Chương 1205: Lột Xác! Thôn Phệ!

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã sớm bao phủ trong bóng tối vô tận.

Trong thế giới tràn đầy ác ý, dường như có thể thấy được vô số văn minh và xã hội lâu đời đã từng nhạt nhòa ở trong bóng tối, lại dường như nghe được tiếng gầm rú bi thảm và bất cam của bậc anh linh vọng đến từ nơi luyện ngục.

Tựa như đèn kéo quân, mọi thứ dần hiện lên trong đầu của Itsuka Ken. Cậu thật sự đã ‘nhìn’ thấy rồi.

Cậu thấy được cuộc đời bắt đầu từ khi sinh ra cho tới tận ngày hôm nay của rồng ba đầu. Cậu thấy được sứ mạng của nó, mục đích của nó, quá khứ của nó, trách nhiệm của nó, giá trị của nó.

Dùng phế tích của những nền văn minh đã bị mình chính tay phá hủy, cùng với số linh hồn và thi thể đã bị mình tự tay giết chết, để xây nên ngọn tháp cao nhất của chí ác. Và người đã chinh phục ngọn tháp của chí ác rồi đứng trên đỉnh của nó vào lúc này, chỉ có một người, đó là Itsuka Ken. Nơi đây, là ngọn tháp cao nhất mà ác đã xây nên, nhưng đồng thời, đó cũng là đỉnh núi cao nhất của [ Thiện ] và [ Chánh Nghĩa ]. Nó chính là giới hạn mà người anh hùng đã đạt tới sau khi băng qua được vực thẳm của [ Ác ].

Quan sát những cảnh sắc bi thương, phẫn nộ, tuyệt vọng, đen tối, đớn đau, lạnh lẽo, tàn khốc chất đầy nơi đáy vực sâu kia; Giờ khắc này, lòng cao hơn trời.

Tâm cảnh và linh hồn đang thăng hoa, nhưng đồng thời vào lúc này, thân thể và bản nguyên cũng đang dần tiến hành một lần lột xác trọng đại chưa từng có.

Máu thịt, xương cốt, kinh mạch, tế bào, tủy não, gien... Tất cả tổ chức có trên cơ thể đều đang tiến hành lặp đi lặp lại chu trình của hủy diệt cùng tái sinh. Chúng cứ liên tục tách rời – trùng tổ – lại tách rời – lại trùng tổ –...

Tất cả Gift cũng đang sụp đổ và dần cấu trúc lại. Tất cả các Gift mà Itsuka Ken có như [ Không Gian ], [ Bất Tử ], [ Tinh Lọc ], [ Thời Gian ], [ Balance Breaker ], v... V... Đều dần phân rã ra và bắt đầu tham gia vào quá trình trùng tổ của cơ thể.

Sự biến đổi vẫn không dừng lại ở mức độ đó. Theo thời gian trôi qua, mức độ lột xác của Itsuka Ken càng lúc càng trở nên tỉ mỉ hơn. Dần dà, đến cuối cùng, cả thân thể lẫn linh hồn, cả công pháp lẫn bản nguyên, tất cả mọi thứ của cậu cũng đều phân rã và dần chuyển sang một loại trạng thái kỳ lạ khác.

Thân thể biến thành một viên kết tinh màu ngọc lưu ly xanh biếc. Lúc này, Itsuka Ken nhìn tựa như là một bức tượng điêu khắc được vị thần nghệ thuật chí cao nào đó dùng tất cả tâm huyết suốt đời của mình để điêu khắc nên. Nếu như không biết giới tính thật của cậu, vậy thì lúc này, nếu có ai nhìn thấy ‘bức tượng’ kết tinh màu ngọc lưu ly do cậu biến thành, phỏng chừng là người đó sẽ nghĩ rằng ‘đây là công chúa lưu ly thần thánh và băng khiết nhất, với vẻ đẹp khuynh thế vô trần khiến người ta say mê’.

Lột xác đã chuyển sang giai đoạn mới. Không ai nhìn thấy quá trình lột xác này, cũng không ai biết được rằng sự lột xác này diễn ra theo cách nào, thế nhưng có thể biết được là nó có ý nghĩa phi phàm đối với Itsuka Ken.

Công pháp mới – công pháp [ Phệ Linh ], thứ được tạo ra từ một tia bản chất của đại thần ‘virus’, sau khi được Itsuka Ken hối đoái, nó nhanh chóng xâm nhập vào linh hồn và huyết mạch của cậu để thế chỗ cho công pháp cũ là [ Blacklight Virus • Kai ]. Ngay khi quá trình lột xác bắt đầu thì nó cũng đã bắt đầu vận chuyển và phân rã tất cả mọi thứ của cậu để biến cậu thành trạng thái hiện tại. Lúc này, việc phân rã đã hoàn tất. Kế đó chính là trùng tổ.

Đầu tiên là trái tim. Trái tim của Itsuka Ken vốn đã biến mất cùng tất cả các bộ phận khác thì nay, dưới ảnh hưởng của [ Phệ Linh ], đã nhanh chóng tái tạo lại với một hình thái mới hoàn mỹ hơn trước đó tới hằng trăm vạn lần.

Sau đó, trái tim vừa được tái tạo lại đó bắt đầu đập mạnh. Nhịp đập vang lên một cách đều đặn, và rồi, một dòng máu có màu kim tinh, dưới nhịp đập đều đặn của quả tim vừa được cấu trúc lại, bắt đầu tuôn ra khỏi van tim và bắt đầu truyền khắp cơ thể

Dòng máu màu kim tinh, dưới sự thúc đẩy của trái tim mới, nhanh chóng lan khắp cơ thể và cấu trúc nên một hệ thống ‘nội vũ trụ’ mới hoàn mỹ hơn hệ thống ‘nội vũ trụ’ cũ gấp trăm vạn lần. Kinh mạch, xương cốt, tế bào, gien, v... V..., tất cả chúng đều nhanh chóng tái sinh dưới một hình thái hoàn toàn mới, sau đó chúng cũng nhanh chóng gia nhập vào việc tái cấu trúc lại hệ thống cơ thể của Itsuka Ken.

Việc tái cấu trúc lại cơ thể vẫn cứ tiếp tục, mãi cho tới khi, đến một thời điểm nhất định, việc tái cấu trúc đã hoàn thành, một lỗ đen bỗng nhiên hình thành và tuôn ra sức hút như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ.

Đối mặt với sức hút kinh khủng đó, thứ đầu tiên bị nuốt mất đó chính là [ Ác Nguyên ] đến từ Bái Hỏa Giáo. Với sức hút điên cuồng của bản thân, lỗ đen hầu như không tốn một chút sức nào đã đem toàn bộ ác lý tối cao thuộc Thiện Ác Nhị Nguyên Luận nuốt vào trong kết tinh có màu ngọc lưu ly xanh biếc.

Kết tinh màu ngọc lưu ly xanh biếc, ngay khi vừa hút được [ Ác Nguyên ] vào xong thì ngay lập tức bắt đầu hấp thu [ Ác Nguyên ] một cách trọng vẹn ở mọi mặt. Tế bào hấp thu, xương cốt hấp thu, kinh mạch hấp thu, thậm chí gien hấp thu, và cả linh hồn cũng hấp thu lấy [ Ác Nguyên ].

Bản nguyên của [ Ác ], sau khi bị hút vào trong lỗ đen sinh ra từ kết tinh có màu ngọc lưu ly xanh biếc thì đã nhanh chóng bị tồn tại gọi là ‘Itsuka Ken’ dung hợp. Nếu như còn tiếp tục như thế này nữa, vậy thì có lẽ sau khi mọi chuyện hoàn tất, Itsuka Ken sẽ có được một thân thể, bản nguyên, linh hồn, thần cách, v... V... Đạt tới mức ba chữ số có bản chất của [ Ác ] xuyên suốt từ trong ra ngoài, điều này hoàn toàn tương tự với trạng thái của Azi • Dahaka trước kia.

Nếu tiếp tục thế này nữa thì có lẽ sẽ là vậy đi?

Thế nhưng đúng vào lúc này, một nguồn sức mạnh cực kỳ tinh khiết của [ Ánh Sáng ] chợt phun trào ra từ nơi căn nguyên sâu nhất và nhanh chóng gia nhập vào quá trình dung hợp.

Sức mạnh của [ Ánh Sáng ] tinh khiết, trong suốt và vô cấu. Nó là một loại sức mạnh hoàn toàn ngược lại với bản chất [ Ác ] mà trước đó [ Phệ Linh ] đang hấp thu. Hai thứ sức mạnh vốn phải là thiên địch tuyệt đối của nhau thì nay, dưới năng lực cắn nuốt tuyệt đối của [ Phệ Linh ], chúng chỉ điên cuồng mà tuôn vào trong kết tinh màu ngọc lưu ly xanh biếc mà không có lấy một tia xung đột.

Dường như, so với việc chiến đấu cùng kẻ thù trời sinh của bản thân thì việc tiến vào trong lỗ đen được tạo ra từ kết tinh ngọc lưu ly và chiếm lấy càng nhiều địa vị thì càng thể hiện được ý nghĩ tồn tại của chúng.

Thế nhưng chỉ thế là hết rồi sao?

Không! Còn nữa! Chỉ chưa đầy một lát sau, một nguồn sức mạnh chói mắt khác với thuộc tính chí dương chí cương lại tiếp tục bùng lên và gia nhập vào quá trình dung hợp.

Đó là bản nguyên [ Sấm Sé với tính chất chí dương, chí cương, chí bá, chí cường.

Dường như muốn thể hiện rằng mình cũng có tư cách để tham gia vào cuộc tranh đoạt này, nó dùng tư thái điên cuồng nhất để dung nhập vào kết tinh đang tỏa ra sức hút tựa như vĩnh viễn không bao giờ thấy đáy và nhanh chóng hòa vào đó.

Đều là những nguồn sức mạnh bản nguyên có tính chất chí thuần, thế nhưng khi ba loại bản nguyên của [ Lôi ], [ Quang ], cùng [ Ác ] cùng tham gia vào việc dung hợp với kết tinh màu ngọc lưu ly, hiện tượng xảy ra lại không phải là xung đột kịch liệt mà lại là sự bình thản khó mà tin được. Không có bài xích, không có va chạm, chỉ có sự đầu nhập dũng mãnh nhất như đang muốn so xem rằng ai nhanh hơn, ai chiếm được càng nhiều vị trí trong kết tinh màu lưu ly xanh biếc.

Là ba nguồn sức mạnh có nguồn gốc khác biệt nhau, thậm chí một trong số đó còn là sức mạnh thuộc về một hệ thống thần thoại hoàn toàn khác so với hai thứ còn lại: [ Sấm Sé tới từ thần thoại Hy Lạp, còn [ Ánh Sáng ] và [ Ác • Hủy Diệ thì lại tới từ Bái Hỏa Giáo.

Khởi nguyên bất đồng, thế lý khác lạ, nhân quả trái ngược, bản chất bài xích nhau. Ba nguồn sức mạnh vốn không bao giờ có thể ở cùng nhau một cách bình yên, thế nhưng hôm nay, dưới sự tham lam tưởng chừng như vô cùng tận của kết tinh màu ngọc lưu ly, tất cả chúng đều được bao dung hoàn toàn và bị thu hút lại, rồi hoàn toàn dung nhập vào trong kết tinh màu ngọc lưu ly xanh biếc.

Nó, là thứ tham lam nhất của trời đất. Nó, muốn có được tất cả bản nguyên của thế gian này. Nó, bao quát tất thảy căn nguyên lý lẽ của vũ trụ. Nó —— bao hàm toàn bộ bản nguyên của trời đất không chừa lại thứ gì.

Nếu vậy, chỉ có ba loại bổn nguyên, liệu có thể thỏa mãn được sự tham lam của nó không?

Dĩ nhiên là không!

Lúc này, lại một nguồn sức mạnh khác bị dẫn dắt ra. Sức mạnh màu trắng noãn, vốn đã im lặng rất lâu và vẫn luôn nấp trong bóng tối ngoài rìa của nơi tối căn nguyên, hiện giờ đã không hề cố kỵ mà giải phóng ra năng lực tinh lọc có thể tẩy sạch tất thảy của mình.

Nó đã chờ cơ hội này quá lâu rồi. Dường như từ tận nơi sâu thăm ngoài rìa của nơi tối căn nguyên cũng có thể nghe được tiếng hét không cam lòng xen lẫn sự vui sướng cực độ của nó.

Nó thật sự đã chờ quá lâu rồi. Từ bao nhiêu lâu trước, nó đã chờ đợi cơ hội để có thể được hoàn toàn hòa mình vào căn nguyên và tiến hóa bản thân, thế nhưng hiềm vì tình huống không cho, nó đã không thể hoàn toàn hòa vào đó mà chỉ có thể luôn đứng chờ ngoài rìa của căn nguyên sâu thẳm.

Hiện giờ, thời khắc tiến hóa và cùng quy về một mối đã tới rồi. Không việc gì phải chờ đợi nữa! Tung tăng như là chim sẻ mà hòa nhập vào lưu ly thân, từ giờ khắc này trở đi, nó đã không còn là lục bình không rễ. Đã tới thời điểm nó bước lên sân khấu mà tỏa ra ánh hào quang độc nhất vô nhị của mình rồi.

Khoan! Chờ một chút! Tại sao vẫn còn nữa!?

Từ trong nơi sâu thẳm nhất của căn nguyên, một luồng hào quang chất phác màu đồng cổ chợt hiện lên. Từ bi, nhưng lại mênh mông cuồn cuộn. Đây là sức mạnh tới từ bản nguyên của [ Phậ.

Thế nhưng, chẳng phải là thứ sức mạnh này đã sớm bị xóa bỏ từ rất lâu trước đó rồi sao? Tại sao lúc này lại tuôn ra từ nơi sâu thẳm của căn nguyên?

Không biết nguyên do, thế nhưng, không sao hết! Không cần quan tâm! Việc duy nhất cần được quan tâm vào lúc này cũng chỉ có cắn nuốt, cắn nuốt, lại cắn nuốt.

Dường như nhai trọng cả quả táo rồi nuốt chửng, bản nguyên của [ Phậ cũng đã bị kết tinh màu ngọc lưu ly hoàn toàn hấp thu và hòa vào thân mình.

Quả nhiên, vẫn còn nữa sao? Bản nguyên có màu phấn hồng tựa như anh đào? Chưa từng thấy! Thế nhưng không cần để ý, chỉ cần tiếp tục nuốt vào là được rồi.

Đã chẳng còn hơi sức đi để ý, và cũng chẳng cần phải để ý. Mặc dù sau sự xuất hiện của bản nguyên có màu phấn hồng thì lại có một luồng sáng mạnh hơn tựa như là hằng tinh nhô ra, thế nhưng, vẫn không cần để ý. Bất luận là sức mạnh ra sao, bất kể bản chất của nó là như thế nào, bất luận là trước đó nó có ích hay không, chỉ cần tới, vậy thì đừng hòng trốn.

Áo nghĩa và ma uy chí cường của [ Phệ Linh ] —— Thôn Tẫn Thiên Địa, vào giờ khắc này đã hoàn toàn thể hiện ra sự bá đạo tới mức không gì sánh được của nó. Là công pháp được tạo ra dựa trên cơ sở là bản chất của đại thần virus, nó tuyệt đối có tư cách để được xưng là công pháp bá đạo nhất trong chư thiên vạn giới này.

Cắn nuốt! Cắn nuốt! Cắn nuốt! Cắn nuốt! Cắn nuốt! Cắn nuốt! ..

Nơi này là không gian không thuộc về bất cứ khu vực cổng ngoài nào của Khu Vườn Nhỏ, ngọn thánh hỏa vĩnh hằng bất diệt chính là biểu tượng đặc thù nhất của nơi đây.

Các kiến trúc mang đầy phong cách tôn giáo, ở nơi này đâu đâu cũng có thể thấy được. Trang nghiêm và túc mục, nhưng lại được an trí bằng ánh quang huy có màu trắng tinh khiết và màu vàng ấm ám tựa như ánh ban mai, điều này khiến cho cảnh sắc ở nơi đây trở nên an lành hiếm thấy.

Giờ khắc này, trong một căn phòng của Thánh Điện, tiên nữ với bộ quần áo trắng như tuyết và khí chất không dính khói bụi trần gian chợt ngẩng đầu lên và nhìn về phương xa. Dù dung nhan tuyệt mỹ đã được che bởi một lớp diện sa, thế nhưng từ ánh mắt của cô thì vẫn có thể thấy được sự ngạc nhiên hiếm có. Vốn là tiên nữ thần thánh tới không thể xâm phạm, thế nhưng giờ phút này bởi vì ngạc nhiên mà khiến cô phảng phất như đã đọa phàm trần.

“Ô ~~? Tại sao tia liên hệ đó lại bị gãy mất vậy?” ..

Băng tuyết thét gào, vạn vật đều mờ nhạt trong rét lạnh, nơi này là vùng đất mà yêu ma quỷ quái hoành hành.

Trong một không gian cao cao tại thượng nào đó, một tòa cung điện vàng lấp lóa ngự trị ở nơi trung tâm, khí thế tuyên cổ bất động của nó cho người ta biết rằng chúa tể của nơi đây là một kẻ thống trị có uy quyền tuyệt đối.

Ở bên ngoài, cung điện trông hơi có phần tương tự với những cung điện vào thời Trung Cổ, thế nhưng, sau khi tiến vào bên trong, cảnh sắc đập vào trong mắt lại không phải là khung cảnh vàng son lộng lẫy tới chói mắt, nó chỉ đơn thuần là một khung cảnh với sự cân bằng tuyệt đối giữa lộng lẫy và giản dị, giữa ưu nhã và tôn quý, giữa quyền uy và bình phàm.

Chúa tể của nơi này là kẻ sở hữu quyền lực tuyệt đối, sự hiện hữu của nàng là sự kiêng dè của tuyệt đại đa số thần ma.

Người duy nhất có được danh hiệu là [ Queen ] (nữ hoàng),cô chính là chủ nhân của nơi đây.

Loli tuyệt sắc mặc áo lông, đồng thời cũng là nữ hoàng tuyệt đối, hiện đang ngồi ở trên Hoàng Kim Vương Tọa của mình. Lúc này, sắc mặt của cô đã trở nên vô cùng nghiêm túc, đôi lông mày của cô khẽ nhíu lại và đôi mắt khẽ bắn ra những tia sáng tựa như ánh sáng của những vì sao. Nhìn về phương xa, đôi mắt dường như đã thấm nhuần cả hư không của cô trở nên sắc bén dị thường.

“Rốt cuộc là ai? Mà lại có thể phá hỏng hạt giống của ta?” ..

Biển sao hạo miểu bao la bát ngát tưởng chừng như không có giới hạn, nơi đây là không gian vô thượng nằm tại tầng thứ ba Nhận Lợi Thiên.

Ở nơi này, tồn tại vô số những long phật thần ma chí thượng chỉ có mặt trong các truyền thuyết. Đây là vùng đất của những cường giả mạnh nhất. Chỉ có những cường giả đã đạt tới lĩnh vực [ Toàn Năng ] thì mới có tư cách để có thể đặt chân tới nơi đây.

Lúc này, trong một căn phòng không quá hoa lệ, một thiếu nữ mặc một bộ kimono truyền thống đang ngồi trò chuyện cùng với một người khác, trên tay bà còn cầm một chiếc quạt giấy đặc trưng.

Mái tóc màu bạc xinh đẹp và chói mắt tựa như ánh mặt trời màu trắng, vóc người quân xứng nhưng lồi lõm khiến tiên phật cũng phải trầm mê, gương mặt tinh xảo đến tuyệt luân, đồng thời khí chất cũng mỹ lệ, đậm đà, và thần thánh tới vô cùng. Đây là một nữ nhân chẳng khác gì một ly thánh tửu đã được lên men qua vô vàn năm tháng, có thể khiến cho nam nhân phải say ngất ngây.

Đang nói chuyện, đột nhiên nữ nhân tóc bạc đứng lên. Đôi tinh mâu khẽ trừng và lóe lên nét nghi hoặc, bà lẩm bẩm: “... Chuyện gì xảy ra? Tại sao cảm ứng của mình với nó...” ..

Đen tối, đây là thế giới mà người ta chỉ có thể dùng một từ duy nhất để hình dung, đó chính là đen tối.

Ma diễm màu đỏ thẫm tựa như vĩnh viễn sẽ không dập tắt, bầu không khí tôn giáo đen tối khiến cho người ta ớn lạnh đến tận tim gan. Thế nhưng nơi đây lại tồn tại một Thánh Điện đầy tôn quý.

Trên vương tọa đặt sâu trong Thánh Điện, một bóng người màu đỏ ngòm chợt đứng lên.

Đây là một người như thế nào? Xinh đẹp đến tuyệt luân, quyến rũ đến ma mị. Có lẽ chỉ dựa vào khí chất và hơi thở, bóng người này cũng có thể khiến cho cả thiên sứ cũng phải cam tâm tình nguyện mà đắm mình vào vực thẳm vì nàng.

Trên mặt đã mang theo một chiếc diện ma màu đen che đậy dung nhan khuynh thế, điều này khiến cho dáng vẻ của đối phương trở nên mông lung không rõ. Chỉ là dù mông lung không rõ, thế nhưng dưới sự phụ trợ của khí chất vừa yêu diễm vừa phủ mị, bóng người màu đỏ vẫn trở nên ma mị tới điên cuồng.

Khí chất uy nghiêm đến không thể soi mói, đây là một vị nữ hoàng chân chính có lẽ còn vượt xa Alter.

“... Đã biến mất rồi sao? Là chuyện tốt do con ả lẳng lơ kia đã làm?” ..

Tây Phương Thánh Vực —— nơi an tường, từ bi với Phật Âm không ngừng du dương.

Trôi nổi ngự trị ở nơi cao nhất của bảo điện, một tiếng phật âm mênh mông cuồn cuộn và uy viễn chợt vang lên và lan ra khắp Phật Giới.

“Vô vọng, họa bưng. Phân loạn, giáng xuống.” ..

Nơi đây là một cung điện tràn đầy uy nghiêm ngự trị ở nơi trung tâm nhất của đỉnh Olympus, vùng đất cấm địa mà chỉ có chủ thần mới có thể được phép bước vào.

Sâu trong thâm cung, đang tấu vang lên những âm thanh dâm đãng cực lớn, nhưng chúng lại không bao giờ có thể vang ra tới bên ngoài.

Thế nhưng bỗng nhiên, âm thanh thô bạo bất chợt ngừng lại, rồi sau đó, một tiếng hừ lạnh tựa như sấm rền chợt vang vọng khắp cung điện.

“Hừ! Tiểu quỷ chết tiệt! Lại phá hủy được ám nguyền của ta! Xem như mi gặp may!” ..

Trong không gian mờ tối của dị thời không, một con loli tuyệt sắc đang chán đến chết mà chờ đợi ở bên ngoài kết giới màu phấn hồng.

Mái tóc màu anh đào khẽ bay múa, Al-chan đang buồn chán mà chờ đợi Itsuka Ken. Thế nhưng rồi đột nhiên, cô bỗng trừng lớn hai mắt và cất tiếng nỉ non, trên mặt cô tràn đầy sự bất khả tư nghị.

“Tại... Tại sao vậy? Rõ ràng chỉ vừa mới kết hợp, tại sao bây giờ lại biến mất?” Strauss