“... Bản chất của tôi là bán tinh linh của mị tinh Anesi. Mặc dù là có linh cách là bán tinh linh, thế nhưng vì tính chất của mị tinh Anesi không nghiêng về chiến đấu nên sức chiến đấu của tôi vô cùng thấp, thấp hơn xa cả những linh cách có đẳng cấp kém xa mình. Chúa tể của chúng thần Hi Lạp, thần Zeus, bởi vì ưng ý năng lực mị hoặc chúng sinh của tôi nên đã mời tôi gia nhập vào hệ thống thần thoại của Hi Lạp.
Ngồi trên chiếc giường cũ kỹ, Pandora bi thống mà khóc nức nở, kể cho Itsuka Ken nghe về quá khứ của mình.
Là bán tinh linh nhưng không am hiểu chiến đấu, chỉ sở hữu một Gift đặc thù có thể mị hoặc chúng sinh, đây chính là ‘đời trước’ của Pandora, cũng là bản chất của cô — mị tinh Anesi.
Là một bán tinh linh, mặc dù không am hiểu chiến đấu, thế nhưng Pandora lại có trí tuệ vượt trội so với rất nhiều thần ma khác. Cô biết rằng ‘hồng nhan’ tức ‘họa thủy’, cho nên lúc trước, mặc dù đã có rất nhiều thần ma tới tỏ tình với cô, thế nhưng cô lại không đáp ứng bất cứ kẻ nào. Dùng mọi phương thức có thể, Pandora từ chối lời tỏ tình của rất nhiều thần linh nhằm tránh việc mình có thể sẽ rơi vào độc thủ của Ma Vương nào đó mà bản thân lại không hay biết.
Bất quá, Pandora cũng biết rằng với thực lực của bản thân, việc từ chối những lời tỏ tình cũng chỉ có thể xem như một biện pháp để kéo dài thời gian. Nếu như cô không thể tìm được thứ có thể bảo vệ cho bản thân thì không sớm thì muộn, ma vương cũng sẽ trực tiếp đánh tới cửa để biến cô thành vật sở hữu. Thần linh bình thường thì sẽ không làm thế, thế nhưng ma vương thì sẽ không chơi theo luật, chúng chắc chắn sẽ làm như thế nếu thấy cần.
Vì vậy, sau một quãng thời gian suy tính, Pandora hạ quyết tâm là phải gia nhập vào một hệ thống thần thoại nào đó cho bằng được, cho dù phải suy yếu linh cách của mình thì cô cũng không tiếc. Chỉ cần hệ thống thần thoại đó đủ mạnh để bảo vệ cho cô.
Không biết vì đâu, sau khi cô hạ quyết tâm này chưa được bao lâu thì chúng thần Hi Lạp đã biết được ý định này của cô, và vì thế chúa tể của chúng thần Hi Lạp là thần Zeus đã tìm tới và ngỏ lời mời với Pandora. Nhìn thấy vị thần vương già uy nghiêm đích thân tới tìm mình chỉ để ngỏ lời mời, sau một chút do dự thì Pandora đã đồng ý.
Chỉ là không ngờ, sau khi tiến vào hệ thống thần thoại của Hi Lạp chưa được bao lâu, cô mới phát hiện là mình đã tiến vào trong hang của một đám trộm. Lúc đầu thì còn tốt, bởi vì dù cô không am hiểu chiến đấu thì linh cách của cô vẫn là Bán Tinh Linh, vẫn còn có sức uy hiếp nhất định với những người khác. Thế nhưng, sau khi thần cách của cô bị thoái hóa thành ‘Pandora’ thì đại đa số chúng thần Hi Lạp mới lột chiếc mặt nạ giả tạo của mình xuống và bắt đầu ra tay với cô, ngay cả Zeus cũng không ngoại lệ.
Cảm nhận được nguy hiểm, Pandora đã lập tức tìm cách trốn khỏi đỉnh Olympus. Mượn sức của một vị thần khá lương thiện là Epimetheus, Pandora đã thiết lập kế hoạch chạy trốn.
Kế hoạch thành công, Pandora đã trốn thoát khỏi đỉnh Olympus, thế nhưng sau khi cô trốn thoát khỏi đỉnh Olympus chưa được bao lâu thì chúng thần Hi Lạp đã tìm thấy cô và bắt cô lại. Rất rõ ràng, cô xem thường mức độ giám thị (thèm thuồng) của chúng thần Hi Lạp đối với cô.
Thế nhưng phải nói rằng cô đã rất may mắn khi mà vào lúc đó, Canaria và một số người khác lại trùng hợp đi ngang qua và phát hiện ra tình huống cô bị đuổi bắt. Rất trượng nghĩa, Canaria và những người khác đã ra tay cứu cô và đưa cô về community của họ. Giả như nếu lúc đó, Canaria và những người khác không xuất hiện ở đó để cứu cô thì có lẽ cuộc đời cô đã trở nên bi thảm tới không thể tưởng tượng. Có lẽ cô sẽ phải trở thành nữ nô hoặc đồ chơi để cho đám nam thần của Hi Lạp mặc sức thỏa thích mà đùa giỡn.
Cũng chính vì lý do này mà cô vô cùng biết ơn Canaria và xem người phụ nữ trí tuệ nhưng thiện lương này là người nhà của mình.
Chuyện sau đó thì chẳng cần Pandora phải nói tiếp, Itsuka Ken hoàn toàn có thể hình dung được là chuyện gì đã xảy ra.
Sau đó hẳn là Pandora đã gia nhập vào Community của Canaria để tìm cách báo ơn. Với sự thống lĩnh và che chở của Canaria, rất hiển nhiên Pandora đã có được một cuộc sống hạnh phúc mà cô chưa bao giờ dám mơ tưởng tới. Cuộc sống hạnh phúc đó cứ kéo dài mãi, cho tới tận khi liên minh ma vương ra tay phá hủy toàn bộ Community dẫn đến community [ Arcadia ] bị đánh mất cả tên lẫn cờ xí của mình.
Community bị phá hủy, tất cả các thành viên đều bị li tán. Một số thì bị trục xuất khỏi Khu Vườn Nhỏ và phải lưu vong đến những khu vực hoang sơ khác cách xa Khu Vườn Nhỏ, một số thì bị bắt và bị xem là thương phẩm hoặc nô lệ.
“Những thế giới như thế này có một cách gọi, đó là [ Táng Thần ], tức là vùng đất dùng để mai táng chư thần. Khởi nguồn của chúng bắt đầu từ tận thời Viễn Cổ, khi mà các ma vương tối cổ bắt đầu bị đánh đuổi ra khỏi Khu Vườn Nhỏ. Khi đó, bởi vì muốn thiết lập trật tự nhất định cho Khu Vườn Nhỏ, đã có rất nhiều hệ thống thần thoại ra tay đánh đuổi các ma vương tối cổ ra khỏi vùng đất mà chư thần trú ngụ kia.”
“Là những kẻ cao ngạo và có sức mạnh chí thượng, các ma vương tối cổ đương nhiên không cam tâm bị đánh đuổi ra khỏi Khu Vườn Nhỏ. Thế nhưng dù cao ngạo, các ma vương tối cổ vẫn biết được là mình không thể nào đối chọi nổi với toàn bộ chúng thần đã đánh đuổi mình, vì thế họ chọn cách trả thù khác, đó là dùng những nguyền rủa ác độc nhất bao bọc lấy những thế giới có giao tiếp với Khu Vườn Nhỏ. Họ làm vậy là vì muốn mai táng tất cả những thần linh vô tình lưu lạc tới những thế giới này.”
Nghe lời kể của Pandora, Itsuka Ken phát hiện ra một điều khiến cậu giật mình. Cố nén những cơn cuồng phong đang cuộn trào trong lòng, Itsuka Ken cẩn thận hỏi: “‘Những thế giới này’? Ý của cô là có rất nhiều thế giới khác cũng bị như thế này? Số lượng thế giới được gọi là [ Táng Thần ] không chỉ có một cái?”
“Uh! Thế giới như vầy có rất nhiều, rất nhiều. Nếu xem thế giới Khu Vườn Nhỏ là trục trung tâm thì những thế giới có giao tiếp với nó đều là mục tiêu của các ma vương tối cổ bị trục xuất. Bất cứ thế giới nào, chỉ cần có dấu chân của những kẻ đó bước qua thì tai họa sẽ giáng xuống. Thế giới này xem như là nhẹ nhất, vì thần linh chỉ bị nguyền rủa. Có rất nhiều thế giới, thần linh còn bị xem như vật chăn nuôi, toàn thế giới đều là bãi chăn nuôi của ma vương. Thậm chí có thế giới càng bị thảm hơn khi thần linh phải tàn sát lẫn nhau, rồi bị biến thành quái vật để cho nhân loại khiêu chiến và chặt đầu để trở thành anh hùng...”
Nói ra sự thật tàn khốc về những vùng đất [ Táng Thần ], giọng của Pandora trở nên tràn đầy bi thương và phẫn nộ. Thế nhưng rất nhanh, sự phẫn nộ của cô lại bị thay thế bằng sự bất lực và tuyệt vọng. Mặc dù cô rất lo lắng cho bạn bè và các chiến hữu khác của mình, đồng thời cũng rất phẫn nộ với hành vi của các ma vương, thế nhưng cô có thể làm gì được chứ? Lúc này, cô thậm chí còn không thể bảo vệ được mình và sắp trở nên sa đọa.
“Ra là vậy! Thảo nào... Nói như vậy tức là các thành viên khác cũng bị trục xuất của [ Arcadia ] đều bị lưu lạc tới những vùng đất [ Táng Thần ] như thế này và bị giam cầm trong đó?”
Khẽ lắc đầu, Pandora nói: “Không biết! Có thể họ cũng giống như Canaria-sama, chỉ bị lưu lạc tới những thế giới bình thường. Mặc dù không rõ ràng, thế nhưng tôi vẫn luôn cầu nguyện là như thế, hi vọng họ không bị giống như tôi. Chỉ cần họ không bị giống như tôi, vậy thì họ có thể an tâm để chờ đến ngày Canaria- sama lại một lần nữa triệu tập họ trở về. Mọi người đều mong mỏi ngày được gặp lại nhau, và chắc chắn sẽ gặp lại, vì chúng tôi tin tưởng Canaria-sama.”
Nói xong, đôi mắt của Pandora dần trở nên ảm đạm. Đúng! Tất cả mọi người đều mong mỏi và tin tưởng rằng Canaria sẽ tới cứu và đưa mọi người trở về Khu Vườn Nhỏ. Thế nhưng cô đã không còn cơ hội rồi. Có lẽ, việc được gặp một ‘thành viên mới’ của gia đình trước khi chết là niềm hạnh phúc và cũng là ân huệ cuối cùng mà cô được nhận chăng?
“Được rồi! Nói chung là ta đã hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra. Nếu vậy thì tạm thời gạt chuyện đó qua một bên đi. Nhóc con, gọi ta một tiếng onii- sama nghe chơi xem nào!”
Đang chìm trong sự bi thống, Pandora đột nhiên nghe được tiếng nói đầy vẻ trêu chọc của Itsuka Ken. Giật mình mà ngẩng đầu lên, Pandora nhìn thấy Itsuka Ken lại nở nụ cười xấu xa mà cô đã thấy trước đó.
Đôi bàn tay nóng hổi của cậu lại một lần nữa áp vào hai bên má của Pandora khiến cho toàn thân của cô dường như cũng nóng lên và nhũn ra. Nở một nụ cười tà, Itsuka Ken thở nhẹ một hơi đầy nóng hổi vào lỗ tai của yêu tinh nhỏ.
“Cậu... Cậu...”
Bị hành vi của Itsuka Ken làm cho tức chết, Pandora oan ức mà trừng mắt với cậu, đôi mắt như muốn khóc lên. Rõ ràng mình cũng đã sắp... Đã sắp... Bị như vậy rồi, mà hắn còn làm cái việc như vậy. Cái tên này... Rốt cục nên mắng hắn là baka hay là bại hoại đây?
“Thật sự không chịu gọi sao? Đừng trách là ta không có nói trước nha. Nếu như cô có thể duyên dáng yêu kiều đáng yêu nũng nịu mà gọi ta một tiếng ‘onii- sama’ thì chưa biết chừng ta có thể cứu cô nha. Nguyền rủa trên người cô mặc dù đã ăn mòn toàn bộ thân thể và linh cách của cô, thế nhưng với ta thì vẫn còn có thể cứu được, chỉ cần cô không mất đi ý thức.”
Vốn đang tràn đầy tức giận, Pandora muốn lên tiếng mắng, thế nhưng đột nhiên, cô chợt hiểu là Itsuka Ken đang nói gì, vì thế cô ngớ người ra. Ngay sau đó, giống như muốn vạch trần ‘lời nói dối’ của Itsuka Ken, Pandora hét lớn: “———— Cậu... Cậu... Cậu nói là có thể... Không! Không thể nào! Tôi đã...”
“Đã bị ăn mòn? Không còn thuốc chữa? Dựa vào đâu mà cô cho rằng không thể, cô gái nhỏ? Được rồi, lấy linh hồn của ta để thề, ta có thể cứu cô. Chỉ cần cô làm được như vậy thì ta không chỉ có thể cứu cô, mà còn có thể giúp cô khôi phục lại bản chất bán tinh linh của mình. Đồng thời còn có thể giúp cô trở về Khu Vườn Nhỏ và đoàn tụ với Kuro Usagi và những người khác.”
Thu hồi biểu lộ xấu xa của mình, Itsuka Ken chỉ nở một nụ cười nhẹ đầy bình thản để nói với Pandora. Sau đó bốn mắt nhìn nhau và cả hai đều không nói một lời.
Một giây, hai giây, ba giây... Mãi tới khi kim giây của chiếc đồng hồ hoàn thành một vòng chu kỳ của mình thì Pandora mới lẩm bẩm khẽ nói: “Cậu... Thật sự có thể giải trừ nguyền rủa cho tôi sao?”
“Đương nhiên!”
“Thế nhưng tại sao... Chẳng phải trước đó, tôi đã đối xử rất phi lý và tệ bạc với cậu sao. Tại sao cậu còn giúp tôi sau những việc quá đáng đó?”
“Lúc đó cô xem ta là kẻ thù, làm như thế cũng không sai. Còn bây giờ, chúng ta là người nhà với nhau, ta cảm thấy mình có lý do để bao dung cho những hành vi ‘sai trái’ mà cô đã phạm. Vì chúng ta là ‘người nhà’!”
Lặng im, đôi mắt to tròn đầy mị hoặc của Pandora bỗng trở nên tràn ngập hơi nước. Câu nói bâng quơ nhẹ nhõm nhưng đầy dịu dàng của Itsuka Ken đã đâm trúng vào phần mềm mại nhất ở trong lòng của Pandora.
“Cho nên, ta cảm thấy việc cô gọi ta là ‘onii-sama’ cũng là bình thường nha. Sao? Giờ, đã chịu gọi hay chưa?”
“Nhưng... Nhưng... Nhưng mà... Khôn–Không được! Tôi không gọi! Không gọi đâu! Mắc cỡ chết đi được!” Gương mặt trở nên đỏ bừng, Pandora lắc đầu nguầy nguậy. Chỉ hơi tưởng tượng cảnh mình gọi Itsuka Ken là ‘onii-sama’ một chút, Pandora cảm thấy trên đầu của mình đã bắt đầu bốc lên hơi nước, mặt mũi đỏ bừng. Ô ~~ Xấu hổ chết đi được!
Đương nhiên là phải xấu hổ rồi. Bởi vì nếu dựa theo tuổi tác để tính thì cho dù là tổ tiên tám chín đời của Itsuka Ken phỏng chừng cũng phải gọi Pandora là bà cố tổ chứ? Giờ gọi một thiếu niên ‘chỉ mới có mười mấy tuổi’ như Itsuka Ken là ‘onii-sama’, nếu để ai biết được thì cô còn mặt mũi nào nữa để gặp mọi người nữa? Chắc chỉ có nước chui đầu xuống đất cho đỡ xấu hổ mất.
“Thật sự không gọi sao? Hầy ~~~ vậy thì hết cách rồi. Rõ ràng là người nhà với nhau, vậy mà cả một tiếng ‘onii-sama’ cũng không chịu gọi. Thật thất vọng, mình không thích có đứa em gái như thế.” Giả vờ thất vọng, Itsuka Ken lầm bầm.
“Cậu... Cậu...” Bị thẹn và tức tới đỏ cả mặt, Pandora run rẩy mà chỉ về phía Itsuka Ken nhưng chẳng biết phải nói gì.
“Nếu như cô mà không gọi là tôi đi đó nha? Haiz ~~ Thật quá thất vọng! Rõ ràng muốn ta hi sinh lớn như vậy để giải trừ nguyền rủa, vậy mà chỉ có một nguyện vọng nho nhỏ như vậy cũng không chịu đáp ứng ta. Thật thất vọng. A ~~~!?” (“Mịa nó, con hàng này thật vô sỉ!”)
Nhìn thấy Itsuka Ken thất vọng và thở dài, đồng thời nghe được tiếng ‘lẩm bẩm’ của cậu, Pandora chợt ngẩn người và cảm thấy chua xót. Đúng nha! Độ khó của việc giải trừ một nguyền rủa đã ăn sâu vào trong linh cách cao tới đâu, Pandora tinh tường hơn bất kỳ ai. Làm sao mà có thể giải trừ một nguyền rủa như thế mà không phải trả giá chứ?
Hơn nữa, lúc trước mình còn sỉ nhục và chửi bới cậu ta như vậy, còn âm thầm xếp đặt và thiết kế âm mưu để hãm hại cậu ta. Chừng đó việc, nếu đổi lại là người khác thì đừng có nói là ‘người nhà’ hay ‘bao dung’ gì, không nổi trận lôi đình mà mắng cô một tiếng ‘đáng đời’ thì đã là tốt lắm rồi chứ đừng nói là ‘cứu’.
Nhưng đối phương thì lại khác. Mặc dù là thành viên mới, ah không đúng, phải nói là lãnh tụ mới, thế nhưng đối với những hành vi trước đó của cô, đối phương không chỉ dung túng thứ tha mà còn chấp nhận trả giá để cứu cô, người như vậy chẳng lẽ không đáng để cô xem là người nhà sao? Chẳng lẽ còn không đáng để cô gọi một tiếng ‘onii-sama’ sao?
Có gì phải do dự? Có gì phải xấu hổ? So với việc đối phương đã làm thì một tiếng xưng hô đáng là gì?
“Onii...”
“Hử? Cô mới nói gì đúng không, Pandora?” Giả vờ như không nghe thấy, Itsuka Ken chỉ hơi liếc về phía Pandora và hỏi.
Cố gắng mở miệng và nói cho thật lớn tiếng, thế nhưng Pandora vẫn cảm thấy rất là khó khăn. Gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của ấu nữ thần trở nên đỏ bừng. Thật mắc cỡ! Quá mắc cỡ rồi! Mặc dù đã hạ quyết tâm, thế nhưng thật sự rất mắc cỡ nha!
Đỏ mặt và cúi đầu, cuối cùng thì cái miệng nhỏ của Pandora cũng khẽ mở: “Onii... Onii-chan...”
“Hả? Cái gì? Ồ! Gió lớn quá! Ta không có nghe rõ nha! Nói lớn lên xem!”
Biết rõ là cái tên bại hoại này đang cố tình trêu chọc, thế nhưng Pandora lại không nổi giận được. Một chút giận dữ cũng không trào lên nổi, Pandora cũng chỉ có thể cố nén cảm giác mắc cỡ lại để và kêu to lên. Âm thanh của cô dâng lên tới hơn mấy chục đề-xi-ben, to nhưng lại moe tới lạ thường.
“Onii-chan ~~.”
“Zítssss! Hà! Được! Rất không tệ! Rất không tệ! Giờ, gọi ‘onii-sama’ nghe xem!” Bị âm thanh đáng yêu và quá đỗi moe của Pandora làm cho sướng tới tê cả người, Itsuka Ken nhịn không được mà bắt đầu được voi đòi tiên.
“Tôi...” Sự ngượng ngùng dâng lên khiến Pandora muốn mở miệng từ chối ngay lập tức, thế nhưng sau khi nhìn gương mặt chỉ có thể dùng từ ‘hạnh phúc’ để hình dung của Itsuka Ken, Pandora dường như bị xúc động mà không thể nói gì được. Trong lòng cô dường như hơi nổi sóng.
Khẽ cắn cặp răng mèo đáng yêu của mình, lấy hết dũng khí và bỏ qua hết thảy ngượng ngùng, Pandora quyết định là lần này, mình sẽ hoàn toàn chiều ý vị ‘onii-sama’ xấu xa này.
“Onii—Onii-sama ~~~!”
“Ah ~~~! Không được! Không được! Quá đáng yêu rồi! Oa, ngọt tới thực chất bên trong luôn. Nếu vậy thì kế tiếp, ‘Onii-chan, cảm ơn!’ ”
Cảm ơn sao? Cho dù đối phương không yêu cầu thì mình cũng sẽ chủ động nói nha! Nếu vậy thì, không cần do dự!
“Uh! Cám ơn, onii-sama ~~~.”
“Ha ha! Tốt tốt, kế tiếp là —— ‘Em thích anh, onii-sama!’ ”
“Uh, thích ngài, onii...” Im bặt! Đang nói tới giữa chừng thì Pandora mới đột nhiên hiểu được là mình đang nói cái gì. Ngay lập tức, gương mặt của cô trở nên đỏ bừng, trong lòng cũng mắc cỡ tới không chịu nổi. Không... Không kịp suy nghĩ mà nói ra mất rồi. Thích... Thích cái gì...
“Hóa ra là vậy nha! Ta biết rồi! Hóa ra Pandora-chan cũng yêu thích nii-chan nha! Vậy thì tốt rồi, bởi vì ta cũng rất thích Pandora đó! Nếu vậy thì không cần phải lo lắng gì nữa. Đã hai bên đều thích nhau như vậy, có làm chuyện đó cũng không cần cảm thấy tội lỗi. Nếu vậy thì ta không khách khí nha, em gái của ta, Pandora-chan ~~~!”
“—— ôi chao? Ah... A... ~~~!?” Còn chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra thì cặp môi nhỏ đáng yêu của Pandora đã bị hôn lên. Trong mắt hiện lên vẻ bất khả tư nghị, Pandora chỉ còn biết trợn tròn đôi mắt đáng yêu đẫm nước của mình. Cái đầu nhỏ của cô trở nên trống rỗng. Strauss