Ngồi xuống và bắt đầu hấp thu phần tri thức võ học mà giáo chủ Luo Hao đã truyền thụ, Itsuka Ken hơi lướt sơ qua phần tri thức mình đã nhận được để kiểm tra xem là chúng đang nói về điều gì. Sau khi đọc lướt sơ qua hết, Itsuka Ken mới chính thức bắt đầu hấp thu và tìm hiểu về thứ mà giáo chủ Luo Hao đã truyền thụ.
Những kiến thức mà giáo chủ Luo Hao truyền cho Itsuka Ken, nói thật lòng thì có phần hơi khác so với tưởng tượng của cậu. Cô không truyền cho cậu bất cứ loại chiêu thức hay quyền cước nào, thứ mà thường được dạy đầu tiên cho những người học võ. Bù lại cô truyền cho cậu một thứ còn quý hơn nữa, tối thiểu thì trong mắt của Itsuka Ken, chúng có giá trị hơn so với chiêu thức nhiều lắm.
Thứ mà Luo Cuilian, nghĩa tỷ của cậu truyền cho cậu, chính là tinh hoa của võ học. Nói là tinh hoa của võ học thì hơi trừu tượng quá, chi bằng nói rằng Luo Hao đang chỉ cho cậu biết rằng trong nhận thức của cô, ‘võ’ là như thế nào.
Rất rõ ràng là trong nhận thức của Luo Hao, cô cảm thấy thứ quan trọng nhất của võ học chính là nguyên lý của nó, thứ này quan trọng hơn so với chiêu thức nhiều lắm. Đạt tới cảnh giới của Luo Hao, ngoại trừ những quyền năng hoặc là bí kỹ nào đó có đẳng cấp cực cao ra, tất cả mọi chiêu thức khác ở trong mắt của Luo Hao đều là vướng bận.
Đối với suy nghĩ này của Luo Hao, Itsuka Ken hoàn toàn tán đồng. Có thể nói rằng đối với Itsuka Ken, thứ cậu thiếu chỉ có tri thức tinh hoa về võ học, còn về chiêu thức thì cậu lại chưa bao giờ thiếu.
Bất quá, tinh hoa của võ học không phải là thứ có thể học được chỉ bằng cách nhớ. Nếu như ví võ học là toán học, vậy thì tinh hoa của võ học cũng tương đương với những nguyên lý, những công thức, những định nghĩa cùng định lý của toán. Chiêu thức trong võ thuật tối đa cũng chỉ có thể xem như là cách để giải một dạng bài trong toán, còn tinh hoa của võ học, nó là một công trình tri thức rõ ràng được xây dựng lên từ vô số các công thức từ nhỏ tới lớn, từ đơn giản tới phức tạp.
Tinh túy võ học (công thức toán học) sau khi nói ra, nghe xong ai cũng ‘biết’, thế nhưng muốn thực sự nhớ, thực sự hiểu và thực sự dùng được một cách linh hoạt thì lại cần thiên phú, tài năng, xen lẫn với cố gắng đều đặn hằng ngày. Võ học chưa bao giờ là một thứ gì đó mù mờ, mà ngược lại, nó là một hệ thống nghiêm mật, hoàn chỉnh và không cho phép để lại chỗ trống. Chiêu thức, từ xưa tới nay, chỉ có thể xem như cách để làm quen với võ học, nhưng bản thân chúng chưa bao giờ là võ học, đối đa chỉ là một mảng không thể thiếu của võ học mà thôi.
Mấy phút đồng hồ trôi qua, ý thức của Itsuka Ken cứ liên tục trôi trong biển cả tri thức về võ học do giáo chủ Luo Hao truyền lại. Hấp thu tri thức được giáo chủ Luo Hao truyền lại, từng bước từng bước một, Itsuka Ken dường như cảm thấy là mãi tới tận lúc này thì mình mới bắt đầu chính thức bước qua cánh cửa lớn của võ học để bước lên con đường thông thiên của ‘võ’.
Lượng tri thức mà giáo chủ Luo Hao đã truyền thụ thật sự rất nhiều, nhiều lắm, nhiều tới mức mà Itsuka Ken hiểu được rằng, nếu không tốn một quãng thời gian đủ dài thì cậu tuyệt đối sẽ không thể nào hấp thu hết được. Rất may là trong quá khứ, cậu cũng đã từng học rất nhiều về cận chiến, đồng thời cũng trải qua vô số các trận chiến gần người, điều này đã cho cậu một trụ cột khá là vững vàng để có thể hấp thu tri thức võ học mà giáo chủ Luo Hao đã truyền thụ.
Lúc trước, bởi vì chưa từng được tiếp xúc với võ học cấp cao, cho nên đối với võ học, vì để tránh cho bản thân vì thiếu hiểu biết mà đi sai đường, Itsuka Ken chỉ chọn những thứ mình cho rằng thích hợp nhất và có tính chất ứng dụng cao nhất để học là tốc độ, sự chính xác và hiệu suất ra đòn. Nói đơn giản là nhanh, chuẩn, và hung ác.
Nhanh tới mức đối thủ không kịp phản ứng, chính xác là để đảm bảo rằng mình có thể bắt được mọi sơ hở của đối thủ và không để bản thân làm ra việc thừa thải nào, độc ác tức ra khi đã ra tay thì hiệu quả của đòn tấn công phải đạt mức cao nhất, nếu có thể khiến đối phương gục ngã trong vòng một chiêu thì tuyệt đối sẽ không để kéo dài tới chiêu thứ hai.
Ba tiêu chuẩn trên chính là tư tưởng trụ cột nhất của Itsuka Ken trong việc cận chiến, và đồng thời thì nó cũng vô cùng thích hợp để trở thành trụ cột của võ học. Cho nên, dựa theo ba tiêu chuẩn trên, Itsuka Ken điên cuồng mà hấp thu lấy kiến thức võ học mà giáo chủ Luo Hao đã truyền thụ
Phải nói rằng giáo chủ Luo Hao thật sự là một tông sư võ học. Sau khi quan sát phản ứng của Itsuka Ken khi chiến đấu cùng cô trước đó, kết hợp với biểu hiện của cậu khi đấu với Tề Thiên, giáo chủ Luo Hao hầu như đã đoán ra được tư tưởng trụ cột khi cận chiến của Itsuka Ken là gì, cho nên tri thức mà cô truyền thụ cho cậu cũng được cô sắp xếp dựa theo tư tưởng trụ cột của cậu để cậu dễ hấp thu. Do đó đối với phần cơ sở, Itsuka Ken học xong rất nhanh.
Học hết phần ‘cơ sở’, Itsuka Ken bắt đầu dòm ngó tới phần ‘nâng cao’. Sau khi tìm hiểu hết phần trụ cột trong tinh hoa võ học mà giáo chủ Luo Hao đã truyền cho mình xong, Itsuka Ken biết được rằng tư tưởng trụ cột của mình hoàn toàn không sai, đó cũng là một chánh đạo trong võ học, và vẫn còn có thể nâng cao hơn nữa.
Biết được điều đó, Itsuka Ken hoàn toàn không có ý định dừng việc lĩnh ngộ lại. Cắm đầu mà tìm hiểu phần tri thức võ học mà giáo chủ Luo Hao truyền thụ, bằng thiên phú trác tuyệt của bản thân, rất nhanh, Itsuka Ken đã lĩnh ngộ được tầng thứ cao hơn của ‘nhanh – chuẩn – ngoan’ là gì.
[ Đón Đầu ] cùng [ Hợp Nhấ! Đây chính là thứ mà Itsuka Ken lĩnh ngộ được.
Cái gì gọi là [ Đón Đầu ], còn cái gì gọi là [ Hợp Nhấ?
Nói tới hai vấn đề này, vậy thì phải hỏi trước một câu, cái gì gọi là nhanh? Theo cách so sánh tương đối giữa một người với những thứ xung quanh bên ngoài, nhanh là khi người ta chưa tới thì mình đã tới, đó gọi là nhanh, và đây chính là cái cốt lõi của việc [ Đón Đầu ]. Nhanh hơn đối phương, không nhất định phải dựa vào tốc độ bên ngoài, còn có thể dựa vào tốc độ bên trong, ví dụ như là... Trí tuệ. Khi đối phương ra chiêu, cho dù mình chỉ đứng yên ở một chỗ, nhưng khi đối phương ra chiêu xong thì mới phát hiện là đang tự đâm đầu vào cái tròng do mình bày ra, vậy cũng tức là bản thân đã nhanh hơn đối thủ. Nhanh tới cực hạn, đôi khi lại có biểu hiện là chậm. Vật cực, tất phản.
Đối với phần [ Đón Đầu ], sau khi suy xét một chút thì Itsuka Ken quyết định tạm đặt qua một bên trước. Làm vậy là bởi vì đối với việc học cách [ Đón Đầu ] đối thủ, cậu cũng đã học được từ rất lâu rồi, giờ có học thêm nữa thì với thời gian ngắn ngủi chỉ có vài phút, cậu chẳng thể hoàn thiện nó hơn được bao nhiêu, chỉ cần chỉnh sửa thêm đôi chút là được. Vì vậy, cậu quyết định quan tâm hơn đến phần ‘hợp nhất’.
Hợp nhất, nói đơn giản là để cho thân thể và ý thức hòa làm một để bổ sung cho nhau. Để cho khi chiến đấu, tiềm thức, hay còn được gọi là bản năng của cơ thể có thể được vận dụng tới mức cao nhất sau khi đã kết hợp với ý thức của bản thân. Biểu hiện là khi xảy ra chiến đấu, bản năng của cơ thể có thể tự động căn cứ vào ‘tín hiệu’ mà nó nhận được thông qua các giác quan để đưa ra phản ứng hoặc là phản xạ thích hợp nhất mà không cần chờ tới khi ý thức suy nghĩ xong và hạ lệnh.
Nói nghe thì đơn giản, thế nhưng để có thể làm được việc này, đây quả thực là một công trình vô cùng khổng lồ. Cũng may là hiện giờ, Itsuka Ken đã là thần linh cấp bậc bốn chữ số, hơn nữa còn đạt tới hàng chung cực, nếu không phải như vậy thì Itsuka Ken cảm thấy cho dù mình có hiểu ra được điều này thì cũng chẳng thể nào hoàn thành được trong thời gian ngắn như vậy.
‘Vô chiêu thắng hữu chiêu trong Độc Cô Cửu Kiếm hoặc Triệt Quyền Đạo, cùng với [ Seikūken – Chế Không Khuyên ] và [ Ryusui Seikūken – Lưu Thủy Chế Không Khuyên ] trong’ Shijō Saikyō no Deshi Kenichi ‘sao, hoặc nên nói là [ Cực Chi Võ Luyện ]? Đáng tiếc, chuyện đơn giản như vậy mà tại sao mình lại không nghĩ tới sớm hơn chứ? Nếu nghĩ tới sớm hơn thì đã không bị con loli kia đánh cho te tua tới như vậy. Hóa ra là ngay từ đầu, chìa khóa chiến thắng cũng đã nằm sẵn ở trong túi của mình, vậy mà tới giờ mình mới nghĩ ra.’ Tổng kết lại hai thứ mình vừa lĩnh ngộ được kết hợp với tình trạng của bản thân, Itsuka Ken thầm than thở.
‘Với cảnh giới vô chiêu thắng hữu chiêu, ngoại trừ việc cần có một hệ thống nhận thức đầy đủ ra thì cũng chỉ cần chịu khó sắp xếp lại hệ thống chiến đấu của bản thân cho hoàn chỉnh, thì đạt tới cũng chẳng có gì khó khăn, việc sau còn lại cũng chỉ là dần hoàn thiện nó từ trong chiến đấu. Còn về [ Chế Không Khuyên ] thì chỉ cần có sức tập trung tuyệt đối, kết hợp tâm cảnh bình lặng là có thể hoàn thành. Về phần [ Cực Chi Võ Luyện ], chỉ sợ khó có thể hoàn thành trong thời gian ngắn. Chút nữa mình sẽ còn phải đấu với Tề Thiên thêm một lần nữa, phỏng chừng khi đó mình có thể...’
Âm thầm thở dài và tự phun tào bản thân một hồi, Itsuka Ken lại lầm bầm: “Hiện giờ thời gian gấp rút, chỉ có thể lĩnh ngộ được chừng này. Không biết về mặt này thì Lián-nee đã đạt tới cảnh giới nào rồi, là [ Cực Chi Võ Luyện ] sao? Hoặc là... Cao hơn nữa? Xem ra sau này nếu có thời gian, mình phải tìm hiểu thêm mới được. Trong lượng tri thức võ học mà Lián-nee truyền cho mình có ghi lại cảnh giới cao hơn, đáng tiếc thời gian quá ngắn, mình hầu như hoàn toàn không có thời gian để hiểu được. Nếu hiểu được thì có lẽ...”
Ngừng việc than thở, Itsuka Ken nhắm mắt lại và bắt đầu hoàn thiện thứ mình đã lĩnh ngộ được, không cố gắng lĩnh ngộ gì thêm từ tri thức mà giáo chủ Luo Hao truyền cho mình nữa. Bây giờ, cái cần nhất là phải hoàn thiện thứ vừa học được, mà muốn hoàn thiện chúng thì cậu cần phải điều chỉnh mình lại một chút, việc này cần thời gian. Nếu muốn lĩnh ngộ thì thời gian sau này còn dài, không việc gì phải gấp.
Tham lam vô độ, nhưng lại cực kỳ lý trí, đây chính là ưu điểm khiến Itsuka Ken có thể phát triển được tới hôm nay.
Vài phút sau, Itsuka Ken đã hoàn thành việc điều chỉnh của mình và mở mắt ra, và thứ đập vào mắt cậu chính là gương mặt của giáo chủ Luo Hao.
“Xem ra đệ đã hoàn thành việc lĩnh ngộ của mình. Em trai, hẳn là đệ đã học được thứ gì rồi? Vẻ mặt của đệ đã nói với ta như thế.”
Nghe thấy câu hỏi của giáo chủ Luo Hao, Itsuka Ken gật đầu và trả lời một cách khiêm tốn: “Học được một chút, bất quá vẫn không bằng được chị, Lián-nee!”
“Khiêm tốn quá mức cũng chẳng khác nào sự ngạo mạn, và cũng tương đương với sự dối trá, nhớ kỹ điều đó, Jian! Giờ thì nói cho ta nghe những gì đệ đã lĩnh ngộ được đi!”
“Ây... Biết!” Đối với lời quở trách của người chị kết nghĩa, Itsuka Ken cũng chỉ biết gật đầu để cho thấy là mình đã hiểu rồi bắt đầu nói cho Luo Hao nghe về lĩnh ngộ của mình, chỉ là trong lòng thì cậu lại âm thầm thở dài một cách bất đắc dĩ. Coi bộ cho dù đã là chị kết nghĩa của mình thì giáo chủ Luo Hao vẫn là giáo chủ Luo Hao, tư tưởng vẫn khác xa người thường.
Đối với ý nghĩ của Itsuka Ken, Luo Hao hoàn toàn không biết. Lúc này, sau khi nghe Itsuka Ken nói xong, cô chỉ nhìn Itsuka Ken với ánh mắt hài lòng rồi nói: “Thật không hổ là nghĩa đệ của ta, chỉ trong một thời gian ngắn mà đã lĩnh ngộ được như vậy. Không tệ, thế nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều. Bất quá hãy cứ yên tâm đi, nghĩa đệ của ta, ta nhất định sẽ trợ giúp cho đệ trở thành vị vua mạnh nhất của thế giới.”
‘Đã là mạnh nhất rồi!’ Nghe Luo Hao nói như vậy, Itsuka Ken âm thầm phun tào một câu, bất quá, cậu cũng chẳng muốn xoắn xuýt vì việc này.
Chợt nhớ tới quyền năng mà giáo chủ Luo Hao đã dùng với Tề Thiên Đại Thánh, Itsuka Ken tò mò hỏi: “Lian-nee, có một chuyện mà tôi thắc mắc từ nãy tới giờ. Quyền năng mà chị dùng để giam cầm Tề Thiên Đại Thánh, rốt cục thì nó là quyền năng gì vậy?”
“Về quyền năng đó sao?” Nghe được thắc mắc của Itsuka Ken, giáo chủ Luo Hao hơi nhếch cằm của mình lên cho thấy sự đắc ý và nói: “Quyền năng mà ta dùng để phong ấn Tề Thiên có tên là [ Cắn Nuốt Thời Gian ]. Nó là quyền năng mà ta đã cướp được từ trong tay của thần nông nghiệp xứ Rome, thần Saturnus.”
“Saturnus? Là vị thần đầu tiên của Capitol, được xem là vị thần của sự sinh ra, chết đi, sung túc, giàu có, nông nghiệp, đổi mới định kỳ và tự do? Thế nhưng Saturnus có liên quan gì tới thời gian? Mặc dù đúng là về sau thì vị thần này được xem như là vị thần của thời gian, thế nhưng chẳng phải chị vừa nói ông ta là thần nông nghiệp sao?”
Đối với thắc mắc của Itsuka Ken, giáo chủ Luo Hao chỉ lắc đầu cho thấy là mình cũng không biết: “Về việc đó thì ta cũng không biết. Mặc dù ta cũng luôn nghi ngờ về điều này, thế nhưng không thể nào truy cứu được.”
“Hửm? Chị cũng không biết?” Đối với câu trả lời này của giáo chủ Luo Hao, Itsuka Ken hơi ngạc nhiên và hỏi lại. Sau khi thấy vị nghĩa tỷ của mình gật đầu thì cậu trầm ngâm một chút rồi nói: “Về Saturnus, nếu tôi nhớ không lầm thì ông ta là vị thần có khá nhiều thuộc tính, trong đó thuộc tính chủ chốt ban đầu của ông ta là nông nghiệp. Ông ta là một trong những vị thần cổ xưa nhất của thần thoại Rome. Nếu như tôi nhớ không lầm thì hình như tới thời điểm này, thần thoại của ông ta bị xen lẫn khá nhiều tính chất thần thoại của những hệ thống khác. Lian-nee, chị rành về thần thoại Hi Lạp chứ?”
“Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Ta đương nhiên phải biết rõ về thần thoại Hi Lạp. Mặc dù ta đã ẩn cư tại Lư Sơn rất nhiều năm, thế nhưng đối với tri thức về kẻ địch trời sinh của chúng ta, ta chưa bao giờ để mất.”
“Nếu vậy thì tốt rồi! Vậy thì chắc chị cũng biết về Kronos? Cronos cũng là một vị thần cực kỳ cổ xưa giống như Saturnus và cả hai người này có địa vị ngang hàng nhau. Họ xem hai người này là tương đương, đồng thời giữa hai người này cũng có rất nhiều tính chất cực kỳ tương tự. Nếu tôi nhớ không sai thì từ khoảng thế kỷ III trở đi thì thần thoại của Saturnus bắt đầu bị ảnh hưởng bởi thần thoại của Cronos...”
Itsuka Ken còn chưa kịp nói xong thì giáo chủ Luo Hao đã giơ tay lên ngăn cản rồi nói: “Em trai của ta, nếu điều đệ muốn nói chỉ là mối liên hệ giữa Cronos và Saturnus vậy thì không cần phải nói nữa, bởi vì ta đã sớm tra ra rồi. Thế nhưng khi ta gặp phải Saturnus, bản chất của hắn chỉ có nông nghiệp mà không có bất cứ sự dính líu nào tới thời gian. Về điểm này, ta có thể khẳng định.”
Khi nhắc tới thần Cronos trong thần thoại Hy Lạp, có lẽ rất nhiều người sẽ chẳng nhớ ra được đây là ai, thế nhưng nếu nói tới cha của Zeus, đồng thời nhắc tới vua của các vị thần đời thứ ba của thần thoại Hy Lạp bị Zeus truất ngôi, vậy thì hẳn là nhiều người đều sẽ nhớ ra.
Cronos là một trong số mười hai titan đầu tiên sinh ra do sự kết hợp của nữ thần đất mẹ Gaia và thần bầu trời Uranus, đồng thời cũng là con út trong số 12 anh chị em. Bản chất của Cronos là thời gian, sự gặt hái, sức sáng tạo và sức phá hoại; Sức mạnh thời gian của Cronos có thể nuốt chửng hết thảy mọi thứ.
Cronos, mặc dù chỉ là đứa con út của Gaia, thế nhưng trong số mười hai Titan thì ông lại là người lãnh đạo, nguyên nhân là vì khi Gaia hỏi xem ai dám thay bà cắt đứt ‘của quý’ của Uranus thì chỉ có Cronos dám nhận công việc này, đồng thời cũng thành công. Bởi vì hành động này, Cronos đã thành công lật đổ cha mình là Uranus và trở thành vua của các vị thần đời thứ ba, thế nhưng chẳng được bao lâu sau, ông lại bị chính con của mình truất ngôi giống hệt như lời sấm truyền của nữ thần đất mẹ.
Về phần Saturnus, ông chỉ là một vị thần nông nghiệp cổ xưa của người La Mã, thế nhưng về sau, thần thoại của Cronos bị lẫn lộn chung vào với thần thoại của ông, khiến cho ông dần được xem là vị thần của thời gian, đồng thời cũng được xem là vua của các vị thần trong thần thoại La Mã.
Vừa rồi, khi nghe được giáo chủ Luo Hao thu được quyền năng có liên quan tới thời gian từ trên người của thần nông nghiệp Saturnus, Itsuka Ken đã nghĩ ngay tới điều này. Chỉ là sau khi cậu nói ra thì lại bị giáo chủ Luo Hao phủ định, điều này khiến cậu cảm thấy có chút khó hiểu.
Cậu bỏ sót chỗ nào sao? Lúc trước, kẻ mà giáo chủ Luo Hao gặp được chỉ là một vị thần có bản chất là nông nghiệp, thế nhưng sau khi tiêu diệt vị thần này xong, thứ cô nhận được lại là quyền năng có liên quan tới thời gian. [ Thời Gian ], hơn nữa còn đi kèm với tính chất có thể nuốt chửng mọi thứ, đây chẳng phải là đặc điểm riêng của Cronos đó sao? Nhất là khi vị thần nông nghiệp bị giết lại là Saturnus thì điều này càng thêm đáng ngờ.
Rốt cục thì, cậu bỏ sót chỗ nào rồi?
“Bất quá, lúc mà ta giết Saturnus cũng là lúc mà ta gặp phải gió bão và đao thần màu đen mà ta đã từng nhắc tới. Nói đúng hơn là trên đường đuổi tới chỗ của gió bão và đao thần, ta đã vô tình gặp được Saturnus và tiện tay giết hắn.”
Nghe giáo chủ Luo Hao nói như vậy, ngay lập tức, một tia chớp hiện lên trong đầu của Itsuka Ken. Bất quá, có vẻ như vẫn còn thiếu một chút gì đó khá mấu chốt, cho nên Itsuka Ken vẫn chưa thể xâu chuỗi tất cả mọi thứ lại một cách hoàn chỉnh.
“Ô oa! Người ta vừa mới ra ngoài chưa được bao lâu, ngươi lại dám đem người ta nhốt lại trong cái chỗ đen thui đó. Ta tức giận rồi, giống cái lông đen!” Tiếng hét giận dữ hơi có chút lanh lảnh chợt vang lên, cắt đứt cuộc đối thoại giữa Itsuka Ken và giáo chủ Luo Hao. Strauss