Hiện giờ, bởi vì đang ở vào thời gian vàng là tháng bảy, cho nên trong phi trường quốc tế Hồng Kông, số lượng người ra vào đông đúc vô cùng. Lưu lượng khách có thể nói rằng tăng lên tới hơn 80% so với những quãng thời gian khác.
Từ máy bay bước xuống, Ye Jian và Mimori, cùng với trợ thủ của Mimori, nhanh chóng bước về phía phòng chờ của sân bay.
Giống như Mimori đã nói từ trước, sau khi bước xuống sân bay thì cô phải gọi điện thoại liên lạc với người được Bộ máy vua sư tử cử tới.
Nói thật lòng thì bởi vì trong lòng có xu hướng nghiêng về phía Ye Jian, cho nên Mimori cũng không muốn gọi điện thoại cho người của Hội Sư Vương, vì dù sao thì Hội Sư Vương và công xã mà Ye Jian đang làm việc là đối thủ cạnh tranh của nhau. Chỉ là, dù trong lòng không muốn gọi, thế nhưng cô lại không thể tùy hứng mà làm như thế.
Mặc dù vì đã có Ye Jian ở bên cạnh làm bảo tiêu nên người của Hội Sư Vương có tới hay không cũng không phải là việc quan trọng gì với Mimori, thế nhưng nếu Hội Sư Vương đã chủ động cử người tới mà lại bị Mimori chủ động khước từ, điều đó cũng đồng nghĩa là cô đang cố tình gây chiến với Hội Sư Vương. Tập đoàn MAR tuyệt đối sẽ không để cho chủ nhiệm của tổ nghiên cứu thuộc về tập đoàn làm những việc như là chơi cương với Hội Sư Vương. Tối thiểu biểu hiện bên ngoài là không được.
Cho nên, dù trong lòng không muốn, thế nhưng Mimori vẫn phải chủ động liên lạc với attack mage được Hội Sư Vương cử tới.
Người đến người đi, tiết tấu hoạt động của khu vực sân bay có thể nói là phi thường nhanh. Trong một môi trường có tiết tấu hoạt động nhanh bậc nhất như là sân bay, nếu muốn tìm được người tới đón mình thì hai bên thường phải cầm một tấm bảng hiệu có thể gây được sự chú ý.
Thuận tiện nói luôn là ở sân bay, công việc giơ bảng cũng là một công việc có lợi nhuận rất khá, tối thiểu với một khoản thu nhập thêm thì là vậy.
Đứng ở khu vực phòng chờ của sân bay, Mimori hết nhìn đông tới nhìn tây, cố gắng tìm kiếm ra tấm bảng có dán nhãn hiệu liên quan tới MAR. Thế nhưng từ đầu tới đuôi thì cô vẫn không thể nào phát hiện ra được.
Đang lúc Mimori chần chừ không biết có nên móc điện thoại ra để mà liên lạc thêm một lần nữa hay không, thì một giọng nói hơi có chút bình thường chợt vang lên từ một nơi khá gần cô: “Xin hỏi, có phải là tiến sĩ Akatsuki Mimori không?”
Một câu hỏi rất đột ngột, ngay cả cách chào hỏi đơn giản nhất cũng bị bỏ qua.
Ba người Ye Jian quay đầu nhìn theo hướng vừa phát ra âm thanh, và cả ba chợt phát hiện ra là có một người đang chủ động đi tới gần, là một cô gái với vẻ ngoài rất thông thường, rất nhà quê.
Tóc ngắn, gương mặt đại chúng, cách ăn mặc cũ kỹ và lỗi thời.
Nếu như là người bình thường, phỏng chừng là không ai có thể tin rằng một người như thế lại là một attack mage được Hội Sư Vương cử đi thực hiện một nhiệm vụ quan trọng.
Bất quá nếu đối phương đã gọi được tên hoàn chỉnh của Mimori, vậy thì hẳn sẽ không sai. Cũng không có ai bắt buộc rằng người của Hội Sư Vương thì phải mô- đen với sành điệu đúng không?
“A tôi—tôi chính là Akatsuki Mimori. Xin hỏi cô là...”
“Tôi là bảo tiêu được Bộ máy vua sư tử cử tới đây để bảo vệ cô. Tên tôi là Endou Yukari, xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu.”
“À? Hóa ra là Endou-chan? Rất hân hạnh được gặp cô. Xin thứ lỗi vì đã khiến cô phải vất vả chạy thật xa tới đây để đón chúng tôi. Cô nhận được điện thoại của tôi đúng không?” Sau khi xác nhận được thân phận của đối phương thì Mimori niềm nở mà bắt tay chào hỏi đối phương, chỉ là không quá nhiệt tình.
Nhắc mới nhớ, Mimori dường như có sự chấp nhất tới quá đáng với những cô gái đáng yêu thì phải. Nhưng với thiếu nữ Attack Mage được Hội Sư Vương cử tới, Mimori lại chẳng có chút nhiệt tình nào. Một thiếu nữ có thể bình thường được tới mức khiến cả Mimori cũng chả có hứng thú nổi, có thể thấy được là thiếu nữ này bình thường tới mức nào.
“Không! Không có gì! Nếu vậy thì xin mọi người theo tôi. Xe riêng đã được chuẩn bị xong!”
Bỏ qua sự niềm nở của Mimori cùng với hoàn toàn làm lơ Ye Jian và trợ thủ của Mimori, thiếu nữ dẫn ba người Mimori đi về phía khu vực đỗ xe của sân bay. Biểu hiện của thiếu nữ, thay vì nói là bất lịch sự và không hiểu lễ phép thì chi bằng nên nói rằng quá mức cứng ngắc và cơ giới hóa. Thiếu nữ tựa như một chiếc máy chỉ biết thi hành nhiệm vụ, và chẳng biết gì ngoài nhiệm vụ hết.
“Endou-chan, chờ chút! Để tôi giới thiệu cho cô một chút, hai người này là...”
“Không cần! Bạn tư nhân của tiến sĩ không liên quan gì tới tôi, tôi không có ý kiến. Nhiệm vụ của tôi chỉ là bảo vệ tiến sĩ!”
Nói một cách thẳng thừng, thiếu nữ hoàn toàn không nể mặt Mimori dù chỉ một chút nào. Câu nói không có chút cảm xúc nào của thiếu nữ khiến Ye Jian khẽ nhướng mày. Cậu phát hiện là từ khi bắt đầu xuất hiện cho tới giờ, biểu lộ của cô gái này vẫn luôn như vậy, và ngữ điệu cũng vẫn ngang ngang như vậy, thậm chí cả ánh mắt cũng luôn... Vô cảm như vậy. Ba không? Không đúng, phải nên nói là... Cứng ngắc như robot mới đúng!
Nghe được cách nói chuyện không hề nể mặt của thiếu nữ, nụ cười của Mimori trở nên có chút đắng chát. Dùng ánh mắt áy náy để nhìn Ye Jian, Mimori cảm thấy có chút xin lỗi. Vốn dĩ cô còn muốn nói vài câu để bốn người có thể ở chung với nhau thật tốt, thế nhưng bây giờ người của Hội Sư Vương thật sự quá lãnh đạm, lãnh đạm tới mức bất cận nhân tình.
Chỉ là, thái độ của Ye Jian lúc này thật sự hơi có chút khác thường, khi mà cậu chỉ cười khẽ và nhún nhẹ vai một cái rồi nói với Mimori: “Không sao! Đi thôi, Mimori-nee!”
Kinh ngạc mà gật gật đầu, Mimori hoàn toàn không hiểu tại sao biểu hiện của Ye Jian lại thong dong cứ như là chẳng có gì như vậy. Thường thì các thiếu niên như cậu phải cảm thấy khó chịu hoặc nổi nóng khi bị đối xử như vậy chứ? Tại sao cậu lại có thể cười một cách thong dong như vậy?
Trong lòng cảm thấy khó hiểu, thế nhưng Mimori không chủ động hỏi. Ye Jian đã không chủ động giải thích, mà thiếu nữ thuộc Hội Sư Vương đã bắt đầu dẫn đường, Mimori cũng không tiện hỏi thăm.
Kềm nén sự hồ nghi của mình, Mimori đi cùng với Ye Jian và thiếu nữ thuộc Hội Sư Vương tới khu vực đỗ xe, trợ thủ của cô thì bước theo sau.
Lúc này, khu vực đỗ xe của phi trường cũng chỉ có vỏn vẹn mấy người, xe thì chỉ đậu lẻ tẻ và phân bố lung tung ở xung quanh.
Cộp! Cộp! Cộp!
Trên đường không ai nói với nhau câu nào, chỉ có tiếng bước chân vang lên đều đặn, không khí bỗng nhiên trở nên có phần nặng nề. Chỉ mới có buổi đầu gặp nhau thôi mà mọi thứ đã như thế này rồi, một tháng kế tiếp phải làm sao giờ? Mimori bất đắc dĩ mà nghĩ thầm.
Trong lúc Mimori còn đang phải khổ sở mà cố gắng tìm ra cách để làm người hòa giải, thì đột nhiên, sau khi tới chỗ đỗ xe, Ye Jian đột nhiên tăng tốc.
“BỘP!!!!”
Một tiếng chụp nhẹ vang lên. Trong khi Mimori và trợ thủ của cô còn đang hoảng hốt và không hiểu là điều gì đang xảy ra thì Ye Jian đã xuất hiện ở trước mặt các cô, và cậu làm một việc khiến cho hai cô gái không biết phải làm như thế nào.
Thiếu nữ thuộc về Hội Sư Vương đang dẫn đường ở phía trước, lúc này đã bị Ye Jian bóp chặt lấy cổ mà giơ lên không trung. Bầu không khí lạnh lẽo đột nhiên tỏa ra khiến cho hai cô gái đang đứng xem bên ngoài cũng cảm thấy có chút chịu không nổi mà thụt lùi lại. Chuyện gì xảy ra? Sao tự nhiên không nói lời nào đã đánh nhau rồi?
“Thể diện thật lớn! Tưởng mình ngon lắm đúng không? Chỉ là một attack mage nho nhỏ của Hội Sư Vương mà lại dám hung hăng càn quấy tới như vậy? Không tự mình tới đón mà dám dùng cái thứ thức thần rác rưởi này để đón ba người chúng ta, mi coi thường chúng ta đúng không? Ai cho ngươi cái quyền ngạo mạn trước mặt ta? Hay là người của Hội Sư Vương đều là những kẻ chỉ biết dương dương tự đắc?”
『 Hả? Lại phát hiện ra được đây chỉ là Shikigami? Thằng nhóc, ngươi cũng không phải là loại thường nha. Rốt cục thì mi là ai? 』
Mặc dù đã bị bóp chặt lấy cần cổ, thế nhưng âm thanh của thiếu nữ vẫn có thể phát ra được như thường, cứ như rằng âm thanh của ‘thiếu nữ’ không phải là được phát ra từ cổ họng.
“Muốn biết thân phận của ta? Báo ra tên của mình trước đi, cái thứ lén lút không dám thò đầu ra để gặp người khác!”
『 Ngươi tưởng rằng loại khích tướng này có thể chọc giận được ta sao? Thật đúng là một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa. Nghe cho kỹ, ta là Attack Mage mạnh nhất của Hội Sư Vương, là người tinh thông cả bốn hạng [ Huyễn ] – [ Thần ] – [ Thuậ – [ Võ ], tên ta là Endou Yukari! 』
“Chưa nghe qua lần nào! Đã vô danh mà còn không dám lộ diện, phỏng chừng cũng chỉ là thứ vô danh tiểu tốt. Từ đâu tới thì cút về đó đi, nhiệm vụ lần này, Attack Mage thuộc công xã quản lý của đảo nhân tạo đã tiếp. Không cần tới cái thứ thập thò thập thò như ngươi.”
『 Cái gì? Hóa ra thằng nhóc nhà người là công ma sư của quốc gia? Thảo nào mà miệng lại thối tới như vậy. Nói cho ngươi biết, đây là chuyện của Hội Sư Vương bọn ta, cái đám công ma sư thuộc quốc gia như các ngươi xéo qua một bên đi. Cút trở về đảo nhân tạo của các ngươi mà bú sữa đi thôi! 』
Không hề bị lời của Ye Jian chọc giận, ‘thiếu nữ’ Shikigami được người điều khiển kia phát ra những lời trào phúng khó nghe với Ye Jian.
“Người nên xéo về ổ của mình để bú sữa là các ngươi. Hiện giờ, Mimori-nee đang ở bên cạnh ta, còn cái Hội Sư Vương chỉ biết thậm thụt trong bóng tối thì đang làm gì? Rặt một lũ chuột nhắt! Cũng đúng ~~, từ trước tới giờ, phong cách của các ngươi vẫn luôn là trốn ở trong bóng tối mà giở trò chơi bẩn như vậy. Ta thật không nên hi vọng một lũ chuột chỉ biết trốn trong cống sẽ có ngày chủ động thò đầu ra trước ánh mặt trời. Thôi! Lũ chuột các ngươi cứ trốn ở trong cống rãnh mà chơi âm mưu của mình đi!”
『 Vô liêm sỉ! Thằng ranh con hỗn xược! Ngươi dám sỉ nhục tổ chức của chúng ta? Được! Tốt lắm! Lũ ranh con hiện giờ, đứa nào cũng hung hăng càn quấy không biết trời cao đất dày như vậy! Giỏi lắm! Hôm nay, để cho sempai của ngươi dạy cho ngươi biết kết cục của những kẻ dám nói lung tung là gì! 』
Lúc này, người ở bên kia thật sự đã nổi giận, trên người của ‘thiếu nữ’ Shikigami chợt bùng lên một lượng chú lực cực kỳ khổng lồ. Và sau đó, đôi mắt trống rỗng của thiếu nữ Shikigami cũng nhanh chóng biến thành màu tím sậm.
Xem ra đối phương dự định thông qua Shikigami này để ra tay dạy cho Ye Jian một bài học.
Bất quá, có thể không?
“Hừ! Sempai? Hóa ra cũng chỉ là một mụ già! Chỉ bằng cái thứ đồ chơi này mà đòi dạy cho ta một bài học. Mụ không nằm mơ giữa ban ngày đó chớ, mụ già?”
“BÀNH!!!”
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, thiếu nữ Shikigami đột nhiên nổ tung thành vô số vụn giấy và bay đầy trời, chỉ còn có một bức vẽ có khắc ma pháp trận là còn được giữ lại. Strauss