Chương 1242: Lần Gặp Mặt Đầu Tiên Tại Nhà Akatsuki

“Oa ~~~~ Mimori-chan! Mimori-chan về! Tại sao Mimori-chan về mà lại không nói cho tụi con biết? Còn nữa! Còn nữa! Hai anh chị này là ai? Nhất là nii-chan đứng ở giữa, thật là đẹp trai! Còn đẹp trai hơn cả Kojou-kun nữa! Trông giống như là hoàng tử trong truyện cổ tích vậy! Onii-chan, onii-chan, anh là ai vậy? Anh là bạn của Mimori-chan sao? Tại sao lại đi cùng với Mimori-chan tới nhà của Kojou-kun và Nagisa?”

“Này ~~! Nagisa-chan, chừng đó là được rồi. Muốn hỏi gì cũng phải từ từ chứ ~! Vừa gặp mặt mà đã hỏi nhiều như vậy sẽ làm phiền khách đấy!”

Vừa bước vào trong nhà cùng với Mimori, điều đầu tiên mà Ye Jian và nữ trợ lý nhìn thấy chính là khung cảnh một bé gái vô cùng lanh lợi chợt bật dậy và chạy tới mà líu ra líu ríu không ngừng. Ở bên cạnh cô bé là một cậu bé trai khác, và lúc này thì cậu bé trai đang có vẻ buồn rầu, trông hoàn toàn không phù hợp với tuổi, khi nhìn thấy bé gái cứ líu ríu không ngừng.

“A ~!? Nhưng mà có gì đâu? Nếu onii-chan là bạn của Mimori-chan, vậy cũng tức là bạn của Nagisa, của Kojou-kun, hỏi nhiều như vậy... A ~ đúng! Phải đi pha trà! Phải đi pha trà mời khách!”

Lanh lợi, đáng yêu, tinh xảo, sáng sủa, hoạt bát, đây là những ấn tượng đầu tiên của Ye Jian về cô bé được gọi là ‘Nagisa’. Tựa như một tiên nữ nhỏ sống trong rừng sâu, cô con gái nhỏ của nhà Akatsuki nhảy nhót và không ngừng líu ra líu ríu với sự linh động đáng yêu tới khó cưỡng.

Không cần phải giải thích nhiều, bé trai và bé gái mà ba người Ye Jian gặp phải chính là hai đứa bé nhà Akatsuki. Nagisa và Kojou, đây là tên của hai đứa bé, nam là Kojou còn nữ là Nagisa.

Bước vào trong nhà và nhìn thấy cảnh tượng hài hòa, ấm áp này, Mimori không kềm được mà nở một nụ cười hạnh phúc. Cô dẫn Ye Jian và nữ trợ lý bước vào trong nhà và cười nói với Nagisa: “Thật tốt khi thấy con vẫn luôn tràn đầy sức sống như vậy, Nagisa-chan! Tới đây nào! Để mẹ giới thiệu cho hai đứa. Onii- chan đẹp trai này là Ye Jian, hai đứa có thể gọi là Ye-niichan, hoặc là Ye- chan thôi cũng được...”

Đứng ở một bên và nghe Mimori giới thiệu, Ye Jian chợt phát hiện ra là có chút không đúng nên vội ngắt lời: “Ê! Khoan! Chờ một tý, Mimori-nee! Tại sao lại là ‘Ye-chan’ mà không phải là ‘Ye-kun’? Theo như bình thường thì phải là Ye-kun mới đúng chứ?”

“Ồ? Thế nhưng chẳng phải gọi ‘Ye-chan’ thì sẽ thân mật hơn sao? Hơn nữa Sasasaki-chan cũng gọi Ye-kun như vậy, để Nagisa-chan gọi vậy thì có gì không đúng chứ? Nếu như không phải là vì Ye-kun cứ tối ngày gọi tôi là ‘Mimori-nee’ (chị Mimori) thì tôi cũng gọi cậu là Ye-chan luôn rồi. Người ta cũng rất muốn được gọi Ye-kun là ‘Ye-chan’ mà.”

“Lần... Lần đầu gặp mặt! Ye-chan! Em là Akatsuki Nagisa, là con gái bảo bối đáng yêu của Mimori-chan nha. Thật cao hứng vì được quen với anh! A, đúng! Chào mừng đã tới nhà Akatsuki!” Cô con gái nhỏ của nhà Akatsuki, sau khi nghe mẹ mình giới thiệu xong, nhanh chóng hớn hở mà chào hỏi Ye Jian và tự giới thiệu. Trông cô bé rất là phấn khởi.

“Ầy... Rồi ~, thôi cũng đành vậy! Ye-chan thì Ye-chan đi, thế nhưng tôi chỉ cho phép một mình Nagisa-chan được gọi như vậy thôi nha!” Cười thở dài một hơi, Ye Jian vừa nói vừa đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Nagisa, “Rất vui vì được làm quen với Nagisa-chan! Hi vọng là về sau sẽ được chỉ bảo nhiều hơn! Đúng rồi, đây là quà gặp mặt cho Nagisa-chan. Mặc dù chỉ là một món quà nhỏ, nhưng hi vọng là Nagisa-chan sẽ thích.”

“A? Còn có quà?” Nhìn gói quà được đóng gói tinh mỹ và được buộc bằng lụa ở trước mắt, hai mắt của Nagisa nhỏ chợt phát sáng.

Vui vẻ mà nhận lấy hộp quà, Nagisa nhỏ hơi háo hức mà hỏi Ye Jian: “Ye-chan, Ye-chan, Nagisa có thể mở nó ra không?”

“Đương nhiên! Đây là quà cho Nagisa mà. Nagisa muốn mở nó ra lúc nào cũng được!” Cười nói với Nagisa nhỏ, sau đó Ye Jian cầm một hộp quà khác đưa về phía Kojou: “Còn đây là quà của Kojou-kun, hi vọng Kojou-kun sẽ thích. Rất hân hạnh vì được làm quen, Kojou-kun!”

Cậu bé vốn vẫn luôn đứng im lìm ở một bên có tên là Kojou, sau khi nghe được Ye Jian nói như vậy thì ngạc nhiên và gói quà trước mắt mình. Cậu bé hỏi lại: “A? Em... Em cũng có?”

Nhìn thấy Ye Jian cười gật đầu, cậu bé lập tức kích động mà nhận lấy hộp quà và nói: “Cảm ơn, Ye-nii!”

Cao hứng mà nhận lấy hộp quà vuông vức có kích thước hơi lớn, Kojou vui sướng ngắm nghía nó, rồi sau đó cậu bé cẩn thận đặt hộp quà sang một bên. Cậu bé không có ý định mở quà ra ngay giống em gái mình. Điều này cho thấy là cậu bé chững chạc hơn những bé trai cùng tuổi khác rất nhiều, thế nhưng sự chững chạc này lại khiến cho một người cảm thấy bất mãn, đó là em gái của cậu.

“Mồ ~~~! Kojou-kun tại sao không chịu mở quà? Dự định mở lén để được hưởng riêng sao? Để Nagisa mở thay cho Kojou-kun đi!” Nói xong, Nagisa-chan lập tức bỏ quên hộp quà của mình mà nhảy xổ về phía hộp quà lớn của Kojou.

“Ôi chao? Chờ... Chờ một chút! Chuyện này...”

“Thôi! Không sao! Cứ để Nagisa-chan mở ra đi, anh không để ý. Nhóc cũng nhìn xem quà của mình là gì đi, coi có thích hay không! Nếu không thích thì mai mốt anh sẽ mang hai đứa tới thị trấn để mua cái khác.”

“Oa ~~~! Ye-chan thật tốt quá! Quyết định như vậy đi!” Nghe Ye Jian nói như vậy, cô con gái nhỏ của nhà Akatsuki hưng phấn mà hoan hô một tiếng, sau đó cô bé nhanh chóng ‘roẹt roẹt roẹt’ mà mở gói quà lớn hình vuông ra.

“Oa ~~ Bóng rổ? Là bóng rổ, Kojou-kun! Là bóng rổ mà Kojou-kun thích nhất nè! Nhìn xem, trái bóng rổ này trông thật đắt. A...! Thật hâm mộ! Kojou-kun lại được tặng bóng rổ mà mình thích nhất. Không biết quà mà Ye-chan tặng cho Nagisa có phải là thứ Nagisa thích nhất không? Thật hồi hộp!” Thấy món quà mà Ye Jian tặng là quà mà anh của mình thích nhất, cô bé Nagisa cảm thấy cao hứng thay cho anh của mình một hồi. Sau đó Nagisa-chan bắt đầu quay lại với gói quà của mình và hồi hộp mà mở nó ra.

Về phần Kojou nhỏ thì lúc này đã vui tới không biết trời đâu đất đâu, hưng phấn mà quơ tay múa chân với trái bóng rổ mà mình vừa nhận được. Cậu bé biết rằng đây là trái bóng đắt nhất của thị trấn, bởi vì cậu bé đã muốn có được trái bóng này từ lâu lắm rồi, giờ lại đột nhiên được tặng cho một trái, cậu bé cảm thấy vui vẻ tới phát rồ.

Chỉ là, mặc dù rất hưng phấn, thế nhưng Kojou nhỏ cũng không vì thế mà cư xử khác đi, cậu bé vẫn rất ngoan mà biểu thị lòng biết ơn của mình với Ye Jian: “Cảm ơn anh, Ye-nii! Em đã muốn có trái bóng này từ lâu rồi, nhưng giờ mới được. Thật quá tuyệt vời!”

“Thích là được rồi! Lần sau nếu như có cơ hội, chúng ta có thể chơi bóng rổ với nhau một chút.”

“Ồ? Ye-nii cũng biết chơi bóng rổ sao?”

Vừa nghe tới việc chơi bóng rổ, Kojou nhỏ lập tức phấn khởi, đôi mắt vốn lấp lánh của cậu bé cũng trở nên nóng hừng hực.

“Cũng coi như là biết chơi! Anh thấy có vẻ như Kojou-kun rất thích chơi bóng rổ? Nếu vậy thì chắc em chơi giỏi lắm đúng không? Vậy thì chi bằng chờ lúc nào đó chúng ta chơi tay đôi với nhau đi!”

“Thật sao? Tốt quá! Ở thị trấn không có ai để chơi bóng rổ với em! Nếu Ye-nii chịu chơi chung vậy sau này không phải chơi một mình nữa rồi.”

Cả hai rất nhanh hòa mình nhờ vào chủ đề chỉ thuộc về bé trai là bóng rổ.

Lúc này thì ở bên kia, Nagisa-chan cũng đã mở gói quà của mình ra xong.

“Oa ~~~ Thật xinh đẹp! Đây là dây buộc tóc! Còn đây là dây chuyền... Ồ? Đây là thủy tinh sao? Bảo thạch? Ye-chan! Ye-chan! Cái này là gì vậy? Viên đá này sáng lấp lánh đẹp quá đi? Ồ? Bên trong nó còn có một con côn trùng nhỏ đang ngủ. Thật là đẹp!”

Tay trái cầm sợi dây buộc tóc màu hồng, tay phải thì cầm một sợi dây chuyền, Nagisa vừa kêu lên đầy vui mừng vừa giơ sợi dây chuyền mình vừa nhận được lên và ngắm nghía thật kỹ.

Không cần nghi ngờ, từ phản ứng của Nagisa-chan là có thể thấy được cô bé đã thích mê món quà mà mình vừa được tặng.

“Đó không phải là thủy tinh, cũng không phải đá quý. Nó gọi là hổ phách, Nagisa-chan.”

“Hổ phách? A! Nhớ ra rồi! Lúc trước Gajou-kun từng nói cho Nagisa về hổ phách. Thật xinh đẹp! Bên trong nó còn có một con côn trùng mà Nagisa chưa từng thấy, đẹp quá đi. Đúng rồi! Ye-chan! Ye-chan! Mắt của Ye-chan thật đẹp, giống y như viên hổ phách này vậy. Đẹp thật đúng không, Kojou-kun?”

Nghe Nagisa nhỏ nhắc nhở, tất cả mọi người mới chợt sực nhớ tới điều mà họ ít khi chú ý, và tất cả đồng loạt nhìn về phía đôi mắt của Ye Jian.

Đôi mắt có màu hổ phách đầy yêu dị thỉnh thoảng lại lóe lên những tia tinh mang thần bí của Ye Jian, xác thực là rất giống với viên hổ phách mà Nagisa nhỏ đang cầm... Không đúng! Nói như vậy là không đúng! Phải nói rằng nó hoa mỹ và huyễn lệ hơn viên hổ phách mà Nagisa nhỏ đang cầm rất nhiều, trông như một tuyệt tác của tạo hóa vậy.

Đối với việc mình đột nhiên bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm, Ye Jian cũng không lúng túng mà chỉ cười cười và xoa cái đầu nhỏ của Nagisa: “Đẹp thì không dám nhận! Nagisa-chan khen anh quá rồi. Nagisa-chan có thích món quà này của anh không?”

“Ừ! Vô ~~~ cùng hài lòng! Nagisa rất rất thích quà của Ye-chan! Cứ như là Ye- chan tiên tri được Nagisa và Kojou-kun thích quà gì ấy!” Vô cùng yêu thích món quà của Ye Jian, Nagisa hơi híp mắt lại mà hưởng thụ Ye Jian sờ đầu giết, sau đó cô bé đột nhiên dùng ánh mắt hơi khác thường để nhìn về phía mẹ của mình.

Thấy con gái của mình đột nhiên nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, Mimori hiểu là cô bé có ý gì, cho nên cô hơi xua tay: “Người ta không có nói gì hết nha! Nói thực ra thì mẹ cũng rất ngạc nhiên là tại sao Ye-kun lại biết được sở thích của hai đứa!”

“Ôi chao? Mimori-chan thật sự chưa nói gì hết sao? Nếu vậy... Đó chẳng phải là Nagisa và Kojou-kun rất có duyên với Ye-chan sao? Ừ! Nhất định là vậy! Nhất định là do số phận đã dẫn dắt Ye-chan tới gặp Nagisa và Kojou-kun! Ư ~~ Thật quá tuyệt! Đây nhất định là cuộc hội ngộ do vận mệnh chỉ bảo.”

Nghe đứa con gái út của nhà Akatsuki dùng giọng nói của một bà cụ non để nói những điều vi phạm lẽ thường, tất cả mọi người đều bật cười. Chỉ là, không ai phản đối, tất cả những người đang có mặt ở đây, chẳng có ai cảm thấy rằng điều cô bé đang nói là bậy bạ. Ở thế giới mà thần bí học thống trị tất cả mọi lĩnh vực như thế này, ai xác định được rằng sẽ không tồn tại cái gọi là vận mệnh chứ?

“Sự chỉ bảo của vận mệnh sao? Chưa biết chừng đó lại là thật nha. Việc anh được gặp Mimori-nee và hai đứa, có lẽ thật sự là do vận mạng chỉ bảo đó.”

Một câu nói nửa thật nửa đùa vang lên dường như chẳng có gì bất thường, những người nghe được chẳng ai thèm để ý, thế nhưng người nói, thì lại dường như lại hàm ý sâu xa. Strauss