Đang trong giấc ngủ say, Ye Jian bỗng nhiên giật mình tỉnh lại. Sau đó, không hề nghĩ ngợi, cậu ôm chặt lấy Kanon-chan và lách mình trốn khỏi giường.”
“Ầm!”
“Nè! Natsuki-chan, cô có ý gì đó? Nửa đêm nửa hôm xông vào phòng người ta mà đánh lén là sao? Có biết quấy rầy giấc ngủ của người khác là bất lịch sự lắm không?”
Giống như tinh linh của ánh trăng, thiếu nữ đáng yêu với mái tóc dài màu đen tuyền hiện ra từ trong hư không. Trên người mặc một bộ váy gothic màu đen, thiếu nữ nở một nụ cười đầy nguy hiểm với Ye Jian: “Trốn nhanh quá nhỉ? Đồ hentai, cầm thú, babycon! Thật không ngờ ta chỉ mới về trễ có một chút thôi mà ngươi đã nhịn không nổi ra tay với bé gái rồi. Rốt cục ta nên nói là ngươi thật lớn gan, hay ta nên nói là mình đã coi thường cái độ biến thái của ngươi?”
“Thôi nào, đừng có nói khó nghe như vậy chứ? Mặc dù tôi không phủ nhận là mình rất thích kiểu loli hợp pháp giống Natsuki-cha ————”
Đinh ——!!
Xiềng xích màu bạc hiện ra từ hư không và bắn về phía Ye Jian với tốc độ nhanh như chớp nhoáng. Chỉ đáng tiếc là, trước sau như một, đòn tập kích của Natsuki vẫn bị Ye Jian né được một cách dễ dàng.
“~~~ A... Xảy ra chuyện gì, Ye... Ôi chao? Natsuki nee-chan ~?”
Tiếng ồn gây ra trong phòng cuối cùng cũng đánh thức Kanon-chan. Mơ mơ màng màng, cô bé khẽ dụi dụi con mắt và nhìn Ye Jian, người vẫn đang ôm cô bé. Nhưng rồi, cô bé chợt nhìn thấy thiếu nữ mặc bộ gothic màu đen đang đứng ở giữa phòng, và cô bé thốt lên kinh ngạc: “Natsuki-neechan ~?”
Sau đó, dường như nghĩ tới điều gì đó, Kanon-chan vội vàng lên tiếng giải thích, vẻ mặt cô bé đầy khẩn trương: “Không phải như thế, Natsuki-neechan. Là do Kanon-chan muốn ngủ cùng với Ye-ji nên mới...”
“Em không nói thì chị cũng biết. Thằng này chính là đang đợi em tự mình đưa tới cửa.”
Thật không hổ là ma nữ điện hạ, ngay cả với thiên thần nhỏ đáng yêu như vậy mà vẫn có thể nặng lời được, hoàn toàn không có chút nương tay hay nhân nhượng nào.
Nên trách cứ thì vẫn trách cứ, còn không thích, có liên quan gì tới ta? Đây chính là sự kiêu ngạo, bá quyền và độc tôn của Kugeki no majo Minamiya Natsuki.
“Chị đã nhắc nhở em bao nhiêu lần rồi? Nếu không có việc gì thì đừng có tối ngày dán lên người cái tên baka này. Còn nữa, không phải là chị đã nói cho em biết là đừng có gọi cái tên baka đó như vậy nữa sao, Kanase? Em không coi lời của tôi ra gì đúng không?”
Giống như trưởng tỷ, lại giống như mẫu thân, Natsuki xách eo và lên tiếng trách cứ Kanon-chan với giọng nói càng lúc càng tức tối.
Cũng khó trách Natsuki lại tức tối như vậy. Rõ ràng là mỗi khi cô dặn dò, Kanon-chan đều nghe rất thật lòng và không qua loa chút nào, thế nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy Ye Jian thì ngay lập tức, điều Kanon làm lại hoàn toàn khác, có thể nói là hoàn toàn trái lại lời dạy bảo của cô.
Hành vi thì cũng thôi đi, thế nhưng cách xưng hô... Tại sao khi gọi Ye Jian thì lại gọi là ‘chú’, mà khi gọi cô thì lại là ‘nee-chan’? Đó chẳng phải là khi không, cô trở nên thấp hơn Ye Jian một lứa sao? Chẳng lẽ muốn cô, Minamiya Natsuki, cũng phải gọi cái tên baka này là ‘chú’?
“Thực xin lỗi, Natsuki-neechan. Kanon... Kanon...”
Bị Natsuki trách cứ việc mà trong lòng cảm thấy không tình nguyện nhất, Kanon- chan lập tức lộ ra vẻ phi thường sa sút.
“Tôi nói, đừng có tùy tiện mà truyền thâu những tư tưởng kỳ quái của cô cho thiên sứ nhỏ của tôi. Đừng có tưởng tôi cho cô làm người giám hộ chung của con bé thì cô có quyền bắt buộc con bé làm này làm nọ. Tôi không có đồng ý đâu nghe.”
Giống như gà mái đang bảo vệ con, Ye Jian lập tức ôm chặt lấy Kanon-chan và nhìn Natsuki với vẻ mặt cảnh giác. Dám có ý đồ chia tách tình cảm thân mật của cậu với Kanon-chan? Chuyện như thế sao có thể để cho Natsuki thực hiện được chứ?
“Đừng làm cái bộ mặt ngu si như là ‘tôi là ba của con bé’ đó với ta, baka! Ngươi tưởng là ta không biết ở trong lòng ngươi đang nghĩ cái chuyện xấu xa, bẩn thỉu, hạ lưu gì sao? Nếu cứ để Kanase tối ngày cứ bám dính lấy ngươi như vậy thì ai biết được lúc nào ngươi sẽ biến thành cầm thú? Còn nữa, thả con bé ra!”
Hoàn toàn không thèm để ý tới lời phản bác của Ye Jian, Natsuki chỉ lườm cậu với ánh mắt khinh thường. Cái ánh mắt đó cứ như là đang nói rằng: ‘Ta đã sớm nhìn thấu bộ mặt thật của ngươi rồi, baka!’.
“Hừ! Tư tưởng mình bẩn thỉu thì đừng có đi đổ thừa cho người khác! Đó là do tư tưởng của cô quá ô uế thôi! Tôi là người thân duy nhất của con bé, con bé bám dính lấy tôi thì có gì sai? Ngược lại là cô, cô quấy rầy giấc ngủ của tôi với con bé là có ý gì? Ánh mắt đó của cô là có ý gì đó? Ngủ thì sao vậy? Cô không biết ngủ mới là an toàn nhất sao?” Vừa cãi nhau với Natsuki, Ye Jian vừa đặt Kanon còn đang quấn trong tấm mền xuống giường.
Nhìn Natsuki, Ye Jian quyết định đổi thủ thành công. Nhìn chằm chằm vào Natsuki, cậu làm bộ hơi có chút hùng hổ để chỉ trích: “Còn nữa, cô nói tôi mà cô có nhìn lại mình không? Đừng có nói với tôi là mấy ngày nay cô không có yêu cầu con bé làm ba cái chuyện lung ta lung tung.”
Với ánh mắt ‘tôi biết tỏng cô rồi’, Ye Jian nhìn chằm chằm vào Natsuki.
Cậu nói như vậy cũng không phải là vu khống. Dù sao sở thích của Natsuki ra sao, cậu quá biết rồi. Trước không nói những chuyện khác, chỉ nói riêng sở thích bắt người khác mặt đồ hầu gái, ngươi chắc là cô nàng sẽ không làm vậy với Kanon-chan chứ?
Quả nhiên, đòn phản công của Ye Jian đã hiệu quả. Ánh mắt của Natsuki hơi có chút lảng tránh mà nhìn về hướng khác.
Lại một lần nữa đấu võ mồm thất bại, Natsuki quyết định không cãi nữa mà không nói không rằng bước tới bên giường. Sau đó, cô kéo tay nhỏ của Kanon-chan và muốn dắt cô bé đi ra khỏi phòng.
“Đi theo chị! Về sau, buổi tối cấm tới nơi này, còn nữa: Cấm thân mật với cái tên baka này quá mức, cũng cấm em gọi cái tên đó là ‘chú’.”
“Chờ chút! Giờ tôi cảm thấy giao Kanon-chan cho cô thật không an toàn, Natsuki-chan! Từ nay về sau, tôi tự mình chăm sóc con bé, cô không cần phải quan tâm nữa. Hơn nữa nếu tôi đoán không lầm thì hình như cô căn bản là không biết cách chăm sóc con nít, đúng không?”
Để Natsuki-chan dắt Kanon-chan đi? Vậy sao được? Vội vàng chạy tới mà cướp Kanon-chan về, Ye Jian ôm cô bé vào ngực như ôm bảo bối và nhìn Natsuki-chan như đang đề phòng cướp, đồng thời, cậu cũng không quên dùng thái độ nghi ngờ và thiếu tín nhiệm để đả kích Natsuki.
“Ta chỉ không biết cách để đối phó với thứ baka như ngươi thôi. Đừng có tưởng là mình cứu được Kanase thì nghiễm nhiên trở thành người giám hộ của con bé. Bây giờ con bé thuộc về nhà nước, cho nên con bé phải để cho ta quản lý.”
“Nhà • nước?” Hơi khựng lại một tí, sau đó, tròng mắt khẽ co lại, gương mặt của Ye Jian lập tức trở nên lạnh tanh vì câu nói không biết giữ kẽ của Natsuki.
Câu nói này của Natsuki, có thể nói là đã chạm vào cấm kị của Ye Jian. Ngay lập tức, nhiệt độ trong phòng hầu như giảm xuống tới mức có thể khiến cả không khí cũng phải đóng băng.
Thấy không khí đột nhiên thay đổi, Natsuki cũng phát hiện là mình lỡ lời rồi. Cô muốn lên tiếng để chạy chữa, thế nhưng còn chưa kịp nói gì thì Ye Jian đã nở một nụ cười nhẹ nhưng lại lạnh tới mức khiến người ta nhìn mà phát khiếp.
“Nhà ~ Nước ~? A ~~ Là có thứ cặn bã nào đó đang có ý đồ với Kanon của ta sao? Là do ta dung túng và bỏ mặc chúng quá nên chúng được nước làm tới đúng không? Ha ~ ha ~ ha ~ Giỏi! Giỏi lắm! Dám có ý đồ với bảo bối của ta? Giỏi!” Đôi mắt híp lại, tròng mắt phát ra những tia sáng lạnh tới chết người, Ye Jian cười với vẻ uy nghiêm, lạnh lùng, phách lối và hung tàn tới cực điểm mà Natsuki chưa từng thấy trước đó. Sau đó, cậu đưa ra tối hậu thư: “Đem câu này của ta nhắn lại nguyên si cho cái đám tạp chủng đó, Natsuki-chan: Đừng bao giờ có ý đồ với người của ta, hoặc là ta sẽ mang địa ngục lên trần gian này. Nói với bọn chúng như thế.”
Không đao to búa lớn, Ye Jian chỉ nói vậy với giọng bình thản, bình thản tới mức dửng dưng và lạnh lùng.
Nụ cười và lời tuyên bố ớn lạnh đi kèm với vẻ uy nghiêm, lạnh lùng, phách lối và hung tàn của Ye Jian khiến cho Natsuki cảm thấy máu trong người cũng lạnh buốt. Cô biết, cái tên này không phải đang cảnh cáo, hắn chỉ đang thông báo một sự thật mà thôi. Nếu có ai dám đụng vào Kanase Kanon, vậy thì hắn sẽ thật sự mang địa ngục lên trần gian, theo đúng nghĩa đen chứ không phải là nghĩa bóng.
Chỉ là, nghĩ như vậy, chẳng biết tại sao, Natsuki bỗng cảm thấy có chút gì đó chua xót.
Câu tối hậu thư vừa rồi đã cho thấy địa vị của Kanase Kanon ở trong lòng Ye Jian, cũng là bằng chứng cho thấy Ye Jian đã xem Kanon như người nhà. Vậy, với cô thì sao?
Nói những lời như thế với thái độ đó, liệu chúng có đang cho thấy rằng cái tên này chỉ xem cô, xem ‘Minamiya Natsuki’ là người ngoài hay không? Trải qua bao nhiêu chuyện, hắn vẫn chỉ đang xem cô là một người ngoài? Trong mắt hắn, cô chỉ là ‘người ngoài’ thôi sao?
Không hiểu tại sao, khi nghĩ tới những điều này, tâm trạng của Natsuki bỗng dần trở nên tồi tệ và bực bội. Là một ma nữ với giác ngộ về sự cô độc, đáng ra cô không cần cũng không nên có cảm xúc gì với những ý tưởng như vậy mới đúng. Hắn xem cô là người ngoài? Liên quan gì tới cô? Chẳng phải cô vốn cũng đã cô độc, và vĩnh viễn cũng sẽ cô độc cho tới ngày tấm thân này mục rữa sao? Vậy cô cần gì phải quan tâm đến việc đó?
Thế nhưng sự thật là, tâm trạng của cô đang dần tồi tệ khi ý tưởng đó nảy ra trong đầu cô. Cảm xúc của cô cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Nhưng rất may là sau đó, Ye Jian đột nhiên chuyển thái độ nhanh tới chóng mặt và nói ra một câu khiến tâm trạng tồi tệ và khó chịu của Natsuki bỗng nhiên biến thành hư không.
“Bất quá, nếu như người muốn coi chừng Kanon-chan là Natsuki thì cũng không sao! Dù sao tôi dắt Kanon-chan về vì muốn nhờ cô coi chừng con bé khi tôi vắng, chỉ cần Natsuki-chan chịu thông báo với tôi một tiếng trước khi muốn sai bảo hay yêu cầu Kanon-chan là được. Dù sao cô cũng là ‘người nhà’ của tôi với Kanon. Ừ, nếu cộng thêm Kanon-chan nữa thì chúng ta xem như là một nhà ba người. Kanon-chan có muốn như vậy không?” Vừa nói, Ye Jian vừa nhìn về phía Kanon.
Đang được Ye Jian ôm trong ngực, Kanon-chan khi nghe cậu nói như vậy thì lập tức gật gù.
“... Hừ! Bớt nói những lời ngu xuẩn đi! Ngươi chẳng qua chỉ là nô bộc của Minamiya Natsuki này mà thôi!”
Thần thái cao ngạo, ánh mắt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, Natsuki hừ lạnh mà phủ định. Bất quá, bên ngoài thì là vậy, còn ở trong lòng Natsuki nghĩ như thế nào thì cũng chỉ có chính cô mới biết.
Lẳng lặng mà nhìn mọi chuyện đang diễn ra, Kanon-chan đột nhiên cười nhẹ và nói với vẻ hâm mộ: “Tình cảm của Ye-ji với Natsuki-chan thật tốt.”
Ba ~!
Một tiếng gõ nhẹ vang lên, chiếc quạt của viền tơ của Natsuki đã đập nhẹ lên trán của Kanon-chan.
Tức giận mà trừng mắt với Ye Jian một cái, Natsuki lên tiếng: “Thả con bé ra! Ta muốn mang Kanase đi. Con bé không thể ngủ chung với ngươi.”
“Ha? Dựa vào đâu mà không thể ngủ chung với tôi? Kanon-chan là của tôi. Nếu như cô muốn được chia phần, vậy thì tôi có thể chia cho cô một chút, nhưng cũng chỉ một chút thôi. Muốn hơn? Đừng hòng!”
“Baka! Đừng có nói cứ như con bé là hàng hóa! Chia cái gì mà chia? Con bé là nữ, ngươi muốn cho con bé ngủ chung để con bé ỷ lại vào ngươi sao? Để về sau lớn lên thì con bé cũng vẫn ỷ lại mà ngủ chung với ngươi?”
Nói những lời này xong, ánh mắt của Natsuki bỗng trở nên có chút quái dị. Cái tên này sẽ không có ý đồ như vậy thật chứ?
Nhìn chằm chằm vào Ye Jian, Natsuki giống như hổ rình mồi mà chờ Ye Jian trả lời. Nếu cái tên này dám gật đầu thì cô sẽ... Sẽ... Nói chung nếu dám gật đầu thì cái tên này coi như là đã thật sự hết thuốc chữa.
Bất quá, Natsuki không đợi được câu trả lời từ Ye Jian, bởi vì Kanon nhỏ đang bụm đầu đã rụt rè lên tiếng trước. Giọng cô bé ngập ngừng nhưng kiên định.
“Không... Không sao đâu, Kanon muốn ở chung với Ye-ji, vĩnh viễn không rời đi đâu ~.”
“Nice! Kanon-chan! Yêu Kanon nhất rồi!”
“Baka! Em đang nói cái gì đó, Kanase? Chẳng lẽ em quên lời dạy của chị rồi sao?”
Hai người, hai phản ứng khác nhau. Ye Jian thì là hưng phấn và đắc ý, còn Natsuki-chan thì là vô cùng không thoải mái và thất vọng.
“Thực... Thực xin lỗi, Natsuki-neechan. Mặc dù Kanon cũng cảm thấy Natsuki- neechan dạy bảo là đúng, thế nhưng Kanon vẫn muốn được ở chung với Ye-ji. Bởi vì thế giới của Kanon, chỉ còn lại có Ye-ji rồi ~.”
Trên gương mặt nhỏ mang đầy vẻ áy náy và tha thiết, câu nói chân thành và đáng thương của Kanon-chan khiến cho cả Ye Jian và Natsuki cũng đều ngẩn ngơ.
Sau đó, Ye Jian cảm động mà hét lớn. Cậu ôm chầm lấy tiểu thiên sứ mà cọ lấy cọ để.
“Ô ô ô ~~!!! Chịu không được rồi! Thật cảm động! Thật hưng phấn! Thích Kanon- chan nhất rồi! Kanon chính là thiên thần nhỏ của lòng chú!”
Không giống với Ye Jian, ở bên này, Natsuki cũng chỉ còn biết thở dài một cách bất đắc dĩ. Đại khái là ở trong lòng cô, cặp ‘cha và con gái’ ở trước mặt đã hoàn toàn hết thuốc cứu. Cô hoàn toàn thua! Bó tay rồi!
Thế nhưng, cho dù là vậy...
“Cho dù là vậy thì ta vẫn không thể để hai người ngủ chung với nhau.”
“Vậy... Nếu vậy... Ba người..., Natsuki-neechan, chị ở lại cùng với Kanon và Ye-ji được không?”
Kanon-chan vừa nói xong, cả Ye Jian lẫn Natsuki đều há hốc mồm. Hai người bị câu nói này của Kanon-chan làm cho trừng mắt há hốc mồm. Strauss