Chương 941: Lựa Chọn Khó Khăn

Vạn dặm không mây, trời xanh trong vắt, ngày mùa hè đang dần tán đi sự oi bức của mình. Trong sân bay quốc tế Haneda của Tokyo, một thiếu niên có mái tóc màu tím bạc đang mang theo bốn cô gái cực kỳ xinh đẹp túm năm tụm ba bước xuống cabin.

“Ah ~! Phương tiện giao thông được gọi là máy bay này thực lợi hại, lại có thể khiến cho người bình thường cũng có thể bay trên trời.”

Mặc quần da màu trắng, áo jacket màu đỏ, một cô gái tóc vàng đang nhìn phương tiện giao thông to lớn trước mắt mình mà tán thán.

“Nè! Đừng nói với ta là em không có bất kỳ ký ức nào liên quan tới máy bay nhé, Nero!”

“Có! Nhưng tự mình dùng nó như ngự tọa lại chỉ có một lần. Lần này!”

Thuận miệng trả lời, cô gái được gọi là Nero vẫn khoanh tay trước ngực, đôi mắt thì nhìn chằm chằm về phía chiếc phi cơ đang đậu trong sân bay, cọng ngốc mao trên đầu hơi run run. Một lúc sau, thiếu nữ đột nhiên chỉ vào những chiếc phi cơ ngoài sân bay và tuyên bố: “Tốt! Quả nhiên là ở thời hiện đại cũng chỉ có thứ gọi là máy bay này mới thích hơn với thân phận của trẫm. Tấu giả, trẫm quyết định rồi, đem toàn bộ những máy bay ở đây đều mua lại hết đi! Ừ!” Nói xong còn tự gật gật đầu.

“Nè, không đi nữa là bỏ lại đó! Đừng có nói ba cái chuyện không thiết thực như vậy!”

Chẳng hề để ý tới yêu cầu phóng khoáng của thiếu nữ tóc vàng, thiếu niên tóc màu tím bạc sau khi đi tới chỗ thiếu nữ trực tiếp bước qua luôn, tất nhiên là sau khi thuận tay xoa nhẹ cái đầu của thiếu nữ tóc vàng một cái.

“Cái gì!? _ Nhữ _ đang khinh thường tài sản của trẫm sao? Còn nữa, trẫm đã nói với _ nhữ _ rất nhiều lần rồi! Đừng tùy tiện mà sờ đầu của trẫm, bằng không coi như là tấu giả, trẫm cũng sẽ tức giận đấy!”

Đối với cách nói và hành vi của thiếu niên, thiếu nữ tóc vàng vô cùng bất mãn, vừa đuổi theo vừa oán trách.

“Lần thứ mấy rồi?”

“Nếu chỉ tính riêng hôm nay, cộng với 2 lần trên máy bay thì đã 5 lần rồi!”

“Có vẻ như thành tích của ngày hôm nay có thể phá kỉ lục đạt tới 10 lần!”

Ở đằng sau của hai người, công chúa điện hạ có mái tóc bạch kim hơi cuộn sóng và nữ kỵ sĩ có mái tóc màu vàng xõa tung đang nhìn điều vừa xảy ra với ánh mắt thú vị. Còn riêng thiếu nữ có mái tóc bạc mặc đồ đen, ngay từ đầu đến giờ, nàng chưa từng cách thiếu niên xa quá 1 m.

Bảo vệ thiếu niên là chức trách của cô, cũng là ý nghĩa tồn tại của cô. Đối với cô, không, hẳn là với cả bốn cô gái ở đây, thiếu niên có mái tóc màu tím bạc kia là tồn tại còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Cậu là vua của các cô, là chủ nhân của các cô, là tất cả của các cô.

“Nhưng mà hình như từ lúc có chị Nero thì vua của chúng ta thay đổi không ít.”

“Bởi vì từ khi đại nhân Nero tới đây thì vua của chúng ta đã nhẹ nhõm hơn nhiều, sự độc bá của đại nhân Alter đã không còn nữa, bệ hạ cảm thấy thoải mái hơn cũng là đương nhiên.”

“Ha ha! Xem ra Erica vẫn còn bất mãn với chị Alter?”

“Không, em không nhỏ nhen đến thế. Chỉ là em hi vọng Alter đại nhân có thể trong sáng và hoạt bát hơn một chút, đó chẳng phải là mong muốn của bệ hạ sao?”

“Muốn chị Alter trong sáng với hoạt bát hơn không dễ như việc tiêu diệt heretic god đâu ~” Mặc dù công chúa điện hạ nói với giọng trêu đùa nhưng cả hai đều hiểu là thực tế còn khó khăn hơn nhiều nữa. Bởi vì muốn thấy được Hắc Nữ Vương nở nụ cười, tất nhiên không phải cười lạnh, trên thế giới này chỉ có Itsuka Ken là có tư cách mà thôi.

“Này ~~~ muốn thù thì thủ thỉ với nhau thì chọn lúc khác đi! Erica, người mà em sắp xếp tới đón chúng ta ở đâu rồi?”

Giọng nói của thiếu niên cắt đứt cuộc nói chuyện nhỏ của hai cô gái. Liếc nhau một cái, hai cô gái nhanh chóng nhẹ bước tăng tốc để đuổi kịp vua của mình.

“Arianna sắp tới rồi, em đã liên hệ trước với con bé.”

“What??? Em nói là Arianna Hayama Arialdi, cô hầu gái nhỏ đó?”

“Uh, Anna vốn là người nước này, nên em nghĩ nếu con bé tới đón...”

Lời còn chưa nói xong thì thiếu niên đã dùng tiếng ho nhẹ để ngắt lời của nữ kỵ sĩ tóc vàng.

“Khục! Coi bộ chúng ta vẫn tự mình bay đi thôi, như vậy sẽ nhanh hơn một chút.”

“Cái này là không được! Vất vả lắm chúng ta mới có cơ hội tới quốc gia phía cực đông này để dạo chơi, nếu không thể thưởng lãm hết vẻ đẹp ở đây thì lãng phí biết nhường nào? Em nói có đúng hay không?”

Công chúa điện hạ vừa nói vừa đá lông nheo không ngừng với thiếu niên, đã quá quen với hành động của nhau, thiếu niên lập tức hiểu ý của công chúa điện hạ.

“A ha ha, nói cũng đúng. Khó lắm mới tới được đây, với lại Nero cũng chưa từng gặp bao giờ, vậy cứ để cho Anna lái xe đi thưởng lãm các nơi một chút đi. Nero, em thấy sao?”

“Mặc dù trẫm cảm thấy tấu giả đang có ý đồ xấu, thế nhưng nếu chỉ là du lãm... Trẫm miễn cưỡng đồng ý với tấu giả đi. Thế nhưng để phòng ngừa vạn nhất, trẫm chắc chắn sẽ không để tấu giả rời khỏi trẫm dù chỉ nửa giây đồng hồ.”

Đôi mắt trong suốt với hai đồng tử màu bích lục nhìn thiếu niên với ánh mắt cảnh giác. Khi còn ở Rome, cô đã bị thiếu niên trêu cợt và đùa giỡn rất nhiều lần, nhiều tới mức đủ cho cô tạo thành linh cảm báo động mỗi khi sắp bị ‘rớt hố’. Mặc dù tới giờ thì với cô, nó chỉ có ích trong việc có thể kịp thời kéo cho thiếu niên phải rớt hố chung với mình, ngoài ra chẳng có ích gì hết. ..

“Cô là cháu gái của Kranjcar đúng không. Dù bốn năm trước hẳn đã gặp qua, nhưng ta lại không có ấn tượng gì với gương mặt của cô. Chà... Dù chưa lẩm cẩm nhưng trí nhớ thật là thứ rắc rối với một ông già, thời đại phát triển nhanh quá, thế hệ trước cô cũng vậy.”

Trong một tòa nhà u ám của Tokyo, một ông già có địa vị tôn quý với mái tóc màu bạc phát ra lời cảm thán. Hốc mắt của ông lão hõm xuống thật sâu, sắc mặt trắng bệch khác hẳn với người thường, thế nhưng đôi tròng mắt màu bích lục luôn phát ra những luồng sáng như dã thú của ông ta lại cho biết rằng đây chẳng phải người hiền lành gì.

“Điều đó chẳng trách được, vì dù sao hầu tước chỉ thấy tôi chưa đủ 10 phút, nên xin ngài không cần để ý điều đó làm gì ——”

Thiếu nữ đứng dưới cúi đầu và nói với giọng lịch sự.

Mái tóc xinh đẹp màu bạc được buộc lại thành hình đuôi ngựa ở sau đầu, tăng lên sự anh tuấn; Dù rằng với ánh sáng u ám của những ngọn đèn, dung nhan đáng yêu tựa như yêu tinh của thiếu nữ vẫn khó mà che giấu.

Cô là thần đồng đến từ Milan, chỉ với tuổi đời 16, cô đã trở thành một Đại Kỵ Sĩ cấp cao nhất. Thế nhưng dù vậy, khi đứng trước mặt của ông già phía trước, thiếu nữ vẫn không dám có chút bất kính dù chỉ nửa phần.

“Thế thì tốt, đã vậy, ta cho rằng cô cũng biết rồi, và cũng nên biết, là bản tính của ta rất vội vàng và nóng nảy, nên hãy để chúng ta trực tiếp vào chủ đề chính hôm nay đi: Lý do ta gọi cô tới từ Milan.”

Ông lão nheo đôi mắt như dã thú của mình lại, những tia sáng nguy hiểm lạnh lẽo phóng ra từ đôi mắt đó khiến tay chân của thiếu nữ đều lạnh buốt.

“Còn nhớ nghi thức của bốn năm trước không? Nghi thức đại chú thuật để gọi Heretic God? Ta muốn các ngươi lại hiệp trợ ta hoàn thành nghi thức thần bí đó thêm một lần nữa!”

Nghe xong câu nói đó, vai của thiếu nữ liền run lên, cô giật mình mà ngẩng đầu nhìn về phía vị vua già.

“Lúc đó Salvatore đã nẫng tay trên của ta mà trở thành diệt thần sư, thật không ngờ ta lại bị thằng ngu như thế nẫng tay trên, hừ!”

Chỉ là một tiếng hừ lạnh cũng đã khiến trái tim của thiếu nữ giật thót một cái, thế nhưng bây giờ cô không quan tâm chuyện này.

Sự kiện đã tạo ra tiếng vang lớn trong cộng đồng giới ma thuật Châu Âu 4 năm trước, nghi thức gọi Heretic God, cùng với việc Kiếm Vương của Italy đã vô tình giành trước mà trở thành Diệt Thần Sư, thiếu nữ vẫn còn nhớ rõ mồn một trong đầu, từ đầu đến cuối.

“Thời gian không còn dư, sự xếp đặt của các ngôi sao, sự lưu động của địa mạch đều đã có đủ. Kranjcar, cô là một trong số những miko mà ta đã tập hợp vào bốn năm trước, vậy cô có còn nhớ rõ, miko có vu lực xuất sắc nhất vào thời điểm đó là ai không?”

Vì để gọi ra Dị Thần từ trong thần thoại, vị vua già trước mắt đã dùng bá quyền của vua để triệu tập vài chục Miko, và khi nghi lễ chấm dứt, đã có hơn hai phần ba số miko được gọi tới bị mất đi tâm trí vì sự tổn thương nghiêm trọng trong nội tâm. Thiếu nữ đã may mắn nằm trong số một phần ba thoát nạn, nhờ ‘vua’ của nàng.

“Tôi...”

Trong một thoáng này, thiếu nữ do dự.

“Là miko của đền thờ nào đó trong thành phố này đúng không. Tên tuổi và xuất thân của cô ta, cô nhớ chứ?”

Vị vua già, dùng ánh mắt trêu đùa nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, đôi mắt màu bích lục của ông tỏa ra ánh sáng thấu triệt tất thảy mọi thứ, cứ như rằng đó là lời cảnh cáo cho việc hắn có thể biết được mọi thứ giả dối và chân thật mà thiếu nữ sắp thốt ra từ miệng mình.

“Cô ta tên Maria. Dù rằng mạo muội, nhưng ngài có thể ra lệnh cho tôi tìm cô ta, và đưa cô ta tới trước mặt ngài.”

“Thật sao? Vậy thì hãy đưa cô ta tới trước mặt ta đi, nhanh lên, bằng không hậu quả...”

Sống lưng của thiếu nữ lạnh buốt, một luồng khí lạnh lẽo và u ám chạy dọc cơ thể cô khiến nó trở nên cứng ngắc.

—— Người hầu chết!

Thiếu nữ biết đây là một trong những quyền năng của vị vua già.

Tự tay giết chết người sống, kẻ sống sẽ trở thành kẻ chết tiếp tục ‘sống’ trên đời, với tư cách là nô bộc trung thành nhất và phục tùng tuyệt đối mọi mệnh lệnh của hắn.

Uy hiếp đã rất rõ ràng, khiến thiếu nữ không sinh ra nổi tâm tư phản kháng.

“Cô nên biết, ta vì muốn đào tạo cô trở thành một Campione mới dưới quyền ta mới làm như vậy, nếu cả một chút quyết đoán như thế mà cô cũng không có, vậy thì hãy trở thành một trong số những tôi tớ hiện giờ của ta đi, cô gái vô tri!”

Đúng như thế! Lý do thiếu nữ có mặt ở đây, là vì để trở thành một Campione, trở thành vua của loài người!

Bỏ qua vị vua mà cô thề ước, trở thành người của ông lão này, chỉ vì cô muốn có một cơ hội để giết chết Dị Thần, để có thể vươn tới độ cao mà đối thủ của cô đang ngự trị, một thần đồng khác của Milan, Erica • Blandelli! Cô muốn chứng minh sự tồn tại của bản thân với vị vua chân chính của mình!

Vì điều đó, thiếu nữ chịu đựng lấy sự dày vò mỗi một phút giây, từ ngày này qua ngày khác vì sự ‘phản bội’ của mình, mà nghe ngự lệnh của ông lão trước mặt.

Giờ, đã tới lúc phải lựa chọn rồi sao!? Strauss