“... Haaa ~~! Không chơi! Không chơi! Ye-nii chơi xấu! Như vậy làm sao mà thắng được chứ?” Toàn thân đổ mồ hôi như tắm, Kojou nhỏ ngồi phịch xuống trên đất mà thở hồng hộc, đồng thời lớn tiếng phàn nàn.
Trái lại, bên phía của Ye Jian và Yuuma nhỏ thì lúc này, cả hai đang cười rất vui vẻ và chẳng đổ mồ hôi bao nhiêu, hoặc nên nói là dường như cả hai chỉ mới làm xong bài tập khởi động và đang trong trạng thái tốt nhất để chơi bóng.
“PA ~!”
Bàn tay lớn và bàn tay nhỏ dùng sức mà vỗ vào nhau một cái, hai người đối mặt với nhau mà nở nụ cười chiến thắng đầy vui sướng.
“Ye-chan thật lợi hại! Tới giờ em mới biết là chơi bóng có thể vui sướng mà nhẹ nhàng như vậy, vào rổ thật nhẹ nhàng.” Yuuma nhỏ khẽ vuốt vuốt lọn tóc hơi đẫm mồ hôi của mình và cảm khái, vẻ mặt của cô bé đầy vẻ sung sướng.
“Cho nên anh mới nói rằng bóng rổ là môn thể thao đồng đội. Em thấy Kojou không? Mới đầu còn tự tin tràn trề, rốt cuộc thì mới có hết hiệp một thôi thì đã bắt đầu bị hai chúng ta hành tới lên bờ xuống ruộng. Đây là cái tội cho việc không biết chơi đồng đội!”
“Đó là do anh chơi xấu, Ye-nii!”
Đối với lời kháng nghị của Kojou nhỏ, Yuuma nhỏ rất là xem thường, nên cô bé dùng vẻ mặt khinh bỉ để mắng: “Cậu muốn ăn vạ đúng không? Thật là không biết xấu hổ! Ye-chan từ đầu tới cuối đều không có phòng thủ, cũng không có tấn công, chỉ lên giỏ có đúng hai lần, mà còn là do cậu sai sót nên bóng mới vào rổ dễ như vậy, trách ai? Chơi không hay, giờ thua rồi thì muốn ăn vạ, thật đúng là kém cỏi!”
“Gì chứ? Rõ ràng là do đội cậu ăn gian. Từ đầu tới cuối mặc dù chỉ có cậu tấn công với phòng ngự, thế nhưng Ye-nii lại đứng ở một bên chỉ đạo cho cậu từ đầu tới đuôi, bao nhiêu ý đồ của tớ đều bị lật tẩy hết, làm sao tớ thắng được?”
“Ăn gian cái gì ~~?” Tiếng của Ye Jian vang lên, và một lon nước ngọt có ga lạnh buốt đột nhiên dí sát vào má của Kojou.
“A...! Lạnh quá!! Ye-nii?” Bị lon nước lạnh làm cho giật bắn cả người, Kojou nhỏ lập tức ngồi dậy. Rồi sau đó, khi phát hiện thứ áp vô má của mình là một lon nước lạnh thì cậu bé rất vô tư mà cầm lấy lon nước, khui ra và nốc ừng ực.
Thấy Kojou đã bắt đầu uống lon nước mình đưa, Ye Jian cười cười rồi quay về phía Yuuma nhỏ; Và cậu cũng đưa một lon nước khác cho cô bé, chỉ khác là lon nước này không lạnh giống lon cậu đưa cho Kojou, đồng thời cũng đã được cậu khui nắp sẵn.
“Cảm ơn, Ye-chan ~~” Ngọt ngào mà nói câu cảm ơn, sau đó Yuuma nhỏ cũng nhận lấy lon nước ngọt và nốc ừng ực để giải khát.
Thấy Yuuma nhỏ và Kojou nhỏ uống nước khí thế tới như vậy, Ye Jian âm thầm cảm thấy may vì mình đã mang theo nguyên một thùng nước đá tới đây, trong đó bỏ tới gần mười lon nước ngọt các kiểu, hẳn là đủ cho hai đứa nhóc này uống.
“Được rồi, uống nước với nghỉ ngơi xong chưa? Nếu xong rồi thì chúng ta cũng nên bắt đầu mở họp thôi, chủ đề là ‘khiến cho Kojou nhận ra lỗi của mình’!”
“Cái gì? Em? Em làm gì mà phải nhận lỗi!”
“Baka, tới giờ mà còn không hiểu? Vẫn còn chưa ý thức được tầm quan trọng của việc chơi đồng đội đúng không? Em tưởng rằng em thua anh với Yuu-chan là do kỹ thuật với chiến thuật? Cái thằng nhóc ngốc này, sao không thử tự nghĩ lại một chút là từ đầu trận tới giờ, Yuu-chan có dùng kỹ thuật nào đặc biệt không? Chỉ có đứng ném rổ bình thường thôi. Chẳng qua là lúc ném do có anh phụ trợ nên chỗ đứng với thời cơ mới tốt hơn bình thường, thành ra kết quả mới nhẹ nhàng như vậy.”
Ye Jian đã nói rõ ràng ra tới như vậy, Kojou nhỏ cũng không phải là đứa trẻ hư không biết tốt xấu, cho nên ngay lập tức, cậu bé trầm tư.
“Đúng vậy nha! Tại có Ye-chan phối hợp nên tớ mới có thể ném bóng thoải mái như vậy, chứ nếu không thì tớ đã bị cậu phản công rồi. Dù sao thì cậu cao hơn tớ nhiều.” Đi tới bên cạnh Ye Jian và khoanh chân ngồi xuống, Yuuma nhỏ cũng lên tiếng. Bất tri bất giác, Yuuma nhỏ lại xem mình như là bé trai rồi.
“... Nói thì nói như vậy, em cũng biết là không thể chỉ dựa vào một mình em để gánh cả đội, thế nhưng mà, em không biết phải làm sao để phối hợp hết. Trước giờ em chưa thử qua, hơn nữa mấy bạn học khác trong lớp cũng quá kém, không phối hợp được.”
Khoanh tay ở trước ngực, Kojou nhỏ rất tinh tướng mà cằn nhằn và nói là ý tưởng thật được giấu trong lòng mình, và kết quả là sau đó, cậu bé lại bị Ye Jian vỗ cho một cái vào ót.
“Cái thằng nhóc này, đã nói là phối hợp thì phải tới từ hai phía. Em chỉ đòi người ta phối hợp được với em trong khi em không thèm chủ động phối hợp với người khác, cái đó mà gọi là phối hợp cái gì? Nếu ai mà cũng giỏi tới toàn năng hết thì còn cần đồng đội làm cái quái gì nữa? Ai thì cũng có nhiệm vụ của người đó, đó mới gọi là một đội. Đừng có nói với anh là bạn học của em không biết cả việc đơn giản như là ném rổ, đi bóng với chuyền; Coi như không biết thì cũng có thể luyện.”
“Coi như là trình độ ném rổ của bạn em không tốt, không thể ném được khi bị kèm, vậy chẳng lẽ em không biết chủ động tạo cơ hội cho bạn mình sao? Đem toàn bộ sự chú ý của đội đối phương kéo hết lên người của mình, sau đó để cho bạn mình ẩn nấp và chờ cơ hội. Chờ tới lúc thích đối phương sơ sẩy thì chuyền cho bạn mình để bạn mình ghi điểm. Giả dụ như lúc đó bạn em đang đứng ngay bên dưới cái rổ, em nói xem bạn em có ghi điểm được không? Coi như không được nữa, vậy thì có thể làm lại. Dù sao số lượng cầu thủ của hai bên bằng nhau, sợ cái gì?”
“Nhưng mà...”
“Nhưng mà nếu vậy thì em không thể phát huy được tốt với biểu hiện cho tốt được, đúng không?”
Kojou nhỏ gật gật đầu, và lại bị Ye Jian quất thêm cho một cái vào ót.
“Bởi vậy anh mới mắng em là ngu. Ai nói với em là chỉ có cầu thủ tấn công và ghi bàn mới được người khác chú ý? Chơi bóng rổ, hoặc là chơi bất cứ một môn thể thao đồng đội nào, không có vị trí nào là bị người khác xem thường hết. SG – PG cùng với C (hậu vệ và trung phong) cũng rất là quan trọng. Là hạch tâm của đội, nếu em muốn điều khiển nhịp điệu trận đấu thì trước tiên em phải điều khiển được nhịp điệu chơi bóng của đồng đội trước đã, tới sau đó mới là khống chế đối thủ, cuối cùng mới là khống chế game. Nếu em cứ tự cho mình là trung tâm mà chẳng thèm để ý tới ai như thế nữa thì mai mốt đừng có hỏi tại sao bị cô lập.”
“... Cô lập?” Dường như là đang cố gắng phác họa lấy cảnh tượng mà Ye Jian vừa nói ở trong đầu, Kojou tượng tượng ra cái cảnh mà mình bị đồng đội cô lập là như thế nào.
Và rất nhanh, gương mặt của cậu bé trở nên xanh lét. Khi đó thì khỏi chơi bóng được gì luôn!
“Hiểu rồi chứ? Nếu vậy thì ngồi đây mà nghĩ lại cho thật kỹ đi!”
Thấy cậu bé có biểu hiện như vậy, Ye Jian hiểu là cậu bé cũng đã hiểu được phần nào hậu quả của việc chơi bóng một mình, cho nên cậu không nói thêm nữa mà chuyển hướng về phía Yuuma nhỏ: “Yuu-chan, chúng ta qua bên kia dạo chơi trước đi. Để Kojou có thời gian ngồi đây tự suy nghĩ một chút.”
“Ừm ~! Tốt! Kojou, tụi này đi trước nha!” Nói xong, Yuuma nhỏ lập tức đứng dậy và đi cùng với Ye Jian, cả hai chầm chậm mà đi về phía con suối nhỏ gần đó.
Trên sân bóng rổ đơn sơ, chỉ còn lại Kojou nhỏ ngồi một mình và cúi đầu trầm tư, đây là lúc để cậu bé lựa chọn thái độ của mình, cũng là cơ hội mà Ye Jian cố tình tặng cho cậu bé.
Nếu như thật sự ưu thích chơi bóng rổ tới như vậy, vậy thì chỉ cho thằng bé một con đường rộng lớn để đi tới đỉnh cao của bóng rổ đi. Dù sao thì ở trong lòng của Kojou nhỏ, ngoại trừ bóng rổ ra thì thằng bé chẳng có hứng thú với những chuyện khác, để cho thằng bé sống và phấn đấu với niềm đam mê của mình cũng là chuyện tốt.
Một phía khác, Yuuma nhỏ sau khi rời khỏi sân bóng rổ cùng với Ye Jian thì cô bé bắt đầu líu ra líu ríu với Ye Jian để hỏi này hỏi nọ. Lúc này thì cô bé đã không còn kềm chế lòng hiếu kỳ của mình nữa.
“... Trước đây Ye-chan chưa từng tới đây lần nào sao? Nếu vậy Ye-chan sẽ ở lại đây tới khi nào?”
“Chuyện này thì không biết được, còn phải tùy vào mẹ của Kojou. Anh tới đây là để làm hộ vệ cho Mimori-nee, để cô ấy hoàn thành việc nghiên cứu ở đây, cho nên khi Mimori-nee hoàn thành công việc ở đây thì anh sẽ đi. Đúng rồi, tới lúc đó thì Mimori-nee sẽ tiếp tục đi công tác ở nơi khác, Kojou với Nagisa-chan cũng phải đi chung với mẹ mình. Hẳn là tới khi năm học mới khai giảng thì mới về.”
“A? Kojou với Nagisa-chan cũng phải đi sao?”
Sắc mặt buồn bã, nụ cười của Yuuma nhỏ bỗng trở nên có chút gượng gạo.
“Đây là chuyện khó tránh khỏi, bởi vì nếu nói chính xác Kojou và Nagisa-chan cũng chỉ đang ở tạm đây thôi. Dù sao thì ba mẹ của Kojou và Nagisa-chan cứ tối ngày công tác ở bên ngoài và lang thang bốn phía, nếu như một lúc nào đó mà hai người đó quyết định định cư luôn ở một nơi nào đó mà không phải là ở đây thì Kojou và Nagisa-chan cũng sẽ phải tới ở chung với ba mẹ mình.”
“Nói... Nói cũng đúng, a ha ha ~~” Nở một nụ cười có chút mếu máo và gượng gạo, gương mặt của Yuuma nhỏ tựa như muốn khóc lên. Mặc dù đã rất cố gắng để giữ vững nụ cười của mình, thế nhưng đôi mắt màu violet đỏ của cô bé lại như đang muốn khóc.
“A, đúng rồi. Yuu-chan hiện đang sống chung với ai? Người nhà sao?”
“A? Ừm... Tại vì mẹ... Mẹ phải đi công tác ở xa, nên hiện giờ em đang sống trong nhà họ hàng.”
Nói ra những lời trái lương tâm đã được chuẩn bị từ trước, Yuuma nhỏ không tự chủ được mà cúi gằm mặt xuống.
“Vậy sao? Nếu vậy thì có cần anh nói với người họ hàng của em một chút không? Để cho em có thể tới sống chung với anh và những người khác cho tới hết hè?”
“Ah!?” Strauss