Chương 939: Nghệ Thuật Của Nero

“... Ồ! Thật không ngờ là bây giờ, Rome đã trở thành thủ đô của một quốc gia còn lớn hơn cả La Mã ngày trước! Sự thay đổi này khiến cho cảm xúc của trẫm dâng trào, trẫm rất muốn được hát một khúc bi ca!”

Mặc một bộ áo jacket màu đỏ và quần da màu trắng, đứng trên phế tích của đấu trường La Mã mà quan sát những kiến trúc xung quanh, vị bạo chúa hung tàn nhất của đế chế La Mã chợt phát ra lời cảm khái có chút buồn bã.

“Ca hát?”

“Có ý gì? Ánh mắt nghi kỵ này của _ nhữ _ là có ý gì? _ Nhữ _ đang coi thường khả năng ca hát của trẫm đúng không? Ha ha, thật buồn cười! Để trẫm nói cho _ nhữ _ biết, trẫm chính là nghệ thuật gia siêu việt cả thần mặt trời Apollo, nếu không hiểu được điều này thì chỉ có thể nói là _ nhữ _ hoàn toàn không biết cách để thưởng thức nghệ thuật, King Arthur!”

Alter chả thèm phản bác mà chỉ quay đầu về phía khác, biểu thị là cô chẳng tin và cũng chẳng thèm quan tâm. Điều này khiến nộ khí của Nero tăng lên vùn vụt, cô hét lớn: “ _ Nhữ _ có ý gì đó? _ Nhữ _ đang muốn sỉ nhục nghệ thuật của trẫm đúng không? Đây thật là một sự sỉ nhục! Sự sỉ nhục này đang chà đạp lên tôn nghiêm của nghệ thuật gia! Quyết đấu! Nếu _ nhữ _ đã muốn khiêu khích như vậy thì quyết đấu đi! Trẫm không ngại mà tái chiến thêm 300.000 hiệp nữa với _ nhữ _ !!”

“Được rồi! Được rồi! Có chừng có mực một chút đi, Nero! Tối thiểu thì hãy yêu quý lấy những di sản văn hóa một chút, nếu như em thật sự là một người hiểu nghệ thuật. Hai em mà đánh nữa thì phỏng chừng là toàn bộ đấu trường La Mã này, thậm chí là toàn bộ thủ đô Rome đều sẽ tan thành từng đống gạch vụn mất thôi.”

“Ô? Ra là vậy! Đây quả thật là sai lầm của trẫm, cảm tạ lời nhắc nhở của _ nhữ _ ơ, tấu giả! Nếu vậy thì _ nhữ _ có dám cùng trẫm tới đô thành của Anh quốc để quyết đấu hay không, King Arthur?

“Cho nên ý của ta là hai em có thể ngừng việc chém giết lại với nhau có được hay không? Đừng có hở ra là muốn bạt gươm chém người như vậy!!!” Vừa nói, Itsuka Ken vừa đặt tay lên đầu của Nero mà xoa lấy xoa để. Cũng may là vị nữ hoàng đế này mặc dù rất cao ngạo và bá khí, thế nhưng nếu phải nói về vóc dáng thì tối đa cũng chỉ là một con đại loli mà thôi, Itsuka Ken chỉ cần vươn nhẹ tay là đã có thể chạm được cái đầu của cô, sau đó thì tha hồ mà tác quái.

Thuận tiện cũng nói luôn, bởi vì hình thể của Nero và Alter hoàn toàn giống hệt nhau, chỉ khác có mỗi mút ngực, vì thế nên chiều cao của Alter cũng không khác Nero nhiều, hoặc nên nói là hoàn toàn bằng nhau. Cho nên, khi đứng cùng với Itsuka Ken, Alter có lẽ chỉ có thể cao tới... Mũi? Miệng? Hay là cằm của cậu? Thôi! Vì giữ sĩ diện cho hai vị nữ vương, chuyện này tạm thời không tiết lộ.

“Coi như là tấu giả cũng không thể làm cái chuyện thất lễ như vậy! Đây là hành vi vô cùng thất lễ! Dám lấy tay để chụp lên đầu của một vị vua, đây là sự sỉ nhục cho tôn nghiêm của vua đó! Hơn nữa chẳng lẽ tấu giả không biết là làm như thế sẽ khiến người khác bị đần sao?” Hai cánh tay nhỏ xinh và trắng như bạch ngọc của Nero vươn lên và chụp lấy bàn tay của Itsuka Ken, cô cố gắng gỡ tay của Itsuka Ken ra và phàn nàn để biểu thị sự bất mãn, chỉ là hành vi của cô hiện tại thật sự khiến cho Itsuka Ken cảm thấy là mình bị moe tới tê cả người.

“Được rồi! Chỉ cần em không gây chiến rồi thì muốn ta làm gì cũng được! Hơn nữa nếu em muốn cho Alter tin tưởng vào tài hoa nghệ thuật của em thì em chỉ cần hát một khúc cho cô ấy nghe để chứng minh là được rồi, cần gì phải gây chiến? Nếu như em quả thật hát hay thì dù Alter cũng sẽ không nói dối mà phủ nhận. Kỵ sĩ vương sẽ không nói dối, đúng không, Alter?” Itsuka Ken nhìn về phía Alter, thế nhưng Alter không trả lời.

“Ah! Đúng vậy! Không hổ là tấu giả! Chỉ cần làm như thế thì có thể khóa được miệng của King Arthur! Không tệ! Không tệ!” Nero nghe Itsuka Ken nói vậy thì xách eo cười ha ha, sau đó chỉ về phía Alter mà tuyên bố: “Nghe cho kỹ, King Arthur! Bây giờ, trẫm lập tức sẽ cho _ nhữ _ biết rằng cái gì mới đúng là nghệ thuật chân chính, hãy dỏng tai lên mà nghe!”

Sau khi nói xong, Nero tự tin mà nhắm mắt lại để bắt đầu chuẩn bị, một lúc sau, từ trong đôi môi hồng trắng nhạt của cô truyền ra tiếng ca xa xưa và cổ phác.

“... Bình minh dâng lên, mang theo sự hưng suy của vương quốc ~ ♫... Sinh mệnh ngắn ngủi ~ ♪ ~ thời gian là hình phạt tàn khốc nhất khiến bông hoa sự sống điêu tàn ~~~ ♬ ~~~”

Đây là một bài ca dao chưa từng được nghe qua, âm luật cổ lão và chất phác. Dựa theo thần tính của những người đứng đây, mặc dù có chút khó khăn, thế nhưng tất cả vẫn có thể nghe được ý của bài ca dao đang được hát, chỉ là ngay sau khi đoạn thứ nhất của bài ca dao kết thúc thì Itsuka Ken đã đem tách tường không gian bọc lấy lỗ tai, thậm chí là toàn thân của mình. Thật không ngờ là tiếng ca của Nero lại ‘ưu mỹ’ đến như vậy, ‘ưu mỹ’ đến mức khiến người ta phát khóc. Dọa khóc!

Hình như đã hoàn toàn tiến vào trạng thái biểu diễn, tất cả sự tập trung của Nero đều đã đặt vào bài ca dao, thế nên cô hoàn toàn không phát hiện là Alice và Erica đã lén lút rời xa cô một đoạn và nhỏ giọng ngâm xướng ngôn linh để che đậy thính giác. Còn Alter thì từ lúc Nero vừa hát được tới chữ thứ ba thì đã trực tiếp biến đi đâu mất tiêu.

Rốt cục, sau hơn 5 phút đồng hồ biểu diễn, bài hát đơn ca của Nero cuối cùng cũng chấm dứt. Nero thu hồi tiếng hát và thoáng dư vị nó một chút, sau đó cô quay lại và khẽ nhếch cằm, nói với thái độ đầy tự hào: “Thế nào? Có phải là đã bị giọng hát của trẫm chinh phục rồi hay không?”

“Đúng... Đúng... Thật sự... Rất rung động ~~!” Alice trả lời một cách thành thật.

“Đúng vậy! Đúng vậy! Quả thật là chưa từng được nghe bài ca dao nào có âm luật ưu mỹ đến vậy, chị Alice nhỉ?” Erica cũng thành thật nói ra tiếng lòng.

“Ha ha, đương nhiên! Ngay cả trẫm cũng bị giọng hát của mình làm cho say mê, các _ nhữ _ cảm thấy rung động như vậy cũng là chuyện bình thường. Nếu vậy, tấu giả?”

“Khục ~ Nero, ta cảm thấy là... Sau này em tuyệt đối không nên thường xuyên dùng giọng ca của mình để hát nhiều.”

“Y? Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ tấu giả muốn cướp đoạt đi niềm vui thú của trẫm?”

“Không! Không! Không! Ý của ta là nếu như sau này em thường xuyên hát vậy thì chẳng phải sẽ khiến cho những thường dân nghe thấy phải bạo động vì tiếng ca của em sao? Nếu như thế sẽ có rất nhiều phiền toái không đáng!” Là chủ nhân của Nero, Itsuka Ken phi thường chân thành mà đưa ra lời khuyên nhủ.

“Cái gì nha? Hóa ra là chuyện đó sao? Nếu vậy thì tấu giả không cần phải lo lắng. Ngày xưa, khi mà trẫm đi biểu diễn giọng hát trước dân chúng, chuyện bạo động cũng là bình thường. Nếu có chuyện gì xảy ra thì trẫm sẽ tự mình giải quyết, tấu giả không cần lo.”

“Vậy sao? Khục! Nếu vậy thì được rồi!”

“Tốt! Nếu như tấu giả cũng đã biểu thị ca ngợi đối với giọng hát của trẫm, vậy thì King Arthur cũng nên bắt đầu... Hả? King Arthur đâu rồi?”

Vốn đang định khoe khoang một chút, sau đó nhìn ngắm kỹ sắc mặt của Alter sau khi bị thua, chỉ là sau khi quay người nhìn lại thì Nero chợt phát hiện là Alter đã trực tiếp biến đi đâu mất. Điều này khiến Nero cảm thấy vô cùng vô cùng bất mãn.

Đây là ý gì? Chẳng lẽ cô ta cho rằng giọng hát của trẫm là thứ bên vỉa hè muốn có là có sao? Hiếm khi trẫm cam nguyện hiến ca cho người khác, vậy mà lại dám bỏ đi ngang xương không nói tiếng nào? Hành vi vô lễ này quả thật là một sự sỉ nhục không thể nào tha thứ được đối với nghệ thuật của Nero. Lửa giận của cô bắt đầu hừng hực mà thiêu đốt. (Nổi nóng roài!)

“Đại nhân Nero!” Đang khi lửa giận của Nero hừng hực thiêu đốt thì Erica bỗng nhiên chạy tới và nói nhỏ vào tai của Nero: “Tôi nghĩ là vì đại nhân Alter sau khi nghe xong giọng hát của ngài cũng trở nên mê mẩn, vì thế ngài ấy mới bỏ đi sớm vì không muốn bị ngài nhìn thấy vẻ mặt say mê của ngài ấy thôi. Cho nên...”

“Ha ha! Hóa ra là sợ bị trẫm chê cười sao? Thật đúng là một người sĩ diện!” Nghe được lời giải thích của Erica, Nero lập tức chuyển bực thành vui và nở nụ cười lớn. Ý cười đầy hào phóng lại một lần nữa hiện lên trên mặt của Nero.

“Được rồi! Giờ để cho Erica dẫn chúng ta cùng đi thăm thú thủ đô của Italy thôi! Sau khi rời khỏi đây thì chúng ta sẽ phải tới đảo quốc nơi cực đông, giờ thì cứ hãy vui chơi và ngắm nghía cho cẩn thận đô thành Rome của Italy này đi đã.”

“Cực đông đảo quốc? Tại sao tấu giả lại muốn đi cái nơi nhỏ bé và chật hẹp đó?”

“Đương nhiên là vì truy tìm nghệ thuật rồi!”

“Truy tìm nghệ thuật?” Vừa nghe tới đó, đôi mắt màu bích lục của Nero lập tức sáng rỡ lên.

“A ha ha ha ha, lừa em thôi nha, Nero!”

“Ah? Cái —— _ nhữ _ , _ nhữ _ vậy mà...”

Bị tức tới không nhịn được, Nero lập tức phồng đôi má nhỏ của mình lên để diễn tả sự bực tức, thế nhưng mà vẻ mặt này của cô thật sự moe tới phát nổ luôn.

“Thực ra thì ta đúng là muốn tới đó để truy tìm nghệ thuật!”

“Ôi chao?!”

“Đương nhiên! Cái gì gọi là nghệ thuật? Đó chính là... Chân lý! Tìm kiếm nghệ thuật chính là tìm kiếm chân lý!”

“Tìm kiếm chân lý?”

Đây là lần đầu trong cuộc đời mình, Nero được nghe tới loại nghệ thuật thâm ảo như vậy, cho nên, đôi tai nhỏ của cô đã hoàn toàn dựng lên. Ở sau lưng cô, tựa hồ đang xuất hiện một cái đuôi nhỏ lắc qua lắc lại.

“Đúng vậy, chính là chân lý! Chân lý chính là nghệ thuật vĩ đại nhất trên thế giới này! Không có loại giải trí nào có thể so được với cảm giác sinh ra khi tìm kiếm chân lý!”

“Ô oa! Thật thần kỳ! Nếu vậy thì môn nghệ thuật vĩ đại nhất đó thực ra là gì?”

“Về chuyện này thì ta không thể nói cho em biết được!”

“Ah? Vì sao? Tại sao lại không thể nói cho trẫm? Chẳng lẽ với tài hoa nghệ thuật của trẫm vẫn còn không đủ để tìm kiếm lấy nghệ thuật vĩ đại nhất sao?”

“Dĩ nhiên không phải! Thế nhưng nếu nói ra được thì nghệ thuật tối cao còn gì là tối cao nữa? Nếu không thể tự tìm ra thì nghệ thuật còn là nghệ thuật sao? Hơn nữa trình độ nghệ thuật hiện giờ của Nero vẫn còn đang trong giai đoạn quá độ...”

Nhìn xem chủ nhân bại hoại và tân tấn servant say sưa trò chuyện và dần đi xa, Alice và Erica chỉ có thể nhìn nhau và lắc đầu.

“Thôi, chúng ta cũng nên đi thôi! Nếu như cứ tiếp tục để mặc như thế thì nói không chừng vua của chúng ta thật sự sẽ làm ra chuyện gì đó khó lường!”

“Nói cũng đúng! Thế nhưng còn ngài Salvatore thì sao?”

“Mặc kệ cậu ta! Dù sao cậu ta vẫn còn khỏe lắm, chẳng chết được đâu! Để cho mấy người của liên minh pháp thuật trở về mà đào cậu ta lên, ta đã thông tri cho bọn họ rồi!”

“Vậy còn đại nhân Alter...”

“Chị ấy sao? Có lẽ chẳng mấy chốc thì cũng sẽ trở về bên cạnh của bệ hạ thôi ~!”

“Nàng... Có lẽ chẳng mấy chốc sẽ trở lại Vương bên người a ~.” Strauss