau, nhưng câu không nói, tôi giúp cậu thế nào.
Hứa Tư lắc đầu:
- Thì ra trước đó dù nói gì với chị, chị cũng chẳng để trong lòng.
Trương Khác thở dài, kéo một cái ghế tới, thấy đầy bụi, liền tới ngồi trên cửa sổ:
- Hôm qua em nói với chị chuyện nhà máy giấy Tân Quang, chị còn nhớ không?
- Cậu bảo tôi thu thập tư liệu của nó, cậu chuẩn bị làm gì?
- Chuyện này tạm thời không vội nói với chị.
Trương Khác vẫy tay gọi Hứa Tư, Hứa Tư cung ngồi dựa vào cửa sổ, chiếc quần jean bị kéo căng bó chặt lấy cặp đùi tròn khỏe khoắn:
- Cha Chỉ Đồng gặp tai nạn ở Hải Châu, nên chị Vãn Tình muốn rút nghiệp vụ ở bên này, ông nội Chỉ Đồng kỳ thực là bí thư chính pháp ủy Từ Học Bình chủ quản vụ án Đinh Hương Sơn.
Miệng Hứa Tư há hốc, không tin nổi:
- Tổ chuyên án không khởi tố tôi là do ...
Cô thấy cổ họng mình khô khốc:
- Vì sao ông ấy giúp tôi?
Trong việc này có ảnh hưởng của Từ Học Bình, nhưng quan trọng nhất là tổ chuyên án tin vào lời khai của Trương Khác.
Trương Khác đương nhiên không nói thật:
- Vấn đề của chị không nghiêm trọng, em xin với bác Từ vài câu. Em đã nói không để chị bị tổn thương nữa, đương nhiên không phải chỉ nói cho có.
Lời này trước kia Trương Khác đã nói, Hứa Tư có lẽ có chút cảm động, cũng chỉ có chút xíu thôi, cô chưa từng nghĩa tới một thiếu niên 16 tuổi có thể bảo vệ gì được cho mình. Lúc này cô lại có chút bối rối, thầm nghĩ tin y cũng chẳng sao.
Trương Khác tiếp tục nói:
- Khi tai nạn Chỉ Đồng cũng có mặt nên bị hoảng sợ, tới giờ cũng không chịu nói chuyện ...
Trương Khác không nói mình cứu Chỉ Đồng, nói nhiều sẽ tạo tạo thành cảm giác dựa ơn đòi hỏi.
- Vậy tai nạn kia có liên quan kia có liên quan gì tới thu thập tài liệu nhà máy giấy.
- Thì nó chính là tai nạn do công nhân nhà máy giấy đi kiến nghị dẫn tới thiếu cảnh sát em nói hôm qua đó. À, đương nhiên thu thập tài liệu không phải vì truy cứu trách nhiệm. Nhiều nhân tố hợp lại tạo ra tai nạn đó, chẳng có gì để truy cứu, chỉ đơn thuần là thu thập tài liệu mà thôi, đương nhiên cũng không cần quá gấp, dù sao hiện giờ chúng ta chưa có thời gian đi làm chuyện đó.
Trương Khác nhìn quanh rồi đổi chủ đề:
- Chị nhìn xem chỗ này trống không, gần như chẳng còn cái gì, hai tháng sau còn phải trả tiền thuê phong, nhưng bản thân công ty Hải Du đã là nguồn tài nguyên rồi, em hi vọng có thể tận dụng nó, cũng để giúp chị Hứa Tư mau chóng trả số tiền nợ người ta..
- Nhưng...
Nghĩ tới vấn đề thực tế, Hứa Tư lại bắt đầu lo lắng.
- Không nhưng gì cả, chị lấy đâu ra lắm nhưng thế.
Trương Khác cắt ngang lời Hứa Tư:
- Tất cả phải bắt đầu từ đầu, trương tiên là quét dọn nơi này, sau đó là tuyển vài nhân viên ...
Trương Khác móc tủi ra ba tờ tiền nhàu nhĩ:
- Trên người em chỉ có 300 đồng, túi chị có bao nhiêu?
Hứa Tư đỏ mặt, lấy từ túi sách ra mấy đồng mười tệ, giọng rất nhỏ:
- Tôi chỉ có chừng này thôi.
- Chị tới Nhật báo Hải Châu, đăng quảng cáo tuyển người, một cần vụ, một tài vụ, hai nghiệp vụ, một mẩu tin tầm trung tốn 50 đồng, 300 đồng xem ra không thể tìm được vị trí tốt rồi ...
Vẻ xấu hổ của Hứa Tư đáng yêu chết người, Trương Khác cố lắm mới không làm gì bậy bạ, nhét 300 vào trong tay Hứa Tư:
- Công việc ban đầu của chị Hứa Tư lương bao nhiêu?
- Một tháng năm sáu trăm, vậy là đủ rồi.
- Được, quảng cáo đăng đãi ngộ cần cụ 100, tài vụ 800, nghiệp vụ 100, cuối năm có thưởng..
- Cao vậy sao?
Cha Hứa Tư là công nhân kỹ thuật cao cấp, cả lương cả thương và các loại phúc lợi cộng vào mỗi tháng chưa tới 500 đồng, cuối năm được phát thưởng 1 tháng lương đã vui lắm rồi.
- Đảm bảo phải có cần vụ tốt nhất, tài vụ xuất sắc nhất, nghiệp vụ ưu tú nhất tơi đăng ký, không có đãi ngộ tốt thì sao được?
Trương Khác biết trong lòng Hứa Tư có rất nhiều nghi vấn, cứ giục cô mau đi đăng quảng cáo.
Hứa Tư đầy một bụng hoang mang, trừ vài cái bàn làm việc ra chẳng có thứ gì, không có tài chính lưu động, cũng chẳng có nghiệp vụ để làm, vậy mà cứ tuyển người ta vào, lương tháng này cũng chưa biết lấy đâu ra mà trả, liệu có quá khinh xuất?
Văn phòng tuy hai tháng nửa mới phải trả tiền thuê, nhưng mỗi tháng tiền điện nước cũng không phải là ít, vậy mà Trương Khác hoàn toàn không lo.
Hứa Tư thực sự rất hoải nghi cái gọi là thái độ nghiêm túc của Trương Khác, cứ mơ mơ hồ hồ bị y đẩy ra ngoài.
Tòa nhà của nhật báo Hải Châu kề sát bên cạnh, chưa tới một tiếng, Hứa Tư đã làm xong chuyện quảng cáo tuyển người, đi về phòng làm việc.
Lúc này trong văn phòng không chỉ có một mình Trương Khác, còn có hai phụ nữ đang lau kính quét sàn:
- Tránh ra một chút ...
Một người xách thùng nước từ sau lưng Hứa Tư đi tới, vắt vải trong thùng, rồi bắt đầu lau bàn làm việc.
Trương Khác đang cùng một người trung niên thấp giọng trò chuyện, nhìn thấy Hứa Tư đi vào, liền nói:
- Chị Hứa Tư, đây là giám đốc Trương của hãng in ấn Đỉnh Minh, chỉ cần về sau văn phòng có nghiệp vụ in ấn là sẽ giao cho họ, giám đốc Trương đồng ý in miễn phí cho chúng ta hai bộ danh thiếp thử hiệu quả ... Giám đốc Trương, đây là chị Hứa Tư, giám đốc văn phòng công ty Hải Dụ tại Hải Châu.
Giám đốc Trương thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Hứa Tư, ngẩn ra mất một lúc mới luống cuống móc trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho cô. Lúc này người lau bàn đi tới, Trương Khác tiếp tục giới thiệu:
- Chị Hứa Tư, đây là tổ trưởng Chu của dịch vụ Phú Dân, tổ trưởng Chu đồng ý lần này dọn dẹp miễn phí, nếu chị hài lòng, hi vọng mỗi tuần quét dọn văn phòng sẽ do giao cho công ty bọn họ làm, đây là bảng giá của công ty dịch vụ Phú Dân.
Hứa Tư há mồm ra, muốn nói gì đó nhưng bị Trương Khác dùng ánh mắt ngăn lại.
Hứa Tư dù sao cũng đã đi làm từng trải rồi, nhanh chóng lấy lại bình tình, cười tươi tắn nói:
- Tổ trưởng Chu dọn dẹp xong chúng ta bàn chuyện nhé.
Rồi bảo giám đốc Trương:
- Chuyện danh thiếp mời tới phòng tôi bàn bạc.
Lấy danh thiếp Tạ Vãn Tình để lại đưa cho giám đốc Trương, rồi tiễn hắn đi, quay về thấy ba người đang vất vả dọn dẹp bên ngoài, Hứa Tư nhìn Trương chằm chằm Trương Khác, khuôn mặt non nớt, ánh mắt lại giảo hoạt, thấp giọng nói:
- Cậu lại lừa người ta tới đấy à?
- Sao chị nói là "lại"?
Trương Khác ngoẹo đầu sang, thấy Hứa Tư chỉ tay vào bản thân với vẻ tội nghiệp, bật cười:
- Chị giao in ấn cho Đỉnh Minh, dọn dẹp cho Phú Dân làm, thế còn gọi là lừa gạt sao?