Chương 1117: Tạc!

“Zoẹt Zoẹt Zoẹt Zoẹt Zoẹt Zoẹt Zoẹt Zoẹt Zoẹt ——————!!!” Trong không gian tĩnh lặng của biển ý thức, những âm thanh ‘zoẹt’ ‘zoẹt’ tựa như tiếng điện chớp không ngừng vang lên khiến bất kỳ ai nghe được cũng cảm thấy phải nổi gai ốc.

Trên tay phải của Itsuka Ken, ngọn lôi hỏa màu vàng bùng lên và không ngừng nhá điện ra xung quanh. Nhìn từ bề ngoài thì [ Bản Nguyên Lôi Hỏa ] trông chẳng khác gì là tập hợp của những tia điện chớp. Những tia sấm sét cứ không ngừng bắn ra rồi lại quay trở về ‘chùm’ sấm sét mà Itsuka Ken đang cầm, chúng liên tục thể hiện ra tính chất ‘bá đạo’ và ‘xao động’ phi thường nổi trội của mình.

Khác với [ Bản Nguyên Lôi Hỏa ] quá sức là táo bạo ở bên tay phải, ở bên tay trái của Itsuka Ken, ngọn [ Quang Minh Thánh Hỏa ] có màu trắng toát chỉ mờ mờ ảo ảo tựa như là một chùm ảnh đơn thuần và không có lực sát thương. Ngọn lửa thần thánh mà hoa lệ của Bái Hỏa Giáo, từ khi bắt đầu xuất hiện ở trên tay của Itsuka Ken, nó chỉ yên lặng mà tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ và nhiệt độ ấm áp của nó, cho thấy sự ‘hiền hòa’ và ‘tĩnh lặng’ tới cực hạn.

Hai ngọn lửa bản nguyên mạnh mẽ với biểu hiện hoàn toàn trái ngược nhua, dưới sự điều khiển của Itsuka Ken, nhanh chóng dung hợp lại thành một.

Ngay khi hai ngọn lửa dung hợp lại thành một, Itsuka Ken chợt cảm thấy một luồng áp lực chưa từng có đột nhiên xuất hiện và đè nặng lên tinh thần cũng như là ý thức của cậu, thậm chí là ở thế giới bên ngoài, thân thể của cậu cũng cảm thấy vô cùng nặng nề.

Sức ép thật quá kinh khủng, nó tựa như là áp lực mà Bàn Cổ từng phải đối mặt khi đội trời đạp đất vào thuở sơ khai. Sức mạnh linh hồn của Itsuka Ken hầu như suýt mất khống chế khi phải đối mặt với áp lực này.

‘Hỏng rồi!’ Thầm mắng bản thân một tiếng, ý thức của Itsuka Ken lập tức chui lại vào trong [ Tuệ Kiếm ] và nhanh chóng rút lui. Cậu thật sự không ngờ được là chiêu thức cải tiến của Viêm Tinh Bạo lại có hiệu quả mạnh tới như vậy, nó mạnh hơn tới những 4 lần so với mức mà cậu dự tính, theo lý thuyết.

Quả nhiên là với trình độ của cậu hiện giờ, việc điều khiển sức mạnh ẩn chứa hai loại bản nguyên chí cao của [ Ánh Sáng ] và [ Sấm Sé vẫn là việc quá sức khó khăn. Cảnh giới của thần linh bốn chữ số thật sự không thể so được với cảnh giới của thần linh ba chữ số. Muốn điều khiển sức mạnh đã đạt tới đẳng cấp của ba chữ số, trừ khi bản thân cũng trở thành thần linh ba chữ số, còn bằng không thì quả thật là có chút lực bất tòng tâm.

Ánh sáng và sấm sét va chạm cùng nhau, tạo ra một ngọn lửa có sức mạnh có thể xé nát cả bầu trời.

Cột lửa màu bạch kim nổ tung trong biển ý thức của Hầu Vương. Sức ép sinh ra đánh thẳng vào không gian xung quanh của biển ý thức cùng với linh cách và phật ấn ở gần nơi xảy ra vụ nổ.

“OANH ——————!!!!!”

Bất luận là phật ấn hay thần cách, dưới lực xung kích không gì sánh được được của chiêu thức [ Viêm Lôi Bạo ] bị mất khống chế, tất cả đều nổ tung, sau đó bị nghiền nát.

“Ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah...!!!” Ở bên ngoài, ngay khi thần cách vừa nổ tung thì Hầu Vương lập tức phát ra một tiếng rú thảm thiết.

Bên trong biển ý thức của Hầu Vương, ý thức của Itsuka Ken vẫn còn đang ‘làm việc’. Ngay khi phật ấn vừa nổ tung, đồng thời thần cách của Hầu Vương bị nghiền nát, thì trong tích tắc đó, ý thức của Itsuka Ken đã nhanh chóng đem tấm lưới linh hồn kéo mạnh trở về. Tấm lưới linh hồn trở về hoàn tất theo đúng những gì Itsuka Ken mong muốn, và bên trong tấm lưới đó, có mang theo linh cách ‘không hoàn chỉnh’ của hầu vương.

“PHỤT ————!!” Khẽ phun ra một ngụm máu nhỏ, Itsuka Ken lập tức đem [ Tuệ Kiếm ] thu trở về.

Thấy Itsuka Ken và Hầu Vương đột nhiên có phản ứng như vậy, Luo Hao thốt lên: “Xảy ra chuyện gì...”

“Chết tiệt! Mau lui lại ——!!” Hoàn toàn không rảnh để bận tâm đến câu hỏi của Luo Hao, Itsuka Ken hét lên. Sau đó, không cho Luo Hao có cơ hội hỏi rõ, Itsuka Ken lập tức ôm lấy eo thon mềm mại của giáo chủ và vận dụng Gift không gian để bỏ trốn.

“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm oanh ————————!!!!!”

Núi sông tan vỡ, toàn bộ không gian trong bán kính 1000 m đều rung lên dữ dội. Ngọn lửa màu bạch kim bốc lên tận trời cao tựa như là một con rắn lửa đang giễu võ giương oai ở trên bầu trời. Chỉ trong một giây, toàn bộ không gian của chuồng ngựa và phong ấn đều đã bị ngọn lửa màu bạch kim phá hủy sạch sẽ. Toàn bộ không gian chuồng ngựa hầu như đã chẳng còn lại gì nữa, ngoại trừ từng đống tro tàn dần tan trong không khí.

“...!” Tim đập thình thịch, Itsuka Ken, người vừa gây ra vụ nổ thảm khốc vừa rồi, hiện đang dùng vẻ mặt vẫn còn nét sợ hãi để nhìn biển lửa màu bạch kim ở bên dưới. Khẽ nuốt nước miếng một chút, Itsuka Ken âm thầm cảm tạ cô nàng nữ thần may mắn, cô ta lại cứu cậu một lần. May mà lần này, cậu thực hiện chiêu thức [ Viêm Lôi Bạo ] khi đang ở trong biển ý thức của Hầu Vương, uy lực của nó thấp hơn quá nhiều so với bản chính thức, cũng vì vậy mà cậu mới bỏ chạy được, còn nếu như vừa 1rồi, cậu mà thực hiện chiêu thức [ Viêm Lôi Bạo ] khi đang ở bên ngoài, cậu dám cá là có 60% khả năng bản thân sẽ bị chính chiêu thức mà mình đã sáng tạo ra liên lụy.

Xem ra mình đã quá chủ quan khi coi thường uy lực của hai loại bản nguyên, cũng là như coi thường mức xung đột có thể sinh ra giữa hai loại bản nguyên đó. Nói thế nào đi nữa thì [ Thánh Hỏa ] và [ Ác Viêm ] mà cậu dùng lúc trước, tuy có đối đầu nhưng vẫn là sản phẩm tới từ cùng một thần hệ, hơn nữa chất lượng không cao như thứ cậu vừa dùng. Thế nhưng với [ Quang Minh Thánh Hỏa ] và [ Lôi Hỏa ] thì khác, chúng là sức mạnh chí cao tới từ hai thần hệ hoàn toàn khác biệt nhau, mức xung đột sinh ra quả thật là vượt mức cậu tưởng tượng. Bà ngoại nó, nếu nói [ Viêm Tinh Bạo ] là phóng đại uy lực lên gấp 10 lần thì vừa rồi tuyệt bức là đã đạt tới mức 70 ~ 80 lần, quá hung tàn!

Nhịp tim dần dần hồi phục, sắc mặt tái nhợt cũng dần trở lại bình thường, Itsuka Ken hít một hơi để xả bớt cảm giác kinh hãi còn đọng trong người.

Cũng may là mặc dù vừa rồi, tuy sức mạnh linh hồn và ý thức bị hủy không ít do vụ nổ, nhưng cậu cũng đã kịp cất khối linh cách không hoàn chỉnh mà mình đã vơ vét được vào trong túi, cũng coi như là có thu hoạch.

Hóa ra là Hầu Vương vừa bị cậu cuỗm mất linh cách này, đúng là có mối liên hệ nhân quả với Đại Thánh tỷ.

Nếu dùng cách nói chính xác để hình dung thì ngay cả Đại Thánh tỷ cũng không có tư cách để xưng là Tề Thiên Đại Thánh với con khỉ này, bởi vì nó mới là Tề Thiên Đại Thánh thực sự.

Nghe khó hiểu đúng không? Nói đơn giản là linh cách của con khỉ này chính là ‘Tề Thiên Đại Thánh’, là lớp vỏ bọc quá khứ mà Đại Thánh tỷ đã lột bỏ.

Theo sự hiểu biết của Itsuka Ken về Đại Thánh tỷ, thì Đại Thánh tỷ là một bán tinh linh của Trái Đất. Bởi vì sinh ra với thân phận là bán tinh linh mà không phải là một tinh linh hoàn chỉnh như Al-chan hay là Shiroyasha, cho nên trong bản chất của Đại Thánh tỷ có một phần thuộc về [ Phàm ]. Đối với một chủng tộc tối cường như tinh linh thì phần [ Phàm ] này quả thật là một khuyết điểm rất là to lớn, vì thế, để trút bỏ điểm yếu này của mình, Đại Thánh tỷ đã lựa chọn gia nhập Phật Môn.

Việc Đại Thánh tỷ gia nhập Phật Môn, tuy rằng theo cách nói của nhiều người, đúng là có một phần do bị ép buộc; Thế nhưng thực ra thì nguyên nhân chính khiến Đại Thánh tỷ nhập Phật Môn để trở thành [ Đấu Chiến Thắng Phậ là vì vị đại tỷ này muốn lột bỏ đi phần ‘yếu kém’ của mình. Sau khi lột bỏ phần yếu kém của bản thân, đại thánh tỷ đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt, siêu phàm nhập thánh, còn về việc vị đại tỷ này có trở thành tinh linh hoàn chỉnh hay chưa thì vẫn là một ẩn số đối với rất nhiều người.

Thông qua trí nhớ của hầu vương, Itsuka Ken biết được là con khỉ này cũng là một loại linh hầu được trời sinh đất dưỡng. Mặc dù bản chất của nó không thể so sánh được với bản chất ‘tinh linh’ của Đại Thánh tỷ, thế nhưng trong hệ thống cây sinh mệnh thì nó cũng là một loại yêu linh cao cấp, có thể xem như là một sinh mạng thể có đẳng cấp cực cao.

Sau khi Đại Thánh tỷ bái nhập Phật môn và thoát thai hoán cốt, trở nên siêu phàm nhập thánh, thì phần linh cách ‘yếu kém’ mang theo tính chất [ Phàm Tục ] khi còn là yêu vương của Đại Thánh tỷ bị phật môn coi quản. Thế nhưng mặc dù nói là ‘coi quản’, chứ thực ra cũng chỉ là gửi tạm, nếu mà Đại Thánh tỷ muốn lấy lại thì ai cản được chứ?

Cho nên, rất dễ để có thể thấy được rằng, khi cầm lấy phần linh cách ‘yếu kém’ này của Đại Thánh tỷ, mấy cái tên trọc đầu của Phật Môn đã phải lo lắng đến mức nào. Họ sợ rằng có một ngày, Đại Thánh tỷ sẽ lấy lại phần linh cách ‘tà ma’ này của mình và lại trở thành Tề Thiên Đại Thánh mà đi họa loạn nhân gian.

Cũng không trách được tại sao họ lại lo lắng như vậy. Đối với những cao tăng thật sự của Phật Môn, họ không quá câu chấp về việc này nên không cảm thấy gì, thế nhưng với những Phật Tu có tính cách không đủ đơn thuần, hoặc có tính công kích quá mạnh thì việc Đại Thánh tỷ lấy lại linh cách ‘tà ma’ thật sự là một vấn đề đáng lo ngại. Nhất là khi ở trong Khu Vườn Nhỏ, huynh muội kết nghĩa của Đại Thánh tỷ lại không yếu, ví dụ như Bình Thiên Đại Thánh Ngưu Ma Vương, đây là một ma vương có sức mạnh và trí tuệ đạt mức bá tuyệt mà không mấy ai có thể so sánh nổi. Có những người như thế ảnh hưởng, ai biết được là lúc nào, Đại Thánh tỷ sẽ vì tình huynh muội mà lấy lại linh cách ‘yếu kém’ của bản thân?

Vì thế, khi bắt được yêu linh Hầu Vương đang làm hại nhân gian này, Phật Chủ đã nảy ra ý định lưu đày nó cùng với linh cách ‘tà ma’ của Đại Thánh tỷ.

Khác với rất nhiều thế giới, các giáo phải được thành lập trong Khu Vườn Nhỏ đều sẽ phải chịu sự ảnh hưởng đến từ truyền thuyết, cho nên giáo lý của bản thân giáo phái là thứ để giáo phái có thể tồn tại. Việc vi phạm giáo lý mà mình đã đặt ra là việc mà chẳng có giáo phái nào dám làm, vì thế đối với Phật Môn, [ Ác ] là yếu tố mà mỗi phật tử đều phải dè chừng nếu như không muốn nhập ma, càng không cần nói tới Phật Chủ.

‘Thượng thiên có đức hiếu sinh’, Phật Môn tuyệt đối không thể nào ra tay giết chóc mà không có duyên cớ. Cho nên đối với Hầu Vương có chứa linh cách ‘tà ma’ của Đại Thánh tỷ, Phật Chủ chỉ phong ấn và lưu đày ra khỏi Khu Vườn Nhỏ mà không làm thêm điều gì khác.

Đó là tất cả những gì đã xảy ra mà Itsuka Ken biết được từ trí nhớ còn lưu lại bên trong linh cách không hoàn chỉnh mà cậu đã cuỗm mất của Hầu Vương.

Trách không được là tại sao Hầu Vương này lại được gọi là Tề Thiên Đại Thánh, hóa ra là do nó được kế thừa một phần linh cách [ Phàm Thai ] từ thuở còn là Yêu Vương của Đại Thánh tỷ. Cho nên Hầu Vương này, nói nó là Tề Thiên Đại Thánh thì tuyệt đối là đúng, thế nhưng nếu nói nó là Tôn Ngộ Không hay Đấu Chiến Thắng Phật là tuyệt đối sai rồi.

Bất quá, phần linh cách Tề Thiên kia, cậu vẫn không tóm được, thứ cậu tóm được cũng chỉ là linh cách hung thú của Hầu Vương khi còn ở Khu Vườn Nhỏ mà thôi. Chỉ là giờ thì, Hầu Vương hẳn là đã chết rồi.

“Hô ~~~ cũng may ————” “Vù!!!!!!”

Đang thở phào một cách nhẹ nhõm, đột nhiên, Itsuka Ken chợt cảm thấy nguy hiểm ập tới từ phía bên phải của mình. Vội vàng hụp đầu xuống, cậu chợt nghe được tiếng không khí nổ vang tới từ sau tai. Đòn công kích vừa rồi, mặc dù không cho cậu cảm giác nguy hiểm tới chí mạng, thế nhưng nếu bị đánh trúng thì phỏng chừng là vẻ ngoài của cậu sẽ trở nên khá là te tua.

Nổi đóa vì đột nhiên bị tấn công, Itsuka Ken muốn gào lên một tiếng, thế nhưng sau đó, cậu nghe được một câu nói, và câu nói đó khiến cho cậu phải đem tiếng gào sắp tuôn ra khỏi cổ họng nuốt ngược về trong dạ dày.

“Ngươi còn muốn ôm ta tới khi nào nữa, Đọa Thiên Vương?”

“Ây...”

Thanh âm tựa như là tiên nhạc truyền vào trong tai của Itsuka Ken. Chẳng cần nghĩ nhiều thì cậu cũng biết được là ai vừa lên tiếng, đồng thời cũng minh bạch được ý của câu nói này. Bởi vì lúc này, cậu cũng đã phát hiện ra là mình đang cầm phải một thứ gì đó rất mềm và cũng rất đàn hồi cộng thêm săn chắc. Nói thật lòng thì cảm giác đó thật quá đã, khiến cậu chẳng muốn rời tay.

Mới vừa rồi, bởi vì không chú ý, khi ôm lấy giáo chủ Luo Hao cùng rời khỏi nơi xảy ra vụ nổ, cậu đã ôm lấy eo của giáo chủ một cách vội vàng mà không phát hiện ra là mình đang ôm như thế nào. Cho nên hiện giờ, một tay khác của cậu vừa ôm lấy Asherah, còn một tay khác thì đã mò trúng phần đẫy đà nhất và giống như là ‘điểm tựa’ nhất ở trên ngực của giáo chủ.

Nhìn giai nhân chỉ còn cách mình trong gang tấc với phượng nhãn ẩn tàng sát khí và gương mặt trở nên băng hàn, Itsuka Ken cũng có chút lúng túng. Cảm thấy những luồng hơi thở nguy hiểm đang dần tăng cao ở trên người của giai nhân, Itsuka Ken xấu hổ mà buông tay ra, sau đó thì mùi thơm thấm người của giai nhân lập tức rời xa cậu.

Giai nhân rời khỏi ngực khiến cho Itsuka Ken nhịn không được mà lộ ra vẻ tiếc nuối, bất quá cậu lại chẳng có thời gian để tiếc nuối, bởi vì ngay sau đó, vài đòn tấn công vô cùng sắc bén đã ập về phía cậu theo những góc độ phi thường xảo trá.

“Ta, Luo Cuilian, từ ngày sinh ra tới nay, ngoại trừ gia phụ đã qua đời thì chưa từng có bất kỳ người nam nhân nào dám chạm vào thân thể này. Hôm nay, ta thề rằng ngươi, Đọa Thiên Vương, chính là người đầu tiên, và cũng sẽ là người cuối cùng. Bởi vì ta nhất định sẽ...”

Giai nhân tức giận mà chỉ tay về phía cậu và đưa ra lời tuyên bố đầy sát khí. Xem ra giáo chủ đại nhân giận thật rồi! Chỉ là giận do quá mắc cỡ hay là vì cái gì khác thì Itsuka Ken chẳng thể biết được, mà cậu cũng không có thời gian để tìm hiểu. Lúc này, việc quan trọng nhất là phải vuốt phẳng được cơn thịnh nộ của giai nhân, cho nên cậu giơ một tay lên và kêu lớn: “Khoan! Khoan! Chờ một chút!”

“Nói gì cũng vô ích, chịu chết đi!” Chẳng muốn nghe bất cứ lời phân trần nào của Itsuka Ken, giai nhân chỉ đằng đằng sát khí mà đánh về phía cậu.

“Này! Nói gì đi nữa thì tôi cũng là ân nhân cứu mạng của cô, đúng chứ? Vụ nổ vừa rồi nếu như không có tôi, coi như là cô có thần túc thông thì cũng phải trọng thương, thậm chí là hương tiêu ngọc tổn rồi chứ? Dù sao thì lúc đó cô không hề có sự chuẩn bị hay đề phòng gì hết, đúng không?”

Nghe được lời phân trần của Itsuka Ken, động tác của giáo chủ đại nhân hơi khựng lại một chút, thế nhưng sau đó, biểu lộ của giai nhân chợt biến thành khinh thường.

“Buồn cười! Ta là Luo Hao, là chí tôn của võ thuật, một chút nguy cơ đó mà đòi giết được ta? Ngươi đang xem thường ta sao, Đọa Thiên Vương? Ngược lại, ngươi, một kẻ hậu bối, lại dám làm cái việc to gan lớn mật như thế với ta. Cho ngươi nhìn thấy tố nhan của ta đã là ân tứ lớn nhất mà ta ban cho ngươi, thế nhưng ngươi lại dám được nước làm tới, được đằng chân lân đằng đầu, giở trò sỗ sàng với ta. Nếu ngươi đã biết ta là bá chủ võ lâm, vậy thì sự sỉ nhục mà ngươi vừa ban cho ta, chỉ có thể dùng máu tươi và cái đầu của ngươi để bồi thường.” Strauss