“... Hóa ra đó là lý do ngươi cam tâm trở nên uất ức và vô dụng tới vậy. Ngay cả bản tính của mình cũng không thể điều khiển được thì quả là một việc đáng thất vọng đối với cường giả.” Nghe xong những lời tự thuật của Hầu Vương, trên dung nhan mỹ lệ tới không gì sánh được của Luo Hao hiện lên vẻ thất vọng xen lẫn với sự bất mãn. Xem ra với một người đã đem bá đạo hòa vào trong bản chất sâu xa nhất, như cô, thì việc không chiến thắng được dục vọng của bản thân quả là một hành vi thấp kém.
Vì thế, sau khi biểu đạt sự bất mãn, sát khí của Luo Hao lại một lần nữa trào lên, và cô nhìn Hầu Vương với đôi mắt lạnh lẽo: “Nếu ngươi đã không thể chiến thắng được bản tính thấp kém của mình, vậy thì thay vì để ngươi sống uất ức như thế, ta thà rằng để ngươi biến mất khỏi thế gian. Anh hùng của nước ta không thể là một con thú bị nuôi nhốt trong nhà. Sau khi để bản tính của ngươi phục sinh, ta sẽ tự tay thẩm phán ngươi. Kế tiếp, ta sẽ giải trừ phược chú của Bật Mã Ôn cho ngươi, ngươi có gì muốn nói không, Hầu Vương?”
Đối với quyết định này của Luo Hao, Itsuka Ken không có ý định phản đối, hoặc nên nói là cũng có chút tán đồng. Giống như những gì mà Hầu Vương đã nói, sau khi giải trừ phong ấn, nếu không xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì Hầu Vương nhất định sẽ trở lại là một Tà Thần và mất đi lý trí hiện có của mình. Nếu vậy tức là sau khi giải trừ phong ấn, việc tiêu diệt một Tề Thiên đã hóa thành Tà Thần là nghĩa vụ đương nhiên của các campione, Itsuka Ken không có lý do gì để phản đối. Hơn thế nữa, trước đó cậu cũng đã có giao ước với Luo Hao về việc này rồi.
Ngoài ra thì như Luo Hao vừa nói, thay vì bỏ mặc cho Tề Thiên sống với với vẻ uất ức và không chút tự tôn như vậy, việc bị một campione nào đó tiêu diệt với tư cách là một Heretic God có lẽ sẽ là kết quả tốt nhất đối với Tề Thiên. Dù sao với một Tề Thiên Đại Thánh đầu đội trời chân đạp đất thì cuộc sống bị bắt nhốt và nuôi dưỡng quả thật là sống chẳng bằng chết. Tề Thiên Đại Thánh, từ xưa tới nay chỉ có chết đứng chứ không sống quỳ.
Tất nhiên, những suy đoán trên cũng chỉ là suy đoán riêng của Luo Hao và Itsuka Ken, còn tình huống thật là như thế nào, cả Itsuka Ken cũng còn không hiểu rõ lắm chứ đừng nói là Luo Hao giáo chủ.
“Ngươi làm được điều đó sao?” Nghe được lời tuyên bố của Luo Hao, Hầu Vương đang nằm trên đống cỏ khô khẽ bật người và ngồi dậy, sau đó đôi mắt đen như mực của ông nhìn chằm chằm về phía Luo Hao: “Nếu ngươi muốn tạm thời giải phóng cho ta khỏi phược chú [ Bật Mã Ôn ], vậy thì ngươi cần có đủ ba điều kiện: Một là phải có sự hiện hiện của một vị thần rồng hoặc thần rắn, đó là túc địch của ta; Hai là ngươi phải có thanh kiếm báu có thể cắt đứt và làm suy yếu phép thuật; Và ba là ngươi phải có một miko có thể thực hiện ‘Họa Bạt’ và để cô ta dùng thanh kiếm báu bằng linh lực của mình.”
“Ở đây, ta chỉ thấy ngươi có được điều kiện đầu tiên để kêu gọi ta, con bé đang đứng đằng kia có dòng máu của rồng và rắn đúng không? Thế nhưng hai điều kiện khác...” Vừa nói, Hầu Vương vừa đưa ánh mắt có màu trắng đen rõ ràng của mình về phía Asherah, và đôi mắt của ông chợt phát ra những tia sáng màu hoàng kim nhợt nhạt.
Mặc dù đã bị phong ấn, thế nhưng Hầu Vương không phải là một con khỉ đã hoàn toàn vô dụng. Dù sao thì ngoại trừ việc giam cầm bản tính nghịch phản của Hầu Vương ra thì phong ấn chẳng còn công dụng nào khác, vì thế nó không thể cản Hầu Vương sử dụng những năng lực trời sinh khác của mình, giống như năng lực [ Hỏa Nhãn Kim Tinh ] mà ông đang dùng hiện tại.
Hỏa Nhãn Kim Tinh, đây là một loại thần nhãn đặc biệt mà chỉ Tề Thiên mới có, nó có thể giúp ông nhìn thấu bản chất của mọi vật. Và tuy rằng việc bị phong ấn khiến cho năng lực của thần nhãn bị yếu đi rất nhiều, thế nhưng nó vẫn có thể giúp ông nhìn thấu được bản chất của Asherah.
Đáp lại sự nghi ngờ của Tề Thiên, Luo Hao trả lời: “Trước đó, ta vốn định bắt tay vào việc chuẩn bị đầy đủ, rồi sau đó mới tới gặp ngươi. Thế nhưng khi gặp Đọa Thiên Vương, hắn đã nói rằng hắn có thể trực tiếp loại trừ chú pháp được đặt trên người ngươi một cách vô điều kiện, vì thế, ta đã tới đây cùng với hắn.”
“Loại trừ vô điều kiện?” Hầu Vương thốt lên một cách kinh ngạc khi nghe được câu trả lời từ Luo Hao, đôi tròng mắt có màu đen như mực của ông lại phát ra những tia sáng màu vàng kim, và lần này chúng bắn về phía Itsuka Ken.
Nhìn Itsuka Ken một lúc, Hầu Vương than thở: “Thật là một kẻ thần bí! Trong trí nhớ của ta, ngươi là người duy nhất mà ta không thể nhìn thấu được một chút nào. Mặc dù có chút khó tin, thế nhưng từ trên người của ngươi, ta cảm giác được một luồng hơi thở quen thuộc. Là do ta lú lẫn, hay là từ trước cả khi ta tới thế giới này, chúng ta đã từng gặp nhau chăng?”
Hầu Vương chỉ vừa nói xong thì không đợi Itsuka Ken trả lời, Luo Hao đã trực tiếp quát mắng: “Ngu muội! Đọa Thiên Vương là vua của thời hiện đại, chỉ vừa xuất hiện được vài năm, hơn nữa tới đây lần đầu, mà ngươi lại là người anh hùng thần thoại sinh ra từ thời Viễn Cổ, các ngươi sao có thể gặp nhau?”
Không một chút do dự, Luo Hao đã hoàn toàn phủ định nghi vấn của Hầu Vương về Itsuka Ken, và rõ ràng là cô không hề nói sai. Itsuka Ken chỉ tới thế giới này được vài năm, mà Hầu Vương thì đã bị giam ở nơi này từ hơn 400 năm trước, việc hai người đã từng gặp mặt là không thể xảy ra. Mà nhất là khi biểu lộ của Hầu Vương đang cho thấy là cuộc gặp mặt này nhất định là đã rất lâu, tối thiểu thì phải lâu tới mức khiến cho Hầu Vương nhớ không nổi là đã gặp Itsuka Ken lúc này, thì việc hai người từng gặp nhau trước đó càng là không thể.
Còn về việc liệu Itsuka Ken có phải là chuyển thế của vị thần linh nào đó ở thời viễn cổ hay không, thì ngay khi ý tưởng này vừa nảy ra, nó đã lập tức bị Luo Hao đập bẹp. Bởi vì với một campione lão làng như cô, việc không thể phát hiện ra hơi thở của kẻ thù trời sinh khi đối phương đã ở cùng mình lâu như vậy là chuyện không thể nào. Tối thiểu thì theo tư tưởng của giáo chủ Luo Hao, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra với cô.
“Thế nhưng ta cũng đồng ý với ngươi, Đọa Thiên Vương quả thực là một kẻ đặc biệt. Hắn thật sự có chút khác với những kẻ diệt thần thông thường như chúng ta.” Nói tới đây, đôi mắt phượng của Luo Hao hơi liếc về phía Itsuka Ken, đôi mày ngài cũng chợt khẽ nhăn lại.
Là campione mạnh nhất của thời đại này, đồng thời còn là võ cực chí tôn, sức quan sát và trí tuệ của Luo Hao tuyệt đối là vượt xa mức mà người bình thường có thể tưởng tượng. Ngay từ khi đôi bên vừa gặp nhau, Luo Hao đã nhận ra được sự bất thường của Itsuka Ken. Cô phát hiện ra được rằng cậu có chút gì đó không giống với cô, hoặc nên nói là không giống với các campione thông thường.
Phát hiện ra điểm bất thường, thế nhưng Luo Hao lại không truy cứu. Bởi vì tự tin về năng lực của mình và luôn xem người khác là kẻ thấp hơn so với mình một bậc, thế cho nên dù phát hiện ra sự khác biệt của Itsuka Ken với mình, cô cũng chẳng thèm để mắt tới như một thói quen hằng ngày.
Thế nhưng, Luo Hao lại không ngốc. Cô không để ý là vì cảm thấy không cần mà thôi. Giờ, khi mà chính bản thân của Tề Thiên, một vị thần từng là một đấu thần hùng mạnh và lẫy lừng nhất trong lịch sử Trung Hoa, chính miệng thốt ra rằng ông không thể nhìn thấu được Itsuka Ken, thì Luo Hao sẽ không thể nào làm lơ được một vấn đề quan trọng như vậy. Hầu như ngay lập tức, tất cả những phát hiện của cô về Itsuka Ken lại một lần nữa hiện lên trong đầu cô một cách tỉ mỉ, và cô lập tức nhận ra được là người mà mình vẫn luôn coi thường với tư cách ‘hậu bối’ này, không phải là một kẻ tầm thường như mình vẫn nghĩ.
Đối với ánh mắt mang đầy vẻ dò xét của Luo Hao, Itsuka Ken không để ý, tối thiểu là ở bên ngoài cậu cho thấy là mình không để ý. Cậu chỉ nhún nhẹ vai và nói: “Đúng, sự thực là tôi khác với những campione bình thường, thế nhưng hôm nay thì điều đó chẳng có liên quan gì tới việc mà chúng ta muốn làm, đúng không? Hiện giờ thì điều quan trọng nhất là cởi bỏ phong ấn cho Hầu Vương, rồi sau đó giáo chủ sẽ thực hiện việc thẩm phán với Hầu Vương. Đây mới là điều cô muốn nhất, đúng chứ, giáo chủ?”
“Đương nhiên. Ta đã nói từ trước đó: Ngươi chỉ cần giải trừ phong ấn của Bật Mã Ôn, còn những việc sau đó, ta sẽ tự tay giải quyết.” Mặc dù biết rằng Itsuka Ken đang nói sang chuyện khác, thế nhưng Luo Hao lại không quan tâm, bởi vì vấn đề mà Itsuka Ken nói tới xác thực là điều quan trọng nhất hiện giờ với cô.
“Nếu vậy, ông thì sao, Hầu Vương?” Quay đầu nhìn về phía Hầu Vương, Itsuka Ken hỏi.
“Ta sao? Tùy các ngươi thôi! Ta không cản được các ngươi, mà nếu các ngươi có thể cởi bỏ phong ấn đang mang trên người ta, vậy thì lúc đó ta cũng chẳng phải là ta bây giờ. Tới lúc đó, các ngươi có thắng được phần phản nghịch của ta hay không là việc của các ngươi, ta chẳng muốn quan tâm.” Nói với giọng chẳng buồn để ý, Hầu Vương thực sự không quan tâm tới việc này. Mấy trăm năm giam cầm ở đây với phần phản nghịch bị phong ấn quá chặt chẽ, Hầu Vương đã chẳng còn chút xao động nào trong người, có chăng cũng chỉ còn lại sự yên lặng thong dong của một ông già quá tuổi.
Thấy Hầu Vương cũng không có ý định phản đối, Itsuka Ken trực tiếp kết luận: “Được rồi, nếu cả giáo chủ Luo Hao và Hầu Vương đều không phản đối, vậy thì tôi bắt đầu giải trừ phong ấn cho Hầu Vương.”
“Được thôi, nếu ngươi thật sự muốn làm vậy, thế thì cứ làm đi. Nhưng ta bảo trước rằng, nếu ngươi giải ấn cho ta, ta chắc chắn sẽ không thể khống chế được sự phản nghịch của mình. Tới khi đó có xảy ra chuyện gì đi nữa thì ta cũng mặc kệ!”
“Nếu ta, Luo Hao, đã có mặt ở đây, vậy thì dù ngươi có năng lực thông thiên tới cỡ nào, ta cũng sẽ khiến cho ngươi phải nuốt hận.”
Lời tuyên bố hùng hồn của giáo chủ Luo Hao khiến Hầu Vương khẽ nhếch mép. Nếu ngay cả địch nhân của mình, kẻ vốn phải bảo vệ cho loài người cũng đã nói như thế, vậy thì ông còn lo cái gì nữa chứ? Dù sao ông cũng chẳng phải là người, ông vốn là dị thần mà, quậy phá chẳng phải là việc của ông sao? Nếu Luo Hao đã nói như thế thì thôi vậy, ông chẳng buồn quan tâm.
“Nếu đã vậy thì xin giáo chủ hơi lui lại một tí, về phần Asherah thì cô nên lùi xa một chút đi, càng xa càng tốt.”
“Lui ra đi, thánh tổ! Ở đây chỉ cần có ta là được rồi!” Không nói nhiều lời, Luo Hao chỉ trực tiếp ra lệnh, và mỗi khi cô ra lệnh thì hầu như chẳng có ai trên đời này dám phản đối, trừ khi kẻ đó cũng là campione.
Asherah cúi đầu một cách cung kính cho thấy là mình đã nghe, sau đó hơi liếc mắt mà nhìn chằm chằm về phía Itsuka Ken, rồi cô lập tức quay đầu mà lùi về bên trong con đường hầm không gian đã dẫn cả ba người tới đây.
Về phần Itsuka Ken, sau khi nhắc nhở Luo Hao và Asherah xong thì cậu lập tức bước tới trước mặt của Hầu Vương. Nhận được sự đồng ý từ Hầu Vương, cậu bèn giơ tay của mình lên và đặt hai ngón tay vào mi tâm của Hầu Vương: “Giờ thì tôi sẽ dốc hết sức của mình để mở phong ấn cho ông, cho nên xin Hầu Vương hãy mở rộng lòng của mình ra đi.”
“Được ~~~ biết rồi ~~~ muốn làm gì thì cứ làm đi, hà ~~~~” Lười biếng mà ngáp một cái, Hầu Vương cứ thế mà nằm phịch lại trên đống cỏ khô mà mình đã nằm trước đó và bỏ mặc cho Itsuka Ken tùy ý muốn làm gì thì làm.
Thấy Hầu Vương có phản ứng như vậy, Itsuka Ken lắc đầu với vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ. Đối với con khỉ này, Itsuka Ken đã hoàn toàn mất đi tin tưởng; Coi như là bị phong ấn cũng không thể uể oải, biếng nhác và chả có chút cốt khí nào như thế chứ? Con khỉ này thực sự có dính dáng tới đại thánh tỷ, người đã từng một thời xưng bá một phương trong Khu Vườn Nhỏ sao? Dù nhìn theo góc độ nào đi nữa thì việc đó cũng quá vô lý chứ?
Có thể nói là so với đại thánh tỷ, Hầu Vương này, trừ việc có tính cách thẳng thắn và sảng khoái tương tự với đại thánh tỷ ra thì hoàn toàn chẳng có điểm nào giống cả. Cả về ngoại hình, giọng nói, lẫn khí chất, đối phương đều kém đại thánh tỷ quá xa.
Bất quá, nếu việc đã tới nước này rồi thì Itsuka Ken cũng không thể bỏ cuộc giữa chừng. Cứ tìm hiểu tiếp đi vậy.
Nghĩ như vậy, Itsuka Ken bắt đầu vận dụng sức mạnh linh hồn của mình để mò vào trong biển ý thức của hầu vương. Lần này thì để phòng ngừa khả năng xảy ra việc gì đó ngoài ý muốn, Itsuka Ken đã hoàn toàn phong ấn tất cả sức mạnh của hầu vương lại trước khi bắt đầu việc dò thám.
Hơi mò vào trong biển ý thức của Hầu Vương, Itsuka Ken hầu như chẳng tốn chút công sức nào là đã có thể tìm ra được nơi đặt phong ấn của [ Bật Mã Ôn ]. Thứ cần phải giải quyết đã tìm được, thế nhưng lúc này, Itsuka Ken lại không động thủ mà bắt đầu mò sâu vào trong biển ý thức hơn nữa.
Đừng quên rằng mục đích chính của cậu khi tới đây là gì! Việc mở phong ấn của [ Bật Mã Ôn ] đối với cậu cũng chỉ là tiện tay thôi, thứ cậu cần tìm là phong ấn được đặt sâu hơn nữa kìa. Nó có thể chính là thứ ‘ngoài ý muốn’ mà Hầu Vương đã gặp phải khi vừa tới thế giới này, mục tiêu của cậu là phải tìm nó cho ra.
Bất quá, sau khi tìm tòi một lúc, Itsuka Ken chợt phát hiện ra là mình hơi nhầm. Phong ấn của chư thần Nhật Bản mặc dù không lớn, thế nhưng nó lại khóa chết tất cả mọi con đường có thể dẫn tới những nơi sâu xa trong biển ý thức của Hầu Vương.
Thở dài một hơi, xem ra cậu vẫn phải giải trừ phong ấn này trước rồi.
Đưa tay về phía trước, và vận chuyển sức mạnh [ Tinh Lọc ] của mình, Itsuka Ken nhanh chóng loại bỏ phong ấn của chư thần Nhật Bản.
“Xèo Xèo Xèo Xèo Xèo Xèo Xèo Xèo Xèo Xèo Xèo Xèo Xèo...!!!!!!!!!!”
Những tiếng ‘xèo’ ‘xèo’ vang lên, và phong ấn của chư thần Nhật Bản nhanh chóng tan rã. Dưới tác dụng của nguồn sức mạnh tinh lọc, Itsuka Ken đã nhanh chóng xóa sổ tất cả những thứ vướng víu mà cậu gặp phải trong quá trình tinh lọc phong ấn. Cái gì mà ‘dòng máu long xà’ rồi ‘đao thần trảm rồng’ v... V..., dưới sức mạnh tinh lọc của Itsuka Ken, tất cả đều bị tịnh hóa một cách sạch sẽ.
“Oanh ——————!!!”
Ngay khi phong ấn của chư thần Nhật Bản vừa bị loại bỏ sạch sẽ, một luồng chú lực khổng lồ chợt dâng lên và phun trào từ nơi sâu nào đó trong biển ý thức của Hầu Vương. Đây là chú lực tỏa từ thần cách phản nghịch mà Hầu Vương đã nói là mình không thể khống chế.
Ngay khi phát hiện được là có một luồng chú lực đột nhiên trồi lên, Itsuka Ken đã lập tức chế tạo ra một lá chắn phong ấn mới của riêng mình. Cậu chụp nó về phía luồng chú lực đang trồi lên và kềm chế chúng lại.
Đối mặt với tấm chắn của Itsuka Ken, chú lực mang theo thuộc tính Heretic cứ không ngừng xông lên và đánh vào tấm chắn vô hình, thế nhưng nó vẫn không thể nào thoát ra được dù chỉ là một chút.
Không quan tâm đến nguồn chú lực đã bị kềm chế, Itsuka Ken đưa sức mạnh linh hồn của mình vào nơi sâu trong biển ý thức của Hầu Vương để thăm dò, và rất nhanh, cậu đã tìm được thứ mình muốn: [ Divinity ] đã bị ai đó giở trò của Hầu Vương. Strauss