Chương 1163: Lựa Chọn

“Pandora đại nhân, ngài... Ngài hãy đi cùng với chúng tôi đi! Dù sao hiện giờ chúng ta vẫn còn đang bị nguyền rủa kềm chế, cho dù có muốn tham gia vào cuộc chiến này thì cũng chẳng làm được gì. Hơn nữa theo lập trường thì cả hai bên đều là kẻ địch của chúng ta, cho dù không tham gia vào thì cũng không xem là trái đạo nghĩa...”

Nói tới đây, vị thần đang lên tiếng khuyên bảo Pandora hơi liếc về phía Itsuka Ken một chút. Khi thấy Itsuka Ken không có chút biểu lộ nào thì ông mở miệng, chuẩn bị tiếp tục khuyên bảo Pandora.

Bất quá vào lúc này, Pandora, với giọng nói thều thào mệt nhọc, chợt lên tiếng trước và ngắt lời vị thần kia. Cô nói với vẻ thất vọng và trách cứ: “Ngươi... Sao ngươi có thể nói như vậy... Cho dù hắn... Hắn là kẻ thù của chúng ta..., thế nhưng mới trước đó, hắn còn... Còn cứu các ngươi... Cho dù... Cho dù không muốn tham... Chiến, thế nhưng sao... Có thể giở trò... Ngư ông thủ lợi... Như vậy...”

Nghe Pandora nói như vậy, một số thần linh chợt có biểu hiện xấu hổ. Thế nhưng rất nhanh, bọn họ lại khôi phục thái độ trước đó và cố gắng khuyên nhủ Pandora.

“Ngài nói không sai! Thế nhưng chúng tôi đều biết rằng sở dĩ hắn chịu ra tay cứu giúp chúng tôi cũng là vì có sự cầu xin của ngài. Nếu như không có ngài, đời nào hắn chịu ra tay cứu giúp chúng tôi? Ma Vương như hắn làm sao có lòng tốt như vậy? Hơn nữa lúc trước, thiếu chút nữa hắn còn giết Milrod. Hắn cũng nguy hiểm không kém gì Tề Thiên Đại Thánh, nếu ở lại đây, ai biết được là sau khi hai bên chiến đấu với nhau xong, chúng ta có bị nguy hiểm hay không?”

“Ngươi...”

Nghe vị thần này nói như vậy, Pandora chuẩn bị mở miệng phản bác, thế nhưng đột nhiên, Itsuka Ken chợt lấy tay che cái miệng nhỏ của cô lại không cho cô lên tiếng. Sau đó, cậu dùng ánh mắt hung ác để trừng về phía những vị thần đang có ý muốn đánh trống lui quân.

“Xéo đi! Nếu các ngươi đã không muốn ở lại đây để chiến đấu, vậy thì lập tức cút khỏi mắt ta ngay. Còn Pandora; Nếu Pandora đã không muốn đi, vậy thì cô ta sẽ ở lại đây với ta. Hiện giờ ta đếm tới ba, sau ba tiếng, nếu như các ngươi còn chưa biến mất, vậy thì ta sẽ ném các ngươi cho con loli kia. Lúc đó sống hay chết là chuyện của chính các ngươi. Bây giờ, lập tức cút ngay!”

“Ngươi —— Đồ ác ma! Ngươi...”

“Một!”

Thấy Itsuka Ken thật sự bắt đầu đếm, những thần linh có ý định rút lui lập tức biến sắc. Họ biết là lần này Itsuka Ken không hề nói đùa, cho nên không chút chần chừ, tất cả đều chật vật mà bỏ chạy như những tên đào binh.

Nhìn thấy như vậy, khóe mắt của Pandora lập tức tuôn ra những giọt nước mắt tuyệt vọng. Pandora là người thông minh, cô biết tình thế lúc này là như thế nào. Cô thực sự muốn nhắc nhở tất cả bọn họ rằng vào thời điểm này, nếu như bọn họ không có sự che chở của Itsuka Ken, vậy thì kết quả của bọn họ ————

“Không —— ah ah ah ah ah...!!!!!!!!!!” uy en c ] Trong những giọt nước mắt tuyệt vọng của Pandora, cũng như là trong sự chứng kiến của tất cả mọi người, ngay khi những thần linh có ý định bỏ trốn vừa chạy ra phía xa bên ngoài chiến trường thì, trên bầu trời, bỗng nhiên xuất hiện một con rồng phương đông cực lớn có màu vàng kim.

Không cho tất cả những thần linh đang bỏ trốn có bất cứ cơ hội phản kháng nào, thậm chí là cơ hội phản ứng cũng không có, con rồng vàng khổng lồ chỉ vừa ló đầu ra khỏi tầng mây thì nó lập tức há mồm táp tới. Chỉ một giây, thậm chí là nửa giây cũng chưa tới, hơn mười thần linh đang bỏ trốn đều đã bị con rồng vàng khổng lồ cắn nát và nuốt vào bụng.

“Ô ô ô ô ô ~~~~.”

Nhìn thấy cảnh này, Pandora khóc. Yêu tinh nhỏ khóc rất thương tâm. Những người kia mặc dù vẫn còn chưa thể xem như là bạn bè của cô, thế nhưng cũng có thể xem như là người ủng hộ trung thành của cô. Bởi vì sự tùy hứng của cô, họ mới tới đây, cho nên lúc này họ mới gặp phải kết cục như thế.

Nếu như không phải vì sự rủ rê của cô, bọn họ tuyệt đối sẽ không tới đây vào lúc này, vậy thì họ cũng sẽ không chết thảm như thế. Pandora tự trách trong đau xót. Cô cảm thấy mình mới là chủ mưu trong cái chết của những vị thần kia.

Dường như hiểu được ấu nữ thần đang nghĩ gì trong đầu, Itsuka Ken thở dài nói: “Được rồi, đừng như vậy nữa! Con nhóc này, cô không phải là bảo mẫu của bọn họ. Chuyện này là do họ, không phải do cô. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Bọn họ muốn trốn mà bỏ mặc ơn cứu mạng của ta, vậy thì đây là kết quả bọn họ đáng phải chịu. Bọn họ có trốn được hay không thì đều chẳng liên quan gì tới ta hay cô hết. Còn cô nữa, cái tính cách thiện lương tới quá mức này của cô cũng nên sửa đi. Cô tưởng mình là thánh nhân sao? Nếu như không có độ lượng của thánh nhân thì tốt nhất đừng có xem mình như thánh nhân, điều đó chỉ có hại cho cô mà thôi. Ta đoán là khi còn ở Khu Vườn Nhỏ, cuộc sống của cô cũng rất gian nan chứ? Nếu không gặp được ‘minh chủ’, cái tính của cô chỉ khiến cho cô càng sống càng gian nan mà thôi.”

Dường như bị những lời nói của Itsuka Ken đâm trúng chỗ yếu, Pandora hơi giãy giụa và gào khóc một cách thương tâm: “Oa oa oa... Ai... Ai cần ngươi nói... Oa oa...!!!! Đều là do các ngươi! Đều là do lũ ma vương vô tâm vô tình các ngươi... Đều là do các ngươi hại community và mọi người... Oa...!!!! Các ngươi đều là lũ ma vương tà ác... Nếu như không có các ngươi, mọi người cũng sẽ không bị lưu lạc tới những nơi [ Táng Thần ] như thế này... Oaaa ~~~~!!!! Canaria đại nhân... Oa ~~~ Ngài rốt cục đang ở đâu ~~~”

Pandora khóc rất thương tâm, thế nhưng tiếng khóc của cô lại chẳng thể đá động được gì tới Itsuka Ken, bởi vì lúc này, cậu đã bị một thứ khác làm cho ngớ ra tại chỗ như bị sét đánh.

Ngớ ra một lúc, Itsuka Ken mới kịp hoàn hồn lại. Sau đó, với sự kích động tới khó có thể kềm chế, Itsuka Ken dùng hai tay cầm hai bên sườn của Pandora và nâng cô lên trước mặt mình như nâng một đứa bé. Hai mắt nhìn trừng trừng vào nhau, Itsuka Ken dồn dập hỏi: “Cô nhắc lại ta nghe xem? Cô vừa nhắc tới tên của ai? Có phải là Canaria không? Có phải là Canaria hay không? Cô là thành viên bị thất lạc của [ Arcadia ]? Là thành viên chung một community với Kuro Usagi? Đúng không?”

“————!?”

Tiếng khóc lập tức im bặt. Trợn mắt lên với vẻ bất khả tư nghị, Pandora khẽ run hai vai mà hỏi ngược lại Itsuka Ken: “Ngươi... Ngươi biết Kuro Usagi và Canaria-sama!? Tại sao... Tại sao ngươi lại biết... A ~~~~~”

Có lẽ là vì quá kích động, Pandora đã khiến cho nguyền rủa nấp trong người của mình lại bắt đầu phát tác. Thốt lên một tiếng rên rỉ đầy yêu kiều, ấu nữ thần lại một lần nữa xụi lơ trên tay của Itsuka Ken.

Không hề có chút chần chừ nào, Itsuka Ken lập tức vận dụng một nguồn linh lực cực lớn để tiếp tế cho nguồn linh lực thần thánh đang có nhiệm vụ kềm chế nguyền rủa được cậu đặt ở trong người Pandora. Lúc trước, khi khóa nguồn linh lực của Pandora lại, cậu đã dùng nguồn linh lực có tính chất thần thánh của mình để kềm chế nguyền rủa cho ấu nữ thần.

Sức mạnh [ Ánh Sáng ] của cậu hiện tại là sức mạnh đối nghịch với tất cả những thứ có tính chất âm tà như là nguyền rủa. Mặc dù nếu chỉ đơn thuần truyền linh lực thì cậu không thể nào trừ tận gốc nguyền rủa, thế nhưng ít nhất thì cậu vẫn có thể tạm thời kềm chế nó. Dù sao thì bản thân U Thế cũng đã có tác dụng kềm chế nguyền rủa, nếu cộng thêm sức mạnh của cậu nữa thì tối thiểu cũng có thể kéo dài thời hạn phát tác của nguyền rủa thêm vài ngày.

Ở đằng xa, loli Tề Thiên vẫn luôn chờ đợi câu trả lời từ những người thuộc phe của Itsuka Ken. Thế nhưng chờ lâu mà không thấy ai trả lời, loli Tề Thiên chợt nhảy một cái và đáp xuống trên đầu của con rồng vàng khổng lồ. Với thái độ thiếu kiên nhẫn, loli Tề Thiên đưa ra tối hậu thư.

“Nè! Nãy giờ lâu lắm rồi đó nha! Hết thời gian rồi đó! Các ngươi còn chưa lựa chọn xong sao? Nếu như mà còn không chọn nữa, vậy thì người ta động thủ đó nha.”

Thấy loli Tề Thiên đã có dấu hiệu thiếu kiên nhẫn và muốn bắt đầu khai chiến, Itsuka Ken một bên thì vừa giúp Pandora kềm chế nguyền rủa trong người, một bên thì vừa nhìn về phía giáo chủ Luo Hao và những người khác.

Giáo chủ Luo Hao thì không cần phải nói. Giống với Lia và những cô gái khác, giáo chủ Luo Hao lựa chọn việc đứng bên phía của Itsuka Ken. Itsuka Ken là nghĩa đệ của cô, cô không có lý do gì để lùi bước khi biết được rằng có người dám có ý xấu với em trai của mình.

Hoàn toàn không có ý định lùi bước, tất cả đều hơi tỏ thái độ để khẳng định rằng mình sẽ không rút lui. Là campione, mặc dù có kẻ khôn người ngu, thế nhưng tất cả bọn họ đều có đầy đủ sáng suốt để hiểu được tình hình hiện tại. Chủ động rút lui vào lúc này là hành vi ngu xuẩn nhất, ngay cả kẻ khờ khạo chỉ biết say mê với kiếm như Doni cũng biết là như thế.

Tổ vỡ thì sẽ không còn trứng nguyên. Bọn họ có lý do để tin rằng nếu như hôm nay, nếu như Itsuka Ken mà bị Tề Thiên Đại Thánh hạ gục ở đây, vậy thì sau này, sẽ tới phiên bọn họ phải đối đầu với Tề Thiên Đại Thánh. Mà với thực lực Tề Thiên Đại Thánh đã thể hiện, bọn họ cảm thấy mình không hề có chút cơ hội để chiến thắng nào trong một cuộc đấu tay đôi.

Nếu đã như thế, vậy thì chi bằng tranh thủ lúc này, khi mà mọi người đều đã tập trung lại với nhau trong trạng thái hoàn hảo nhất và có sự chuẩn bị kỹ nhất, để cùng chiến đấu với Tề Thiên Đại Thánh đi. Là campione, bọn họ tuyệt đối sẽ không thiếu hụt dũng khí để đập nồi dìm thuyền.

Thấy những người bên phe mình đều đã thống nhất ý kiến, Itsuka Ken quay về phía ba người Susano Wo và nói: “Ông già, nếu như ông cảm thấy không đánh nổi vậy thì rút lui trước đi. So với bọn tôi thì có vẻ như là con nhóc đằng kia càng muốn tiêu diệt ba người. Tôi cảm thấy hay là ông rút lui trước đi.”

“Bớt nói nhảm đi, thằng nhóc! Đừng có làm cái giọng đó với ta! Rõ ràng là Ma Vương không hơn không kém vậy mà lại đi nói những lời như thế, mi không thấy buồn nôn hay sao? Mấy bộ xương già như bọn ta sống đã đủ lâu rồi, có chết hay không cũng không sao. Vấn đề là cái thằng nhóc con nhà ngươi, đừng có để bị giết ở đây, bằng không thì lấy ai giải trừ nguyền rủa cho bọn ta với Pandora điện hạ? Còn việc đưa bọn ta về Khu Vườn Nhỏ nữa!”

Susano Wo đưa ra một câu trả lời rất phù hợp với tính cách của ông, đồng thời cũng cho thấy thái độ rõ ràng của ông lúc này. Từ câu trả lời của Susano Wo, Itsuka Ken đoán được là xem ra ông già gian xảo này đã hoàn toàn đem tiền vốn của mình đặt cược ở trên người của cậu. Cho dù không là tất cả, thế nhưng đoán chừng cũng khoảng chừng tám 9/10, nếu không thì ông ta cũng sẽ không có thái độ quyết tâm chiến đấu với như vậy. Dù sao thái độ của những thần linh đã bỏ chạy trước đó mới là thái độ bình thường nhất của đám thần linh bị lưu đày tới đây trong trường hợp này.

“Với bộ xương già sắp chết như tôi thì có chết hay không cũng không quan trọng. Đừng để ý tới hai lão già này, ngài đi mà hỏi công chúa Himiko đi, thằng nhỏ à!” Với giọng nói có chút trêu đùa, lão hòa thượng mặc đồ đen nở một nụ cười có phần xấu xí và cho thấy thái độ.

Đối với lời trêu đùa của lão hòa thượng, Itsuka Ken chỉ cười rồi bỏ qua, sau đó cậu nhìn về phía công chúa Himiko.

“Mệnh của ngự thân, chỉ có thiếp thân mới được quyền lấy đi, cho nên thiếp thân sẽ không để cho ngự thân chết ở nơi này. Đây là thứ mà ngự thân đã nợ thiếp!”

Đôi tròng mắt màu ngọc lưu ly xanh biếc của công chúa Himiko hiện lên vẻ u oán sâu đậm đối với Itsuka Ken. Thế nhưng từ trong đôi mắt kia, Itsuka Ken nhận ra được thứ tình cảm mà chỉ có cậu mới phát hiện ra nổi, và vì thế, cậu nhếch mép mà ở một nụ cười.

“Nếu em đã nói như vậy, vì thì sau trận chiến này, ta sẽ nhận trách nhiệm đối với những việc mà ta đã làm với em. Công chúa Himiko của ta!”

Khẽ gắt một tiếng, công chúa Himiko thật không ngờ được là trước mặt bao nhiêu người như thế này, Itsuka Ken lại có thể to gan lớn mật mà nói ra những lời khiến cô cảm thấy khó xử như thế. Đỏ mặt mà cúi đầu xuống, công chúa Himiko trông giống hệt như những cô bé đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt vậy.

Thấy công chúa Himiko như thế, Itsuka Ken khẽ bật cười, rồi sau đó cậu nhìn về phía các campione và hỏi lại một lần nữa: “Mọi người không hối hận chứ? Thật sự muốn tham gia vào trận chiến này? Annie, Alec, hầu tước, Doni, còn có Godou; Đều quyết định hết rồi?”

“Có gì để quyết định? Tôi không muốn rơi vào kết cục giống mấy thằng ngốc kia!” Hoàng Tử Đen Alec chìa hai ra hai bên và nhún vai nói. Ý của anh đã rất rõ ràng, anh không phải là đám thần linh ngớ ngẩn kia.

“Ta chỉ có hứng với con mồi của ta, bất kể việc chúng lớn hay nhỏ.” Đôi mắt màu bích lục của hầu tước sáng lên. Lang Vương hung tàn đã hoàn toàn tiến vào trạng thái săn mồi của mình.

“Về phần tôi... Tôi thích chiến đấu với những kẻ thù ngang tay hoặc mạnh hơn mình, cho nên tôi sẽ không rút lui. Tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có này.” Doni cười và lắc lắc cây kiếm trong tay rồi nói. Lúc này, nụ cười vốn có chút ngu đần của anh bỗng trở nên hào sảng vô cùng.

Godou không nói gì, cậu chỉ hơi liếc xéo về phía Itsuka Ken, ý nói là ‘đừng có hỏi chuyện thừa!’

Vậy thì cuối cùng cũng chỉ còn có Annie ——

“Tôi còn quyền lựa chọn sao?” Strauss