“... Ơ, sempai, để chị chờ lâu. Xử lý cái tên kia xong rồi sao?” Bước tới bên cạnh của Yukari, Ye Jian lên tiếng chào hỏi. Sau đó cậu nhẹ nhàng mà ngồi xuống bên cạnh Yukari và lấy hộp bento mà mình vừa mua được ra.
Dường như đang suy nghĩ điều gì đó, Yukari thẩn thờ và nhìn mông lung về phía trước. Khi nghe được tiếng của Ye Jian, cô khẽ giật mình và quay lại nhìn cậu. Với ngữ khí dịu dàng hiếm thấy, Yukari lên tiếng: “Nhanh như vậy sao?”
“Làm sao mà nhanh như vậy được chứ? Còn sớm lắm! Chỉ là tại không muốn sempai ngồi đây một mình và đói bụng nên mới đi siêu thị mua chút đồ ăn thôi.” Cười cười, Ye Jian đưa hộp bento cho Yukari.
Nhìn về phía hộp bento trước mắt, Yukari khẽ nhướng mày một chút. Bởi vì đã quen ăn với những hộp bento do Ye Jian làm, cho nên hiện giờ, khẩu vị của Yukari thật sự hơi có chút bắt bẻ. Khác với những hộp bento tinh xảo được Ye Jian tự tay làm, hộp bento mà siêu thị bán thật sự hơi có phần đơn giản, chỉ có hai món mặn một món chay cùng với cơm.
“Hừ! Muốn dùng những lời lẽ ngon ngọt đó để đánh trống lảng mà lừa ta sao? Đừng có quên rằng ngươi đã hứa là mỗi tối đều sẽ tự tay nấu ăn cho ta. Lần này là ngươi thất hứa rồi!” Với giọng tsundere có thể nói là ‘tiêu chuẩn như trong sách giáo khoa’, Yukari lườm Ye Jian một cái, thế nhưng cô vẫn tiếp nhận hộp bento vẫn còn chút hơi ấm mà Ye Jian đưa.
“À, lần này đúng là tôi thất hứa. Vốn dĩ nếu lâu đài của cái tên hầu tước kia còn nguyên thì tôi còn có thể nấu một chút, chỉ đáng tiếc là nó tiêu tùng rồi. Chỉ có thể ăn cơm hộp mua ở siêu thị tạm vậy. Mấy món này tôi có gia công qua đôi chút, mặc dù không bằng được lúc bình thường, nhưng tối thiểu cũng xem như vừa miệng. Sempai ăn thử xem, giờ vẫn còn nóng.”
“Được rồi! Nếu ngươi đã thành tâm thành ý mời ta như vậy, vậy ta khoan hồng đại lượng mà dùng thử một chút.”
Giọng đầy vẻ tsundere, thế nhưng đôi mắt tím của giai nhân lại hiện lên ánh long lanh dịu dàng như nước khó nhận ra. Cầm thật chặt hộp bento trong tay, ngự tỷ tóc tím nhẹ nhàng đặt nó xuống mà mở nắp.
“Ừ, mùi thơm này cũng được. Coi như là không tệ! Để ta nếm thử xem.”
Cầm lấy chiếc đũa, Yukari gắp một tiếng rau, thế nhưng chỉ mới hơi giơ miếng rau lên một chút thì dường như Yukari chợt nhớ ra điều gì đó, và cô ngẩng đầu lên nhìn Ye Jian rồi hỏi: “Thằng nhóc thúi, hộp cơm của ngươi đâu? Ta nhớ là từ khi lên máy bay tới giờ thì ngươi vẫn chưa ăn gì hết. Đúng không?”
“Tôi? Sempai cứ yên tâm đi, tôi ăn trước rồi.”
“Ngươi coi ta là con ngốc đúng không? Vừa rồi ngươi nói là sợ ta đói nên mới ngừng việc nghiên cứu nửa chừng để đi mua thức ăn cho ta, giờ lại nói là ăn rồi. Vậy rốt cục câu nào của ngươi mới là nói dối?” Trừng mắt, Yukari nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách của Ye Jian.
Nửa phút sau, dường như xác định được chuyện gì đó, Yukari mở miệng nói tiếp: “Được rồi! Nếu ngươi không chịu nói, vậy ngươi cứ tự mình ăn hộp cơm này đi thôi. Đồ của ngươi mua, tự mình ăn.” Nói xong, Yukari hạ đũa xuống và đẩy hộp cơm lại về phía Ye Jian. Sau đó cô quay phắt người lại và tiếp tục ngắm nhìn ánh trăng mông lung trên trời.
“Thôi được! Tôi chịu thua. Đúng là tôi vẫn chưa ăn gì, bất quá tôi thật sự không có khẩu vị. Sempai cũng biết là tôi đang nghiên cứu con kenjuu bạch tuộc kia. Từ nãy tới giờ phải đối mặt với thứ sinh vật nhuyễn thể với đầy những xúc tu kinh dị như thế, tôi thật sự không ăn nổi. Nếu như là sempai thì phỏng chừng cũng ăn không nổi chứ? Cho nên cứ mặc kệ tôi đi.”
Lườm về phía Ye Jian, Yukari nói thẳng: “Buồn nôn? Kinh dị? Kinh dị được bằng con vampire bị ngươi xoắn nát tứ chi rồi nhét ngược phần tứ chi đó lại vào miệng không?”
“Ây...” Ye Jian nghẹn lời. Từ khi nào mà cô nàng này giỏi ăn nói tới như vậy?
“Được rồi! Được rồi! Tôi đi mua thêm một phần nữa là được rồi chứ gì? Chờ tôi chút, tôi sẽ trở lại ngay, sempai đáng yêu của tôi.” Giơ tay tỏ vẻ đầu hàng, Ye Jian hơi cúi người chuẩn bị đứng lên, nhưng bỗng nhiên, Yukari chợt níu lấy tay áo của cậu.
“Ngươi tính đi đâu? Ai bảo ngươi là phải đi mua thêm? Nếu ngươi rảnh tới mức đó thì đi mà hoàn thành cái nghiên cứu lung ta lung tung của ngươi ấy. Ta còn nhiệm vụ trên người, không rảnh để lãng phí thời gian với ngươi đâu. Ngồi xuống! Đưa bento cho ta!”
“Hả?
“Hả cái gì mà hả? Đưa cho ta! Không nghe được sao?” Với vẻ bất mãn, Yukari trực tiếp giật lấy hộp bento từ trên tay của Ye Jian, sau đó cô lại mở nó ra và để nắp của nó lên đầu gối mình.
Từ trong hộp bento, Yukari sớt một phần ba cơm và thức ăn vào cái nắp hộp. Sau đó, với gương mặt có chút phiếm hồng, cô e ấp mà đưa trả hộp bento lại cho Ye Jian, miệng thì nói liên tục để thanh minh, chỉ là ai cũng thấy được là cô đang nói một đằng làm một nẻo: “Đừng có nghĩ lung tung, thằng nhóc thúi. Ta chỉ không muốn lãng phí thời gian thôi. Ăn đi, rồi đi mà hoàn thành nghiên cứu của ngươi.”
Nói xong, Yukari bắt đầu dùng bữa. Tướng ăn của Yukari không giống với những tiểu thư khuê các, cô ăn rất gọn gàng và dứt khoát, nhưng lại không cho người xem cảm thấy vội vã, gấp gáp và lấm lem.
“Híc, chuyện này...”
“Đừng có nói nhiều! Tranh thủ thời gian mà ăn đi!” Không đợi Ye Jian nói xong, Yukari đã trừng mắt và trực tiếp ngắt lời cậu một cách thô bạo.
Giọng nói đầy vẻ cảnh cáo, cho thấy rằng Yukari không muốn tranh luận thêm về vấn đề này nữa.
Biết là Yukari chỉ đang cố che giấu sự xấu hổ, Ye Jian cũng không phật lòng vì thái độ của cô hiện giờ, mà cậu chỉ tiếp tục nói: “Sempai, tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn nói là đũa chỉ có một đôi...”
“Đũa?” Nhìn đôi đũa duy nhất mà mình đang cầm trên tay, lại liếc về phía Ye Jian đang cầm hộp bento nhưng chẳng có dụng cụ ăn uống, Yukari dường như đã nhận ra được vấn đề.
Bá bá bá, ăn nhanh như gió cuốn, Yukari dùng tốc độ nhanh như chớp để giải quyết xong phần cơm vốn không nhiều lắm của mình, sau đó cô không nghĩ gì nhiều mà trực tiếp đưa đôi đũa của mình cho Ye Jian và nói: “Xong rồi! Ăn đi! Thật đúng là một thằng nhóc phiền toái.”
Dở khóc dở cười mà nhìn Yukari đang cúi gằm mặt xuống, Ye Jian khẽ lắc đầu và nhận lấy đôi đũa, sau đó bất đắc dĩ mà bắt đầu bữa ăn khuya của mình.
Nhìn Ye Jian cầm lấy đôi đũa và chuẩn bị ăn, Yukari hơi cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng cô không hiểu được rằng là lạ ở chỗ nào. Mãi tới khi Ye Jian đã gắp đồ ăn và sắp bỏ vào trong miệng thì cô mới chợt sững sờ. Đôi đũa đó cô vừa ăn xong, giờ lại bỏ vào trong miệng của Ye Jian, vậy chẳng phải...
Luống cuống chân tay, cô vội vàng kêu lên và lao về phía Ye Jian: “Dừng—Dừng lại! Chờ một chút ———— ôi chao~!?”
Cả người té về phía trước, Yukari mất thăng bằng mà té về phía Ye Jian, nguyên nhân là vì tảng đá mà cô đang ngồi chợt lõm về phía trước một cái.
Tình huống bất ngờ khiến cả Ye Jian lẫn Yukari đều không kịp trở tay, Ye Jian còn chưa kịp phản ứng thì Yukari đã té nhào lên người cậu. Hộp thức ăn văng ra, còn Ye Jian và Yukari thì ôm chồng vào nhau mà té xuống. ..
Đặc khu ma tộc, đảo Itogami, ngọn núi sau lưng của học viện Saikai, tu viện Adelard.
Trong một căn phòng nằm ở một nơi sâu bên trong tu viện, có hai người đang tiến hành một thí nghiệm giả kim đầy nguy hiểm. Đây là một thí nghiệm đầy nguy hiểm nhưng lại có ý nghĩa vô cùng quan trọng, vì nếu như thành công, nó sẽ quyết định tương lai của giới giả kim.
Đứng giữa căn phòng, ngự tỷ mỹ lệ có làn da khỏe mạnh màu đồng nhìn chằm chằm vào viên đá quý mà người thanh niên đang cầm trên tay với vẻ nghiêm túc cực độ và nói: “Cẩn thận một chút, Amatsuka. Linh huyết của hiền giả không phải là thứ mà nhữ có quyền sơ sót khi thi hành thí nghiệm. Mặc dù thiếp thân đã bằng lòng để cho nhữ điều tra luyện hạch, thế nhưng...”
“Xin người hãy yên tâm, master! Vì để chuẩn bị cho thời khắc này, học trò đã luyện tập vô số lần, sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn. Giờ, chỉ cần có thể biết rõ nguyên lý của luyện hạch, học trò sẽ có thể giúp ngài thoát khỏi sự trói buộc của nguyền rủa. Về sau, ngài sẽ không còn phải bị linh huyết hạn chế nữa.”
Lời của người thanh niên khiến cho ngự tỷ nhịn không được mà gật đầu.
Không phải là vì tin tưởng thanh niên, người có thân phận là học trò của cô, mà là vì không thể chống lại được cảm giác dụ hoặc của việc thoát ly nguyền rủa.
Là nhà giả kim vĩ đại nhất của thế giới, cô, Nina • Adelard, đã sớm muốn được giải thoát khỏi cơn ác mộng kéo dài hơn 200 năm này.
Linh huyết của hiền giả, cấm kỵ của giả kim.
Thứ mang trên mình lời nguyền rủa của sự ‘bất tử’ có thể khiến cho nhân loại siêu việt giới hạn mà đạt tới lĩnh vực của thần linh.
Lời nguyền này, cô đã chịu đủ rồi. Nếu không phải vì người thanh niên đã cho cô thấy hi vọng của việc có thể thoát được khỏi lời nguyền rủa này, có lẽ cô đã chẳng nhận đối phương làm học sinh, và giờ cũng sẽ không đáp ứng để cho người học sinh này điều tra về luyện hạch và linh huyết.
“Nhữ phải hiểu rằng, nếu như linh huyết bạo động, vậy thì thiếp thân cũng không thể nào cản được. Đến lúc đó, nhữ cũng sẽ bị liên quan và bị sức mạnh của linh huyết tiêu diệt.”
Buông ra lời cảnh cáo cuối cùng, Nina nhìn kỹ người học sinh đang đứng trước mặt mình. Chuyện tới nước này, Nina cũng đã đem tất cả tiền cược của mình đặt lên người của thanh niên.
“Học sinh đã sớm có giác ngộ về điều này, có thể hiến dâng sinh mạng cho sự nghiệp giả kim là vinh quang lớn nhất của học sinh. Ngoài ra, việc giải cứu người khỏi lời nguyền của linh huyết là tâm nguyện lớn nhất và cũng là duy nhất của học sinh. Chỉ cần cứu được người, học sinh không ngại mạo hiểm tính mạng.”
Lời nói không chút dối trá thể hiện quyết tâm của người thanh niên. Kiểu học trò như thế này, hẳn là kiểu học trò mà mọi giáo viên trên đời này thích nhất chứ?
Nina âm thầm gật đầu. Mặc dù sâu trong lòng, Nina khá e dè về thí nghiệm này. Lý trí và trực giác của cô cho cô biết rằng, thí nghiệm này là cấm kị mà cô tuyệt đối không được quyền chạm tới, thế nhưng lợi ích của thí nghiệm đã che phủ mất lý trí của Nina. Khát vọng đạt được tự do, mong muốn được giải thoát khỏi nguyền rủa tích trữ trong cô đã khiến cô làm lơ âm thanh tựa như lời tiên tri tới từ đáy lòng.
“Nhữ có tâm như vậy, thiếp thân rất vui. Như vậy, hãy chuẩn bị sẵn sàng đi. Tới lúc đó, thiếp thân sẽ hơi thả lỏng sự kiểm soát đối với luyện hạch.”
“Vâng, master! Học sinh đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ. Rốt cục cũng đợi được tới thời khắc này. Học sinh hơi có chút hưng phấn.”
Gương mặt tràn đầy kích động, người thanh niên nói như vậy, thế nhưng trong lòng hắn lại vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh tới mức lạnh lùng, thậm chí là âm lãnh. Đó là bởi vì, hắn là kẻ ‘vô tâm’. Strauss