“Lian-nee...”
Sự xấu hổ không cần nói thành lời, Itsuka Ken hoàn toàn có thể cảm nhận được điều đó từ trong đôi mắt của giáo chủ Luo Hao.
Cái này cũng khó trách. Thật vất vả mới tìm được một người khác phái khiến mình thừa nhận, vậy mà người đó lại là một thiếu niên kém mình những hai trăm năm. Ừ thì với tính cách của giáo chủ Luo Hao, hai trăm năm cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cô không phải là người để tâm vào những chuyện vụn vặt như thế. Thế nhưng dầu sao thì trước đó, người khác phái mà cô thừa nhận lại là đứa em kết nghĩa của cô.
Phải kết hợp với người mà trước đó còn là em trai của mình, hơn nữa đây còn là thông báo tới từ một vị ‘trưởng bối’, Luo Hao dù có rộng rãi và khác thường tới mức nào đi nữa thì cô cũng vẫn là một cô gái, xấu hổ cũng là đương nhiên.
Là giáo chủ cao cao tại thượng của Ngũ Ngục Thánh Giáo (Ma Giáo),ngày thường, mỗi một lời ăn tiếng nói, mỗi một hành vi cử chỉ của Luo Hao cũng đều chiếm đầy sự uy nghiêm, một sự uy nghiêm khắt khe tới mức mà ai cũng phải sợ hãi cô. Người khác chỉ nói sai một câu, ngay lập tức sẽ phải nhận lấy sự trừng phạt nghiêm khắc nhất của cô, sự nghiêm khắc có thể xem là tàn bạo.
Bất quá, có lẽ là do trùng hợp, có lẽ là do vận mệnh chỉ đường, cô, Luo Cuilian đã vô tình gặp được một người không kính sợ cô. Hắn không nịnh nọt, cũng không quan tâm tới mặt mũi của cô. Đã vậy, đối phương còn có thực lực khiến cho cô cảm thấy có thể dung túng cho thái độ này của đối phương.
Mạnh mẽ, điển trai, bá đạo, phách lối, lại vừa có được sự dịu dàng mà Luo Cuilian khó lòng bỏ qua.
Cô không phải là hoa si, cũng không phải là một cô gái ngây thơ chưa hiểu sự đời. Thế nhưng có lẽ là do ma xui quỷ khiến, tất cả mọi chuyện diễn ra lại khiến cho đối phương có cơ hội để đi vào trong lòng của cô.
Ân cứu mạng năm lần bảy lượt của đối phương cũng chỉ là một thanh chìa khóa để đi vào trong lòng cô mà thôi. Thế nhưng chừng đó cũng đã quá đủ.
Vốn cho rằng cả cuộc đời này, con tim của mình sẽ không thể rung động và lo sợ vì bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì, thế nhưng sau khi gặp được thiếu niên, con tim thiếu nữ của Luo Cuilian đã bị đánh thức một cách vô tình, sau đó lại bị đối phương xâm nhập một cách trắng trợn. Đây là mệnh?
Không biết! Luo Cuilian thật sự không biết. Cô không có kinh nghiệm về điều này, hơn nữa, cô cũng chưa bao giờ tin vào số mệnh, bởi vì nếu cô tin vào điều đó thì đã chẳng thể nào trở thành võ lâm bá chủ chỉ với tấm thân con gái, đồng thời sau đó cũng chẳng thể nào thành công thí thần để trở thành Campione.
Ẩn cư lại Lư Sơn và dấn thân vào đạo giáo. Mặc dù Luo Cuilian không có ý định xuất gia, thế nhưng những hành vi này của cô lại vô tình khóa kín phần thiếu nữ vốn yếu ớt của cô lại.
Ngay cả việc nấu cơm cũng đã là chuyện của mấy chục năm, thậm chí là gần một trăm năm trước. Nữ công gia chánh dù không quên lãng, thế nhưng đa số đều đã bị cô vứt xó từ rất lâu. Thậm chí ngay cả sở thích của cô là ca múa cũng đã dần trở thành một môn võ dùng để chiến đấu. Còn lại, cũng chỉ có việc đánh đàn là còn giữ được sự thuần túy mà thôi.
Luo Cuilian không phải là một thiếu nữ, cô là một ma vương. Thế nhưng khi cô là một thiếu nữ, vậy thì cô lại mềm mại hơn bất kỳ ai. Đây có thể nói là phần mềm mại duy nhất của giáo chủ Ma Giáo Luo Hao, phần mềm mại duy nhất trong lòng của một Ma Vương có lòng dạ cứng hơn cả sắt đá, một phần mềm mại mà Luo Hao thật sự khó lòng để lộ ra và cũng khó lòng bị tác động.
Với Itsuka Ken, nếu như không xảy ra vô số trùng hợp, có lẽ, cậu cũng không thể nào xâm nhập được vào trong lòng của Luo Hao.
Có lẽ, từ giờ, cô cũng có thể tin vào vận mệnh chỉ đỏ chăng? Bởi vì với thiếu niên, sự dung túng của cô hầu như đã đạt tới cực hạn. Thiếu niên thật sự quá hợp lòng cô.
Nếu đó là vận mệnh tơ hồng, vậy thì có vẻ như cô đã trốn không thoát. Không! Không phải là trốn không thoát, mà là cô cam tâm tình nguyện không muốn trốn. Mặc dù dấn thân vào đạo giáo, thế nhưng Luo Hao chưa bao giờ tin vào khái niệm ‘vung tuệ kiếm để trảm tình ti’.
Nếu tình là chân thật và tới từ đáy lòng, có cần phải trảm sao? Nếu như điều đó tới từ tận đáy lòng mà còn phải trảm, vậy thì đó có còn là bản thân không? Là một người duy ngã độc tôn, Luo Hao tôn thờ sự chân thật của bản thân hơn tất thảy. Cô sẽ không tùy ý mà có tình cảm với bất cứ ai, thế nhưng nếu có, cô cũng sẽ không từ chối, bởi vì việc từ chối chỉ là hành vi của kẻ yếu đuối. Một kẻ mà không dám nhìn thẳng vào cảm xúc chân thật trong lòng mình, không phải là kẻ yếu thì còn là gì?
Kẻ mạnh nhất là kẻ hiểu rõ bản thân mình hơn tất thảy. Đây là chân lý mà Luo Hao đã ngộ ra, và cũng là điều mà cô tôn thờ.
Cho nên với tình cảm của mình, Luo Hao không chối bỏ. Bất quá, không chối bỏ là một chuyện, còn việc có kềm chế được hay không thì lại là một việc khác. Lúc này, cô thật sự cảm thấy xấu hổ.
Nội tâm của cô, vẫn còn là một thiếu nữ thuần khiết không mang một chút tì vết nào; Tấm thân cô, vẫn còn là một xử nữ băng thanh ngọc khiết.
Luo Cuilian biết là thiếu niên đang nghĩ gì trong đầu, và cô cùng biết rằng việc đó vốn không tới từ bản ý của cậu, thế nhưng nó lại vô cùng cần thiết cho thiếu niên vào lúc này. Trước khi biến mất, vị thần linh mạnh mẽ đã ban Gift cho cô đã để lại một đoạn văn trong đầu của cô. Ngay khi ý thức của cô tỉnh lại, cô đã lập tức nhận được đoạn văn này.
Con tim vốn yên tĩnh của Luo Cuilian nhẹ rung, cô không biết phải nói gì và cư xử ra sao với thiếu niên vào lúc này cho đúng.
“Ta... Ta đã biết... Thần Vương Cronos của Hy Lạp đã đem... Đem tất cả chân tướng nói cho ta.”
Chưa bao giờ như vậy! Ở trong cuộc đời mình, Luo Cuilian thề rằng mình chưa bao giờ do dự, ngập ngừng và thiếu quyết đoán tới như vậy. Rất loạn, hiện giờ trong lòng cô thật sự rất loạn. Dũng khí của cô, dường như chúng đều chạy đi đâu mất rồi.
Nếu như người cần kết hợp với cô là những người khác, chẳng cần phải nói, cô hầu như sẽ giết đối phương mà không chút do dự. Sự trong sạch của cô là thứ có thể tùy ý đem ra trao cho người khác như vậy sao? Với một người hầu như không sợ bất cứ điều gì như cô, nếu như cô không nguyện ý thì sẽ không ai có thể bắt ép cô làm điều này.
Thế nhưng, thiếu niên trước mắt thì lại khác. Cô không thể truy sát cậu. Cô phải làm gì đây?
“Ôi chao? Đã... Đã biết? Vậy...” Hơi có chút giật mình, Itsuka Ken có chút lúng túng mà nói với Luo Cuilian.
Vai khẽ run lên, Luo Cuilian khẩn trương mà siết chặt nắm tay lại. Sau đó, cô dùng giọng nói mang đầy vẻ ngượng ngùng khác hẳn với tính cách thường ngày của cô: “Việc này... Chúng ta... Chúng ta sao có thể làm việc đó... Ta... Ta là tỷ của đệ. Mặc dù chỉ là trên danh nghĩa, thế nhưng, từ khi bắt đầu kết nghĩa, ta và đệ cũng đã là chị em khác họ. Hơn... Hơn nữa, ta còn là giáo chủ của thánh giáo, lại là đạo cô. Nếu-Nếu như ta và đệ làm ra chuyện bất luân như vậy, cả ta và đệ đều sẽ bị võ lâm chế nhạo.”
“Lian-nee...”
“Thế nhưng, đệ là người đàn ông duy nhất ta coi trọng. Giúp cho đệ trở thành bá vương tối cao trong trời đất là trách nhiệm cũng là nghĩa vụ của một người chị như ta. Ta chưa bao giờ chối bỏ trách nhiệm của mình. Cho nên, nếu như... Nếu như đệ chỉ có thể kết hợp với ta thì mới có đủ sức mạnh để tiêu diệt kẻ thù. Vậy ta... Chỉ là, nếu làm ra chuyện vô liêm sỉ, ruồng bỏ luân lý đạo đức tới như thế, thân này sẽ ————!?”
Còn đang ngập ngừng và nói huyên thuyên, Luo Cuilian bỗng nhiên rung lên và không thể nói được nữa. Bởi vì lúc này, đứa em trai mà cô thương yêu nhất đã ôm chặt cô vào trong lòng. Đôi tay rắn chắc tựa như sắt thép của cậu ôm chặt lấy cô khiến cô không tài nào cử động được nữa.
Không để cho Luo Cuilian nói thêm một câu nào nữa, bởi vì Itsuka Ken biết vào lúc này, mình đã không còn thời gian. Giả như, nếu Luo Cuilian thật sự phản đối việc kết hợp với bản thân, vậy thì phỏng chừng cậu còn có thể kiên nhẫn mà bỏ thời gian ra để thuyết phục Luo Cuilian. Thế nhưng bây giờ, người chị nuôi của cậu đã không trực tiếp ngỏ ý phản đối mà chỉ đang lưỡng lự, hơn nữa nguyên nhân lưỡng lự còn là vì vấn đề như là ‘tiếng của người đời’, vậy thì cậu không cần phải tốn thời gian làm gì.
Trực tiếp ôm lấy Luo Cuilian, sau đó, Itsuka Ken lập tức hôn lên môi của giai nhân khiến cho giai nhân mở to mắt. Cảm nhận được giai nhân trong ngực khẽ rung và muốn giãy giụa, thế nhưng cường độ giãy giụa không hề mạnh, Itsuka Ken biết là mình đã đoán đúng.
Một nụ hôn sâu kéo dài gần 3 phút khiến cho Luo Cuilian hoàn toàn mềm nhũn cả người. Sau ba phút, cả hai rời môi, và Luo Cuilian chỉ có thể nhũn ra như bùn mà tựa vào trong ngực của Itsuka Ken mà thở dồn dập. Cô nói: “Nghĩa... Nghĩa đệ... Đệ sao có thể...”
“Nếu chị muốn hỏi nguyên nhân tại sao tôi làm vậy, vậy thì câu trả lời rất đơn giản, đó là tôi thích chị! Tôi rất thích chị, Lian-nee.”
“Sao ~~!?”
Câu trả lời ngoài dự liệu khiến cho bộ óc của Luo Cuilian trở nên chết máy, cả người cô cứng ngắc, gương mặt cũng trở nên ngốc trệ.
“Ngay từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, thì tôi cũng đã rất thích chị. Không cần nói gì cả, hãy nghe đi! Nghe xem nhịp tim này có giống như đang nói dối hay không.”
Bịch bịch bịch! Tiếng tim đập mạnh mẽ nhưng đều đặn, cho thấy tâm thái của người nói chuyện. Ngước mặt lên nhìn, Luo Cuilian nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Itsuka Ken. Cô biết, cậu không nói dối.
“Là một ma vương, tôi chưa bao giờ để ý tới cách nói của người đời, cũng chưa bao giờ quan tâm đến luật lệ thế gian. Nếu như nó không mâu thuẫn với tôi, tôi sẽ tuân thủ chúng, vì tôi yêu thích trật tự. Thế nhưng, điều đó không có nghĩa rằng tôi phải tuân theo chúng. Ánh mắt của người đời chưa bao giờ là thứ gì đó đáng để quan tâm với tôi, cho nên, chị cũng đừng nói tới những thứ như luân thường đạo lý. Luân thường đạo lý chỉ là thứ được nhân loại nghĩ ra mà thôi, và chúng thay đổi qua từng thế hệ.”
“Hơn nữa, trước chưa nói tới việc tôi với chị chỉ là chị em kết nghĩa, coi như là chị em ruột thì vẫn có thể lấy được nhau, bởi vì chúng ta không phải là người thường, không cần quan tâm đến vấn đề như là cận huyết. Trong thần thoại Hy Lạp, chị-em thậm chí là mẫu-tử lấy nhau cũng rất bình thường. Bọn họ làm được thì tại sao chúng ta không làm được? Không có lý do gì để tôi cho rằng tôi và chị không bằng họ!”
“Còn nếu giả như, âm thanh và ánh mắt của người đời khiến cho chị khó chịu, vậy thì chỉ cần móc mắt, cắt lưỡi của chúng là được rồi. Trên đời này không có đúng-sai, chỉ có lập trường khác biệt. Đúng – sai chỉ là một thứ tương đối, cho nên xưa nay, cái đúng luôn thuộc về kẻ mạnh. Chúng ta là những kẻ mạnh nhất trong trời đất, cho nên cái đúng, thuộc về chúng ta. Đây chẳng phải chính là nguyên tắc làm việc của ‘vua’ sao? Vua, chính là kẻ đặt ra ‘luật’! Nguyên tắc của vua, đó chính là ‘pháp luật’!”
Nghe giọng nói phách lối và bá đạo tới tận cùng của Itsuka Ken, Luo Cuilian hơi mở miệng muốn phản đối, thế nhưng cô lại không biết nên phản đối như thế nào. Một phần vì chính cô cũng cảm thấy lời của cậu có lý, một phần vì cô đã quen với việc dung túng cho cậu, một phần vì cô cảm nhận được quyết tâm đối đầu với toàn thế giới của cậu vì cô.
Đang chìm trong suy nghĩ của mình về những lời mà Itsuka Ken vừa nói, bỗng nhiên, Luo Cuilian chợt cảm thấy hơi nóng phả vào bên tai, và tiếng của Itsuka Ken lại tiếp tục vang lên: “Thật xin lỗi, Lian-nee! Ngày hôm nay, chị thuộc về tôi. Tôi muốn làm tình với chị ở đây và ngay bây giờ, không phải chỉ vì truyền thừa mà còn là vì tôi yêu chị. Ai dám phản đối và dè bỉu tình yêu này của tôi, vậy thì hắn và toàn bộ những kẻ có liên quan tới hắn đều sẽ phải nhận sự trừng phạt thảm khốc nhất tới từ tôi. Tôi sẽ tru di cửu tộc của hắn. Còn nếu quốc gia nào dám chứa chấp kẻ phản đối, tôi sẽ khiến cho quốc gia đó biến mất không còn một chút vết tích.”
“Jian...”
“Hơn nữa, thời gian tôi ở lại thế giới này cũng chẳng còn được bao lâu. Sau khi giải quyết mọi chuyện ở thế giới này xong, tôi sẽ trở về ‘Thiên Giới’. Chẳng lẽ chị không muốn đi cùng với tôi và những người khác tới ‘Thiên Giới’ sao?”
“Thiên Giới?” Đột nhiên nghe được hai từ này, sự chú ý của Luo Cuilian lập tức bị thu hút, vẻ trách cứ trong mắt cô bỗng biến mất tăm.
“Đúng vậy, chính là ‘Thiên Giới’ trong truyền thuyết! Ở nơi đó, Tu La Thần Phật nhiều vô kể, yêu ma quỷ quái đi khắp nơi. Ở đó, có cường giả có thể đánh tan cả sao trời chỉ với một quyền, có thể san bằng hải dương chỉ với một ý nghĩ. Nếu tới đó, chị hoàn toàn có thể tiếp tục theo đuổi giấc mơ truy cầu võ đạo của mình, mà không cần phải chôn chân trong một ngôi nhà vì cả thế gian đã không còn địch thủ. Điều này không hấp dẫn với chị sao?”
“Võ toái hư không? Ở Thiên Giới tồn tại võ giả đã đạt tới cực cảnh của võ học như thế sao?” Nghe Itsuka Ken nói như thế, Luo Cuilian lập tức mở to mắt, trong lời nói của cô mơ hồ có chút kích động.
Trong bốn yếu tố lớn nhất ảnh hưởng tới tu hành là địa, lữ, pháp, tài; “Địa” luôn luôn xếp hạng đầu tiên. Tại sao nó luôn luôn xếp hạng đầu tiên? Bởi vì nó đã bao hàm cả ba yếu tố còn lại.
Là võ giả sống trong một thế giới phàm tục, nhìn xung quanh chẳng có lấy một người đi chung, môi trường sinh hoạt lại chẳng thể giúp ích được gì cho mình, việc muốn siêu thoát thật sự quá khó. Luo Cuilian sở dĩ chỉ sống ở trên núi, thanh tâm quả dục không màng thế sự, nói theo nghĩa nào đó thì đây cũng chỉ là một hành vi thỏa hiệp thôi. Vì nếu trong nơi phồn hoa, có thứ để cho cô có thể tiếp tục theo đuổi, thậm chí là thăng hoa cho sự nghiệp võ học của mình, vậy thì liệu cô có rời khỏi chốn phồn hoa đó để tới cái nơi ngoại trừ cô thì cũng chỉ có núi rừng chim muông làm bạn như thế không?
Ai thì Itsuka Ken không biết, thế nhưng với Luo Hao thì tuyệt đối sẽ không, cậu biết chắc là như thế. Cho nên, ngay khi nghe được giáo chủ Luo Hao nói như vậy, Itsuka Ken biết là mình đã thành công rồi.
Mặc dù ý của Itsuka Ken khi nói rằng ‘có cường giả có thể đánh tan cả sao trời chỉ với một quyền’ không phải chỉ đơn thuần là nói về võ học, thế nhưng cách hiểu của Luo Cuilian cũng không hề sai.
Ở cái nơi mà chư thiên thần phật cùng tụ hội, yêu ma đi đầy đất, ma vương loạn tinh không, số lượng anh kiệt trong thiên hạ thật sự nhiều không thể nào đếm hết. Ở cái nơi như thế, nếu nói rằng không có lấy một võ giả có thể đạt tới cấp độ phá toái hư không, Itsuka Ken tuyệt đối không tin.
Mặc dù cho tới tận thời điểm này thì cậu vẫn chưa gặp được một võ giả nào như thế, thế nhưng điều đó không có nghĩa là Khu Vườn Nhỏ không có. Cậu không gặp được chỉ là vì Khu Vườn Nhỏ quá lớn mà thôi. Dù sao thì diện tích của Khu Vườn Nhỏ lớn ngang với mặt trời, tức là vào khoảng 6 x 10¹², gấp 11.900 lần diện tích bề mặt trái đất. Mà nên nhớ rằng, diện tích bề mặt trái đất vẫn còn có ⅔ ~ ¾ là biển, từ đó cũng có thể thấy được là diện tích của Khu Vườn Nhỏ lớn tới mức nào.
“Lian-nee, chị cũng không muốn phải ở lại phàm giới thấp kém này một mình đúng không? Huống hồ, chẳng phải chị vẫn muốn truyền thụ võ học cho tôi sao? Nếu như tôi về Thiên Giới mà chị còn ở lại đây thì làm sao mà chỉ đạo võ học cho tôi được chứ?”
“Thiên Giới... Đệ... Nếu như vậy... Thôi được rồi! Đệ nói đúng. Nam tử hán, chí tại tứ phương. Ta cũng không thể ràng buộc đệ ở nơi phàm giới thấp kém này. Hơn nữa đệ nói cực phải, ta cũng muốn theo đuổi cảnh giới cao xa hơn của võ học, đồng thời là nghĩa tỷ của đệ, ta cũng phải tiếp thu lấy trách nhiệm ở bên cạnh để đốc xúc và cảnh kỳ. Việc tu luyện võ học của đệ cũng không thể bỏ dở. Nếu vậy thì có vẻ như ta đã không có lựa chọn. Xem ra Luo Cuilian này đành phải tới Thiên Giới để xông xáo một lần vậy.”
Nói tới đây, đôi mắt phượng của giáo chủ Luo Hao sáng lên và bắn ra những tia oai hùng và dũng mãnh. Bước chân vào Thiên Giới và đối mặt với những thách thức mới, rồi dùng chúng để tôi luyện võ học của bản thân, đây chẳng phải là điều mà Luo Cuilian này vẫn luôn khát cầu sao?
Đã bao lâu rồi, con tim này không sôi lên như vậy? Luo Cuilian chợt cảm thấy dường như là lúc này, mình lại trở về những ngày đầu tiên khi thần công sơ thành và bước chân vào chốn giang hồ tinh phong huyết vũ.
Nhìn thấy biểu hiện háo hức của Luo Cuilian, Itsuka Ken biết là mọi chuyện đã xong. Nghĩa tỷ ngạo kiều nhưng ‘không rành thế sự’ đã vào tròng. Lúc này, không hiểu tại sao khi nhìn Luo Cuilian, Itsuka Ken lại chợt cảm thấy là cô vô cùng đáng yêu. Đáng yêu tới không chịu được rồi!
Cúi đầu xuống và khẽ ngửi mùi thơm tươi mát xuất trần ở trên người của Luo Cuilian, Itsuka Ken hơi có chút nhịn không được mà muốn ôm cô chặt hơn.
Hít một hơi thật sâu để tận hưởng hương thơm thấm người ở trên người của Luo Cuilian, Itsuka Ken khẽ nở một nụ cười xấu xa rồi nói: “... Lian-nee, nếu như chị đã đồng ý đi cùng với tôi, vậy tức là chị cũng đáp ứng yêu cầu phải giao hoan của chúng ta rồi có đúng không?”
“~~~~?”
Nghe Itsuka Ken nói như vậy, cơ thể thơm ngát và non mềm của Luo Cuilian chợt run lên. Mặc dù trong lòng đã chấp nhận, thế nhưng bị Itsuka Ken nói thẳng ra như thế, Luo Cuilian vẫn cảm thấy rất là khó xử. Đối với một cô gái truyền thống mang trên mình tư tưởng bảo thủ của chế độ phong kiến như cô, việc trực tiếp đem chuyện phòng the ra nói trắng trợn như thế... Không! Không đúng! Đây là thách thức, mình sao có thể chịu thua như thế? Mình đường đường là võ lâm chí tôn, là vị vua chí cao của trời đất, có cái gì mà mình không thể làm. Nếu như rút lui vào lúc này, phỏng chừng sẽ bị xem thường và chế nhạo.
“Ta... Ta đương nhiên đáp... Ứng. Để cho ta chứng minh cho đệ thấy về, phách lực của Luo Cuilian này. Chỉ là... H... H thôi, làm sao có thể trói buộc ta. Nếu như người làm điều đó với ta là... Nghĩa đệ, vậy thì ta cũng quyết, quyết định. Chỉ là... Chỉ là mong đệ hãy thương tiếc ta... Ta vẫn là xử nữ, cho nên...”
“Ah... Ah!!! Nhịn không được rồi! Quá đáng yêu rồi! Xin lỗi, Lian-nee. Tôi nhịn không nổi. Không khách khí nữa, Idatakimasu!” Bị biểu lộ đầy moe của Luo Hao làm cho choáng váng cả mặt mày, Itsuka Ken không nhịn nổi nữa mà hóa thân thành sói và nhảy xổ vào giáo chủ Luo Hao.
Đáng thương giáo chủ Luo Hao ngây ngô còn chưa kịp nói xong thì đã bị đứa em biến thành ‘sắc lang’ bổ nhào và gặm lấy gặm để.
Chỉ trong chốc lát, cả ‘phòng’ đều là xuân. Strauss