“... A... ~?”
Mơ mơ màng màng, Ye Jian tỉnh lại và cảm giác được là mình đang nằm trong một hoàn cảnh mềm mại với hương thơm thoang thoảng.
Cử động hai tay... Hả? Không nhúc nhích được? Hai chân cũng vậy!?
Ngay lập tức, mồ hôi lạnh tuôn ra và lập tức chảy ròng, thấm ướt cả sống lưng của Ye Jian, nội tâm trở nên vô cùng bối rối.
Tại sao? Rõ ràng là mình đã trốn được khỏi tay của con loli kinh khủng đó rồi cơ mà? Khốn kiếp! Chẳng lẽ mình lại bị con loli đó bắt được và tóm trở về rồi sao?
Có chút khóc không ra nước mắt, Ye Jian mở hai mắt của mình ra, và thứ đập vào mắt cậu là một... Nóc giường? Nhìn giống như sàn của mấy cái giường có trên xe buýt.
Nhìn quanh quẩn, Ye Jian phát hiện ra rằng đây là một căn phòng được trang hoàng khá là xa hoa. Phong cách của những vật trang trí cũng khá là thống nhất, đều là những vật xinh đẹp có phong cách cổ xưa. Bức màn cửa sổ thì lấp lánh và sáng lạn, nhìn có vẻ như là được đặt hàng riêng. Ngoài cửa sổ, quần tinh đang lấp lánh, và bên dưới là khung cảnh xinh đẹp của thành phố vào ban đêm.
Đây là một căn phòng xa lạ với Ye Jian, thế nhưng nếu dựa theo cảnh sắc ngoài cửa sổ thì có vẻ như là không phải ma sào của con loli khủng bố kia.
Rút ra được kết luận này, Ye Jian khẽ thở phào một hơi.
Thật quá kinh khủng! Cái con loli ghê tởm đó! Cậu thật không ngờ rằng việc trở thành em trai của con loli đó lại là việc kinh khủng tới như vậy. Lúc đầu cậu còn tưởng rằng việc trở thành em kết nghĩa của con loli đó là việc không tệ, thế nhưng sau đó, cậu thật sự hối hận rồi.
Đã biết là con loli đó rắc rối, thế nhưng thật không ngờ là con loli đó lại rắc rối được tới như vậy.
Nếu như là trước kia, cậu còn chưa hiểu lắm về việc tại sao con loli đó là một con loli moe tới như vậy mà lại bị gọi là [ Ác Ma Nguyên Sơ ], đồng thời cũng không tin tưởng lắm về việc con loli này có thể rắc rối được tới mức khiến Shiroyasha cũng phải đau đầu, thậm chí là phải khóc rống.
Thế nhưng bây giờ thì cậu tin rồi, tin tưởng vững chắc. Từ sau khi tự mình thể nghiệm được sự rắc rối tới mức khủng bố của cái con loli đó, nếu như ai mà dám nói con loli đó không như thế mà thật là ‘đáng yêu động lòng người’, thì cậu lập tức sẽ đem cái tên đó quất chết... Không đúng! Quất chết thì quá thoải mái, cậu phải cho cái tên đó được ‘hưởng thụ’ sự rắc rối của con loli đó một lần, chỉ có như vậy thì hắn mới phải hối hận về suy nghĩ của hắn. Còn nếu như đối phương mà còn không hối hận, cậu sẽ đồng quy vu tận với hắn luôn.
Khi dễ cậu vì cậu vẫn chưa thể triệt để khôi phục thực lực vì bị thương, con loli đó cả ngày cứ dùng thân phận ‘onee-sama’ để ăn hiếp cậu. Không đúng! Cũng không phải là ăn hiếp, thế nhưng tối ngày cứ bắt cậu phải làm những chuyện mà cậu không bao giờ muốn làm.
Ví dụ như là mặc các bộ nữ trang trông thật là đáng • yêu, chỉnh sửa các kiểu tóc trông thật là xinh • đẹp, thậm chí còn bắt cậu thử những thí nghiệm thật là thú • vị nữa. Con bà nó, chưa bao giờ, chưa bao giờ trong cuộc đời cậu lại cảm thấy là mình uất ức tới như vậy. Cậu thề rằng nếu như con loli đó mà là kẻ thù của cậu, thì cho dù cậu vẫn chưa khôi phục thực lực, cậu cũng sẽ đồng quy vu tận với đối phương cho xem.
Chớ có nghi ngờ quyết tâm này của cậu, từ khi có [ Phệ Linh ] xong, cậu đã chẳng còn ngại việc phải đồng quy vu tận với kẻ thù rồi. Trước chưa nói tới việc tính chất tồn tại của cậu đã thăng hoa tới mức nào sau khi có [ Phệ Linh ], chỉ nói riêng việc cậu có thể cắn nuốt được tất cả mọi thứ của kẻ thù sau khi đánh bại được đối phương xong thì việc đồng quy vu tận cùng đối thủ cũng đã chẳng phải là việc gì đáng sợ.
Chỉ đáng tiếc rằng con loli khủng bố đó lại không phải là kẻ thù, cho nên cậu không làm vậy được. Bất đắc dĩ ah, xem ra mệnh của cậu đúng là phạm loli rồi.
Cuối cùng, sau khi sống cùng với con loli đó chừng một tuần, cậu bắt đầu việc chạy trốn. Thế nhưng vì thực lực của cậu chưa khôi phục, mà con loli đó lại cảnh giác quá, cho nên phải gần tới hơn một tuần sau nữa thì cậu mới chạy trốn được.
Bất quá, bởi vì vội vàng cho nên trên người cậu vẫn còn mặc ———— Ể? Chờ một chút!
“Trang phục... Nữ hầu?” Trợn tròn mắt, Ye Jian thốt lên tên của kiểu quần áo đang mặc ở trên người mình.
Váy liền áo có màu tím đậm được trang trí bằng những đường viền hoa màu trắng, trên ngực có một dải lụa màu hồng nhạt được thắt thành nơ con bướm một cách khéo léo, đây không phải là kiểu quần áo thường thấy của mấy cô hầu sao?
Hơn nữa tại sao hai tay lại... Khoan! Chờ... Chờ một chút! Tại sao cả tay và chân của mình cũng đang mang tất chân và găng tay dài màu trắng?
Không! Không! Tỉnh táo! Nhất định phải tỉnh táo!
Đây không phải là do con loli ghê tởm đó làm! Nếu như mà là Al-chan, Ye Jian dám thề rằng nó sẽ còn ‘kinh khủng’ hơn nhiều lắm. Chỉ là váy ngắn cao quá gối và găng tay + tất chân của nữ hầu thôi, so với con loli kia thì quả thật là yếu tới phát nổ.
Hơn nữa, mặc dù hiện giờ cả tay và chân đều đang bị thứ kỳ quái nào đó trói lại, thế nhưng với loại trói buộc có trình độ tầm thường như vậy, cậu chỉ cần hơi vận dụng sức mạnh và giãy nhẹ một cái là lập tức có thể thoát ra được ngay.
Từ hai điều trên, cậu kết luận được rằng nơi này tuyệt đối không phải là ma sào của con loli đó.
Rút ra được kết luận như vậy, Ye Jian lại một lần nữa thở phào. Cũng không thể trách được cậu tại sao lại có phản ứng như vậy, người ta nói ‘một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng’, trong khi đó sự rắc rối của con loli ghê tởm kia kinh khủng hơn việc bị rắn cắn nhiều, nói là gấp ngàn vạn lần cũng không quá đáng.
“Hả? Tỉnh rồi sao?”
Giọng nói xa lạ vang lên bên tai, nếu dựa vào âm sắc của giọng nói thì có thể kết luận được rằng đây là một thiếu nữ có tuổi tác không lớn lắm. Không đúng! Vẫn chưa thể kết luận được, bởi vì trong giọng nói có phần non nớt này, Ye Jian nhận ra được một tia uy nghiêm của kẻ bề trên. Mặc dù phần uy nghiêm này rất nhạt, thế nhưng Ye Jian vẫn có thể cảm nhận được.
Nhìn về hướng phát ra âm thanh, Ye Jian phát hiện ra là có một bóng người màu đen với dáng vóc nhỏ nhắn yêu kiều đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Tóc dài màu đen nhánh rũ xuống tới tận thắt lưng, gương mặt nhỏ nhắn với vẻ tinh xảo ít ai sánh bằng. Tại sao gọi là ít ai sánh bằng? Đó là bởi vì từ gương mặt tinh xảo của... Thiếu nữ, Ye Jian vừa cảm nhận được sự đáng yêu của tinh linh, lại vừa cảm nhận được sự yêu mị nhàn nhạt thường thấy của các nữ phù thủy.
Trên người mặc một bộ váy tây dương màu đen có phong cách Gothic, cùng tông màu với kiểu tóc, thiếu nữ trông như một công chúa yêu tinh của đêm tối, vừa tôn quý lại vừa quý phái, mà lại vừa không mất đi sự đáng yêu.
Cô bé này... Tại sao trông quen mắt quá vậy?
Khẽ nhíu mày, Ye Jian cố suy nghĩ xem là mình đã gặp được cô bé này ở đâu rồi. Cứ có cảm giác đã gặp ở đâu rồi, thế nhưng nhất thời cậu lại không nghĩ ra được.
“Nhìn vẻ mặt của ngươi thì có vẻ như là ngươi đang cảm thấy rất rối rắm? Vậy thôi được rồi! Nếu vậy thì ta sẽ không hỏi ngươi về những việc ngươi đã trải qua. Hiện tại, dem tất cả những thông tin như là tên tuổi, lai lịch, chủng tộc của ngươi, cùng với lý do ngươi xuất hiện ở đảo Itogami, toàn bộ sắp xếp lại cho chỉnh tề. Ngươi có năm phút để làm điều đó, sau đó báo cáo lại cho ta. Ta không thích sự lề mề, cũng không thích nghe một đống thông tin hỗn loạn không đầu không đuôi.”
Giống như một nữ quan cảnh sát chuyên nghiệp đang thẩm vấn phạm nhân, thiếu nữ dùng cách nói gọn gàng nhưng rõ ràng để tuyên bố với Ye Jian, sau đó thiếu nữ quay người và đi về phía một góc khác của căn phòng.
Ở đó, hình như có bày đặt một toa ăn có hai tầng, trên toa ăn là một bộ trà cụ trân quý có vẻ ngoài rất là tinh mỹ.
Đối với hành vi của thiếu nữ, Ye Jian chẳng buồn chú ý, bởi vì lúc này, cậu sự chú ý của cậu đã bị một thứ khác thu hút mất. Ngay khi vừa nghe được cụm từ ‘đảo Itogami’ thì lập tức, cậu đã lâm vào trầm tư.
Ngồi trên toa ăn và chuẩn bị pha trà, thiếu nữ dường như chợt nhớ ra điều gì đó mà quay lại nói với Ye Jian: “Mặc dù có thể là ngươi chưa từng nghe qua tên của ta, thế nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, ta vẫn giới thiệu cho ngươi biết. Ta là Minamiya Natsuki, rất nhiều người thường gọi ta là [ Kūgeki no Majo ]. Mặc dù ta rất không thích danh hiệu bất tường này, thế nhưng có lẽ ngươi từng nghe qua nó.”
“Ah? Minamiya Natsuki...”
“Hử ~?”
Nhướng mày, thiếu nữ ngừng việc pha trà và quay người lại nhìn về hướng của Ye Jian. Tiếng kinh hô vừa rồi của cậu đã khiến cho cô cảm thấy nghi kị.
“Ngươi từng nghe qua tên của ta?”
“Chuyện đó... Cũng gần gần như vậy! Tôi có nghe được một vài tin đồn về Kūgeki no Majo.”
Nhìn thấy đôi mắt màu lam thủy tinh của Natsuki đã nhìn chằm chằm vào mình, Ye Jian biết được là cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu. Nếu như nói dối vào lúc này, có lẽ sẽ đưa tới rắc rối không cần thiết, cho nên cậu quyết định nói thật, chỉ cần không nói hớ là được rồi.
“Vậy sao? Ta còn tưởng rằng mi sẽ giảo hoạt hơn một chút. Bất quá, có lẽ nói thật cũng là một cách hay để thể hiện sự gian xảo của ngươi. Đã từng nghe nói tới tên của ta, vậy tức là mi không phải là ma tộc tới từ thế giới khác. Thông tin này hơi khiến cho ta thất vọng.” Miệng thì nói là thất vọng, thế nhưng từ vẻ mặt của Natsuki thì lại có thể thấy được rằng cô khá thỏa mãn về thái độ của Ye Jian.
Quay lại với bộ trà cụ, Natsuki tiếp tục công việc pha trà của mình. Dường như đối với việc pha trà, Natsuki cảm thấy rằng đây là một công việc đòi hỏi sự tập trung sâu sắc, vì thế cô không tiếp tục truy hỏi Ye Jian nữa mà tập trung hoàn thành công việc pha trà của bản thân.
Chẳng mất bao lâu, trà đã pha xong. Natsuki hài lòng với tách trà của mình. Cô ngồi bên ghế và thưởng thức nó, đồng thời quay lại nói với Ye Jian: “Năm phút đã hết. Dựa theo trình tự ta vừa nói, khai đi! Thẳng thắn một chút và chớ bày trò nói dối, đỡ cho mi khỏi phải thụ hình.”
“Híc! Tại sao tôi có cảm giác rằng cô đang coi tôi như phạm nhân? Là ảo giác sao?”
“Không! Là tình huống thật! Bất kỳ ma tộc nào, chỉ cần tự tiện xông vào đảo Itogami mà không đăng ký, vậy thì thấp nhất cũng phải bị kết án là tội phạm có hành vi bất chính. Xâm nhập phi pháp ở thành phố này tương đương với tội vượt biên!”
Tuyên án một cách thẳng thừng với Ye Jian, Natsuki ngồi đó và hoàn thành nốt giai đoạn bonus của việc pha trà mà cô tự ý thêm vào. Nhìn cách pha trà của Natsuki, Ye Jian thật sự không hiểu được là trà tại sao lại được pha trộn chung với rượu đỏ. Đây là một kiểu cocktail mới sao?
“Nếu đã có thời gian để chú ý những thứ như cách pha trà của ta, vậy thì tốt hơn hết là ngươi nên cung khai cho rõ ràng đi. Nếu ngươi cho rằng ta trông rất hiền lành mà nói dối ta, vậy thì ngươi sẽ phải hối hận.”
“Khục! Có thể thấy được!”
“Hả?”
“Không có gì! Được rồi, tôi thẳng thắn! Điều tiên là họ tên, tạm thời là Ye Jian (Diệp Kiện).”
“Chờ một chút!” Đột nhiên, Natsuki quát lên và ngăn cản Ye Jian nói tiếp, vẻ mặt của cô có chút quái dị, “Ye Jian? Cái tên đó vừa nghe qua là biết tên của con trai, ngươi coi ta là đứa ngốc đúng không? Nếu vậy thì xem ra ngươi đã có giác ngộ rồi?”
Nói đến đây, đôi tròng mắt tựa vai viên lam thủy tinh của cô chợt bắn ra những tia sáng nguy hiểm. Rất hiển nhiên là lúc này, Natsuki đã cảm thấy có chút không thích.
“Ê, nè! Cô nói năng cho đàng hoàng, tôi không giống đàn ông ở chỗ ————” Tiếng nói bỗng nhiên im bặt, sau đó, tiếng rống tựa như sấm nổ của Ye Jian bắt đầu vang dội khắp căn phòng. Cậu tức bể phổi mà mắng: “Mẹ kiếp! Suýt chút nữa là quên mất rồi! Là một người có văn hóa, cô có biết việc tự tiện xem một người đàn ông như con gái là chuyện bất lịch sự tới mức nào không? Ông đây là nam nhân 100%, não của cô chứa tri thức hay là chứa bùn ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được? Cô thay áo cho tôi xong mà còn không biết tôi là nam hay là nữ sao? Là cô bị mù hay là giá trị quan của hòn đảo này có vấn đề? Cô thật sự không phân biệt được?”
Gần nửa tháng bị giam trong ma sào của Al-chan và bị bắt phải mặc một đống đồ con gái với kiểu tóc cũng là của con gái, sự tức giận tích trữ trong lòng của Ye Jian vốn đã rất cao, giờ tới đây lại vẫn bị Natsuki đối xử như vậy, Ye Jian hoàn toàn nổi đóa.
“...” Không biết nguyên nhân tại sao, đối với tiếng rống tựa như sấm của Ye Jian, Natsuki chẳng hề phản bác. Lúc này, sau khi nhận được lời giải thích của Ye Jian, vẻ quái dị hiện lên trên mặt của Natsuki trở nên càng lúc càng rõ ràng. Strauss