“... Cmn! Ngươi dừng tay cho ta! Ngươi điên rồi sao, cái con nhóc này?!” Vừa cố gắng né tránh những cú đấm của loli Tề Thiên, Itsuka Ken vừa quay về phía cô nhóc mà hét lớn.
Nắm đấm nho nhỏ của loli Tề Thiên cứ liên tục nện xuống khiến Itsuka Ken phải liều mạng mà né tránh. Nếu như đây mà là nắm đấm của một con loli bình thường, Itsuka Ken tuyệt đối sẽ không để ý mà sẽ ôm đối phương vào trong ngực để trêu chọc, thế nhưng với con loli tóc vàng này thì không được.
Nói giỡn! Người ta đường đường là Tề Thiên Đại Thánh, người đã ba lần đại náo Thiên Cung khiến cho cả Đạo Giáo và Phật Giáo đều không thể nào ngồi yên được mà phải tìm cách để xúm lại mà đánh hội đồng. Một quyền đánh ra có thể đập nát cả một ngọn núi, một chân giẫm xuống là có thể khiến cho đất bằng dậy sóng, địa thế biến hình. Nếu như bị một quyền như thế đánh trúng cái đầu, coi như là Itsuka Ken có Gift [ Bất Tử ] dùng để khôi phục thì cũng đau tới phải chết.
Itsuka Ken thật sự không có hứng thú để thử xem cái cảm giác khi cái đầu bị đập nát như trái dưa hấu là như thế nào đâu.
Bất quá, bị đuổi đánh mãi cũng không phải là chuyện tốt. Đường đường là ma vương đại nhân mà bị một con nhóc dùng nắm đấm để truy sát và phải chạy trối chết như thế, nhất là khi năng lực tấn công của đối phương đã bị suy yếu, không đúng, là hạn chế nghiêm trọng tới nước này, tiếp tục như thế nữa thì mặt mũi của cậu để đâu chứ?
Quyết định kết thúc cuộc truy đuổi vô nghĩa này, Itsuka Ken nhắm chuẩn cơ hội. Tranh thủ lúc con loli kia lộ ra sơ hở, cậu trực tiếp thò tay chụp lấy đôi tay mảnh khảnh của loli Tề Thiên một cái và bẻ quặt nó về phía sau.
“Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi...!”
Dường như đã hoàn toàn bất chấp tất cả, hoặc nên nói là đã chẳng còn gì để mất, loli Tề Thiên hoàn toàn không để tâm việc mình đã bị đối phương bắt lại. Cô nhóc chỉ liên tục khóc lớn hô to và giãy giụa một cách kịch liệt.
Bất quá, sự giãy giụa của loli Tề Thiên là hoàn toàn vô ích. Sau khi bị Itsuka Ken tóm lấy, đôi tay của ma vương đại nhân dường như đã biến thành một gọng kềm và khóa chết đôi tay của cô nhóc lại. Cho dù cô bé có giãy giụa tới đâu đi nữa thì cũng không thể thoát được khỏi tay của Itsuka Ken.
Phát hiện ra là mình không thể giãy thoát được, cả người của loli Tề Thiên cũng bắt đầu uốn éo kịch liệt. Đôi chân thò ra từ chiếc váy ngắn màu đen của cô bé cũng bắt đầu đung đưa quầy quậy.
“Haaa? Còn dám giãy! Được! Ngươi giãy nữa cho ta xem!” Thấy loli Tề Thiên vẫn tiếp tục giãy giụa, Itsuka Ken nổi nóng. Cậu trực tiếp đè cô nhóc xuống và lấy chân kẹp chặt lấy cặp đùi ngọc nhỏ bé non mềm của loli Tề Thiên. Chẳng mấy chốc, toàn thân của loli Tề Thiên đều đã bị cố định.
Kế đó, Vì phòng ngừa cơ thể của loli Tề Thiên lại vặn vẹo lung tung, Itsuka Ken thậm chí còn hoàn toàn bẻ quặt tay của cô bé về phía sau và giật về hai bên, đồng thời, cậu cũng gồng tay và hoàn toàn ôm chặt lấy loli Tề Thiên vào trong ngực, không cho cô nhóc có cơ hội để giãy giụa nữa.
“Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! ————!!”
Cơ thể nhỏ dù vẫn còn cố gắng giãy giụa, thế nhưng lúc này thì loli Tề Thiên đã hoàn toàn không còn chút hi vọng nào trong việc thoát được khỏi tay của Itsuka Ken. Biết như thế, thế nhưng loli Tề Thiên vẫn không có ý định buông tha.
Cả người hơi bật ngửa về phía sau, sau đó, cô bé dùng cái đầu của mình mà chùy về phía Itsuka Ken.
“Bụp ——!!!”
“A... Ah ~~~!” Phun máu! Bị loli Tề Thiên tập kích bất chợt, Itsuka Ken không kịp né khiến cho cái đầu nhỏ của loli Tề Thiên hoàn toàn nện trúng vào lỗ mũi của cậu khiến cậu phun máu mũi. Itsuka Ken thật không ngờ con loli này lại có thể dã man tới như vậy, còn có thể dùng chiêu này?
Cái trán của con loli này thật đúng là cứng không thua gì khối sắt. Bị nó nện trúng một cái, Itsuka Ken thật sự thiếu tí nữa là đã choáng váng luôn. Chiêu này phỏng chừng cũng đã có được năm phần hỏa hầu của chiêu đầu chùy của con bán thú Bạch Trạch làm nghề giáo viên nào đó rồi.
Bất chấp việc bị cái trán của đối phương nện tới mức nổ đom đóm mắt, Itsuka Ken phẫn hận mà trừng mắt với loli Tề Thiên một cái. Bất quá, đối phương dường như chẳng thèm quan tâm việc cậu đang nghĩ gì mà tiếp tục thực hiện chiêu đầu chùy của mình.
Cái đầu nhỏ lại một lần nữa nện tới, thế nhưng Itsuka Ken sẽ không để cho mình lại trúng chiêu lần thứ hai. Dùng sức mà kéo loli qua một bên và lật người, sau đó, Itsuka Ken đem loli Tề Thiên đè ngược trên mặt đất, lưng hướng lên trên.
“Cái con bé này, chẳng lẽ ngươi thật sự điên rồi? Ngươi quên tình cảnh của mình rồi đúng không? Chẳng phải chỉ là một món vũ khí thôi sao? Ta đánh nát binh khí của ngươi mà ngươi đã nổi điên tới như vậy, nếu vậy lúc trước ngươi năm lần bảy lượt lừa gạt và muốn giết ta, có phải ta nên khiến cho ngươi nếm hết đau khổ và sỉ nhục trên thế gian rồi đem ngươi phanh thây xé xác hay không?”
Dường như bị tiếng mắng của Itsuka Ken làm cho bừng tỉnh, loli Tề Thiên trợn to đôi mắt yêu dị có màu vàng óng của mình và ngừng việc giãy giụa lại.
“Hơn nữa ngươi cũng đừng quên là tình cảnh hiện giờ của ngươi ra sao. Thật vô liêm sỉ! Coi như ngươi có là đời trước của Đại Thánh tỷ thì cũng không thể hung hăng càn quấy tới như vậy chứ? Nói cho ngươi biết là tốt nhất đừng có ép ta, bằng không ta sẽ cho ngươi biết cái gì mới là sỉ nhục. Muốn đánh Thiên Đình đúng không? Vậy ngươi nói nếu như ta trói cổ ngươi và lôi ngươi tới trước Thiên Đình, sau đó ngay trước mặt toàn bộ các thiên binh thiên tướng của Thiên Đình mà làm nhục ngươi, vậy thì kết quả sau đó sẽ ra sao? Để ta xem sau đó ngươi làm sao mà ngẩng mặt lên trời để tự xưng là Tề Thiên Đại Thánh nữa? Hừ!”
“Ngươi ————” Nghe được lời uy hiếp vô cùng ‘đáng sợ’ của Itsuka Ken, loli Tề Thiên lập tức giật nảy cả người mà tiếp tục giãy giụa một cách điên cuồng. Lúc này, sự phẫn hận của cô bé đã có thể sánh ngang với năm sông bốn biển, nếu biến thành vật thật thì hoàn toàn có thể đem Itsuka Ken dìm chết.
Đáng tiếc, cô bé làm không được việc như vậy.
“Khốn kiếp! Ngươi còn dám giãy giụa. Ngươi có tin là tới lúc đó, ta trực tiếp lột quần của ngươi ra và đét đít ngươi ngay trước mặt của bọn họ hay không?”
“Ngươi —— Ngươi —— Đồ ác nhân, ma quỷ ——————” Bị Itsuka Ken dọa sợ tới không dám giãy giụa, loli Tề Thiên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt với Itsuka Ken.
Đôi mắt kim tình yêu dị có màu vàng óng của cô bé nhìn trừng trừng về phía Itsuka Ken. Từ trong đôi mắt đó, Itsuka Ken có thể thấy được sự giận dữ và xấu hổ không thể nào che giấu được.
Lúc này, gương mặt của loli Tề Thiên đã trở nên đỏ bừng, thậm chí có thể nói là đỏ ké, không biết là do giận dữ hay là do xấu hổ mà như vậy.
Mặc dù tam quan hơi có phần bất chính và thần kinh hơi có chút không ổn định, thế nhưng loli Tề Thiên vẫn có được sự xấu hổ tối thiểu. Cái chuyện xấu hổ, thậm chí có thể nói là tủi nhục như thế, cô bé làm sao có thể chịu được?
Ở trước mặt kẻ thù không đội trời chung của mình mà bị một kẻ thù khác lột váy ra mà đét vào mông? Cái chuyện sỉ nhục như thế, đừng nói là loli Tề Thiên, mà cho dù có là bất cứ nữ thần nào đi nữa thì cũng không thể chịu đựng được. Nếu chuyện đó mà thật sự xảy ra, loli Tề Thiên tuyệt đối sẽ bước lên con đường diệt thế. Đem tất cả những người chứng kiến hoặc biết được điều này giết hết, sau đó đem cửu thiên thập địa đều đập tan. Chỉ có làm vậy thì cô mới có thể xóa bỏ được dấu vết của sự sỉ nhục này.
“Ara? Hóa ra ngươi cũng biết sợ sao? Ta còn tưởng ngươi thật sự là một kẻ không sợ trời, không sợ đất giống như trong truyền thuyết chứ? Hóa ra đường đường Tề Thiên Đại Thánh cũng biết mắc cỡ vì thân phận con gái của mình sao? Cũng có mặt yếu đuối của con gái? Ai nha! Tin động trời nha, hóa ra Tề Thiên Đại Thánh vẫn còn biết mình là một cô gái. Thật đúng là không ngờ được nha.”
“Ngươi —— Ta... Ta muốn giết ngươi ~~~!!!”
Dường như biết là ở khoản đấu khẩu mình không thể nào thắng được Itsuka Ken, loli Tề Thiên hoàn toàn từ bỏ việc nhiếc mắng. Cô bé chỉ hét lên một cách phẫn hận rồi lại tiếp tục dùng sức mà giãy giụa.
“Câm miệng cho ta! Cái con nhóc ngu đần này! Chỉ mới có chừng đó mà đã chịu không nổi, thảo nào mà lúc trước ngươi lại bị cái tên Thái Bạch Kim Tinh kia lừa đi làm bật mã ôn cho Thiên Đình. Toàn là do ngươi quá đần, quá ngây thơ. Đúng là đồ khỉ gió! Người ta nói đúng là không sai. Nếu như ngươi không ngốc như vậy thì cái tên thần côn đó có thể lừa được ngươi sao? Thiệt tình, so với Đại Thánh tỷ thì cái con nhóc nhà ngươi thật đúng là quá ngu, cái gì cũng kém!”
“Cái... Ngươi... Ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói là ta thua bản tôn!? Ngươi dám nói là ta thua cô ả nhát như chuột mà đi đầu hàng địch nhân đó? Ngươi dám nói là ta thua kém cô ta!!!???”
Dường như bị những lời của Itsuka Ken kích thích, loli Tề Thiên phẫn hận mà hét lớn. Sau đó, giống như nghĩ tới chuyện gì đó vô cùng buồn cười, loli Tề Thiên dùng giọng nói tràn đầy giễu cợt của mình để nói với Itsuka Ken: “Cô ta không bằng người ta thì có. May mắn mà người ta đã hoàn toàn tách ra khỏi cô ta, bằng không thì đó quả thật là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của Tề Thiên Đại Thánh. Chịu thua thì thôi, còn cam tâm tình nguyện gia nhập vào giáo phải của đám lừa trọc dối trá đó. Thậm chí vì vậy mà còn bỏ qua thù hận của các nghĩa huynh nghĩa muội, làm lơ sự tồn tại của những người khác. Đáng hận! Bản tôn ngu xuẩn!!!!”
Có lẽ là vì bị nói trúng chỗ đau, loli Tề Thiên càng nói thì càng tức giận, càng nói càng kích động, càng nói càng phẫn hận.
Đối với việc bản tôn của mình, tức là Đại Thánh tỷ, gia nhập vào Phật Môn mà bỏ qua các huynh đệ muội kết nghĩa khác, loli Tề Thiên thật sự không thể nào tha thứ được. Sự phẫn hận của loli Tề Thiên đối với việc này là không thể nào xóa bỏ, thậm chí nó đã biến thành một mối hận không đội trời chung.
Nghe được những điều mà loli Tề Thiên vừa nói, bộ óc của Itsuka Ken bắt đầu vận chuyển. Chỉ trong chớp mắt, một mưu kế đã nhanh chóng hình thành ở trong đầu của Itsuka Ken.
“Nghe có vẻ như là oán khí của ngươi về việc Đại Thánh tỷ đầu nhập Phật Môn rất là lớn nha. Nghe ngươi nói như vậy thì việc ngươi muốn đánh Thiên Đình cũng là vì muốn kéo bản tôn của mình là Đại Thánh tỷ xuống nước? Nếu vậy thì ta đoán là kế đó, sau khi rời khỏi nơi này và trở về được Khu Vườn Nhỏ, việc đầu tiên ngươi sẽ làm là tìm kiếm nghĩa huynh của mình là Ngưu Ma Vương, nghĩa đệ của mình là Giao Ma Vương, cùng với nghĩa muội là Bằng Ma Vương? Ta nói đúng không?”
“...!?”
Ngẩn người, loli Tề Thiên chợt ngẩn người. Điều mà Itsuka Ken vừa nói quả thật là kế hoạch tiếp đó của loli Tề Thiên, giờ đột nhiên bị Itsuka Ken nói thẳng ra như vậy, loli Tề Thiên chợt hơi có chút kinh nghi bất định mà nhìn về phía cậu. Bất tri bất giác, toàn bộ cảm xúc của cô bé đã trở nên lắng xuống.
Bất quá, cảm xúc còn chưa lắng xuống được bao lâu thì những điều Itsuka Ken nói tiếp đó lại khiến cho cô bé cảm thấy phẫn nộ.
“Ha ha! Con nhóc, cô không cảm thấy là mình quá ngây thơ sao? Với bộ dạng hiện giờ của ngươi, nếu như ngươi tới Khu Vườn Nhỏ để tìm bọn họ, người cho rằng các huynh đệ tỷ muội kết nghĩa của Đại Thánh tỷ sẽ tin ngươi là Tề Thiên sao? Hoặc nên nói là bọn họ chịu gặp mặt ngươi sao? Đừng có hòng! Bởi vì nói cho cùng thì ngươi cũng chỉ là phân thân của Đại Thánh tỷ mà thôi. Không đúng! Thậm chí ngay cả phân thân cũng là đang khen ngươi. Ngươi chỉ là phần linh cách yếu kém đã bị Đại Thánh tỷ đào thải. Ngươi cho rằng Ngưu Ma Vương và những người khác sẽ tin rằng ngươi là Tề Thiên Đại Thánh sao chứ? Về ngủ một giấc mà nằm mơ đi thôi, con bé khờ khạo!”
Sự phẫn nộ lại một lần nữa xông thẳng vào óc khiến loli Tề Thiên muốn gào thét và vùng vẫy, thế nhưng trước đó, Itsuka Ken đã nói tiếp.
“Đừng có vội mà nổi giận! Chịu khó mà dùng cái bộ óc ranh ma của cô để suy nghĩ đi, con nhóc. Nghĩ thử xem là lời của ta thật hay giả! Giả như sau khi cô trở về Khu Vườn Nhỏ và tìm thấy Giao Ma Vương, sau đó đem mọi chuyện nói rõ ràng, vậy thì liệu Kouryuu có chấp nhận cô không? Không! Ta có thể nói thẳng cho cô biết là không! Cái tên đó tuyệt đối sẽ không chấp nhận cô là nghĩa tỷ của mình đâu, con nhóc khờ khạo à. Bởi vì ở trong lòng của Kouryuu, nghĩa tỷ đại nhân mà ông ta ngưỡng mộ nhất chính là người đã vì cứu bọn họ mà dám một mình độc chiến với đạo giáo, sau đó vì để cho các huynh đệ muội tìm được đường sống mà bỏ qua lòng tự kiêu của mình khuất thân với Phật Môn. Nghĩa tỷ anh hùng dám vì huynh đệ mà bỏ qua bản thân đó mới là nghĩa tỷ mà Kouryuu thừa nhận, chứ không phải là con nhóc ngốc tối ngày chỉ biết kêu đánh kêu giết như cô.”
“Ngươi ————” Há miệng ra muốn phản bác, thế nhưng đột nhiên, loli Tề Thiên chợt phát hiện là mình không thể phản bác được. Tất cả những điều Itsuka Ken vừa nói, cô hoàn toàn không phản bác được một chút nào.
Loli Tề Thiên im lặng. Strauss