Chương 1239: Tức Giận Yukari

“Này! Ngươi thực sự muốn giết hắn sao, thằng nhóc?” Nhìn nhìn Ye Jian, vị ngự tỷ đến từ Hội Sư Vương có tên là Endou Yukari lên tiếng nhắc nhở, giọng nói của cô lúc này đã hòa hoãn hơn nhiều so với lúc đầu.

Cũng không trách được tại sao thái độ của cô lại thay đổi nhiều như vậy, bởi vì từ hơn mười phút trước tới tận bây giờ, tiếng gào thét thê lương thảm thiết của bá tước Mutomul vẫn luôn vang dội ở bên tai của cô.

Mặc dù là thánh cơ của Bộ Máy Vua Sư Tử, mặc dù đã trải qua vô số sự kiện khủng bố, mặc dù từ nhỏ đã rèn luyện bản thân và đem ý chí rèn luyện tới mức cứng hơn cả sắt thép, thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy thủ đoạn tra tấn của thiếu niên xong, Yukari cũng không nhịn được mà sởn hết cả gai ốc, cảm thấy trong lòng thấm tới phát hoảng.

Quá độc ác!

Độc ác không phải là thủ đoạn mà thiếu niên đang dùng để tra tấn, mà là khả năng nghĩ ra được phương thức tra tấn hiện giờ của thiếu niên. Một người phải độc ác tới mức nào mới có thể liên tưởng tới thủ đoạn đơn giản nhưng lại cùng hung cực ác như thế này?

Thân là một chủng tộc bất lão và bất tử, thứ quan trọng nhất đối với quỷ hút máu không phải là sức sống, không phải là thân thể, không phải linh hồn, mà là dòng máu ở trong người chúng. Tự hào là một huyết tộc cao quý, không có bất kỳ con quỷ hút máu nào mà không trân quý dòng máu của mình.

Máu, là bản chất căn nguyên và trân quý nhất đối với một vampire, là suối nguồn ma lực của vampire, là môi giới để vampire có thể triệu hồi Kenjuu, là thứ tối cơ bản quyết định sự sống còn. Một vampire sống được càng lâu, vậy thì số lượng máu bọn họ hút được sẽ càng nhiều, vậy thì sức mạnh mà họ tích trữ thông qua máu sẽ càng lớn. Đây là duyên cớ vì sao mà các vampire sống được lâu thì sức mạnh sẽ càng cao.

Thế nhưng thiếu niên hiện giờ, lại hung ác tới mức đem một quý tộc, một quỷ hút máu tới từ Ikusaō Ryōiki, giơ lên không trung và rút lấy dòng máu cao quý của đối phương từng chút từng chút một.

Đối với một con quỷ hút máu thì loại tra tấn này tuyệt đối là kinh khủng hơn vạn tiễn xuyên tâm gấp trăm ngàn lần. Không có một tồn tại nào có thể chịu đựng được việc bản chất của mình bị người khác rút ra từng chút từng chút một như vậy, nó có thể khiến cho bất cứ ai cũng phải tan vỡ, càng không cần nói tới một chủng tộc tự hào rằng mình cao quý như vampire.

Một bên vừa từ tốn rút từng tia máu từ trên người của Mutomul, một bên thì Ye Jian vừa thảnh thơi mà trả lời Yukari: “Giết gì mà giết chứ? Giết hắn sớm thì lấy gì để chơi? Mấy ngày tới cũng không có việc gì làm, ngoại trừ việc phải làm bảo vệ cho Mimori-nee ra thì cũng chỉ có thể chết dí ở trong nhà, cho nên tôi định dùng cái tên này để giải buồn tí. Không có việc gì thì lôi hắn ra tra khảo một chút, mỗi ngày rút một chút máu của hắn, chờ chừng nào hắn chịu khai thì sẽ tính tiếp, hoặc chờ tới khi hắn bị rút sạch máu và chết khô thì thôi.”

Dường như hoàn toàn không ý thức được rằng mình đang làm một việc kinh khủng như thế nào, Ye Jian vô cùng thản nhiên mà nói những lời này, cứ như là đang nói rằng mình chọn ăn món kem chocolate vậy, khiến cho cả ba vị nữ sĩ đang có mặt ở đây lại một lần nữa cảm thấy sống lưng lạnh buốt, trong lòng phát hoảng. Hóa ra nấp dưới lớp vỏ ngoài trông hiền lành và dễ thân cận kia lại là một con tim tàn nhẫn và lạnh lùng tới như vậy. Thật đúng là... Quá hoàn mỹ rồi!!!!

Đúng! Chính là hoàn mỹ! Trong mắt của Mimori thì Ye Jian đã trở nên phi thường hoàn mỹ. Mặc dù đúng là việc Ye Jian đang làm thật sự tàn nhẫn tới mức khiến cô sợ tới muốn co cóng cả người lại, thế nhưng đánh giá của cô về Ye Jian không hề giảm xuống mà lại được thăng lên tới mức tận cùng.

Đối với người nhà, ta nhân từ và bao dung, nhưng với địch nhân, ta không có sự thương cảm ngu muội của bậc thánh mẫu. Trong mắt của Mimori, sự tàn nhẫn của Ye Jian không phải là sự tàn nhẫn thấp kém của những kẻ chỉ biết tra tấn người khác để tìm vui và chứng tỏ sự ưu việt của bản thân, mà phải gọi là sự quyết đoán nên có của một cường giả.

Thiên phú, thực lực, tính cách.

Khi mà những điều kiện tốt nhất ở trên đều đã tập hợp đủ ở trên người của một người, vậy thì sự tồn tại của người đó nhất định sẽ trở nên nổi trội, vì đã là vàng thì nhất định sẽ sáng.

Người nghĩ như vậy cũng không chỉ có một mình Mimori, thậm chí ngay cả thánh cơ đến từ Bộ máy vua sư tử là Endou Yukari cũng nghĩ như vậy. Mặc dù tới giờ thì cô chỉ mới tiếp xúc với Ye Jian được hai lần mà thôi, tính cả lần này, thế nhưng cô không thể không thừa nhận rằng Ye Jian thật sự rất ưu tú, ưu tú tới mức mà cho dù có tìm hết toàn bộ lịch sử của Hội Sư Vương thì cũng không gộp đủ một bàn tay.

Từ khi nào mà đảo nhân tạo lại tìm được nhân tài như thế này? Tại sao Bộ Máy Vua Sư Tử của cô lại không nhận được tin tức nào hết?

Thân phận thần bí, ngoại mạo phi phàm, thủ đoạn tàn nhẫn, tính cách ổn trọng, đúng rồi, còn phải thêm một cái nữa, đó là cái miệng thúi khiến cho người ta chán ghét.

Kết hợp những điều kiện ở trên với thực lực mà thiếu niên đã thể hiện, Yukari thừa nhận là thiếu niên chưa từng xuất hiện trong bất cứ thông tin tình báo nào của Hội Sư Vương đang đứng ở trước mặt này, thật sự đã khiến cho cô cảm thấy hứng thú. Quả nhiên, việc uốn mình tại miếu Kamigami để làm thống soái gì đó thật sự không thích hợp với cô. Công việc như thế này mới hợp với ở thích của cô nha.

“Linh hồn của cái tên này đã bị ai đó giở trò, hoặc cũng có thể là thủ đoạn dùng để phòng ngự của hắn. Nói chung là nếu bây giờ mà chúng ta cưỡng ép kiểm tra trí nhớ của hắn thì phỏng chừng là chẳng lấy được gì. Bởi vậy tôi cũng hết cách, chỉ có thể dùng thủ đoạn tra tấn đơn giản này để tra khảo hắn.”

“Bị ai đó giở trò sao...”

Hóa ra là vậy, Yukari gật đầu cho thấy là mình đã hiểu, sau đó cô thu cây đao của mình về.

Nhìn về phía bá tước vampire đã bị Ye Jian hành hạ tới mức thân tàn ma dại, Yukari đột nhiên hỏi Ye Jian, giọng cô vô cùng bình tĩnh: “Nếu vậy thì ngươi tính làm gì với hắn. Nếu như hắn chết ở chỗ này, công xã quản lý của đảo Itogami không truy cứu trách nhiệm sao?”

“Không! Sẽ không truy cứu! Bởi vì trong hồ sơ nhiệm vụ mà tôi được giao thì nhiệm vụ lần này, mãi tới khi kết thúc, tôi có quyền tự quyết định hoàn toàn đối với tất cả mọi nhân tố có thể ảnh hưởng tới đối tượng được bảo vệ.” Nói tới đây, không biết là có ý gì, đôi mắt màu hổ phách đầy yêu dị của Ye Jian chợt liếc về phía Yukari một cái.

“Hừ! Nhìn gì đó! Muốn đánh nhau thì tới đây, tùy thời xin chiều!” Hừ lạnh một cái để diễn tả sự bất mãn, sau đó Yukari lựa chọn câm miệng không tranh cãi nữa.

Thấy Yukari đã chủ động im tiếng, Ye Jian cũng không tìm cách khiêu khích cô nàng này nữa mà quay lại nhìn Mutomul. Nhìn tên quỷ hút máu đã bị tra khảo tới mức chỉ còn lại một hơi, Ye Jian truyền [ Ki ] của mình vào trong người hắn để cho ý thức của hắn tỉnh lại, sau đó cậu hỏi: “Được rồi! Nói đi! Rốt cục thì ai đã phái ngươi tới?”

Nãy giờ, cậu đã tra tấn đối phương tới như vậy, cậu dám chắc là cảm giác đau đớn mà đối phương đã trải qua tuyệt đối là không thua gì cái lần mà cậu được nhận bản nguyên ánh sáng, cho nên lúc này, ý chí của đối phương phỏng chừng đã đứng bên cạnh biên giới của việc tan vỡ rồi. Nếu lúc này mà tra hỏi, vậy thì phỏng chừng có thể làm ít mà hưởng nhiều.

“Ta nói là giữ lời. Chỉ cần ngươi khai kẻ đã sai người tới đây ra, vậy thì ta sẽ giao ngươi lại cho công xã. Ta đoán là với loại tội phạm cấp cao như mi, công xã cũng sẽ không đối xử quá thậm tệ. Còn nếu như mi vẫn muốn chết mà không chịu nói, vậy cũng đứng trách ta dùng thủ đoạn cuối. Tới khi đó thì dù thông tin ta lấy được sẽ ít đi một chút, thế nhưng cũng chỉ một chút thôi, còn sự hi sinh của ngươi thì sẽ trở thành vô nghĩa. Cho nên nói đi, ta cho mi cơ hội cuối!”

“... Thằng... Ranh... Đáng... Chết! Vị vua... Tương lai... Của chúng ta... Nhất định sẽ ————”

“Muốn tự bạo? Nằm mơ đấy à?”

Thấy đối phương muốn tự bạo, Ye Jian cũng lười đi hỏi thêm nữa. Những luồng khói đen ma quái bắt đầu phun ra từ trên tay cậu và bao trùm lấy Mutomul. Sau đó, không có lấy một âm thanh thảm thiết nào, bá tước vampire Mutomul đã bị phân giải thành từng hạt nhỏ.

“Này!? Ngươi ————”

Nhìn thấy Ye Jian ra tay quyết đoán tới như vậy, Yukari nhịn không được mà thốt lên. Cái tên nhóc này thật sự dám giết một bá tước vampire của Ikusaō Ryōiki? Thật sự không thèm cố kỵ gì hết?

Đây quả thật là một tên sát tinh, thậm chí nói là tâm tính của ma vương cũng không quá. Quyết đoán, độc ác, và tự tin phách lối tới tận cùng, mà điểm chết người nhất là lại đủ thông minh và mạnh mẽ, cái tên này rốt cục là ai?

“Nè! Con mụ dã man ở bên kia!”

“Hả? Con mụ dã man?” Trợn trừng hai mắt, ánh mắt mà Yukari nhìn Ye Jian dường như muốn phun ra lửa, cô thật sự muốn rút đao ra mà chém chết cái tên này. Thậm chí cả sư phụ của cô và bạn thân của cô cũng chưa từng nói cô như vậy, vậy mà cái tên này lại dám...

“Cô từng nghe nói tới chính phủ khu tự trị Nelapsi và một người tên là Baluta gì đó lần nào chưa?”

Câu hỏi bất ngờ của Ye Jian khiến cho Yukari hơi kinh nghi, cô đè sự phẫn nộ trong người xuống và suy nghĩ một chút.

“Nelapsi? Còn có Baluta? Là tay buôn vũ khí Baluta Zar • Zaharias?”

“Đúng! Chính là cái tên đó! Xem ra cô biết hắn. Nếu vậy thì cái tên Baluta đó rốt cục là ai? Nói cho tôi nghe những chuyện có liên quan tới hắn.”

Giọng nói chẳng khác gì ra lệnh của Ye Jian khiến cho Yukari cảm thấy phi thường khó chịu. Nhếch nhếch miệng, Yukari quay đầu sang hướng khác và nói với giọng khinh thường xen lẫn kiêu ngạo: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Chẳng phải ngươi đã nói rằng kẻ nào ảnh hưởng tới nhiệm vụ của ngươi thì đều là kẻ thù của ngươi sao? Kẻ thù của ngươi thì ngươi tự đi mà giải quyết! Hơn nữa dựa vào đâu mà ta phải nói cho ngươi? Nếu như ngươi biết tới cái tên đó mà không biết chuyện về hắn, vậy tức là ngươi đã lấy được thông tin từ trên người của cái tên Mutomul kia. Nếu như muốn biết, vậy nói hết những gì ngươi biết ra cho ta đi. Sau đó ta sẽ quyết định là có bố thí cho ngươi về những điều ta biết hay không.”

“Không nói thì thôi! Tôi cũng chẳng có nguyên nhân gì để bắt buộc phải tìm hiểu về hắn. Cô cứ ở lại đây rồi từ từ mà xoắn xuýt đi. Bái bai, không tiễn!”

Nói xong, Ye Jian lập tức xoay người bước về phía Mimori mà không có lấy một chút chần chừ hay do dự nào, hoàn toàn gạt Yukari sang một bên và xem cô như không khí.

“Ngươi ————”

Sống hai mươi mấy năm, cô thề, cô thề là ngoại trừ sư phụ của cô và bạn tốt nhất của cô là ‘Paper Noise’ ra thì chưa từng có ai khiến cô cảm thấy phát cuồng tới mất kiểm soát như vậy. Thằng nhóc con khốn kiếp này, cô nhất định phải tìm cơ hội mà dạy cho hắn một bài học mới được, bằng không cô tuyệt đối sẽ không cam lòng.

Cứ như vậy, ngự tỷ tóc tím hạ quyết tâm. Lữ trình mới cùng với người đồng hành mới, rốt cục sẽ xảy ra ‘chuyện tốt’ gì nữa đây? Thật đáng để mong đợi. Strauss