Hôm nay là một ngày đẹp trời, bầu trời trong vắt không một gợn mây, thế nhưng không khí lại mát vẻ và thanh u mà không hề có sự gay gắt thường thấy của mùa hè. Có thể nói rằng đây là thời tiết tốt để đi chơi hoặc đi dạo.
Ở trên một con đường hơi có chút vắng người của thành phố Tokyo, có một đôi nam nữ đang đi cùng với nhau, đây là một đôi thiếu niên – thiếu nữ.
Thiếu niên là một nam tính có bề ngoài điển trai với mái tóc tán toái màu tím bạc. Đi ở trên đường, thiếu niên thỉnh thoảng quay đầu qua nói gì đó với thiếu nữ đang đi ở bên cạnh, thế nhưng thiếu nữ lại chỉ ậm ừ mà đáp lời, hoặc có đôi khi cô thậm chí còn không thèm có phản ứng gì với những lời nói của thiếu niên, hoặc nên nói là cô không chú ý. Thấy thiếu nữ có biểu hiện kỳ lạ như vậy, thiếu niên hơi tò mò vỗ nhẹ vai thiếu nữ một cái và hỏi: “... Yuri? Em sao thế?”
“Dạ? Ah? Vâng! Thực... Thực xin lỗi, em... Em... Hơi... Xin vua thứ lỗi!” Hime-miko tóc trà, Mariya Yuri, sau khi bị thiếu niên vỗ vai thì hơi giật mình tỉnh lại. Nghe thấy câu hỏi của thiếu niên, cô mới chợt nhận ra là từ nãy tới giờ, mình đã có biểu hiện như thế nào khi đi cùng với người mà cô tôn trọng nhất. Cuống quýt mà nói lời xin lỗi, sau đó thì cô mới bắt đầu chú tâm dẫn đường cho thiếu niên, chỉ là với năng lực quan sát vô cùng nhạy bén của mình, thiếu niên nhận ra được là Yuri vẫn còn có chút bồn chồn.
Thiếu niên đang đi cùng với Yuri chính là Itsuka Ken, hiện giờ thì cậu với Yuri đang trên đường đi tới miếu Nanao. Cũng giống như lần cậu tới miếu Nanao trước đó, lần này, cũng vẫn là Yuri tới mời cậu, và nguyên nhân cô tới mời cậu cũng vẫn là vì người bạn thân của cô: Seishuuin Ena.
Từ hôm Itsuka Ken gặp Ena ở miếu Nanao tới nay cũng đã được 5 ngày rồi, trong 5 ngày này, Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử vẫn không hề cử người tới để gặp cậu và đưa cho cậu một câu trả lời xác đáng.
Bất quá, đối với biểu hiện của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, Itsuka Ken thật sự chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, và cậu cũng không gấp. Chẳng có lý do gì để cậu phải gấp cả, bởi vì thời hạn một tuần mà cậu đưa ra vẫn còn tới 2 ngày. Trong khi đó, người gấp hẳn phải là Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử mới đúng, vì họ chỉ còn có 2 ngày để có thể thảo luận và đưa ra quyết định của mình cho cậu.
Giống như cậu đã nói, cậu làm thế chỉ vì cậu muốn tránh cho việc giết chóc không cần thiết, và cũng là để tiện cho kế hoạch của cậu mà thôi, thế cho nên, quyết định của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới cậu. Khi thời gian tới, cậu chỉ việc chuẩn bị và hành động theo kế hoạch mà mình đã định ra là được.
Cho nên người cần gấp không phải là cậu, bởi vậy suốt mấy ngày nay, Itsuka Ken chẳng hề có hành động gì khác ngoài việc tận hưởng cuộc sống của mình cùng các vương phi của cậu. Ban ngày thì cùng các vương phi đi ra ngoài dạo phố và mua hàng ở đây đó, thỉnh thoảng thì lại tìm cớ để táy máy tay chân kiếm hời trên người của các cô gái, tới đêm thì chọn một căn phòng nào đó mà mình thích mà chui vô để làm vài chuyện ‘vui vẻ sảng khoái’ cùng với người đang ngủ ở trong. Nói chung là suốt mấy ngày nay, Itsuka Ken sống thoải mái vô cùng.
Hôm nay, vốn dĩ cuộc sống như vậy vẫn sẽ tiếp tục kéo dài, thế nhưng mới vừa rồi, khi cậu định bước ra khỏi cửa để đi dạo phố cùng với Nero và những người khác thì Yuri đột nhiên xuất hiện và nói rằng Ena muốn được gặp cậu thêm một lần nữa. Và đương nhiên thì lần này, Ena tới với thân phận là sứ giả của ‘mấy lão già’ kia, đồng thời có vẻ như là lần này, cô tới là vì để cho thấy lập trường và thái độ của mình.
Mặc dù bị quấy rầy kế hoạch đi chơi cùng với các vương phi của mình, thế nhưng Itsuka Ken lại không cảm thấy tức giận hay khó chịu, hoặc nên nói là cậu cảm thấy khá vui vẻ vì việc này. Ena tới tìm cậu vào lúc này cũng tốt, vì dù sao thì theo như tính toán của cậu, cho dù cậu và những người thuộc Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử có đạt thành hiệp nghị với nhau hay không thì cuộc ‘viễn chinh’ của cậu tới U Giới chỉ có thể bắt đầu sau khi Ena tới tìm cậu thêm một lần nữa.
Cho nên khi Yuri tới tìm cậu và muốn mời cậu tới miếu Nanao để gặp Ena lần thứ hai, Itsuka Ken đã đồng ý ngay. Bất quá từ khi khởi hành tới giờ, Itsuka Ken để ý thấy là Yuri vẫn luôn có chút hồn bất thủ xá. Cô thường xuyên không nghe được những lời cậu nói, có nghe được thì cũng chỉ ậm ừ cho xong.
Biểu hiện này thật không thích hợp với một người nghiêm túc, hiền lành, nề nếp và luôn biết giữ quy củ như Yuri. Vì thế, khi thấy Yuri như vậy thì Itsuka Ken mới mở miệng gọi tỉnh cô, thế nhưng thấy cô vẫn có chút gì đó bồn chồn không yên thì cậu hơi quan tâm mà hỏi: “Yuri, có phải là em đang có tâm sự gì đó hay không?”
“Không... Không có việc gì! Em... Em chỉ đang... Ah ~~~~!?”
Nghe Itsuka Ken đột nhiên hỏi là mình có tâm sự gì không, Yuri chợt giật thót cả mình mà cuống quýt từ chối. Quả thật là cô đang có tâm sự, thế nhưng cô thật sự không dám nói ra tâm sự hiện giờ của mình với Itsuka Ken. Chỉ là, khi cô còn chưa kịp nói xong, cô chợt phát hiện ra là gương mặt của thiếu niên đột nhiên đã dán sát lại gần ngay trước mặt cô, và cả hai chỉ còn cách nhau chưa tới 15 cm, đồng thời tay của đối phương thì lại đang đặt lên trên vai của cô mà giữ cô sát lại gần không cho cô động đậy.
Ánh mắt của hai bên chạm vào nhau, Itsuka Ken nhìn thẳng vào trong mắt của Yuri để quan sát một chút rồi trầm giọng nói: “Ánh mắt của em đang nói cho ta biết là em có tâm sự. Yuri, ta là vua của em, chẳng lẽ em muốn lừa gạt ta sao?”
Giọng nói trầm thấp, thần thái nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén. Vào lúc này thì có thể nói rằng Itsuka Ken đã hoàn mỹ mà diễn giải cho Yuri thấy về hình ảnh của một vị vua đang vô cùng thất vọng và tức giận vì sự lừa dối của kẻ cận thần.
Nếu như là lúc bình thường, có lẽ Yuri đã bị vẻ mặt và thần thái của Itsuka Ken lúc này dọa cho sợ chết khiếp mà nói ra hết tất cả những gì cô đang giấu giếm. Thế nhưng hiện giờ, Yuri lại hoàn toàn chẳng có chút phản ứng nào với những điều này.
Nói không có phản ứng gì thì cũng không đúng, bởi vì hiện giờ thì cô đã bị những luồng hơi phả ra từ mũi và miệng của Itsuka Ken hun cho chóng cả mặt, sắc mặt cũng trở nên đỏ lừ. Là một cô gái vô cùng dịu hiền và cũng vô cùng truyền thống, Mariya Yuri thật sự quá không hợp với hai từ ‘dạn dĩ’. Cô quá nhút nhát và vô cùng dễ mắc cỡ, cũng chính vì thế mà hiện giờ, khi gương mặt của cô và người mà cô kính trọng nhất hiện chỉ còn cách nhau chưa tới một gang tay và có thể trực tiếp cảm nhận được hơi thở đối phương qua mỗi một lần hô hấp, cô thật sự không chống cự nổi mà thẹn thùng tới muốn ngất đi được.
“Em... Ô... Quá... Quá gần...” Cố nén cảm giác mắc cỡ, Yuri lắp bắp mà nói với Itsuka Ken. Itsuka Ken chỉ mới sáp lại gần cô có chưa đầy một phút thôi mà cô đã như vậy rồi, nếu cậu mà kéo dài thêm một chút nữa thì không biết sẽ ra sao đây nhỉ? Thật là một cô gái truyền thống và thẹn thùng ah, Mariya Yuri!
Nghe Yuri nói như vậy, Itsuka Ken mới chợt phát hiện ra là gương mặt của hime- miko tóc trà đã trở nên đỏ lừ, thậm chí cả đôi mắt của cô cũng trở nên long lanh đẫm nước và có xu hướng biến thành hình nhang muỗi. Nhớ tới tính cách vô cùng dễ thẹn thùng của Yuri, Itsuka Ken xấu hổ ho khan và lùi lại một chút, sau đó cậu lại nhìn thẳng vào mắt của Yuri mà hỏi: “Khục! Tốt rồi! Vậy được rồi chứ? Giờ nói đi, Yuri! Rốt cục thì em đang có tâm sự gì?”
Không còn cảm nhận được hơi thở của Itsuka Ken ở ngay trước mặt mình, Yuri dù vẫn còn rất mắc cỡ, thế nhưng cô nhanh chóng lấy lại được sự tỉnh táo. Gương mặt hơi lộ vẻ buồn rầu, Yuri cuối cùng cũng quyết định nói thật với Itsuka Ken: “Em... Em chỉ là đang nghĩ tới chuyện của Ena.”
“Ena? Ena làm sao? Chẳng lẽ... Con bé đã có hành động gì quá đáng với em sao?”
“Dạ? AH! Không! Không phải như vậy! Không đúng! Moo ~~~ Rốt cục thì ấn tượng của ngài về Ena xấu tới mức nào mà ngài lại nghĩ như thế? Ena là bạn thân từ thuở bé của em, cậu ấy sao có thể làm ra việc gì đó quá đáng với em được chứ? Quả nhiên lo lắng của em là đúng! Ngài quả nhiên là đã cảm thấy bất mãn với Ena!”
“Hả? Bất mãn? Ý em là sao? Sao tự nhiên em lại nghĩ như thế?” Nghe Yuri nói rằng mình đang bất mãn với Ena, Itsuka Ken có chút sửng sốt. Cậu bất mãn tới Ena khi nào? Mấy ngày nay mình nhớ là mình không có làm gì hết nha? Hình như chỉ có đi chơi, dạo phố, mua sắm rồi sau đó về nhà đùa giỡn và giở trò hú hí với Nero và những người khác thôi, sao tự nhiên lại khiến Yuri có ý nghĩ đó mà lo lắng tới mức hồn bất thủ xá như vậy?
“Bởi vì lúc trước, Ena đã có hành vi khiến cho ngài cảm thấy không vui: Cậu ấy tiếp xúc với ngài vì mưu đồ bí ẩn nào đó. Thế nhưng mà Ena cũng chỉ làm theo lệnh của người khác, bản tính của Ena rất là hiền lành. Cậu ấy nhất định không phải là người chủ mưu, ngài... Ngài có thể cho Ena thêm cơ hội được không? Ena là người rất đơn thuần, nếu như ngài chịu khó tìm hiểu, ngài nhất định sẽ rất thích cậu ấy.” Nói xong, Yuri dùng ánh mắt cầu khẩn và hi vọng để nhìn về phía Itsuka Ken.
Nhìn ánh mắt hi vọng và cầu khẩn của Yuri, Itsuka Ken cũng chỉ biết thở dài một hơi bất đắc dĩ. Con bé Yuri này thật quá thiện lương, lại cứ luôn đa sầu đa cảm vì những việc như vậy, lúc nào cũng tự thích suy nghĩ lung tung sau đó tự làm khổ mình. Thiệt tình...
Giơ tay lên khẽ vuốt nhẹ mái tóc của Yuri một chút, sau đó Itsuka Ken cười an ủi: “Không cần phải lo lắng như vậy! Ta vốn không có giận hay cảm thấy bất mãn gì với Ena. Những lời mà ta nói lúc đó là với những kẻ đang nấp ở sau lưng Ena để có mưu đồ bất chính với ta thôi. Nếu em đang nói tới bản thân Ena thì ta cũng thích con bé lắm, thật không có mấy ai trên đời thuần túy được bằng con bé đó, rất hiếm thấy. Cho nên em không cần phải lo gì cả! Thiệt tình... Ta còn tưởng là em đang lo lắng chuyện gì, hóa ra lại là chuyện này.”
“Ôi chao? Vậy hóa ra là ngài không chán ghét Ena? Thật vậy sao?” Nghe được Itsuka Ken nói như vậy, Yuri hơi giật mình. Cô thật sự ngạc nhiên với câu trả lời này của ma vương bệ hạ, lúc trước cô còn tưởng là...
“Thật! Ta lừa em làm gì chứ, Yuri? Ta chỉ là cảm thấy khó chịu và có chút bất mãn đối với những người muốn lợi dụng và có ý đồ với ta thôi, thậm chí là còn chưa tới mức nổi giận. Cho nên em không cần phải lo lắng, Yuri à.”
“Hóa... Hóa ra là vậy sao? Nếu vậy thì, thật tốt quá!” Thở phào một hơi nhẹ nhõm, nghe được Itsuka Ken nói xong, Yuri thở ra một hơi thật dài và cảm thấy nhẹ cả người, sự u sầu vẫn luôn hiện lên trên mặt cô rốt cục cũng tan đi. Bất quá, hình như vẫn còn chưa hoàn toàn tan hết thì phải?
“Yuri, em vẫn còn có tâm sự nào khác nữa đúng không?”
“Còn... Ah, không! Đã hết rồi! Không còn gì nữa!”
“Không? Thật sự là không?”
“Vâng! Đúng! Đã hết rồi! Em chỉ lo lắng cho Ena nên mới như vậy thôi, không có nghĩ tới chuyện kết... Ah ~! Em... Em... Em đi trước! Điện thờ đã hết nước trà, em đi lấy trà đây!”
Thiếu chút nữa nói lộ hết ra, Yuri giật mình mà ngượng tới chín cả mặt. Cô lắp ba lắp bắp nói một chút, sau đó bối rối mà chạy về phía những bậc thang dẫn tới đền thờ và bỏ mặc Itsuka Ken lại một mình với vẻ mặt đầy nghiền ngẫm. ..
Vừa bước vào trong miếu Nanao, Itsuka Ken lập tức nhìn lướt xung quanh một vòng, và sau đó, cậu nhìn thấy Yuri và Ena đều đã ngồi sẵn ở vị trí mà ba người ngồi nói chuyện với nhau lần trước.
Thấy Itsuka Ken vừa bước vào trong
“Thật vui vì được gặp lại ngài, Ou-sama. Ena có lễ. Có thể gặp lại ngài nhanh như vậy, Ena thật cao hứng!” Giống với lần trước, Ena vẫn là người chủ động mở lời. Cô lập tức bật dậy một cách duyên dáng khi thấy cậu xuất hiện và nhảy một cái nhẹ nhàng tới trước mặt cậu, rồi sau đó, Ena chào cậu với giọng nói vô cùng có sức sống của mình.
Lần này, cách ăn mặc của Ena thật khác, cô không mặc bộ đồng phục học sinh thường thấy của mình giống như lần trước nữa, mà cô lại mặc một bộ đồng phục chính thức của một miko.
Từng xem qua nguyên tác, Itsuka Ken biết tính cách của Ena ra sao, và lần trước, cậu cũng đã kiểm chứng cho điều đó, vì vậy, cậu cảm thấy hơi ngạc nhiên vì lối ăn mặc quá mức chính thức của Ena lần này. Hiếu kỳ vì sự thay đổi này, Itsuka Ken mở miệng hỏi: “Là Ena đó sao? Sao lần này Ena lại ăn mặc chính thức như vậy?”
Ena vốn là một cô gái có tính cách sáng sủa, năng động và đầy khí chất tự nhiên, cho nên môi trường và phong cách thích hợp nhất với Ena, từ trước tới nay, vẫn luôn phải là những thứ có tính chất tự do và linh hoạt. Những thứ có tính trang nghiêm và gò bó thật sự quá không thích hợp với một thiếu nữ tự nhiên như Ena; Vì thế, mặc dù trong bộ đồng phục miko, Ena trông vẫn rất là hoa lệ, khuê các và đầy khí chất Yamato Nadeshiko, thế nhưng ẩn nấp bên trong những nét đẹp này vẫn là một chút gì đó thiếu tự nhiên khiến người ta cảm thấy hơi quái dị.
“Ena cũng không muốn như vậy, thật phiền toái! Thế nhưng ông lại nói rằng: Lần này, Ena tới đây để tiếp kiến Ou-sama với thân phận là sứ giả của ông, cho nên ông bắt Ena phải mặc trang phục chính thức của miko. Quả nhiên, vua cũng cảm thấy là Ena không thích hợp mặc nó bằng Yuri sao?” Nói tới đây, gương mặt đầy vẻ sáng sủa của thiếu nữ cũng trở nên có chút sa sút.
Thấy cảm xúc của Ena đột nhiên sa sút tới như vậy, Itsuka Ken vội vàng mở miệng an ủi: “Ena nghĩ như vậy là không đúng. Ena là Ena, còn Yuri và Yuri. Mỗi người đều có một vẻ đẹp riêng, vì hai em đều là những cô gái vô cùng xinh đẹp. Ena mặc bộ đồng phục này cũng có vẻ đẹp riêng của mình, nó là một nét đẹp khác với Yuri. Em không cần phải so sánh như vậy.”
Nói thật thì mặc dù việc Ena mặc đồng phục chính thức của miko khiến cho những người biết cô cảm thấy có chút gì đó quái dị, thế nhưng chừng đó vẫn còn chưa đủ để được gọi là khuyết điểm, vì dù sao thì Ena cũng là một cô gái đẹp mang theo những nét đẹp hoàn mỹ nhất của một người con gái phương đông, cho nên mặc dù trong bộ trang phục miko, vẻ đẹp tự nhiên và sáng sủa của Ena không thể nào được tôn lên hết, tuy nhiên bộ trang phục miko còn chưa tệ đến nỗi kéo thấp vẻ đẹp của Ena. Cho nên Itsuka Ken cũng xem như là nói thật.
“Ah ~~?” * 2
Hai tiếng kêu đồng thời thốt lên từ miệng của hai cô gái đang có mặt ở đây. Mặc dù là một cô gái sáng sủa, thế nhưng cho dù nói thế nào đi nữa thì Ena vẫn chỉ là một cô gái, được người mình ưa thích tán dương một cách rõ ràng như thế, Ena vẫn cảm thấy có chút xấu hổ mà đỏ hồng cả mặt. Còn Yuri thì lúc này đã ngượng tới muốn bốc khói luôn rồi, Itsuka Ken dùng một câu hai nghĩa, vừa khen Ena mà cũng vừa khen cô là một ‘cô gái vô cùng xinh đẹp’. Bị tập kích bất ngờ như vậy, Yuri chỉ có thể thốt lên một tiếng xấu hổ, sau đó cúi gằm cả mặt xuống mà tiếp tục pha trà, lỗ tai của cô cũng đã biến thành màu đỏ ửng.
Thấy hai cô gái như vậy, Itsuka Ken chỉ cười cười, sau đó cậu đi tới trước cái nệm được chuẩn bị cho mình và ngồi xuống. Ena cũng trở về chỗ của mình.
Sau khi cả ba người đã cùng an tọa, Itsuka Ken mới nhìn về phía Ena và nói: “Nghe nói lần này em hẹn ta tới đây với thân phận là sứ giả của mấy lão già đó? Bọn chúng muốn gì?”
“Vâng! Lần này, ông nội muốn em tới đây làm sứ giả cho ông để thương lượng với vua. Thiệt tình... Nếu như muốn thương lượng thì ông tự mình tới đây là được rồi, tại sao nhất định phải sai em tới đây thay ông chứ? Mặc dù được gặp lại vua sớm như vậy khiến em rất vui, thế nhưng bộ đồ vướng víu này thật chẳng thoải mái chút nào.”
Thấy Ena càm ràm như vậy, Itsuka Ken chỉ cười cười mà sờ cằm nói: “Em vừa nói là ‘thương lượng’ đúng không? Được rồi, vậy ông của em có yêu cầu gì? Nói cho ta nghe!” Đối với hành vi tìm mọi cách để tiếp cận mình của Susano no Mikoto, Itsuka Ken cũng khá là để tâm. Giờ nghe Ena nói như vậy, cậu cũng muốn biết xem là Susano sẽ nói chuyện gì, cho nên cậu đã nói thẳng.
“Vâng! Đây là những gì ông muốn nhắn.” Đưa tay vào trong bộ quần áo miko mà mình đang mặc, Ena cẩn thận rút một lá thư ra từ ngực của mình, sau đó cô cung kính mà đưa nó cho Itsuka Ken.
Lá thư được bọc trong một chiếc phong bì, phần mở ra được niêm phong bằng một hoa văn chạm trổ khá là tinh xảo. Đây là một phong ấn cỡ nhỏ khá tinh xảo.
Cảm nhận thấy luồng sức mạnh thần thánh ẩn chứa bên trong lá thư, Itsuka Ken hơi nhíu mày lại. Giơ ngón tay lên và chấm vào hoa văn chạm trổ trên bìa của bức thư, Itsuka Ken mở phong ấn của lá thư ra, và giải phóng cho nguồn sức mạnh ẩn chứa trong đó.
“Vù ————!”
Phong ấn giải trừ, chạm trổ cũng biến mất, sức mạnh ẩn chứa trong lá thư đã hoàn toàn được giải phóng. Nguồn sức mạnh bay lên và nhanh chóng tụ lại giữa không trung, sau đó nó tạo thành hình ảnh ảo của một ông già lôi thôi đeo lần trạng hạt.
“Lần đầu gặp mặt, ngươi chắc phải là tên tiểu tử tự xưng là ‘Đọa Thiên’ chứ?”
“Vậy còn ngươi, lão già lôi thôi? Ngươi là kẻ mà Ena vẫn hay gọi là ‘ông nội’, chủ nhân của thanh kiếm đã mẻ lại còn là hàng giả kia, Susano đúng không?”
“Ây...”
Bị Itsuka Ken chặn họng bằng một câu nói có phần quá thẳng thừng, hình ảnh ảo ở trên không hơi sừng sờ một lúc, sau đó, ông bật cười ha hả một cách hào sảng: “Ha ha ha ha ha! Ngươi phát hiện ra rồi sao? Ha ha ha ha! Thật quá thú vị! Chỉ mới gặp con bé Ena có một lần mà ngươi đã có thể phát hiện ra được là cây kiếm ta trao cho con bé là hàng giả? Ngay cả mấy lão già khác đã gặp Ena không ít lần cũng không nhận ra được, vậy mà ngươi lại phát hiện rồi! Ha ha ha ha! Đúng! Cây đao của con bé không phải là Ama no Murakumo thật, nhưng bản chất của nó lại chính là Ama no Murakumo. Ama no Murakumo thật đã bị gãy từ lâu, thân của cây đao này là do ta nhờ một số lão già ẩn thế khác sống trong U Giới rèn giùm, còn linh thể sống trong nó lại là bản tôn của Ama no Murakumo. Vậy nhóc con thần bí, ngươi nói xem thanh Ama no Murakumo là thật hay giả đây?” Strauss