“... Vẫn là như vậy sao?” Với tướng ngồi chả có chút thục nữ nào, Mimori, trong bộ áo ngủ rộng thùng thình, hơi cau mày và lẩm bẩm.
Nhìn về phía thiếu niên một chút, Mimori cố gắng hồi tưởng lại những thông tin mà mình thu thập được, lông mày của cô nhíu lại. Sau một lúc, biểu lộ của cô trở nên chăm chú.
“Không đúng! Thân thể của Ye-kun là nhân loại thuần túy, hẳn không phải là điều tra sai. Chỉ là dường như trong cơ thể của cậu ấy còn ẩn chứa một nguồn sức mạnh nào đó nữa mà mình không dò ra được. Hẳn là một loại sức mạnh đặc thù? Đáng tiếc, năng lực của mình không dò tìm được sâu hơn được nữa, chỉ có thể cảm nhận được khá mù mờ.”
Mau chóng tổng kết lại những gì mình điều tra được, đôi mắt ẩn dưới lớp mắt kiếng của Mimori lóe lên những tia khôn ngoan.
“Đặt giả thiết, Ye-kun là nhân loại thuần túy, vậy thì nếu Ye-kun muốn có được sức mạnh sánh ngang với kenjuu và thú nhân mà không cần dựa vào công cụ, vậy thì cậu ấy buộc phải sở hữu một nguồn sức mạnh siêu tự nhiên. Mình không điều tra được không có nghĩa là nó không tồn tại. Nguồn sức mạnh đó có thể là đang ẩn sâu trong cơ thể cậu ấy, như là đang giấu trong linh hồn, hoặc nơi nào đó tương tự như thế. Giả thuyết này có độ tin cậy cao tới hơn 99.9%; 0.1% còn lại là dành cho tình huống nằm ngoài sự hiểu biết của mình.”
Tạm ngừng một chút để sắp xếp lại suy nghĩ, Mimori tiếp tục suy đoán: “Về phần nguồn sức mạnh đó tới từ đâu thì có 3 khả năng: Một là Ye-kun từng ký khế ước với những tồn tại cao đẳng như là ác ma, hai là được truyền thừa, còn ba là... Không! Khả năng thứ ba thật quá thấp, chưa tới 0.0001%! Linh hồn của thứ nguyên cao hơn không thể chiếm dụng thân thể có thứ nguyên thấp hơn, phần cứng quá kém tạo thành dung lượng cũng không đủ. Nếu cưỡng ép chiếm dụng thì ‘thân thể’ sẽ hỏng mất.”
Cho ra suy đoán, sau đó phân tích và bài trừ một cách rõ ràng và có thứ tự, thể hiện rõ trí tuệ cao siêu của Mimori. Nằm ở trên giường, Ye Jian nghe rõ từng câu của Mimori, và cậu cũng không nhịn được mà tán thán.
Quả nhiên, Akatsuki Mimori chưa bao giờ là một con ngốc, chỉ cần dính tới lĩnh vực nghiên cứu thì trí tuệ và trực giác của bà chị này tuyệt đối là không thể xem thường.
Nếu như ai mà khinh thường bà chị này chỉ vì lớp vỏ bọc của ngu đần bên ngoài, vậy thì kẻ đó tuyệt đối sẽ bị bà chị này xỏ mũi từ lúc nào cũng không biết.
Chỉ dựa vào vài lần điều tra không có kết quả mà có thể đoán được tới mức này, kinh nghiệm và trí tuệ của Mimori thật sự rất là đáng nể. Không! Không phải chỉ có trí tuệ và kinh nghiệm, mà còn có cả sự tỉ mỉ và óc logic nữa. So với trí tuệ và kinh nghiệm thì chính sự tỉ mỉ của Mimori mới là nhân tố quyết định khiến cho cô có thể đoán được nhiều như vậy
Có lẽ bởi vì là một nhà nghiên cứu, cho nên Mimori cũng mắc bệnh chung của các nhà nghiên cứu, đó là cô rất ư kiên trì và tỉ mỉ, nhất là đối với đề tài nghiên cứu mà mình có hứng thú. Kiên trì và tỉ mỉ, đây là phẩm chất không thể thiếu của những nhà nghiên cứu chuyên nghiệp.
Bởi vì Mimori là một nhà nghiên cứu nổi tiếng thế giới, cho nên Ye Jian có lý do để tin rằng khi nghiêm túc thì cô tuyệt đối có đầy đủ kiên trì cùng tỉ mỉ đối với vấn đề mà mình muốn nghiên cứu điều tra. Cho nên, bà chị này tuyệt đối sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.
Hiện giờ, bà chị này đã đặt ra được giả thuyết về tình huống mà mình cần phải đối mặt, vậy thì tiếp đó hẳn là ————
“Giả thuyết thứ nhất có thể thành lập; Giả thuyết hai có thể loại bỏ, vì trong cơ thể của Ye-kun không có năng lượng ‘nổi’ ; Không thể loại bỏ giả thuyết ba, thế nhưng giả thuyết 1 có tỷ lệ chính xác cao hơn. Vậy tạm gác giả thuyết hai và ba qua một bên. Tạm thời xác định là: Sức mạnh của Ye-kun là tới từ việc ký khế ước với một tồn tại cao đẳng nào đó. Khế ước đó có thể ban cho Ye-kun sức mạnh có thể sánh ngang được với cả kenjuu của một vampire cấp bậc bá tước.”
Giọng nói quyết đoán, cho thấy rằng Mimori đã bắt đầu xác định được phương hướng điều tra. Nhìn về phía gương mặt đang ngủ ‘mê man’ của Ye Jian, Mimori lầm bầm: “Uh, có thể thử một lần. Mặc dù khả năng chính xác cũng chỉ có mấy phần trăm, thế nhưng cũng đáng để thử rồi, giả thuyết ba thậm chí còn chưa tới 0.0001%, cũng chẳng khác 0% của giả thuyết hai bao nhiêu.”
Nói tới đây, Mimori khẽ chỉ vào trán của Ye Jian một cái và than: “Thiệt tình, đều tại cậu hết. Natsuki-chan đưa ra điều kiện lớn tới như vậy cũng chỉ để điều tra cậu, người ta nhận lời nên giờ mới khổ thế này đây. Báo hại người ta không dám qua loa! Bất quá, người ta cũng thật tò mò nha, không biết bí mật của Ye-kun là gì? Không biết có liên quan gì tới vòng xoáy của Primogenitor đệ tứ không? Không, coi như không liên quan thì giờ Ye-kun hẳn cũng đã bị cuốn vào rồi.”
Đặt ngón tay lạnh buốt và trắng muốt của mình lên mặt của Ye Jian và xoa nhẹ, Mimori dùng giọng điệu đầy thần bí mà khẽ nỉ non: “... Ye-kun, đột nhiên xuất hiện và chen vào cuộc đời của tất cả chúng tôi, rốt cuộc thì đây là âm mưu, hay là vận mệnh xếp đặt đây...”
Im lặng một lúc, sau đó Mimori hít một hơi và nói: “Được rồi! Không đoán mò nữa! Để người ta tự nhìn bằng chính năng lực của mình vậy.”
Cẩn thận từng ly từng tí, Mimori bắt đầu bò lên trên người của Ye Jian. Gạt mái tóc của thiếu niên ra, Mimori cúi đầu xuống và áp trán của mình lên trán của thiếu niên.
Linh lực vô ảnh vô hình lại tuôn ra và bắt đầu len lỏi vào trong đầu của Ye Jian.
“Giờ muốn điều tra sâu hơn thì cũng chỉ còn cách xâm nhập vào trong mạch linh tính của Ye-kun. Không biết là có manh mối gì hữu hiệu không?”
Mạch linh tính? Hóa ra Mimori định bắt đầu từ đó sao? Cũng đúng! Nếu muốn điều tra về năng lượng thì nó đúng là lựa chọn tốt nhất, đối với người của thế giới này.
Theo những gì mà Ye Jian đã được biết thì đối với những người thuộc thế giới 《 Strike the Blood 》, mạch linh tính là thứ có tính chất tương đương với mạch ma thuật trong thế giới 《 Type-moon 》, nó là con đường vận chuyển linh năng của cơ thể. Nếu nói nôm na thì, nó là chính là hệ thống ‘kinh mạch’ của các linh năng giả.
Cũng chính vì mạch linh tính có tính chất như vậy, cho nên nếu muốn điều tra về bản chất sức mạnh của một linh năng giả, bắt tay từ việc điều tra hệ thống mạch linh tính là một quyết định chính xác. Chỉ đáng tiếc là, tàn niệm, Ye Jian lại chẳng có thứ đó, hoặc nên nói là cậu đã qua cái thời kỳ cần tới những thứ tương tự như là mạch ma thuật, mạch linh tính, v... V... Rồi.
Về mạch linh tính thì Ye Jian chỉ biết được một phần, toàn bộ đều tới từ một cuốn sách mà Natsuki-chan đã đưa cho cậu. Theo như quyển sách đó ghi lại thì mạnh linh tính, hay còn gọi là mạch linh năng, là một thứ vô cùng quan trọng với các linh năng giả, thực lực của các linh năng giả phụ thuộc trực tiếp vào sự phát triển của hệ thống mạch linh tính trong người. Nếu như mạch linh tính có thể phát triển được tới mức tận cùng, vậy thì sức mạnh của linh năng giả có thể so sánh được với thần linh.
Thú thực thì với cách nói này, Ye Jian cũng không phản đối, với vì nếu thực sự có thể khiến cho mạch linh tính phát triển tới tận cùng, khiến nó hòa vào trong mọi ngóc ngách cũng như là hoàn toàn đồng hóa với mọi hệ thống sinh học của cơ thể, vậy thì con người hoàn toàn có thể lột xác thành một sinh vật có đẳng cấp cực kỳ cao, gọi là thần linh cũng không có gì là không đúng.
Theo Ye Jian đánh giá thì tới khi đó, linh năng giả sẽ có thực lực của thần linh năm chữ số, thậm chí là bốn chữ số cũng có thể.
Bất quá, người ở thế giới này phỏng chừng là sẽ không nghĩ được như vậy, họ chỉ biết là nếu rèn luyện được mạch linh tính tới mức tận cùng thì có thể đạt được sức mạnh ngang ngửa với thần linh mà thôi.
Ngoài ra thì cách phát triển mạch linh tính của thế giới 《 Strike the Blood 》 cũng không giống như cách mà Ye Jian vừa nêu. Người ở thế giới này chỉ phát triển hệ thống mạch linh tính một phần dựa trên mạch linh tính sẵn có, họ không đào sâu vào việc khiến cho nó phát triển và đồng bộ với cơ thể, họ chỉ phát huy công suất hoạt động của nó để lợi dùng nó mà rèn luyện cơ thể mình, để cho bản thân dần dần lột xác, mãi tới khi cơ thể siêu việt mạch linh tính và không cần dựa vào nó nữa thì thôi.
Nếu chỉ xét theo kết quả cuối cùng thì cả hai phương thức này cũng giống nhau, chỉ khác ở chỗ người trước thì có xu hướng giống pháp sư còn người sau có xu hướng giống chiến sĩ, chỉ vậy thôi.
Tất nhiên, đây chỉ là trên lý thuyết, còn trên thực tế thì vẫn chưa có linh năng giả nào có thể đạt tới cảnh giới đó, vì vậy ở thế giới này, hẳn là không có ai biết được trạng thái của các linh năng giả sau khi trở thành thần linh là như thế nào. Và dĩ nhiên, Mimori cũng vậy.
Dù là một nhà nghiên cứu vô cùng nổi tiếng, với kinh nghiệm dày dặn và trí tuệ vô cùng sắc sảo, thế nhưng đối với thứ không biết Mimori cũng chỉ có thể bó tay. Vì vậy, sau khi bắt tay vào việc tìm kiếm mạch linh tính trong người của Ye Jian, Mimori dần trở nên kinh nghi bất định; Sau một hồi, cô há to miệng và trợn tròn mắt khi đưa ra được một kết luận, đó là: Trong cơ thể của Ye Jian không tồn tại cái gọi là mạch linh tính.
“Tại sao lại như vậy? Tại sao không có chút phản ứng nào hết? Không có? Chuyện này... Chuyện này là sao? Sao có thể chứ?”
Thật đúng là, hoàn toàn không hợp với quy tắc bình thường. Từ khi được cấp giấy chứng nhận và trở thành một bác sĩ ma đạo tới giờ, Mimori đã tiếp xúc với vô số nhân loại, vô số ma tộc, thế nhưng cô chưa bao giờ thấy được một sinh vật nào mà lại không có mạch phép thuật. Coi như là người thường thì cũng vẫn có mạch phép thuật, dù nó có nhỏ, có yếu tới mức nào đi nữa.
Ngay cả người thường cũng có mạch linh tính, vậy tại sao thiếu niên trước mắt này lại không có?
Càng nghĩ càng khó hiểu, càng nghĩ càng rối, Mimori cảm thấy đầu óc của mình có chút không đủ dùng. Bất quá, đồng thời với đó thì cô càng lúc càng cảm thấy hứng thú với việc điều tra lai lịch của thiếu niên hơn.
Lúc này, việc điều tra về lai lịch của Ye Jian đã không còn chỉ là một nhiệm vụ đơn thuần nữa, nó đã không còn chỉ là nhiệm vụ do Natsuki-chan đưa ra nữa, mà nó đã trở thành mong muốn của riêng Mimori.
“Hết cách rồi ~! Xem ra việc tiếp xúc bên ngoài là hoàn toàn không đủ. Nếu như vậy, muốn điều tra được những thứ nấp sâu trong cơ thể của Ye Jian thì chỉ có thể bắt đầu từ bên trong.” Nói tới đây, Mimori bỗng có chút nhụt chí và cảm thấy khó xử, “Nếu như Ye-kun là người là thì tốt rồi, có thể gây tê cho cậu ấy rồi len lén giải phẫu...”
Giải phẫu? Ê! Này! Có cần làm tới mức đó không?
Ye Jian nhịn không được mà cảm thấy thẹn thùng, chẳng lẽ trước kia Mimori thường xuyên làm như vậy? Nếu không thì tại sao chuyện đầu tiên nghĩ tới lại là chuyện đó? Bác sĩ ở thế giới này kinh khủng quá chứ?
“Ô ~~~ Nhưng mà không được! Nếu là Ye-kun thì không được, mình không hạ thủ được. Ô ~~! Thôi, được rồi! Quyết định! Mặc dù hơi xấu hổ, nhưng mà xem ra chỉ còn cách đó!”
Giọng nói đầy do dự với khổ não của Mimori vang lên khiến cho Ye Jian cảm thấy tò mò và khó hiểu. Xấu hổ? Rốt cục thì Mimori-nee định dùng cách gì mà lại cảm thấy xấu hổ?
Trong đầu tưởng tượng ra vô số thứ, Ye Jian cố gắng kềm chế sự tò mò và chờ đợi. Và rất nhanh, Mimori đã cho cậu biết là cô muốn làm gì: Cô chậm rãi tựa cả người lên trên người của Ye Jian, cặp vú căng tròn của cô ép chặt lên trên ngực của cậu.
Cái ——!? Cái điệu bộ này, chẳng lẽ là ————
“Hô ~~! Mặc dù là Ye-kun, thế nhưng... Thế nhưng mà... Ô ~~ thật xấu hổ quá! Không làm chuyện đó được! Chỉ... Chỉ có thể làm như vậy thôi...”
Giọng nói có chút ngượng ngùng của Mimori vang lên, lúc này thì hai má của cô đã trở nên hồng hồng trông vô cùng quyến rũ. Khẽ cúi người xuống, Mimori hơi mắc cỡ và nhắm mắt lại, sau đó cái miệng nhỏ nhắn đang thở ra những luồng hơi ấm của cô chợt in lên miệng của Ye Jian.
Rất là táo bạo, nhưng lại rất non nớt.
Từng tia linh lực bé tí, thông qua đôi môi đang quấn quýt, tràn vào trong cơ thể của Ye Jian.
Được rồi! Vì thăm dò chân tướng mà làm được tới mức này, coi như là quan hệ giữa cậu và Mimori rất tốt thì cậu vẫn phải nói một chữ ‘phục’. Thật đúng là quyết đoán nha.
Thế nhưng mà dù có làm như vậy thì cũng vô ích. Không biết là chút nữa, khi Mimori biết là mình vẫn chẳng thế điều tra được gì thì sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Là từ bỏ, hay là tiếp xúc càng ‘thân mật’ hơn?
Yên lặng mà hưởng thụ lấy cái miệng nhỏ của Mimori, Ye Jian háo hức chờ đợi xem chuyện sẽ phát triển tới mức nào.
Yên lặng hưởng thụ Ye Jian, đang mong đợi kế tiếp phát triển. Strauss