Chương 944: Godou Đáng Thương

“Haizz..., nói chung, Chủ Nhật ngày mai tới xem đi.”

Đi trên một con đường cũ nát của thành phố, Kusanagi Godou không khỏi thở dài vì chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Mặc dù biểu hiện bên ngoài, cậu là một người theo chủ nghĩa hòa bình, nhưng điều đó cũng không phủ định được việc thân phận ngầm của cậu lại là một trong 10 đại ma vương hiện có của thế giới. Hôm nay, cậu lại bị bạn học cùng lớp.. Không, không đúng, nên nói là bị hime-miko gì đó tên là Mariya Yuri tìm tới, và nói rằng Chủ Nhật này có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với cậu. Cô hi vọng cậu có thể tới miếu Nanao một chuyến để thảo luận.

Từ khi trở thành Diệt Thần Sư, Kusanagi Godou cảm thấy cuộc sống bình yên đã tạm biệt cậu mà đi nghỉ mát ở nơi nào đó, và có thể nó sẽ chẳng thèm trở về luôn. Tổ chức chính phủ thì cứ năm lần bảy lượt tìm tới cậu, không phiền sao? Bọn họ không phiền thì cậu cũng thấy phiền, còn chưa kể có một miko cùng lớp giám thị. Nghĩ tới sự bình yên dần rời xa, cậu cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

“... Cái tên khỉ gió kia cũng thiệt là, hết thần rồi đến ma vương, trước là Witch, giờ tới Miko, đủ thứ. Giải thích cho mình một câu sẽ chết sao? Tùy tiện quẳng mình về nhà mà chẳng nói câu nào, cả lời nhắn cũng không có. Lần sau gặp lại mình nhất định phải phê bình cái tên đó một lần. Haizz...”

Lại thở dài, Kusanagi Godou uể oải, bả vai sụp xuống, lê bước về phía một tiệm sách cũ kỹ cần đó.

Nơi này là rìa của phường Bunkyo, Tokyo.

Ở đây có một tiệm sách cũ đã đóng cửa nằm trong một góc hẻo lánh của một chuỗi những những cửa tiệm kinh doanh kế trạm tàu điện ngầm.

Đây là nhà của Kusanagi Godou. Bà của cậu vốn là chủ của tiệm sách này, thế nhưng từ khi bà của cậu qua đời thì tiệm sách cũng đóng cửa, gia đình cậu cũng chưa từng bận tâm việc mở cửa nó lại lần nữa, suốt 4 năm trời.

Phải nói là ở khu phố Nazu nơi cậu ở, nhất là trên con đường Sanchoume này, gồm toàn những ngôi nhà là cửa hàng, vẫn bảo trì lấy nét cổ kính tựa như từ thời Showa khiến cho những người tới đây lần đầu không khỏi sinh cảm xúc hoài niệm. Thế nhưng cậu đã sống ở đây hơn 16 năm rồi, thế nên mọi thứ đối với cậu chẳng có gì là mới mẻ, nên chẳng có cảm xúc gì sinh ra hết.

“Nii-chan về rồi. Thật là hiếm có, hôm nay nii-chan của em lại chịu về nhà sớm như vậy?!”

Vừa bước vào nhà, âm thanh quen thuộc lại xuất hiện và truyền vào tai Godou, và chẳng cần xem mặt thì cậu cũng đã biết người vừa nói là ai, dù sao cũng đã sống cùng người vừa lên tiếng hơn 14 năm thì làm sao không biết.

“Nè, Shizuka, cách nói này của em cũng lạ quá nhỉ? Em ít khi công bằng với anh đúng không, khi lờ đi việc mấy ngày nay không có ngày nào mà anh không về nhà sớm? Hay là em cứ nói là anh mỗi ngày chỉ chịu chờ tới khuya mới về đi...”

“Mấy ngày nay thì đúng là như thế, thế nhưng thứ bảy tuần trước anh đã rời nhà sớm và kết thúc bằng việc về vào tối khuya ngày Chủ Nhật, thậm chí còn cúp học vào ngày Thứ hai, anh đã đi đâu và đã làm gì?”

Cô em gái nhỏ hơn Godou một tuổi rưỡi đang nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt đừng-có-nói-dối-với-em.

Kusanagi Shizuka, 14 tuổi, học sinh năm 3 của trường trung học cơ sở, lúc này thì cô bé đang mặc một bộ đồ thường phục, khác với bộ đồng phục Godou đang mặc trên người.

“Anh đã nói là anh chỉ tới nhà bạn và ngủ tạm một đêm, em cần anh nói thêm bao nhiêu lần nữa?”

Về những thứ như Dị Thần, Ma Thuật, Miko gì đó vân vân, Godou tuyệt đối sẽ không bao giờ nói cho người nhà mình, đây là cách duy nhất cậu có thể kéo sự nguy hiểm và phiền toái ra xa khỏi họ.

Nhưng tất nhiên cậu cũng hiểu là dù có nói thì họ cũng chẳng tin đâu, vì không bao lâu trước đó cậu cũng thế mà.

Cho nên, về việc ngày Chủ Nhật tuần trước được Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử ‘mời qua’, cậu chỉ có thể tìm cớ để che lấp. ‘Nói dối thật khổ...’ Cậu nghĩ thầm.

“Bạn sao?... A! Nhắc mới nhớ, nói chuyện với anh làm em quên bẵng đi mất, nhà chúng ta có khách. Bảo là bạn của anh, nii-chan, rốt cục anh làm sao có thể kết bạn với người vừa đẹp trai, vừa khí khái lại quý tộc như thế? Nói thật cho em nghe xem, làm sao anh quen được với Itsuka-nii?”

“Hả? Bạn?” Nghe được em gái Shizuka của mình chất vấn, Kusanagi Godou cảm thấy có chút bó tay. Đẹp trai? Khí khái? Quý tộc? Mình có đứa bạn nào như thế sao... Sao... Chờ tí!!!!

“Em vừa mới nói là Itsuka?”

“Đúng vậy! Hóa ra anh ta thật là bạn của nii-chan?”

“Nè! Cái ánh mắt coi thường đó của em là có ý gì? Còn nữa, cái tên đó tuyệt đối không phải là người tốt! Đừng có để vẻ ngoài của hắn lừa, em gái!”

Vội vàng tháo giày và đặt lên kệ, Kusanagi Godou vội vàng chạy tới phòng khách, vừa đi vừa nói với em gái mình.

Nói thật lòng thì cái tên đó chịu tới nhà của mình, dù ngoài miệng oán trách, Godou vẫn cảm thấy có chút vui vẻ, nhưng nhiều hơn nữa là giật mình.

“Cái kiểu nói này của anh, người ta thường dùng khi đố kỵ đó! Bây giờ em mới phát hiện là hóa ra anh vẫn còn có khuyết điểm như vậy! Thật kém cỏi!”

“Được rồi! Anh chẳng muốn nói lý với đóa hoa si đã bị cái tên đó mê hoặc giống như em. Dù sao với cái tên có gương mặt mà già trẻ ăn sạch đó thì bị mê hoặc là bình thường, nhưng làm ơn cẩn thận chút cho anh vì cái tên đó rất xấu bụng!”

“Nè! Tôi nghe được đó nha, Godou! Muốn nói xấu cũng nên chờ tới khi tôi đi rồi hẵng nói chứ?”

Mái tóc màu tím bạc, dung mạo điển trai, cử chỉ ưu nhã. Thiếu niên đang ngồi trên ghế salon, cho dù nhìn từ góc nào đi nữa thì cũng luôn như một minh tinh có vô số người hâm mộ. Cái tên khỉ gió chỉ quen vài ngày này...! Godou trợn mắt, đem túi sách ném qua một bên rồi ngồi bên phía đối diện với thiếu niên.

“Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao, cậu để lại cho tôi một đống rắc rối mà chẳng giải thích cho tôi câu nào rồi quẳng tôi tự mò về nhà trong khi cậu lại là tiền bối, tôi có nói sai không? Hơn nữa lần này còn chịu khó tới tận nhà để tìm tôi... Tôi dám cá là chẳng có chuyện gì tốt lành hết. Vô sự bất đăng điện tam bảo, giống y như lần trước thôi. Có gì? Nói đi! Tôi nhận.” Godou nói với giọng oán trách, câu cuối là cam chịu.

“Cái giọng điệu này của cậu là không chào đón tôi sao? Ah ~ vậy thôi được rồi! Shizuka, coi bộ hết cách rồi, anh hai của em dường như không hoan nghênh anh, nên chắc anh đành phải...”

“Xin chờ một chút, Itsuka-niichan. Cứ giao anh hai thiếu chín chắn của em cho em xử lý!”

Thiếu nữ đang quấn lấy tạp dề chuẩn bị làm cơm tối vừa nghe Itsuka Ken nói như vậy thì lập tức chống nạnh nhìn về phía anh hai của mình, Kusanagi Godou mà nói: “Ngồi nghiêm lại cho em! Nii-chan!”

“Khụ! Anh đang ngồi đây!”

“Em nói là ngồi-cho-đàng-hoàng. Anh không biết kiểu ngồi hiện giờ của mình rất mất lịch sự với khách tới thăm sao?”

“Hình như em như hiện giờ mới càng thêm mất...”

“Anh nói gì đó hở!?”

“Không! Không có gì! Anh đùa tí thôi, chỉ đang nói đùa tí với Itsuka thôi mà, ha ha ha...”

Đối mặt với cô em gái đã hoàn toàn ‘ba lần biến thân’ trở thành ‘siêu dạ xoa cấp bốn’ này, Godou hoàn toàn không dám phản kháng, mồ hôi hột tuôn ra như suối. Còn tại sao ‘ba lần biến thân’ mà lại thành là cấp 4? Bởi vì khi bình thường thì cô bé đã là một ‘siêu dạ xoa cấp 1’ đối với anh hai của mình rồi.

Với loại tính cách nghiêm như nữ hoàng mà ác như dạ xoa này, không biết từ lúc nào, Godou đã bắt đầu bị nó chèn ép tới không dám phản kháng. Mặc dù khi cần thì Godou có thể rất hung ngoan nếu bị ép vào hiểm cảnh, thế nhưng có hung ngoan tới mức nào đi nữa thì đó cũng là lúc bị ép vào hiểm cảnh, hơn nữa giờ còn là em gái của mình, cậu chỉ có thể bị ăn tới sát nút. Bởi vậy bình thường nếu có thể, cậu luôn tìm cách trốn tránh em gái của mình khi có chuyện như vầy, hoặc là thuận theo.

“Hừ! Khách khứa tới nhà, chưa nói câu nào đã muốn xua đuổi người ta, thật kém cỏi! Nii-chan, lần sau nếu anh còn dám làm như vậy, không đúng, nếu anh định làm thế nữa, em sẽ tịch thu bữa tối của anh. Tối nay lên nóc nhà mà ngủ.”

“Khục, nhà chúng ta không có nóc...”

“Im lặng, và không được phép tranh luận!”

Bị ‘Dạ Xoa Nữ Hoàng’ hét lớn, Godou chỉ có thể im lặng mà cam chịu, cậu hoàn toàn bó tay với em gái của mình.

“Cũng tại nii-chan lúc nào cũng như vậy mà em gái như em lúc nào cũng phải bận tâm!”

Vô cùng bất mãn phàn nàn một câu, sau đó Shizuka lập tức xoay người, dùng thái độ dịu dàng cứ như thể nàng và người vừa gào thét vừa rồi là hai người hoàn toàn khác để nói với thiếu niên có mái tóc màu tím bạc: “Thật xin lỗi! Anh hai của em chắc hẳn khiến anh rất khó chịu...”

“Cũng chẳng có gì đâu, chỉ là Shizuka có vẻ cũng vất vả quá nhỉ?”

“Haizz... Còn biết làm sao? Dù sao cũng là anh hai của em mà... Đúng... Đúng rồi... Itsuka-niisan... Nếu như không ngại, thì tối nay ở lại ăn một bữa chung với bọn em chứ?”

“Đêm nay sao...”

Thấy thiếu niên có chút do dự, Shizuka lập tức trở nên khẩn trương.

“Thôi được rồi! Nếu Shizuka đã mời, vậy thì làm phiền cả nhà vậy!”

“Yaho~~! Tốt quá! Vậy Itsuka-nii thích ăn món gì? Cá? Thịt? Trứng? Rau? Cà Ri?”

“Món nào cũng được, chỉ cần là món Shizuka muốn làm thì anh đều thích ăn, ha ha. Thật chờ mong được nếm món ăn Shizuka nấu!”

“Ah ~~~ Như vậy sao được...”

Nhìn cái bộ dạng đã hoàn toàn rơi vào tay ‘giặc’ của em gái mình, Godou cảm thấy mí mắt phải của mình đang nhảy nhót rất ‘sung sướng’. Cái tên này hố mình còn chưa đủ, giờ còn muốn gài bẫy cả người nhà mình luôn sao? Strauss