Chương 1262: Đâm Lao Đành Phải Theo Lao

Dễ dàng lừa gạt được Mimori mà xoay người làm chủ, Ye Jian vừa táy máy tay chân, vừa quan sát phản ứng của Mimori.

Giống như rất muốn giãy giụa, nhưng lại không hạ được quyết tâm; Chắc là sợ đánh thức mình, sợ bị phát hiện nên mới như vậy đi?

Biết tỏng được tâm lý của Mimori, Ye Jian đã sớm dự đoán được tâm trạng của cô hiện giờ là như thế nào. Trong lòng lén lút nở một nụ cười xấu xa và đắc ý, Ye Jian tiếp tục được nước làm tới.

Trên gương mặt đang ngủ ‘mê man’ hiện lên vẻ khổ não, thiếu niên chợt buông tha cho cái miệng nhỏ của Mimori.

“A... ~~ chị...”

Tiếng kêu có chút dồn dập, giống như là đang làm nũng.

Quả nhiên, vừa nghe được tiếng ‘nói mớ’ của Ye Jian thì trên mặt của Mimori chợt hiện lên vẻ kinh nghi.

“Ye... Ye-kun?”

Tiếng kêu hầu như bé tới không thể nghe được phát ra từ miệng của Mimori, cho thấy rằng lúc này cô đang rất căng thẳng, rất lo lắng. Nếu như lúc này, Ye Jian mà đáp lại lời của cô, vậy cô tuyệt đối sẽ xấu hổ tới không còn đất dung thân, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không còn mặt mũi để gặp lại thiếu niên nữa, dù có gặp lại thì cũng không ngẩng đầu lên được.

Vậy vấn đề là, Ye Jian sẽ đáp lời của Mimori sao?

“Chị... Hô ~~~.”

Đáp lại lời của Mimori là cách nói giống như là đang say rượu của Ye Jian. Sau đó, trong cái nhìn soi mói và đầy khẩn trương của Mimori, Ye Jian lại một lần nữa hôn lên cái miệng nhỏ của cô.

Dễ dàng xâm nhập vào trong miệng của Mimori, thiếu niên dùng sức thỏa thích mà mút lấy, cái lưỡi của thiếu niên thỏa thích mà quấy khắp cái miệng nhỏ của cô

“Ye... Ô ô tư ~~~.”

Bối rối, Mimori muốn lên tiếng, thế nhưng thiếu niên chợt gặm lấy cái lưỡi nhỏ của cô và bắt làm tù binh. Lúc này, thiếu niên bắt đầu đợt phản kích của mình.

Miệng nhỏ bị mút lấy và quấy tung, cái lưỡi thơm tho lại bị bắt nhốt và ăn hiếp, Mimori cảm thấy mình sắp ngất đi rồi. Thế nhưng, có vẻ như thiếu niên còn không bằng lòng với việc dừng lại ở đó. Bên dưới, đôi ma trảo của thiếu niên cũng đồng thời bắt đầu một đợt tấn công khác.

Tay trái thô lô mà xoa bóp lấy bộ ngực căng tràn không thể nắm hết được bằng một tay, thiếu niên dùng sức mà nặn nó thành các hình dạng tùy ý mà mình muốn khiến cho toàn thân của Mimori đều như bị điện giật. Đồng thời với đó thì tay phải của thiếu niên cũng mò xuống dưới cặp đùi tế nị của cô mà xoa vuốt.

“Hô A... Ô ~~~~!?”

Đôi mắt của Mimori không ngừng trợn to và lấp lánh ánh thủy quang, cơ thể đẫy đà và quyến rũ cũng nhịn không nổi mà không ngừng run rẩy.

Lại bắt đầu vùng vẫy sao?

Cảm nhận được ngọc thể bị mình đè ở dưới bắt đầu có dấu hiệu bất an mà liên tục uốn qua ẹo lại, Ye Jian lập tức buông tha cho cái miệng nhỏ của Mimori.

“A... ~ nee-chan... Tôi hô...”

“Ye... Ân ~~ Ye-kun ~~~.”

Cảm giác kích thích tựa như là điện giật liên tục truyền tới từ trên ngực và đùi quả thật là một sự tra tấn không hề nhẹ với Mimori. Cảm giác tê dại nhưng nóng hừng hực đó thật sự quá kích thích, chúng không ngừng khiêu động lấy con tim của Mimori.

Chỉ là, nếu tiếp tục như vậy nữa thì mọi chuyện cũng chỉ tới đây thôi. Bởi vì Mimori-nee không phải là loại phụ nữ có thể bị đánh gục chỉ vì điều đó. Cho nên, phải thêm chút sức nữa mới được.

“Ách... Ăn... Hô ~ tôi muốn...”

Miệng thì ‘nói mớ’ lung tung, thiếu niên hơi khẽ uốn người một chút. Rồi sau đó, trong cái nhìn kinh nghi bất định đầy khẩn trương của Mimori, hai tay của thiếu niên tranh thủ lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì đã dùng sức mà kéo mạnh một cái.

Roạt-zzz—roẹt-zzz ————!

“Ah... Ô ô ~!!”

Bộ đồ ngủ rộng thùng thình của Mimori đã bị xé toang. Ngay lập tức, cơ thể lồi lõm, đẫy đà, quyến rũ, và chín mọng được che đậy bởi bộ đồ lót lace (viền tơ) của Mimori lập tức hiện ra.

Tiếng kinh hô muốn thoát ra khỏi miệng của Mimori, thế nhưng còn chưa kịp ra khỏi cuống họng thì đã bị cô nuốt ngược trở lại vô bụng.

Gương mặt thất kinh mà nhìn chằm chằm vào gương mặt của Ye Jian, dường như muốn xác định rằng liệu có phải là cậu vẫn còn đang mộng du hay không, hay là đã tỉnh rồi nhưng chỉ đang giả bộ. Chẳng còn quan tâm đến việc xấu hổ nữa, lúc này thì Mimori chỉ cảm thấy sợ vô cùng. Cô sợ Ye Jian đã tỉnh lại và phát hiện ra tình trạng của hai người lúc này, nếu như vậy thì chuyện kế tiếp, cô thật không dám tưởng tượng là nó sẽ ra sao.

“Ô ô ~~ Ye-kun... Ye-kun~~?”

Tiếng kêu có chút run rẩy và nức nở mang theo sự căng thẳng và sợ hãi của Mimori khẽ vang lên, thế nhưng, Ye Jian vẫn không đáp lời của cô.

“Ài? Ô ~~? Ye... Ye-kun... Chờ một... Ân ~~.”

Làm sao có thể chờ được chứ? Lúc này thì Ye Jian chỉ muốn ăn luôn Mimori thôi.

Hai tay vuốt ve lung tung khắp cơ thể của Mimori, Ye Jian không chút lưu tình nào mà cúi đầu xuống và hôn lên cổ của Mimori. Lưỡi khẽ duỗi ra và nhẹ nhàng nhấp liếm. Ngay lập tức, cảm giác kích thích như bị điện giật chạy khắp cơ thể của Mimori khiến người cô run lên bần bật, đôi mắt cũng trở nên lờ mờ và tràn đầy ánh nước long lanh.

Mãi tới lúc này thì Mimori mới ý thức được là mọi chuyện không ổn, trong lòng bắt đầu hơi nảy ra ý nghĩ muốn tìm cách thoát đi.

Thế nhưng, lúc này mới phát hiện ra thì đã quá trễ, bất tri bất giác, cô dường như trở thành một chú bướm đã mắc vào trong tấm lưới nhện khổng lồ. Toàn thân của cô đã không còn nghe lời cô nữa, hễ cô nhúc nhích một chút thì ngay lập tức cô liền cảm nhận được cơ thể của đôi bên ma sát và tiếp xúc cùng với nhau, khiến cô mất sạch sức lực mà run lên rần rật.

Cơ thể ma sát lẫn nhau, miệng nhỏ lại bị chiếm cứ, những nơi nhạy cảm trên cơ thể đều bị thiếu niên bắt lấy và dày vò, Mimori cảm thấy cảm giác kích thích tựa như là từng đợt từng đợt thủy triều đang dâng lên, chúng đánh thẳng vào lý trí của cô khiến cô choáng váng. Nhất là cảm giác khác thường ở trên bụng, mỗi lần sinh ra ma sát ở đó, cô cảm thấy như đang có một luồng điện kinh khủng chạy khắp người và đâm thẳng vào lý trí của cô khiến nó muốn vỡ tan.

Thế nhưng, mọi thứ vẫn chỉ mới bắt đầu.

Hôn nhẹ lấy cổ của Mimori, cái miệng của Ye Jian dần dần tuột xuống, tuột xuống và dần lướt về nơi nào đó. Rồi sau đó, dường như bị cản trở, thiếu niên giơ tay lên, túm lấy, và giật mạnh. Bộ bra của cô bị xé nát.

BA~ ——!

Bộ ngực căng tròn, săn chắc và đàn hồi được giải phóng ra khỏi sự trói buộc và nhảy bật lên. Muốn ngăn cản, muốn kinh hô, thế nhưng còn chưa kịp làm gì thì thiếu niên đã nhào tới và gặm lấy gặm để.

“Ah ~~?! Chỗ đó... Không được... Ô ~~~~!? Ăn, ăn chỗ đó ———— A... Ô ô ~~~~~.”

Toàn thân của Mimori đều căng lên, cả người cô uốn mạnh. Cảm giác rần rật điên cuồng mà chạy khắp cơ thể, trong cổ họng không kềm được mà phát ra tiếng ngâm rên rỉ yêu kiều đầy xấu hổ.

Cố gắng cắn chặt môi, Mimori chưa bao giờ tưởng tượng được rằng sẽ có một ngày mình lại lâm vào tình huống xấu hổ và hoang đường tới cùng cực như thế này.

Cặp thỏ ngọc mà cô vẫn luôn tự hào, giờ đang bị một thiếu niên mặc sức gặm cắp và tùy ý xoa bóp một cách thô lỗ theo ý hắn muốn. Cảm giác tê dại và kích thích như bị điện giật chạy khắp cơ thể và dường như đánh thẳng vào trong linh hồn của cô.

Cả thể xác và tinh thần đều không ngừng mà run lên một cách bất lực trước đợt tấn công của thiếu niên tóc tím. Bị một thiếu niên trẻ hơn mình đè lên người, bị đối phương khống chế, bị đối phương mặc sức mà thỏa thích tận hưởng lấy ngọc thể, bị đối phương mút và nắn bóp lấy bộ ngực của mình. Chưa bao giờ Mimori lại tưởng tượng được rằng lại có một ngày mình lại bị một người khác giới đối xử như thế, hơn nữa còn là một thiếu niên nhỏ tuổi hơn.

“Ye... Ô ô ô ~~ Ye-ku... A... Ah ~~~.”

Không thể nào nói được một câu đầy đủ, cảm giác vừa đau, vừa tê, vừa nhột, lại vừa kích thích này khiến đầu óc của Mimori hầu như muốn trở nên trống rỗng. Dần dần, đôi mắt đẹp của cô trở nên mê ly.

Hô hấp dồn dập mà kéo dài, cái miệng nhỏ cố gắng mím lại với nhau nhưng vẫn không nhịn được mà phát ra những tiếng ngâm khẽ đè nén đầy xấu hổ.

Đây là ác giả ác báo sao? Tự làm tự chịu? Đây là sự trừng phạt vì mình đã tùy ý làm bậy sao?

Đầu óc hỗn loạn, Mimori không tự chủ được mà sinh ra ý nghĩ như vậy, rồi kế đó, đột nhiên một đợt kích thích mới dâng lên khiến ý thức của Mimori muốn nổ tung. Lần này cảm giác kích thích càng thêm điên cuồng, càng thêm triệt để ————

“Ah ~~!? Cái kia, chỗ đó... Ân ~~~ Ye-kun, nơi đó là... Ô ô ô ~~~!”

Bên dưới chiếc quần lót, bàn tay linh hoạt của thiếu niên đã lần mò vào trong, những ngón tay linh hoạt cứ không ngừng kích thích lấy cô khiến cả người của cô cứ cong lên, miệng phát ra những tiếng rên rỉ đầy khó xử.

“Chậc chậc, Mimori-nee, cái gì đây? Tại sao trên tay của tôi lại toàn là nước vậy?” Đột ngột mở mắt ra, Ye Jian giơ bàn tay phải đẫm nước và sáng óng ánh của mình lên trước mặt của Mimori và cười xấu xa.

“Ôi chao~~!? Ye... Ye-kun? Cậu ————”

Đột ngột thấy Ye Jian mở mắt ra và cười xấu xa với mình, lý trí đã sắp nổ tung của Mimori chợt trở về đôi chút. Cô không thể tưởng tượng được mà trừng đôi mắt đã trở nên mị hoặc và quyến rũ của mình, nhìn chằm chằm về phía thiếu niên. Ngay lập tức, cô đã hiểu.

“Hô ~ Thật xin lỗi, Mimori-nee. Thế nhưng, tôi thật sự có chút, không nhịn được, rồi... Cho nên...”

Giọng nói khàn khàn và hơi có chút đè nén, sức nhẫn nại của Ye Jian đã đạt tới giới hạn rồi. Cơ thể của Mimori thật sự là quá dụ người, quá thành thục, quá quyến rũ; Hiện giờ, cậu đã không nhịn được rồi.

Nhẹ nhàng mà tuột chiếc quần lót của Mimori xuống, Ye Jian khẽ ép chặt người của mình lên cơ thể của Mimori, và quần áo trên người cậu cũng biến mất.

“Ah!? Chờ... Chờ một chút! Đừng! Không được! Chỉ có chuyện này là tuyệt đối không được! Đừng! Ye-kun!”

Sự chống cự và giãy giụa kịch liệt, thậm chí là gần như điên cuồng của Mimori khiến Ye Jian hơi kinh ngạc. Thế nhưng mà, mọi chuyện đã tới nước này rồi, nếu mà còn nín nữa thì cậu sẽ nín ra bệnh luôn mất. Mặc kệ! Bất kể là sau này Mimori nói cậu như thế nào thì cậu cũng mặc kệ, dù sao vốn dĩ cũng là Mimori- nee chủ động đưa tới cửa, có gì để phải do dự chứ?

Mặc dù cậu chưa từng NTR người ta lần nào, thế nhưng lần này thì cậu cũng không ngại phá lệ để làm việc đó. Coi như Mimori-nee không còn là xử nữ, thế nhưng chỉ cần hai bên vốn có tình cảm với nhau là được rồi, coi như Mimori có ghét cậu thì cậu cũng tự tin là mình có thể xoay ngược lại. Thứ mà cậu đã nuốt vào bụng rồi thì đừng hòng cậu nhả ra.

“Mimori-nee... Tới mức này rồi, tôi cũng là đàn ông, cho nên xin lỗi. Hô ~~! Cho dù mai mốt có bị, chị chán ghét thì, tôi cũng mặc kệ!”

“Không! Không phải! Ye-kun! Đừng! Làm như vậy cậu sẽ ———— A...!!!!!?”

Mimori còn chưa nói xong thì Ye Jian đã trầm eo xuống. Và ngay lập tức, cả hai người đều đồng thời sững sờ. Strauss