Chương 1147: Nghị Định

“... Hiện giờ, sở dĩ tôi mở cuộc họp sớm như vậy là bởi vì sau khi Tề Thiên Đại Thánh đã lấy được hết hai mảnh vỡ của Thánh Đao đang lưu lạc tại bên ngoài, đồng thời cũng bắt được thánh tổ Guinevere và mang đi, vậy thì cho dù chúng ta có muốn làm lơ Tận Thế Vương thì cũng không được. Bởi vì theo dự kiến của tôi, nguyên nhân duy nhất để Tề Thiên Đại Thánh bắt cóc Guinevere và ăn cướp mảnh vỡ của Thánh Đao là vì muốn tìm ra được nơi Tận Thế Vương đang an nghỉ.”

Chấm dứt đề tài về thân phận thật của Tận Thế Vương, Itsuka Ken nhanh chóng dẫn đề tài về phía nguyên nhân chính dẫn tới cuộc họp sớm. Cậu từ tốn mà nói ra suy đoán của mình.

Suy đoán của Istuka Ken mặc dù không có bằng chứng gì để chứng minh, thế nhưng nếu nói về khả năng thì quả thật là không nhỏ. Việc Guinevere đột nhiên bị Tề Thiên Đại Thánh bắt cóc và mang đi, đồng thời Hoàng Tử Đen bị tập kích là dấu hiệu rõ ràng nhất cho việc này, hơn nữa trước đó Itsuka Ken còn bị hớt tay trên một lần, tất cả những điều đó đều cho thấy rằng giả thuyết Itsuka Ken vừa nêu hoàn toàn có thể thành lập.

Nếu như đó đã có cơ sở để thành lập, vậy thì không thể nào làm lơ nó được.

Nghiền ngẫm những điều Itsuka Ken vừa nói, Hoàng Tử Đen Alec thu lại thái độ bất cần đời trước đó của mình và nói với vẻ nghiêm túc: “Ý của cậu là Tề Thiên Đại Thánh kia rất có thể sẽ liên thủ với Tận Thế Vương?”

Alec vừa nói ra nghi vấn của mình xong thì sắc mặt của rất nhiều người trong phòng đều trở nên có phần nghiêm trọng. Nếu chỉ là Tận Thế Vương thì thôi, bọn họ vẫn còn có đủ tự tin để chống đỡ, thế nhưng nếu còn cộng thêm một Tề Thiên Đại Thánh có thể giết chết cả Võ Hiệp Vương Luo Hao, vậy thì thế giới này phải loạn rồi. Mà trong sự hỗn loạn này, những campione như bọn họ chính là những đối tượng phải gánh chịu hậu quả đầu tiên.

“Liên thủ thì không hẳn. So với việc liên thủ, tôi cảm thấy khả năng khác sẽ cao hơn, đó là Tề Thiên sẽ mượn sức mạnh của Tận Thế Vương để khôi phục lại thực lực của mình. Sau đó cô ta sẽ dùng Thánh Đao Cứu Thế để rèn cho mình một món vũ khí mới.”

Hai tay khoanh ở trước ngực, Annie tiếp lời của Itsuka Ken, trong mắt cô lóe lên những tia sáng khác lạ: “Vậy tức là hôm nay, cậu triệu tập chúng tôi tới đây là để liên thủ đối phó với Tề Thiên Đại Thánh và Tận Thế Vương sao?”

Thật bất ngờ, đối với câu hỏi của Annie, Itsuka Ken lại lắc đầu: “Không! Nguyên nhân khiến tôi muốn triệu tập hội nghị sớm là bởi vì hành động này của Tề Thiên có thể sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch chính của tôi, tôi không muốn xảy ra biến cố gì bất chợt với kế hoạch chính. Còn về việc tại sao tôi đề cập tới nó với mọi người là vì tôi muốn cho mọi người biết rõ mà thôi, chúng ta sắp tiến hành một kế hoạch chung, cho nên tôi cảm thấy không nên giấu giếm, đây là sự thành tâm nên có.”

Ngừng một chút, Itsuka Ken đem ánh mắt đảo qua từng người có mặt trong phòng rồi nói tiếp: “Về việc đối phó với Tề Thiên lẫn Tận Thế Vương thì đó là việc riêng của tôi. Cả hai đều là mục tiêu của tôi, cho nên mọi người không cần can thiệp vào, tôi sẽ xử lý. Bất quá tôi cảm thấy dù tôi không nói thì mọi người hẳn cũng sẽ chẳng có thời gian mà để ý tới đâu.” Nói tới đây, Itsuka Ken cười cười.

“Em trai, ý của đệ là gì?” Giọng nói đầy vẻ bất mãn của giáo chủ Luo Hao chợt vang lên. Đối với điều mà Itsuka Ken vừa nói, tất cả mọi người ở đây, kể cả giáo chủ Luo Hao cũng đều cảm thấy bất mãn. Thế nhưng người bất mãn nhất lại chính là giáo chủ Luo Hao.

Việc giáo chủ Luo Hao cảm thấy bất mãn không phải là việc gì khó hiểu. Xin nhớ rằng giáo chủ Luo Hao là một người duy ngã độc tôn và có lòng tự trọng cực cao. Mà cả Tề Thiên lẫn Tận Thế Vương, nói theo nghĩa nào đó thì đều là kẻ thù được cô xem như là kẻ thù vận mệnh mà cô nhất định phải đối phó. Thế nhưng bây giờ, Itsuka Ken lại muốn ôm đồm hết. Quyết định độc tài và võ đoán như vậy, cho dù Itsuka Ken là nghĩa đệ mà cô thương yêu nhất thì cũng không thể tùy ý chấp nhận và dung túng.

Thấy giáo chủ Luo Hao có vẻ bất mãn, Itsuka Ken cười giải thích: “Đừng nóng, Lian-nee! Để tôi nói xong đã! Từ nãy tới giờ, mặc dù họp đã lâu, thế nhưng có vẻ như chúng ta vẫn chưa tiến vào mục đích chính của buổi họp này. Giờ thì tôi sẽ nói ngắn gọn: Mục tiêu chính của buổi họp này không phải là Tề Thiên và Tận Thế Vương. Mà là U Thế!”

“Tinh U (U Minh) Giới?” * n

Nghe được một từ đặc biệt thốt ra từ trong miệng của Itsuka Ken, sự tập trung của tất cả mọi người lập tức bị thu hút.

Thấy mọi người đều đã tập trung vào thứ mình muốn nói, Itsuka Ken hài lòng gật đầu và bổ sung: “Tinh U Giới, U Minh Giới, Hoàng Tuyền Cảnh, Rừng Yêu Tinh, Ranh Giới nằm giữa Sống và Bất Tử, v... V... Có rất nhiều cách gọi về nó. Bất quá, mặc kệ tên của nó là gì thì mục tiêu chính của chúng ta chính là nó, một khu vực đặc biệt được kẹp giữa Hiện Giới (Sống) và Thiên Giới (Bất Tử). Nơi này có rất nhiều Heretic, cũng có rất nhiều tinh linh, yêu quái, ác quỷ...; Tất cả những thứ đó đều đang ẩn cư trong U Thế.”

Nghe được mục tiêu là U Thế, Annie hơi ngẫm nghĩ rồi đặt câu hỏi: “Mục tiêu là U Thế? Nếu vậy thì chẳng lẽ ở trong đó có đại địch nào của chúng ta sao?”

Nghe Annie đặt câu hỏi, Itsuka Ken cười cười định trả lời, thế nhưng đột nhiên lại có một giọng nói khác ngắt ngang và trả lời thay cho cậu: “Hừ! Chúng ta là campione, kẻ địch đương nhiên phải là Dị Thần. Có hàng trăm thậm chí hàng ngàn Dị Thần đang ẩn nấp ở U Thế? Chừng đó còn chưa đủ để ngươi hiểu sao? Kẻ địch trốn ở U Thế chẳng lẽ không phải là kẻ địch?”

Giọng nói vừa cất lên rất già nua, thế nhưng nó lại vô cùng vang dội cho thấy rằng người nói chuyện là một ông lão vô cùng khỏe khoắn.

Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đưa về phía cửa, đó là nơi phát ra âm thanh.

Đôi mắt màu phỉ thúy đầy vẻ dã man và hung tàn, thế nhưng lại ẩn chứa sự thông thái và trí thức không thể bị che khuất. Làn da tái nhợt và cách ăn mặc tựa như một vị thân sĩ già, hầu tước Voban, sau vài tiếng đồng hồ được triệu tập, rốt cục cũng đã có mặt tại Tokyo. Phỏng chừng là từ khi chia tay tới giờ, hầu tước chỉ tạm thời trở về hang ổ của mình để chuẩn bị đôi chút, rồi sau đó ông lại ẩn nấp ở đâu đó gần Nhật Bản để chờ đợi lệnh triệu tập của Itsuka Ken.

“Là ngươi sao, Lang Vương? Là vị vua cổ xưa, chẳng lẽ ngươi đã lú lẫn tới mức không nhớ được lễ nghi khi bước vào cửa rồi?” Vừa thấy hầu tước Voban xuất hiện trong phòng, giáo chủ Luo Hao lập tức lên tiếng chào đón bằng cách nói sặc mùi thuốc súng.

“Không đến phiên ngươi nhắc nhở ta đâu, giáo chủ của Ma Giáo!”

Từ xưa tới giờ, ai cũng biết rằng giáo chủ Luo Hao và hầu tước Voban là một cặp trời sinh, ừ, kẻ thù trời sinh. Cho nên đối với cách nói chuyện của giáo chủ Luo Hao, lão hầu tước chẳng buồn nổi nóng mà chỉ cười gằn và đáp lại.

Đối với cuộc tranh cãi giữa lão hầu tước và nghĩa tỷ đại nhân, theo lý thì Itsuka Ken nên đứng về phía nghĩa tỷ của mình và dạy cho hầu tước một bài học. Thế nhưng lúc này thì cậu lại chẳng muốn đi tranh chấp mà chỉ cười nói: “Đã lâu không gặp, hầu tước!”

Thấy Itsuka Ken lên tiếng, giáo chủ Luo Hao vốn định mở miệng thì lại im lặng, cô không muốn khiến cho Itsuka Ken khó xử. Về phần lão hầu tước, sau khi nghe Itsuka Ken chào hỏi thì khí thế của ông cũng giảm xuống, sau đó ông nói: “Người trẻ tuổi, ngươi khiến ta phải chờ rất lâu rồi đó. Vậy lần này, ta có thể săn bắn một cách thống khoái được chưa?”

Bật cười, Itsuka Ken nói: “Đương nhiên! Chỉ cần ông có bản lĩnh đó, hầu tước à!”

“Vậy thì tốt! Lúc ngươi bắt đầu cất bước, hãy gọi cho ta!”

Nói xong, hầu tước Voban biến thành một cơn gió lốc và biến mất khỏi căn phòng.

Tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, thế nhưng chừng đó cũng đã đủ. Đã biết được kế hoạch của Itsuka Ken từ sớm và cũng đã có sự chuẩn bị đầy đủ, việc mà vị hầu tước già cần làm lúc này cũng chỉ còn có ‘chờ đợi’.

Chờ tới khi hầu tước Voban rời khỏi phòng thì mọi người mới bắt đầu lấy lại tinh thần, và người đầu tiên là Annie.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, Annie lên tiếng: “Dựa theo cách nói của cậu và lão hầu tước thì có vẻ như cậu đã chuẩn bị kế hoạch này từ rất lâu. Vậy phải chẳng tôi có thể cho rằng: Việc cậu triệu tập tất cả chúng tôi tới đây cũng chỉ là vì muốn tấn công U Thế? Và cậu đã âm mưu chuyện này từ rất lâu? Cho tôi hỏi mục đích khi tấn công U Thế của cậu là gì? Vô duyên vô cớ đột nhiên muốn phát động viễn chinh đối với những vị thần đã ẩn cư ở trong U Thế từ rất lâu, lại chọn ngay thời điểm mà Tề Thiên Đại Thánh và Tận Thế Vương có thể nhảy ra bất cứ lúc nào. Theo logic bình thường thì hành vi này có vẻ không hợp lý lắm.”

“Hà ~~~! Xem ra Annie-jousan là một người nhớ tình cũ và biết ơn, hoặc nên nói là giữ lời hứa? Nếu tôi nhớ không lầm thì cây súng mà cô đang dùng là món quà mà Tinh Linh Vương ở U Giới đã chế tạo riêng cho cô đúng không? Ngoài ra lý do khiến cho cô được gọi là vua địa ngục là bởi vì trong số các quyền năng của cô, có một cái cho phép cô có thể tùy ý đi vào U Thế đúng không? Cô có thể nói cho tôi biết một chút về điều tôi muốn biết không?” Hơi cười, Itsuka Ken nói với Annie.

Nghe được câu hỏi không đầu không đuôi và có phần khó hiểu của Itsuka Ken, Annie cũng không hỏi lại. Cô chỉ hơi thở dài, sau đó, không hề giấu giếm, cô giải đáp cho Itsuka Ken: “Đúng! Cây súng này là tác phẩm của một Tinh Linh Vương ẩn cư tại phía tây U Giới. Đây là tác phẩm cuối cùng của nó, được nó rèn bằng toàn bộ tinh thần và chú lực nó đã tích góp một đời. Khi nó biến mất, tôi đã thề với tên của tôi và danh dự của một vị vua rằng tôi sẽ bảo vệ cho cánh rừng yêu tinh ở phía Tây thay nó.”

“Rừng yêu tinh ở phía tây sao? Hóa ra là vậy! Nếu thế thì cô hoàn toàn có thể yên tâm, Annie-jousan, bởi vì mục tiêu của chúng ta là Dị Thần và cũng chỉ có Dị Thần, không liên quan gì tới tinh linh. Là campione, nếu như gặp phải thiên địch là Dị Thần, vậy thì việc chiến đấu là lý lẽ tự nhiên của trời đất, tựa như việc người sống cần hít thở không khí, tôi nghĩ việc này không vi phạm gì với lời hứa của cô đúng không?”

Nghe được Itsuka Ken nói như vậy, Annie chỉ nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, rồi sau đó, cô khẽ thở dài: “Cậu nói đúng!”

Thấy Annie vẫn có vẻ buồn bực, Itsuka Ken cười nói: “Campione và Dị Thần gặp nhau, điều duy nhất có thể xảy ra cũng chỉ có chiến đấu, đây là chân lý hiển nhiên, cho nên cô không cần buồn khổ như vậy.”

Nghe Itsuka Ken nói như vậy, Annie nhịn không được mà lườm cậu một cái rồi đưa ánh mắt về phía Alter, Nero và Rance rồi chất vấn: “Nếu vậy thì những người kia là sao? Bọn họ chẳng phải cũng là Dị Thần sao? Tại sao cả cậu, Bạch Phi Alice và Hồng Vương Erica đều có thể sống chung thoải mái như vậy?”

Nghe Annie hỏi như vậy, Itsuka Ken chỉ bình thản trả lời: “Bởi vì cả Alice lẫn Erica đều không phải là Campione đúng nghĩa. Về phần tôi thì tôi căn bản không phải là campione.”

“Không phải là campione?”

Lại một lần nữa, thông tin mà Itsuka Ken vừa tuôn ra khiến cho tất cả mọi người đang ngồi ở đây phải ngạc nhiên (ngoại trừ Alter, Nero, Rance và Alice). Itsuka Ken rõ ràng là vua, hơn nữa còn là vị vua mạnh nhất ở đây, vậy mà cậu lại nói rằng mình không phải là campione?

Đối với vấn đề mình có phải là campione hay không, Itsuka Ken chẳng muốn dây dưa, vì thế cậu nói với tất cả mọi người: “Nói chung là lần này, tôi triệu tập tất cả mọi người tới là vì muốn mọi người tham gia tiến công U Thế cùng với tôi, thế nhưng đây không phải là ra lệnh, nó không có tính ép buộc. Mọi người có thể tham gia tùy theo ý nguyện của mình. Mà cho dù có tham gia thì cũng không cần phải tử chiến, mọi người có thể lựa chọn đối tượng để săn bắn và tiêu diệt theo ý định của bản thân. Nếu gặp phải Dị Thần, cảm thấy chướng mắt thì đánh, không chướng mắt thì bỏ qua. Vậy thôi!”

“Còn về mục đích riêng của tôi, nói ra thì cũng chẳng sao? Tôi muốn tới U Giới là để tìm một người, không đúng, phải là một thần. Bất quá, có vẻ như vị thần đó rất không chào đón tôi...”

“Vì vậy cậu triệu tập bọn tôi tới đây là vì để mở đường cho cậu?” Trực tiếp ngắt ngang lời của Itsuka Ken, Annie hơi nhíu mày và phàn nàn.

Lời của Annie thật sự rất khó nghe, thế nhưng hoàn toàn hợp lý, vì thế Itsuka Ken cũng chỉ có thể nhún vai mà nói: “Nếu Annie-jousan muốn nghĩ như thế thì tôi cũng đành chịu vậy. Dù sao thì quyền lựa chọn vẫn được đặt trong tay của mọi người, tôi không hề ép buộc ai ở đây phải theo tôi nếu như người đó không muốn đâu. Nếu bằng lòng tới U Thế cùng với tôi thì mọi người có thể ở lại và chờ đợi, nếu cảm thấy bất mãn thì có thể rời đi. Giả như Annie-jousan cảm thấy không hài lòng, vậy thì cô có thể làm lơ buổi họp này và xem nó như chưa từng tồn tại cũng được.”

Nghe lời giải thích của Itsuka Ken, Annie khó chịu nói: “Rời đi? Để rồi bị cô lập sao? Chẳng lẽ cậu không thể nhường tôi một chút? Thật là một gã đàn ông thiếu ga-lăng và phong độ!”

Thấy Annie lên tiếng chỉ trích Itsuka Ken thì Hoàng Tử Đen Alec cũng lên tiếng phụ họa: “Cô cũng phát hiện ra điểm đó rồi sao? Cái tên này, ngay từ khi gặp mặt thì tôi cũng đã biết, cậu ta là một tên khốn kiếp xấu xa và bẩn tính tới tận cùng.”

“Anh cũng chẳng tốt đẹp hơn được bao nhiêu đâu, Hoàng Tử Đen Alexander!”

Vốn đang rất hào hứng lại bị Annie nói một câu như vậy, Alec chỉ còn biết nghẹn họng không nói được gì. Strauss