Chương 1096: Sóng Ngầm Bắt Đầu Khởi Động

“... Chú, lòng của người lại bắt đầu rung động rồi sao?” Trên một bờ biển yên tĩnh không người với ánh ngân quang được mặt trăng dịu dàng hắt xuống đại địa, một giọng nói non nớt và linh động chợt vang lên.

Người vừa nói chuyện là một cô bé tóc vàng với dung nhan đáng yêu tựa như búp bê chỉ có trong truyện cổ tích. Hiện giờ, cô đang vui vẻ mà tung tăng nhảy nhót chơi đùa trên bờ cát xốp mềm. Nếu như có người vô tình nhìn thấy cảnh này, liệu sẽ có bao nhiêu người tưởng lầm rằng cô bé đang chơi đùa và nhảy nhót này là một yêu tinh nhỏ đến từ xứ sở thần tiên đây? Thật là một cảnh tượng duy mỹ chỉ có trong cổ tích.

『 Dòng máu của [ Thép ] đang sôi trào, đã hơn sáu năm ta mới lại cảm nhận được điều này. Vị đại nhân đó quả nhiên là kẻ địch mà số phận đã trao cho ta. Lần trước, ta đã không thể chiến đấu với tất cả những gì mình có, nhưng lần này thì sẽ không như vậy nữa rồi. 』

Trên bờ biển vắng người, ngoại trừ cô bé tóc vàng có vóc dáng tựa như loài yêu tinh nhỏ kia ra thì đã không còn bất kỳ ai khác, thế nhưng sau khi cô bé cất tiếng hỏi, một giọng nói trong trẻo nhưng lại mang đậm vẻ uy nghiêm cùng máu lửa chợt vang lên từ vùng không gian ở phía sau lưng cô. Từ trong giọng nói có phần bình tĩnh này, thật không khó để có thể cảm nhận được phần hưng phấn đang tiềm ẩn phía dưới.

Nghe được âm thanh ở phía sau lưng mình nói như vậy, cô bé tóc vàng hơi giật mình quay người về phía sau và lên tiếng: “Ah ~? Chẳng lẽ lần này, chú muốn dùng thân phận Heretic Lancelot để hiện thân sao? Chú đã quyết tâm rồi sao?”

『 Cháu yêu của ta, nếu như cháu không muốn, vậy thì ta... 』

“Không phải! Guinevere không có trách chú. Với Guinevere, ngoại trừ tìm kiếm chủ nhân ra thì Guinevere cũng chỉ còn có chú mà thôi. Cho nên, nếu như đó là tâm nguyện của chú, Guinevere sẽ vui vẻ và ủng hộ tới cùng. Hơn nữa, Guinevere cũng rất muốn được chạm trán với vị Ou-sama kia một lần nữa. Ân huệ mà vị Ou- sama đó đã ban cho Guinevere sáu năm trước, lần này, Guinevere nhất định sẽ trả lại hết.” Nói đến đây, tâm trạng của cô bé tóc vàng dường như trở nên rất là vui vẻ, bằng chứng là trên dung nhan tinh xảo và ngây thơ tự như thiên thần của cô xuất hiện một nụ cười tươi lộng lẫy còn hơn cả ánh trăng ở trên trời.

『 Vậy sao? Vậy tức là cháu cũng đã hạ quyết tâm rồi? Xem ra, chúng ta đều là những người không thể trốn thoát khỏi vòng quay của vận mệnh. Thế nhưng nếu vậy thì, cũng đã tới lúc ta nên lấy lại chân thân của mình. Cảm giác rung động này, hãy để dành tới khi chiến đấu rồi hẵng tiếp tục nhen lửa vậy. 』

Nghe giọng nói vọng ra từ hư không nói như vậy, cô bé tóc vàng nở nụ cười: “Hì hì! Chúng ta nhất định sẽ thành công. Chú đã có thành thần đao đó trong tay, thế nên đã không còn điều gì có thể ngăn cản chú dùng hết sức của mình được nữa. Cho nên lần này, chú nhất định phải dùng hết sức của mình để chiến đấu với vị đại nhân đó, không được nhường nhịn gì hết nha. Vì chuẩn bị cho lần chạm trán này, Guinevere đã mời cả vị campione khoáng thế bậc nhất như giáo chủ tới tham gia. Tới khi đó, Guinevere và giáo chủ đại nhân sẽ phụ trách ngăn cản hộ vệ của vị đại nhân đó thay cho chú, chú chỉ cần chuyên tâm chiến đấu cùng vị đại nhân đó là được rồi.”

Là một Thánh Tổ đã luân hồi không biết bao nhiêu đời và sống cả trăm năm, Guinevere không thể nào chỉ là một Thánh Tổ đơn thuần chỉ có sức mạnh, hoặc nên nói rằng trí tuệ luôn luôn là một phần sức mạnh không thể thiếu của những thánh tổ như Guinevere. Tuổi đời hơn 100 năm cho cô kinh nghiệm sống không gì sánh được, và tri thức được truyền lại từ những đời trước cho cô lượng tri thức dự trữ không mấy ai có thể sánh bằng.

Với mọi thánh tổ, nếu như có thể dùng trí tuệ để giải quyết vấn đề, họ sẽ không bao giờ dùng tới sức mạnh.

『 Kỳ thực, cháu không cần phải vất vả như vậy, cháu yêu của ta. Dựa theo hiểu biết của ta về vị vua kia, chỉ cần ta bằng lòng phô bày đặc tính của ta ra cho vị đại nhân đó xem, vị đại nhân đó nhất định sẽ không từ chối một cuộc chiến sinh tử do ta yêu cầu. Chỉ cần ta giải trừ áo giáp và thể hiện chân thân... 』

“Không, thưa chú! Đó không phải là một cách ổn thỏa, nó chỉ có thể dùng như lá bài tẩy cuối cùng. Xin chú đừng quên rằng vị đại nhân đó là người có thể ra lệnh được cho chư vương, trong đó có cả Hoàng Tử Đen Alec. Đây là mong muốn của chú và cũng là của Guinevere, Guinevere không muốn xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, cho nên Guinevere cũng chỉ có thể chịu khó để chuẩn bị phương thức đề phòng cho thật tốt.”

『 Nếu cháu yêu đã nói như vậy, thế thì ta sẽ không lắm lời nữa. Thế nhưng, cháu thật sự muốn vứt bỏ thánh tổ ‘Asherah’, người đã giải trừ phong ấn của long xà và cũng là đồng tộc của cháu sao? Mặc dù đứa bé đó chỉ còn có thể sống được hơn một tháng, thế nhưng nếu có sự phù hộ của ta, đứa bé đó tối thiểu cũng có thể... 』

Thanh âm vô hình còn chưa nói xong thì cô bé tóc vàng đã lắc đầu nói: “Đó là lựa chọn của chính bản thân Asherah. Nếu có thể kính dâng bản thân mình lên với thân phận của một Thánh Tổ trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, có lẽ cũng là một niềm hạnh phúc đối với Asherah. Chỉ là, dù sao thì đứa bé đó cũng là đồng tộc của Guinevere, cho nên mối thù của đứa bé đó, Guinevere nhất định phải báo. Từ ngày Asherah chủ động hiện thân tới nay cũng đã qua được mấy ngày, hẳn là vua của tân đại lục cũng đã nhận được tin Asherah chưa chết và xuất hiện ở đảo quốc cực đông rồi chứ nhỉ?”

『 Cháu yêu, ý của cháu là muốn lợi dụng cuộc loạn chiến sắp xảy ra, để tiêu diệt vua của tân đại lục sao? 』 Nghe cô bé tóc vàng nói như vậy, giọng nói vang lên từ trong hư không dường như đã hiểu được ý của cô.

“Hì hì! Như vậy chẳng phải mọi thứ sẽ trở nên càng thú vị hơn sao? Đây sẽ là một buổi cuồng hoan, vừa có sự tham gia của vị ‘Thánh Hầu Vương’ nổi tiếng nhất của phương đông, vừa có sự tham gia của chư vương đương thế, vừa có sự tham gia của chú sau khi lấy lại chân thân, có thể sẽ còn nhiều thứ khác nữa mà chính Guinevere cũng không biết. Ô, Guinevere thật háo hức mong chờ ngày đó tới.” Như một đứa bé chờ tới ngày được đi chơi, cô bé tóc vàng nói với giọng chờ mong đầy háo hức và tiếp tục nhảy nhót trên bãi cát.

Đối với sự háo hức của cô bé tóc vàng, giọng nói vọng ra từ hư không không có ý kiến gì mà chỉ giữ im lặng. Mọi thứ cứ tiếp tục như thế cho tới khi ánh trăng nhô lên cao nhất.

Những cơn gió đêm đến từ phía đại dương cứ vù vù thổi trên bãi biển vắng người, chẳng biết từ lúc này, cô bé tóc vàng đã biến mất cứ như cô chưa từng xuất hiện. Điều duy nhất có thể chứng minh được rằng cô đã từng xuất hiện cũng chỉ có những dấu chân trên cát đang dần dần biến mất dưới những con sóng thủy triều. ..

U Thế, một thế giới không thể lý giải và thấu hiểu được theo những quy luật thông thường. Nhìn từ bên ngoài, đây là một thế giới hoàn toàn không có gì khác với thế giới hiện thực, thậm chí nó còn xinh đẹp và mộng ảo hơn. Đâu đâu cũng có thể thấy được non xanh nước biếc, rừng rậm liên miên; Cảnh sắc đẹp đẽ tới mức có thể khiến nhiều người si mê tới quên cả lối về.

Thế nhưng trên thực tế thì nơi này là một vùng đất không thích hợp với những sinh vật ‘thông thường’. Những giống loài thông thường không thể nào sinh tồn được ở đây. Trước chưa nói với vấn đề về phong thủy (“ ‘phong thủy’ ở đây là muốn chỉ vấn đề về không khí và nước, cũng tức là những yếu tố vô hình có thể ảnh hưởng đến sự sống),chỉ nói riêng về bản chất của U Thế thì cũng đã quyết định rằng không có sinh vật thường nào có thể sống được ở đây.

Bản chất của U Thế là một thế giới mà ‘sức nặng’ của tinh thần có thể sánh ngang được với vật chất, vì thế mà khi sống ở đây, sức ép về mặt tinh thần đối với các loài sinh vật là cao vô cùng (tương tự với sức ép của không khí trên trái đất đối với các sinh vật sống). Nếu như một sinh vật thường xuất hiện ở nơi này, thì nếu như không có bất cứ sức mạnh đặc biệt nào đủ mạnh để có thể che chở cho linh hồn mình, vậy thì linh hồn của sinh vật đó sẽ dần chịu không nổi sức ép của U Thế mà bị sụp đổ.

Cho nên, có thể sống được ở đây, tuyệt đại đa số đều là những sinh vật có tính chất hoặc có sức mạnh phi thường vượt xa phàm nhân, và tất nhiên, trong đó cũng có cả Heretic God.

Hiện giờ, ở một nơi hẻo lánh thuộc vùng đất được gọi là ‘Ranh Giới nằm giữa sống và bất tử’ này, có một ngôi nhà tranh rách nát được dựng lên một cách tạm bợ, và ở trong ngôi nhà tranh này, có ba bóng người đang tụ tập lại với nhau và bàn tán về điều gì đó.

Một người trong số đó là một vị tăng nhân già tới mức tưởng chừng như một giây sau là có thể chết ngay lập tức mà không kịp trăn trối; Một người khác thì lại là một cô công chúa tuyệt mỹ, trên người mặc một bộ trang phục cung đình hoa lệ với khí chất dịu dàng hiếm có; Còn một người nữa thì là một võ sĩ ăn mặc lôi thôi, đeo lần tràng hạt, và đang cầm một bát rượu mà nốc ừng ực liên tục.

“... Vậy giờ, ông tính làm thế nào đây, ông bạn già?” Một trong số ba người lên tiếng, là vị tăng nhân với vẻ ngoài già sắp xuống lỗ.

Võ sĩ với vẻ ngoài lôi thôi bật cười lớn khi nghe nhà sư già hỏi như thế: “Ha ha! Thằng nhóc đó quả thật là phiên bản của tôi lúc còn trẻ, ngang bướng và gan lỳ lắm, cho nên tôi cảm thấy dù tôi đã khuyên nó, thế nhưng nó nhất định vẫn sẽ tới U Thế.”

“Ngự Lão, nếu ông đã biết là làm vậy cũng vô ích, vậy thì ông làm thế để làm gì, chẳng phải là đang vẽ vời ra cho thêm chuyện sao?” Công Chúa dường như không hài lòng lắm với hành động tự ý này của Ngự Lão nên lên tiếng trách móc và dò hỏi.

Đối mặt với lời trách móc và truy vấn của Công Chúa, lão già lôi thôi không trả lời thẳng mà chỉ cười một cách bướng bỉnh: “Nếu không làm như thế thì sao có thể xác định được thằng nhóc đó là người ra sao chứ? Ha ha ha! Quả nhiên Ena nói không sai, thật đúng là một thằng nhóc rất tốt, ha ha ha!”

Thấy ông bạn già của mình có phản ứng như vậy, vị pháp sư già dò hỏi: “Ông bạn già, ông làm như thế là có ý gì? Chúng ta có thể khôi phục được thần tính và ý thức như hiện giờ chính là nhờ có sự trợ giúp của Pandora, mặc dù không thể giải quyết được nốt được nguyền rủa, thế nhưng cái ơn của Pandora vẫn là không thể chối từ. Cả ông, tôi, và Công Chúa đều là những người có ơn tất báo; Cho nên đối với kế hoạch của Pandora, cả ba chúng ta đều nhất trí thông qua rồi, cũng sẽ không có ai muốn thay đổi, vậy thì ông làm thế thì có ích gì chứ? Đằng nào thì chúng ta cũng vẫn phải liên thủ với Pandora và những người khác để đối phó với thằng nhóc đó. Bất quá, nếu làm vậy thì con bé Ena phải làm thế nào đây?”

“Ha ha! Sao lại không có ý nghĩa chứ? Đừng có tưởng là lần này bởi vì có nhiều người tham gia vào kế hoạch mà lầm, thằng nhóc đó cũng không vừa gì đâu. Nó tinh minh và đáng sợ hơn mức ông nghĩ nhiều lắm đó. Ha ha! Cho nên lần này, chúng ta cứ tạm thời mà quan sát trước đi, xem nó sẽ chiến đấu như thế nào với những quần thần tham gia phục kích khác, chờ tới khi hiểu rõ thực lực của nó thì chúng ta hẵng ra tay cũng không muộn. Hơn nữa ai bảo nhất định phải chiến đấu? Lão già này tuy bướng bỉnh, thế nhưng lúc trẻ lại biết cách làm việc tùy theo tình huống lắm đấy nhé. Ha ha ha.”

Vừa cười to, vừa nốc rượu ừng ực, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì hẳn rất nhiều người đều sẽ cho rằng, vị đại thần được gọi là ‘Susanowo’ này là một nhà sư phá giới chuyên ăn thịt uống rượu.

“Nếu Ngự Lão đã tự ý quyết định như thế, vậy thì xin thứ lỗi cho tôi, tôi cũng chỉ có thể tự ý hành động.” Công chúa vẫn đang ngồi ở kế bên, thấy thái độ của Susano như vậy thì cũng lên tiếng bày tỏ quan điểm của mình.

“Ồ? Vậy cô tính làm gì đây, Công Chúa? Tôi thì cảm thấy lão già này làm rất đúng, dù sao thì cách này cũng rất phù hợp với phương châm làm việc của chúng ta, hơn nữa cũng không trái với nguyên tắc.” Vị pháp sư già nghe thấy Công Chúa đột nhiên nói như vậy thì tò mò hỏi.

“Đúng, quyết định của Ngự Lão rất là chính xác, tôi cũng đồng ý với Ngự Lão, thế nhưng nếu Ngự Lão đã tự ý làm như thế, vậy thì tôi cũng nên làm chút gì đó theo cách của mình. Dù sao thì xét theo đạo nghĩa, vị đại nhân đó cũng có chút ân nghĩa với tôi, ‘hậu nhân’ của tôi đã nhận được sự che chở của vị đại nhân đó rất nhiều, và hiện giờ thì đứa bé đó vẫn đang phụng sự cho vị đại nhân đó. Cho nên dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn mà không làm gì cả, nhất là khi Ngự Lão cũng đã hành động.”

Lời của công chúa khiến cho cả hai ông già khác đang ngồi chung phòng cảm thấy giật cả mình, vị pháp sư già ngạc nhiên nói: “Cô làm vậy thật không giống với cô bình thường chút nào. Công chúa, cô đang nghĩ gì thế? Nếu đã nhận lời mời của Pandora, vậy thì cô cần gì phải làm việc thừa như vậy?”

“Bởi vì tôi muốn dùng chính đôi mắt này để nhìn xem, là những gì mà Pandora điện hạ đã nói với tôi là đúng hay sai. Ngự Lão, ông hẳn cũng cảm thấy rồi chứ?”

“Ừ! Mặc dù không phải là có ý đồ gì xấu với chúng ta, thế nhưng cô nàng ranh ma quỷ quái đó thật sự đã nói dối, hoặc nên nói là cô ta đang giấu giếm điều gì. Thật không biết là giữa cô ta và thằng nhóc kia có ân oán gì nhỉ?” Nói tới đây, Susano cũng có chút trầm ngâm.

“Vì thế nên tôi mới muốn nhìn bằng chính mắt mình, rồi sau đó mới có thể quyết định.” Công Chúa nói như thế và quay đầu bỏ đi. Strauss