“Coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong...!!!!!!!!”
Thánh đao cứu thế có màu trắng toát cứ rung lên không ngừng, sức mạnh có màu bạch kim cứ không ngừng tuôn ra từ trên thánh đao cho thấy rằng nó vẫn đang cố gắng giãy giụa.
Thế nhưng vô ích! Với sức mạnh của loli Tề Thiên, việc trấn áp một thanh đao thật sự là một việc quá dễ dàng. Mặc dù rằng sức mạnh của thánh đao không hề nhỏ yếu, bởi nó có thể chặt đôi cả sao trời, thế nhưng lúc này, khi phải so với một loli Tề Thiên đã hoàn toàn bị chọc giận, vậy thì nó thật sự quá nhỏ bé. Thần lực có màu vàng óng cứ liên tục bùng lên từ trên người của loli Tề Thiên tựa như sóng thần và đánh thẳng về phía Thánh Đao.
“Két... Ken két... Tạch tạch tạch tạch tạch tạch...!”
Chịu đựng sức ép tới từ loli Tề Thiên, trên thân của Thánh Đao đã dần bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt. Từ cả bốn phương tám hướng, sức mạnh của loli Tề Thiên cứ không ngừng ép về phía nó khiến nó không thể nào phát huy được sức mạnh của mình.
Tiếng rên rỉ phát ra từ bên trong Thánh Đao, một tiếng rên rỉ nhỏ bé tới mức không thể nghe thấy. Đây là tiếng rên rỉ trong vô thức của Strongest of Steel khi đã nhận ra được một sự thực là: Có lẽ ý thức của mình sẽ vĩnh viễn không thể nào tỉnh lại. Thần lực màu bạch kim không ngừng lấp lóa đầy vẻ leo lét, thân của thánh đao không ngừng lắc lư tựa như đã không thể bay được vững vàng nữa.
“Xúc phạm oai nghiêm của Tề Thiên, vậy thì đi tìm chết nha ————!!!!”
Giọng nói non nớt nhưng lại tràn đầy uy nghiêm của loli Tề Thiên lại vang lên, đây là tiếng hét tới từ bản chất [ Bướng Bỉnh ] đã cắm rễ sâu trong linh hồn của Tề Thiên Đại Thánh. Cô là kẻ can trường mà cả Phật Chủ của Phật Môn và Thiên Đế của Thiên Đình cũng không thể nào khiến cho cô thần phục.
Vào lúc này, Dữ Thiên Bình Tề Giả, đã đạt tới trạng thái mạnh mẽ nhất của mình, sức mạnh tỏa ra từ trên người cô bé thậm chí khiến cho không gian bắt đầu có dấu hiệu trở nên hỗn loạn.
Dường như biết rằng đại nạn của mình sắp tới, ánh sáng màu bạch kim tỏa ra từ Thánh Đao Cứu Thế bắt đầu lấp lóa, sau đó, thân của cây thánh đao đã bắt đầu rạn nứt chợt nhanh chóng phóng đại.
Trăm trượng! Ngàn trượng! Vạn trượng! Càng lúc càng lớn, chỉ trong tích tắc, kích thước của Thánh Đao Cứu Thế đã vượt qua cả giang hà, vượt qua cả tầng mây và che phủ toàn bộ đại địa bên dưới. Ý đồ của nó đã rất là rõ ràng, nó đang muốn chặt phá đại địa bên dưới để kéo tất cả mọi người trong U Thế cùng đồng quy vu tận.
“Chặc! Thật sự là muốn lấy mạng của bộ xương già này! [ Khởi nguyên cùng chung yên! Luân hồi cùng vô hạn! Sinh ra từ trong bóng đêm, ngươi là thanh đao hòa lẫn lấy trí tuệ tối cao của bóng tối! Uy nghiêm của ngươi là không thể xâm phạm. Sự thần thánh của ngươi không thể bị đè nén. Sự mạnh mẽ của ngươi là vô địch trên thế gian. Trảm thiên liệt địa! Nhật vẫn nguyệt hàng! Ngươi là kẻ mạnh nhất, cho nên, hãy cho thế nhân thấy sức mạnh tối cao của ngươi đi, hơi [ Hắc Nhận ] của sự hủy diệt! ].”
Thần chú uy nghiêm và hùng hồn được niệm lên từ trong miệng của Susano. Sức mạnh bùng lên và dồn hết vào trong [ Hắc Nhận ] mà không có chút nào giữ lại. Lần này, Susano đã thật sự hạ quyết tâm liều mạng.
Tuyệt chiêu đặc biệt vốn được ẩn giấu cũng đã bị ông dùng ra, tất cả thần lực ở trên người ông cũng đã được ông vận dụng, chỉ chừa lại một phần tối căn bản nhất để đề phòng nguyền rủa. Lúc trước, dựa vào một chiêu này, ông đã đã đánh bại được Cronos.
Nếu như lần đó ông đã có thể làm được một lần, vậy thì lúc này cũng có thể làm được lần thứ hai. Huống hồ gì lần này, việc [ Hắc Nhận ] bạo tẩu là do ông chủ động gây nên mà không phải là do trùng hợp giống như lần trước. Ông có đủ lý do để tự tin rằng mình có thể dùng nó cầm cự qua được chiêu thức liều mạng của Thánh Đao đang treo trên bầu trời.
Nhận được sự kích hoạt của Susano, uy lực thật sự của [ Hắc Nhận ] bắt đầu bùng lên. Chỉ trong khoảng khắc, nó đã trở nên to ngang với Thánh Đao màu bạch kim đang lơ lửng ở trên cao. Khí thế không gì sánh được của [ Hắc Nhận ] bắt đầu phun ra khắp bốn phương, và rất nhanh, thứ khí thế đó đã chạm vào khí thế hủy diệt của Thánh Đao màu trắng.
Khi khí thế của hai bên vừa chạm vào nhau thì cả hai thanh đao đều cùng rung lên. Chúng sinh ra sự cộng hưởng vì cảm nhận được đối phương, sau đó, dường như muốn tranh giành hơn thua với nhau, cả hai thanh đao đều cùng phát ra khí thế và sức mạnh lớn nhất của mình.
Hai nguồn sức mạnh khổng lồ có màu trắng-đen giao triều với nhau trên không trung, thần lực khổng lồ của [ Thép ] bắn khắp bốn phương khiến cho không gian cũng im ắng mà phát ra tiếng rên rỉ.
“Ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah...!!!!!!!!!! Chết! Chết!!! Đều chết đi!!!!!! Chỉ là những thứ sâu bọ ti tiện mà cũng dám khiêu khích ta!! Không thể tha thứ!!! Hỡi thanh gương thời gian đại biểu cho sáng tạo cùng hủy diệt!!!! Hãy cắn nuốt tất cả sức mạnh và thần cách của ta. Sau đó, hãy đem tất cả cừu địch dám khiêu chiến sự uy nghiêm của thần vương ở trước mắt nhấn vào trong vực sâu của sự điêu tàn!!!!!!”
Trong tiếng gầm thét điếc tai, sức mạnh của Cronos bắt đầu tuôn ra. Thần lực khổng lồ có màu tím sậm ùng ùng dũng mãnh mà đổ vào trong thanh kiếm có màu tím thần bí mà ông đang cầm. Thanh kiếm này là thanh kiếm đại diện cho vương quyền của Cronos và cũng đồng thời là đại diện cho sức mạnh thời gian mà ông sở hữu.
Dưới sự ảnh hưởng của nguyền rủa, Cronos đã làm ra hành vi mà vốn dĩ ông không bao giờ làm. Lấy toàn bộ thần cách và sức mạnh của bản thân làm cơ sở, lấy thanh gươm đại diện cho thời gian và vương quyền của bản thân làm cầu nối, ông đã hòa mình vào cây kiếm và biến thành một thanh thần khí có thuộc tính [ Hủy Diệ đáng sợ nhất. Uy lực của nó hoàn toàn không thua kém hai thanh binh khí đang giằng co với nhau ở trên bầu trời, và thậm chí nếu quan sát kỹ thì có thể thấy được rằng nó còn mạnh hơn cả hai thanh thần binh kia.
Ánh sáng màu tím bùng lên. Chỉ trong nháy mắt, thanh gươm thần màu tím cũng đã trở nên to lớn tới mức che khuất cả bầu trời, kích thước của nó thậm chí còn có phần lớn hơn một chút so với bất kỳ thanh đao nào trong số hai thanh đao đang giằng co với nhau.
Một cuộc chiến chưa bao giờ có. Đây là cuộc chiến bắt nguồn từ ba vị thần đáng sợ nhất trên thế giới hiện tại là người anh hùng thần thoại mạnh nhất trong thần thoại Nhật Bản, cựu thần vương có sức mạnh đáng sợ nhất của Hy Lạp cùng với chiến thần nổi tiếng nhất của Trung Quốc Huề Thiên Đồng Tề giả.
Sức mạnh bùng lên, cả ba thanh binh khí đồng thời hơi khựng lại một chút, sau đó, chúng dùng sức mạnh tuyệt đối mà mình có mà đánh về phía nhau tại cùng một điểm.
“——”
Đại diện cho sự hủy diệt, [ Hắc Nhận ]; Đại diện cho cắn nuốt, [ Thời Gian Kiếm ]; Đại diện cho phá hư, [ Thánh Đao Cứu Thế ]. Ba nguồn sức mạnh vĩ đại xuất hiện đồng thời va chạm cùng với nhau với khí thế hung bạo nhất mà mình có. Chỉ trong khoảng khắc, toàn bộ U Thế bỗng lâm vào trạng thái tĩnh mịch chưa từng có.
Bạch kim, đen như mực, tím đậm.
Hằng tinh và hằng tinh va chạm, tất cả sức mạnh đều bị rúc vào cùng một điểm. Thời gian dường như chậm lại, không gian cũng dường như đóng băng. Tất cả mọi thứ, dưới sự ảnh hưởng của vụ va chạm được tạo ra bởi ba thanh thần binh, đều trở nên cứng đờ; Tâm linh của tất cả những người đang có mặt trong chiến trường bỗng nhiên cùng thót lên một cái ngay khi ba thanh thần binh chạm vào nhau trên không trung.
Sau đó, một tia sáng le lói chợt phát ra từ nơi ba thanh thần binh chạm vào nhau. Một tia sáng vốn nhỏ bé tới không thể nhìn thấy, thế nhưng lúc này, dường như nó lại là trung tâm của vụ trụ. Nó thần thánh, uy nghiêm và vĩ đại tựa như nó chính là tia sáng đầu tiên của vũ trụ, hình thanh sau khi hỗn mang bị phá tan.
“Oanh ————!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, không, từ ‘kinh thiên’ đã không còn tư cách để hình dung vụ nổ này, bởi vì nó tựa như là vụ nổ [ Big Bang ] tạo ra vũ trụ trời đất. Sức ép không gì có thể sánh được tỏa ra bốn phía. Không gian tựa như một tờ giấy mỏng bị xé rách một cách dễ dàng, ngay cả với quy tắc đặc thù của U Thế thì uy lực này cũng là quá sức chịu đựng.
Bất quá, mặc dù như thế thì quy tắc của U Thế vẫn có hiệu quả nhất định, khi mà mặc dù không gian đã bị xé rách tơi tả tới mức có không ít vết rách đã đạt tới kích thước dài hơn một cây số, thế nhưng sức hút của những vết rách này lại không quá lớn, ít nhất là không quá lớn đối với những vị thần ba chữ số như là Itsuka Ken.
Dư âm của vụ nổ vẫn cứ không ngừng được giải phóng ra khắp bốn phương, mặt đất bị cày nát. Vùng đất vốn còn bằng phẳng trước đó thì nay đã bị thay thế bằng một thung lũng cực lớn có hình dạng gần giống như hố thiên thạch.
Ở một nơi cách trung tâm vụ nổ xa hơn ngàn dặm, Susano hơi chật vật mà lợi dụng sự tăng phúc đặc thù của U Giới để tạo ra kết giới phòng ngự. Lúc này, ông đang ở trong tình trạng suy yếu chưa từng có, nếu như không có kết giới phòng ngự thì phỏng chừng ông sẽ còn tiếp tục bị thổi bay.
Sắc mặt trở nên tái nhợt, Susano dùng ánh mắt còn chưa hết khiếp sợ để nhìn chòng chọc về cảnh tượng tựa như là tận thế ở phía xa xa.
May mắn là lúc này, chiến trường giữa ông và ba người khác cách nơi cách Campione giao chiến xa hơn cả ngàn dặm, cụ thể là còn xa hơn khoảng cách của ông hiện giờ với nơi xảy ra vụ nổ diệt thế. Đây phải nói là một việc cực kỳ may mắn, bởi vì với uy lực của vụ nổ này, ông có lý do để tin rằng tất cả những sinh vật không đạt tới cảnh giới ba chữ số, nếu như bị cuốn vào thì chỉ có một chữ ‘chết’ mà thôi.
“Ngự... Ngự lão...”
Đột nhiên, sau lưng của Susano chợt vang lên một giọng nói ngọt ngào khiến ông giật nảy cả mình.
Bị người khác tiếp cận mà không hề hay biết, Susano giật mình mà quay người lại, sau đó, ánh vào mắt ông là một thiếu nữ đẹp tới vô lý. Thành thục mà lại non nớt, mị hoặc mà lại thuần khiết, xinh đẹp tựa như thiên sứ, đáng yêu hơn cả ma nữ, hoàn mỹ còn hơn cả yêu tinh. Đã không còn từ ngữ gì có thể hình dung được mị lực của thiếu nữ vừa xuất hiện.
Người này, Susano quen biết, thế nhưng ông thật sự không tin được về sự thay đổi của đối phương. Chỉ mới có mấy tiếng đồng hồ không gặp, thế nhưng đối phương đã hoàn toàn thay đổi. Khác với hình tượng ấu nữ - loli mà ông quen biết trước đó, hiện giờ, thiếu nữ đã hoàn toàn là một cô gái thành thục tuyệt sắc với mái tóc vàng óng ả. Sức cuốn hút vốn ma mị trước đó, nay đã biến thành sức cuốn hút được đẩy lên tới hàng quy tắc, tựa như việc bị thiếu nữ cuốn hút cũng chỉ là một quy luật dĩ nhiên như 1 + 1 = 2.
“Khục... Khụ! Khụ! Chuyện này, thật đúng là...”
Ho khan một tiếng, Susano thật sự hơi có chút không tin được vào hình ảnh của Pandora lúc này. Cũng may mà ông vốn là một người có tâm trí thanh tịnh không bị cuốn hút quá nhiều bởi nữ sắc, đồng thời ông còn là một thần linh mạnh mẽ và có tâm trí cực kỳ kiên nghị, bằng không ông thật sự không tự tin về việc lúc này mình có bị Pandora mê tới choáng váng cả đầu óc hay không.
Lấy kinh nghiệm của Susano để phỏng đoán thì hiện giờ, mị lực của Pandora đã hoàn toàn thăng hoa tới cảnh giới chí cực, đủ để được gọi là ‘nhuận vật vô thanh’. Đây là một loại mị lực cao cấp tới mức dù Pandora không cố tình thì cô vẫn có thể khiến cho những thần linh ba chữ số cũng phải có thiện cảm với cô, cho dù đối phương vốn lòng mang ác ý thì cũng vậy.
Còn với thần linh từ bốn chữ số trở xuống thì nếu tâm trí của đối phương không đủ cứng cỏi, Pandora hoàn toàn có thể khiến cho đối phương đánh mất tâm trí của mình vì cô, dù cô chẳng cố tình.
“Ngự... Ngự lão, onii... Lord Samele-niichan... Anh ta không sao chứ?” Bước tới gần Susano, Pandora hỏi, giọng cô đầy vẻ lo lắng.
Nghe được cách xưng hô của Pandora với Itsuka Ken, Susano không nhịn được mà cảm thấy có chút quái dị. Mới mấy tiếng trước, Pandora còn hô đánh hô giết muốn tiêu diệt Itsuka Ken cho bằng được, vậy mà giờ cô lại gọi Itsuka Ken với giọng thân mật và tôn kính tới như vậy, thật đúng là...
Thôi! Mặc kệ! Ông cũng chả buồn quan tâm chuyện này. Chỉ cần kết quả không xấu là được rồi, việc còn lại là của đám trẻ, một lão già như ông để ý làm gì?
Thở dài một cách bất đắc dĩ, Susano thu hồi kết giới của mình và ngồi bệch xuống đất; Nhìn ông có vẻ như chẳng còn chút sức lực nào.
Cũng không trách được Susano trông mệt mỏi tới như vậy, dù sao trận chiến trước đó thật sự quá căng thẳng, trong khi đó thì ông vẫn đang trong tình trạng bị kềm chế bởi nguyền rủa. Có thể trụ được tới lúc này cũng đã là tốt lắm rồi, nếu tâm trí của ông không đủ cứng cỏi thì phỏng chừng ông đã gục ngã từ lâu.
Bất quá lúc này thì ông cũng đã sức cùng lực kiệt. Đầy vẻ mệt mỏi, Susano ngồi bệch dưới đất và nói với Pandora: “Chuyện này thì ta cũng không rõ ràng. Lúc ta bị thổi bay thì thằng nhóc kia vẫn còn ở đó.” Vừa nói, ông vừa chỉ về phía ‘tàn tích’ của vụ nổ ở đằng xa, “Nhưng ta thấy cô cũng không cần phải lo cho thằng nhóc đó làm gì, Pandora điện hạ. Lúc cả ba người bọn ta bận liều mạng với nhau thì chỉ có thằng nhóc đó là không ra tay. Phỏng chừng là lúc đó nó đã lấy lại tâm trí của mình và muốn đợi làm ngư ông thủ lợi. Thằng nhóc đó giảo hoạt lắm. Chẳng có việc gì đâu!”
Nghe Susano nói như vậy thì Pandora, người đã hoàn toàn khôi phục chân thân và sức mạnh vốn có của mình nhờ khế ước, lo lắng mà nhìn về phía trung tâm vụ nổ ở phía xa và kêu nhỏ: “Nii-chan ~~~~”
Ở nơi trung tâm xảy ra vụ nổ, tình hình của vụ nổ vẫn còn đang tiếp tục diễn biến. Ba nguồn năng lượng khác biệt vẫn cứ không ngừng giao thoa và xung đột với nhau tạo thành vô số những vụ nổ nhỏ cục bộ liên tiếp có tính phá hoại cực lớn.
Ở nơi này, bất cứ vật chất gì cũng không thể tồn tại, mọi loại năng lượng đều bị ba nguồn năng lượng có cấp bậc cao hơn hấp thu. Thời gian dường như cũng bị vặn vẹo (chủ yếu là do sức mạnh của Cronos và [ Hắc Nhận ]),không gian thì bị nghiền nát thành một tấm giẻ rách. Vào thời điểm này, nơi đây là một tuyệt vực gần như tuyệt đối đối với tất cả mọi tồn tại.
Nói là ‘gần như’ là bởi vì hiện giờ, trong vùng không gian có tính hủy diệt cực cao này, vẫn còn có hai bóng người đang hành động.
Màu đen và màu xích kim, loli Tề Thiên và Đọa Thiên Chúa Tể, không, lúc này thì đã trở lại là Itsuka Ken. Chẳng biết từ lúc nào thì cậu cũng đã lấy lại tâm trí của mình.
Thân thể rách mướp, cả hai người đều đang nhẫn nhịn lấy sự tàn phá của các nguồn năng lượng đang xung đột với nhau ở xung quanh.
“Lại là mi! Lại là mi! Đồ xấu xa bại hoại! Thứ đó là của ta! Đi chết đi!!!!!”
Trong cơn bão năng lượng, tiếng hét giận dữ của loli Tề Thiên vang lên. Mặc dù lúc này đang bị bọc trong cơn bão năng lượng, cả không gian và thời gian cũng đều bị quấy rầy, thế nhưng Itsuka Ken vẫn có thể nghe được tiếng của loli Tề Thiên, bất quá cậu làm lơ.
Lúc này, có thể nói rằng tình hình của cả hai đều rất không tốt. Về phía loli Tề Thiên thì hiện giờ, cả người của cô bé cũng đều đã lộ hết ra trong không khí, quần áo của cô bé đã sớm bị những cơn bão năng lượng xé nát. Làn da non nớt mềm mại trong trắng lộ hồng giờ đã trở nên vô cùng rách mướp, toàn bộ cơ thể của cô bé, đâu đâu cũng có thể thấy được những vết thương sâu tới tận xương.
Bị thương như vậy, thế nhưng loli Tề Thiên hoàn toàn không chú ý. Cô bé chỉ dùng đôi mắt rừng rực ánh lửa màu hỏ ngòm của mình để nhìn thiếu niên đang đối diện với cô ở xa xa, trong mắt cô bé tràn đầy sự phẫn hận.
Loli Tề Thiên còn trông tơi tả tới như vậy, thì khỏi phải nói cũng biết là Itsuka Ken đang như thế nào. Cậu cũng chẳng tốt đẹp hơn được bao nhiêu.
Chiến giáp đã bị vụ nổ làm cho nát bấy, thanh tam xoa kích mà cậu cầm cũng đã biến mất. Trên da cũng xuất hiện những vết trầy sước, tóc tai hơi rối, Itsuka Ken trông khá là chật vật.
Bất quá, giống với loli Tề Thiên, cậu không quan tâm gì mấy tới tình trạng hiện giờ của mình. Đôi mắt màu hổ phách hơi liếc quanh một chút, bỗng nhiên, ánh lửa màu chân hồng vẫn còn đang bốc cháy ở trong mắt cậu chợt rung lên vài cái.
Ở một vị trí cách cậu không xa, có một chùm sáng màu tím thần bí hơi yếu đang khẽ nhúc nhích.
Về phía loli Tề Thiên cũng vậy, ở đằng sau lưng cô bé cách cô bé không xa, cũng đang có hai chùm sáng màu đen và trắng đang lơ lửng và không ngừng chớp tắt.
Cắn răng! Hai chọn một, loli Tề Thiên quyết tâm bỏ qua chùm sáng màu tím mà lao về phía vị trí của hai chùm sáng màu trắng và đen.
Chùm sáng màu tím kia, cô bé chỉ có thể nhường lại cho thiếu niên. Dù rất không cam lòng, thế nhưng cô bé cũng chỉ có thể quyết định như vậy. Bất quá lúc này, cô bé cũng đã thầm hạ quyết tâm.
Lần này, bất luận như thế nào thì cô cũng sẽ không nương tay nữa. Nhất định phải đánh chết thiếu niên đó! Bằng mọi cách! Bởi vì dù không nói, thế nhưng ở trong lòng, cô bé cũng đã bắt đầu lo lắng về sự rắc rối của thiếu niên.
Cô bé có linh cảm rằng nếu như lần này, mình không thể đánh chết được thiếu niên, vậy thì sau này, mình sẽ không còn cơ hội để ra tay nữa. Strauss