Chương 1091: Thế Chiến!

Gặm nhấm và nghiền ngẫm những gì mà Itsuka Ken vừa nói ra, sau đó, trên gương mặt mỹ lệ tinh xảo có phần trung tính của Kaoru chợt hiện lên sự rung động không thể che giấu được. Cô hơi có chút hốt hoảng mà nhìn về phía Itsuka Ken và dè dặt đặt câu hỏi: “... Điện hạ, ý của ngài là: Ngài định dùng thân phận Campione để đem các trưởng lão ————”

Lúc này, trong lòng của Kaoru thật sự đã chấn kinh tới tột đỉnh. Nếu như cô đoán không sai thì mục đích của vị chúa tể này thật sự là có chút đáng sợ, hoặc nên nói là phương thức làm việc của vị chúa tể này thật sự có chút đáng sợ.

‘Các trưởng lão’ mà cô vừa nhắc tới, đó chính là những thần linh cổ xưa, những người mà trên danh nghĩa đã góp phần thúc đẩy và thành lập nên Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử mà cô đang làm việc hiện giờ. Những người đó, trước khi trở thành trưởng lão, đều là những Heretic God hùng mạnh từng hiện thân trên trần thế và gieo rắc vô số thiên tai cùng thảm họa cho nhân loại, thế nhưng hiện giờ, sau khi thay tâm đổi tính, những người đó đều đã ẩn cư và chọn sống một cách yên phận trong [ Ranh Giới nằm giữa Sống và Bất Tử ], cũng chính là U Thế.

Những Dị Thần cổ xưa đó, từ khi ẩn cư và bắt đầu cuộc sống yên phận của mình nơi U Thế, đã không còn xuất hiện trên thế giới thêm bất kỳ lần nào nữa.

Chỉ là, nếu như họ hoàn toàn chịu yên phận trong U Thế và không hề ló mặt ra với đời thêm một lần nào nữa thì không nói. Còn đằng này, sau khi ẩn thân ở U Thế xong, lấy lý do là bảo vệ quốc gia hiện thế nơi mình cư ngụ, bọn họ đã tự phong cho mình chức danh [ Kẻ Bảo Vệ ] và thu gom rất nhiều tổ chức nhân loại ở thế giới hiện thực, rồi sau đó, họ thậm chí còn thành lập nên một tổ chức riêng cho mình, đồng thời xem đó như là cơ cấu quyền lực riêng đại điện cho họ nơi hiện thế.

Tứ đại gia tộc chính là tổ chức nhân loại đã bị những ‘Dị Thần quy ẩn’ này thu gom, và Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử chính là tổ chức được những ‘vị thần bảo vệ’ này thúc đẩy thành lập.

Mọi chuyện là như vậy. Đối với những Dị Thần đã quy ẩn này, việc thành lập một tổ chức đại diện cho mình ở hiện thế có lẽ chỉ là vì muốn giữ lại tiếng nói của mình ở nơi này, hoặc cũng có lẽ là vì họ thật sự muốn bảo vệ cho Nhật Bản, thế nhưng nói chung, việc thành lập những tổ chức riêng của mình ở hiện thế, hoàn toàn là việc không hề có ảnh hưởng gì mấy tới họ. Họ chỉ làm vì họ muốn làm, và bất cứ lúc nào, họ cũng có thể vứt bỏ nếu họ chán.

Thế nhưng, với những chú thuật sư bị những dị thần này thu gom thì mọi chuyện lại không đơn giản như thế.

Đối với tứ đại gia tộc và Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, những dị thần này vừa là những trưởng lão thống ngự bọn họ, vừa là thần bảo vệ của bọn họ, nhưng cũng đồng thời là mối đe dọa không gì sánh được với bọn họ.

Thân là nhân loại, không có bất cứ nhân loại nào có thể yên tâm mà làm việc dưới trướng của những tồn tại được gọi là ‘hóa thân của tai nạn’ đã từng giết chết vô số đồng tộc của mình, và tứ đại gia tộc cũng vậy.

Là nhân loại bình thường, từ khi sinh ra, mỗi một thành viên trong tứ gia, hoặc của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, hoặc của bất cứ tổ chức pháp thuật nào trên thế giới, cũng đều có cảm giác sợ hãi và kiêng dè trời sinh đối với những vị thần linh có sức mạnh chí cao vô thượng từng xuất hiện trên trần gian. Sự tồn tại của họ, là hủy diệt, là tiêu vong, là sự tàn phá không gì sánh được; Cho dù bây giờ, họ đã lựa chọn ẩn cư và không xuất hiện nữa, thế nhưng mối nguy hiểm vẫn chỉ đang tiềm tàng mà thôi, nó vẫn nằm đó và không hề biến mất.

Con người, luôn luôn có xu hướng lo lắng về những điều tồi tệ lớn có thể xảy ra với bản thân, như là một bản năng tự vệ cơ bản nhất; Và nhất là khi khả năng xảy ra điều bất hạnh đó trở nên vô định và không thể lường trước được, sự lo lắng sẽ càng thêm tăng cao và tích lũy theo từng ngày.

Đối với việc có rất nhiều Heretic God trở thành ‘người bảo vệ’ và lựa chọn ẩn cư tại Nhật Bản, giới chức và giới chú thuật của Nhật Bản đã không ít lần nảy sinh ra những lo lắng: Lo lắng về việc có một ngày, những vị trưởng lão đang ẩn cư kia sẽ lại dùng thân phận của Heretic God để bước ra khỏi U Giới và tiếp tục tàn phá nhân gian; Lo lắng về việc có một ngày, bọn họ sẽ nảy ra hứng thú và bắt đầu ra tay với giới chính trị và những tài sản đang có của Nhật Bản; Lo lắng về việc có một ngày, bọn họ vì quá nhàm chán sẽ...

Có quá nhiều thứ để lo lắng! Tất cả những mối lo lắng đó không phải là không thể xảy ra, chúng hoàn toàn có thể xảy ra được dựa theo tâm thái của những vị trưởng lão đang ẩn cư nơi U Thế. Không ai trên đời này có thể chấp nhận được việc sống kề bên mối nguy hiểm tuyệt đối có thể hủy diệt mình bất cứ lúc nào, nhất là khi mối nguy hiểm đó có thể kíp nổ chỉ tùy theo tâm trạng của cá nhân.

Ngụ ngôn về thanh gươm Damocles là ví dụ chính xác và điển hình nhất cho trường hợp mà chính phủ Nhật Bản và Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử đang gặp phải.

Đã không ít lần, những người lãnh đạo của Nhật Bản và của Tứ đại gia tộc từng lén lút cảm thán rằng: ‘Ước gì những Dị Thần, những kẻ được gọi là hiện thân của tai nạn chưa từng xuất hiện trên cõi đời này thì tốt biết mấy!’. Đây là mong ước thường thấy nhất của những chú thuật sư từng gặp phải sự tàn phá của Heretic God, thế nhưng không ở đâu trên thế giới, khát khao này lại mãnh liệt như ở đảo quốc cực đông, khi mà họ đang bị ‘thống trị’ bởi những tồn tại ‘từng’ được gọi là Dị Thần.

Những Dị Thần đó, sở hữu sức mạnh vượt trội không ai có thể sánh bằng được, và họ, có tính chất tàn phá và hủy diệt cao hơn bất cứ ai. Họ tạo ra tai nạn và phá hư không phải là vì họ có nhu cầu, mà chỉ đơn thuần là vì họ muốn như vậy. Sự hủy diệt vô nghĩa và không mục đích, đây chính là nguyên nhân khiến cho khiến cho sự tồn tại của Dị Thần luôn bị căm ghét tới và xa lánh vì mọi lý do.

Bất quá, dù thầm căm ghét và lo sợ đối với những vị trưởng lão từng là Dị Thần kia tới đâu, thì nếu như không có đầy đủ thực lực, sự căm ghét cũng chỉ có thể giấu ở trong đáy lòng. Dù rất lo sợ rằng không biết là tới một lúc nào đó, những vị trưởng lão kia sẽ lại biến thân thành những Dị Thần và tàn phá đất nước Nhật Bản, thế nhưng nếu không có cách nào để chống lại, chính phủ Nhật Bản và thành viên của Tứ đại gia tộc cũng chỉ có thể tiếp tục cắn rằng đè nén sự sợ hãi của mình xuống mà tiếp tục làm việc cho những Dị Thần này, đồng thời cố gắng tìm kiếm phương pháp dự phòng để có thể bảo vệ được cho quốc gia khi tình huống xấu nhất xảy ra.

Có lẽ là trời thấy đáng thương cho vấn đề mà Nhật Bản đang gặp phải, hoặc chỉ đơn thuần là sự trùng hợp của vận mệnh, Nhật Bản rốt cục có được vị vua riêng cho mình. Cho dù là vì nhận được sự trợ giúp từ người khác, thế nhưng cậu thiếu niên có tên là Kusanagi Godou thật sự đã hoàn thành vĩ nghiệp diệt thần mà bước lên đỉnh của nhân loại và trở thành ma vương.

Ma vương, danh hiệu của những người đã chiến thắng và giết chết được thần linh, là chúa tể của nhân loại, là thiên địch của thần linh, và cũng đồng thời là kẻ bảo vệ thực sự của loài người.

Người ta thường bảo rằng: ‘Không phải tộc của ta thì lòng dạ sẽ khác’. Heretic God, cho dù có trở nên hiền đi chăng nữa thì cũng vẫn là Heretic God, chung quy vẫn không phải là nhân loại. Đó luôn là hóa thân của tai nạn, chỉ khác là tai nạn đang ngủ yên mà thôi.. Nhân loại, chung quy vẫn phải dựa vào mình, và thiếu niên được gọi là Kusanagi Godou kia, trong mắt của chính phủ Nhật Bản và Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, chính là tấm bùa hộ mệnh lớn nhất để cho Nhật Bản có thể bắt đầu việc tự lập.

Đây là suy tính của chính phủ Nhật Bản và cũng là của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử.

Bất quá trên đời, có đôi khi, mọi chuyện luôn xảy ra theo phương hướng khác với những gì dự đoán, cho dù những dự đoán đó có tỷ lệ chính xác cao tới hơn 99,999%. Thiếu niên được gọi là Kusanagi Godou, sau khi thành công diệt thần và trở về Nhật Bản, đã cho thấy rằng mình không có hứng thú gì với việc làm ‘vua’ mà chỉ yêu thích cuộc sống bình thường hằng ngày của mình. Bằng chứng là trong những lần tiếp xúc cùng Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, thiếu niên được gọi Godou kia luôn luôn dùng thái độ qua loa để trao đổi với Ủy Ban, nếu như không phải Ủy Ban vẫn luôn cố gắng tìm mọi cách để tiếp xúc với đối phương thì phỏng chừng là đối phương còn chẳng muốn quan tâm tới những việc đang xảy ra trong giới chú thuật.

Đối với tình huống này, Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử và chính phủ Nhật Bản thật sự cảm thấy rất là rối rắm. Bởi vì họ muốn dựa vào Godou để có thể thoát khỏi tình huống lúng túng của bản thân hiện tại, thế cho nên họ không thể dùng phương thức quá mức kịch liệt để hối thúc cậu trưởng thành; Còn trực tiếp dùng vũ lực để uy hiếp hoặc hù dọa thì cả chính phủ Nhật Bản và Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử đều chưa từng nghĩ tới bao giờ, đó là muốn chết.

Thế nhưng nếu không thể khiến cho Godou kia có ý thức tự giác về vấn đề mà Nhật Bản đang phải đối mặt và cố gắng rèn luyện bản thân mọi chuyện đâu lại hoàn đấy. Nhật Bản vẫn đang phải tồn tại từng ngày với thanh kiếm Damocles đang treo ở trên đỉnh đầu mà không biết được rằng lúc nào nó sẽ rớt xuống. Mặc dù rằng trước mắt thì mọi chuyện vẫn đang diễn ra êm thắm, thế nhưng lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn khiến cho mấy vị trưởng lão kia đột nhiên nổ tung mà thì Godou vẫn còn chưa kịp trưởng thành, hậu quả xảy ra sau đó quả thật là điều mà chính phủ Nhật Bản và Tứ đại gia tộc không dám tưởng tượng.

Nhật Bản lâm nguy là thế, nguyên nhân cũng chỉ vì có mấy vị trưởng lão là Heretic God đang đóng đô ở U Thế nhưng vẫn cứ muốn thích nhúng tay vào những chuyện đang xảy ra ở Hiện Thế thôi.

Thế nhưng hiện giờ, lại có một người nói rằng, mình muốn thay chính phủ Nhật Bản dọn dẹp sạch hết mối nguy hại mà chính phủ Nhật Bản vẫn luôn lo lắng. Như vậy thì Kaoru sao có thể không khiếp sợ được đây?

‘Dọn dẹp’, cái từ này không phải là chỉ để nói không, nó có ý nghĩa rằng, người nói ra câu này sẽ phải tới tận nơi để quét sạch tất cả mọi thứ đang được nhắc tới. Và trong trường hợp này thì nó có nghĩa là: Itsuka Ken muốn tuyên chiến, đồng thời diệt sạch tất cả những dị thần đang có mặt trong U Thế, nhất là những dị thần đang giữ vai trò là trưởng lão của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử.

Đây quả thật là một quyết định quá điên cuồng! Cho dù người muốn thực hiện việc này là một người thần bí và mạnh mẽ tới cực hạn như Đọa Thiên Chúa Tể thì vẫn là quá điên cuồng. Một người đánh với toàn bộ dị thần? Coi như là cộng thêm một vài vị vua khác có quan hệ thân mật với Đọa Thiên Chúa Tể như là ‘Hồng Vương’ Erica • Blandelli và ‘Bạch Phi’ Alice • Louise • Oph • Nefal thì quyết định này vẫn là quá liều lĩnh.

“Đúng! Ta đồng ý dọn dẹp sạch mấy lão già đang ẩn cư đó thay cho các ngươi, còn việc ta sẽ xử lý bọn họ như thế nào thì cô và tổ chức của cô không cần phải quan tâm, vì cho dù có biết thì cô và tổ chức của mình cũng chẳng thể can thiệp gì được. Trong một cuộc chiến thuộc về thần linh và quỷ dữ, nhân loại vốn không có quyền lên tiếng, không phải sao?” Vừa nói, Itsuka Ken vừa đưa tay vuốt ve phần cơ thể vẫn đang để lộ ra ngoài của Kaoru một chút, chỉ là ánh mắt của cậu thì vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Mặc dù cơ thể đang bị Itsuka Ken tùy ý vuốt ve, thế nhưng Kaoru thật sự đã không rảnh để bận tâm. Bởi vì lần này việc vuốt ve của cậu chỉ đơn thuần là vuốt ve để giải khuây mà không phải là vuốt ve kết hợp với tiên thuật như mọi khi, thế nên Kaoru không có cảm giác gì quá mãnh liệt, đặc biệt là khi những điều Itsuka Ken nói đã hoàn toàn thu hút mất sự chú ý của cô và ánh mắt của cậu vẫn nhìn chằm chằm vào cô với vẻ nghiêm túc khi nói chuyện chính sự.

Không để ý tới bàn tay vẫn đang táy máy trên người mình, Kaoru chỉ hơi có chút lộ ra vẻ đắng chát mà thừa nhận: “Đúng! Ngài nói không hề sai. Nhân loại xác thực là không có tư cách gì để nói chuyện khi đứng giữa cuộc chiến giữa thần linh và ma quỷ. Nhân loại chỉ có thể dần lân qua lại giữa hai thế lực và lúng túng không biết phải làm sao để bảo toàn bản thân. Đây cũng chính là sự khó xử của phàm nhân, rốt cục thì nhân loại phải tin vào ai để có tìm kiếm được sự hòa bình ngắn ngủi...”

“Sự thực chứng minh là nhân loại chỉ có thể chọn theo phe của quỷ dữ. Bởi vì vua của các loài quỷ dữ sinh ra từ con người, có đạo đức giá trị quan tương đồng với con người, và cho dù có phá hư thì hành vi phá hư của ma vương luôn mang theo mục đích mà không phải là những sự phá hư vô nghĩa. Còn thần linh khi sa đọa thì chỉ có thể trở thành tai nạn, thành thiên tai thuần túy.”

Nghe Itsuka Ken nói thẳng ra như thế, vẻ cay đắng trên mặt của Kaoru càng trở nên rõ ràng. Là người đã có tư cách để đứng ở nơi trung tâm của vòng xoáy, Kaoru sao có thể không hiểu chứ? Chỉ là cô cũng như bao người khác không muốn nghĩ quá nhiều về nó thôi. Cảm giác bất lực và tuyệt vọng khi không thể làm gì được thật không phải là một trải nghiệm tốt.

“Được rồi! Vậy bây giờ, lựa chọn của các ngươi là gì? Ta biết cô không có quyền quyết định mà phải trở lại để thương lượng cùng với những người khác, thế nhưng thân là bộ trưởng của một chi bộ quan trọng như ở Tokyo, hẳn cô cũng có thể nói vài câu với ta thay cho tổ chức của cô, hoặc tối thiểu là thay cho gia tộc của cô chứ?”

Gật gật đầu cho thấy là mình quả thật có tư cách để nói vài câu, sau đó, Kaoru hơi nhắm mắt lại và trầm ngâm. Một lúc sau, cô mở mắt ra và đặt nghi vấn: “Không biết điện hạ có thể giải đáp cho Kaoru một vài thắc mắc được không? Với năng lực của điện hạ, hẳn không cần tới Kaoru và Ủy Ban giúp đỡ trong bất cứ việc gì, vậy tại sao điện hạ vẫn chủ động liên lạc với Ủy Ban?”

“Vấn đề này không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Giống như việc các campione khác chịu nhận lời thề trung thành của các tổ chức pháp thuật dù rằng đã sở hữu sức mạnh tối thượng, ta không muốn phải tốn thời gian vào những việc không đâu khi mà có thể tiết kiệm thời gian và công sức chỉ với vài câu nói. Ngoài ra, đây là sự nhân từ của ta, vì lỡ như không nói trước cho các ngươi, để rồi các ngươi lại bị những tên kia đầu độc mà nhảy ra đối đầu với ta. Khi đó chẳng lẽ ta phải đóng vai kẻ ác mà đem các ngươi ‘răng rắc’ luôn chung với mấy cái lão già đó sao?”

“A... Cảm tạ sự thương cảm của ngài.” Nghe Itsuka Ken nói vậy, Kaoru nở một nụ cười, chỉ là nụ cười của cô trở nên càng thêm chát đắng. Đồng thời với đó thì cô cũng có chút biết ơn vì sự nhân từ này của Itsuka Ken, có lẽ đối với cậu thì đây chỉ là một chuyện nhỏ tiện tay, thế nhưng với cô và Ủy Ban thì đây quả thật là ơn cứu mạng và tha chết. Nghĩ vậy, Kaoru cũng chỉ có thể hơi nghiêng người để Itsuka Ken có thể vuốt ve cơ thể của mình thuận tay hơn một chút, xem như là để diễn tả sự biết ơn.

Thấy Kaoru có biểu hiện như vậy, Itsuka Ken chỉ cười nhẹ một tiếng, tiếp tục vuốt ve cơ thể của cô và nói tiếp: “Đây không phải là sự thương cảm, chỉ đơn thuần là nguyên tắc của ta mà thôi. Ta không thích sự giết chóc vô nghĩa. Hơn nữa, cô cũng có thể đó như là thành ý để giao dịch. Ta giải quyết tai họa ngầm thay cho các ngươi, bù lại thì các ngươi phải tìm ra được vị trí của mấy lão già đó thay cho ta. Nói thật lòng thì phải tìm người ở một nơi như là U Thế, cho dù là ta thì cũng không có quá nhiều tự tin. Cho nên nếu tổ chức của cô có thể cung cấp tình báo cho ta, vậy cũng đừng có giấu giếm.”

“...” Dường như đang cân nhắc thiệt hơn, Kaoru hơi cúi đầu xuống và trầm ngâm.

“Đúng rồi! Còn một việc nữa, đó là ta có thể cam đoan rằng cuộc chiến này sẽ không lan tới hiện thế, cho nên các ngươi có thể yên tâm. Ngoài ra thì ta cũng có thể giúp các ngươi khuyên Godou một chút, để cái tên làm biếng đó chăm chỉ hơn trong việc rèn luyện. Ta nghĩ nếu như có ta ra mặt để khuyên bảo, vậy thì ít nhiều gì cậu ta cũng sẽ chủ động hơn trong việc tìm các ngươi, tới khi đó thì cô và cái tên luộm thuộm Amakasu biết phải làm gì rồi chứ?”

Nói xong, Itsuka Ken nhìn đôi mắt dường như muốn phát sáng của Kaoru mà không thể nhịn được cười. Trông cô lúc này cứ như là đứa bé vừa được cha mẹ phát kẹo que vậy, moe và buồn cười tới không chịu được.

“Nếu như cô cảm thấy như thế còn chưa đủ thì ta sẽ ‘ra máu’ thêm một chút vậy. Ta sẽ giải quyết con khỉ được nhốt ở Saitenguu (Tây Thiên Cung) thay cho các ngươi luôn, cũng coi như là thuận tiện vậy. Đây là sự nhân nhượng cuối cùng của ta. Sao? Cô cảm thấy chừng đó đủ hay không? Nếu như không đủ thì ta cũng chỉ có thể đi tìm Yuri hoặc Ena để thương lượng.”

“Chuyện này... Nếu như Kaoru có thể quyết định, vậy thì Kaoru nhất định sẽ đồng ý với giao dịch này của ngài. Thế nhưng đáng tiếc là Kaoru cũng chỉ có quyền lên tiếng nhưng không có quyền quyết định. Với những quyết định trọng đại như vậy, Kaoru cũng phải về để báo với tổng bộ trưởng, sau đó mọi người cùng nhau thảo luận rồi mới quyết định được, thế nhưng Kaoru sẽ nhất định cố gắng thuyết phục tổng bộ trưởng đồng ý với giao dịch này của ngài...”

Hơi có chút vội vàng mà giải thích với Itsuka Ken, xem ra Kaoru đã hoàn toàn động lòng với điều kiện mà Itsuka Ken dùng để trao đổi. Bất quá vì không có quyền lợi để quyết định nên cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà đưa ra lời cam đoan không quá rõ ràng này.

“Không sao hết! Ta cũng biết là cô không có quyền để quyết định, vì thế ta sẽ cho các ngươi một tuần. Bất quá ta cảnh báo trước, dù các ngươi không đồng ý giao dịch thì cũng đừng có lựa chọn đứng bên phe mấy lão già đó hoặc là nghĩ cách để giở trò sau lưng ta để chờ ngư ông thủ lợi. Ta không phải là bạo chúa, thế nhưng chưa bao giờ là hiền quân. Nếu như chính phủ Nhật Bản thật sự dám giở trò sau lưng hoặc tìm cách đối nghịch với ta, vậy thì đừng trách là ta không lưu tình, cho dù ta có nể mặt cô và Yuri thì cũng không ngoại lệ.”

“Ngoài ra, sớm thông báo với các ngươi một tin, cô hãy chuyển chúng về cho mấy tên kia, xem như đây là lời cảnh cáo của ta dành cho chúng: Khi ta thực hiện cuộc viễn chinh của mình tới U Thế, người đi cùng ta sẽ không chỉ có [ Hồng Vương ] Erica và [ Bạch Phi ] Alice mà sẽ còn có cả hầu tước Voban của Đông Âu. Kiếm vương Salvatore • Doni của Italy, Hoàng Tử Đen Alexander, cộng với Kusanagi Godou. Đó là còn chưa tính đến việc khi ta bắt đầu xuất chinh thì liệu ta còn có thể rủ rê thêm người nào khác trong ba vị vua còn lại hay không. Sao, cô cảm thấy chừng đó người đã đủ để tiến công U Thế chưa hả?” Vừa nói, Itsuka Ken vừa nở nụ cười mà kéo Kaoru ngồi đối diện với mình và nhìn chằm chằm vào cô như đang muốn quan sát xem cô sẽ có phản ứng như thế nào.

“Cái gì? Ngài muốn...”

Sáu vị ma vương sẽ tham gia vào việc tiến công U Giới cùng với Đọa Thiên Chúa Tể? Còn chưa tính đến việc khi đó liệu có còn Campione nào tham gia vào nữa hay không? Không! Cứ coi như là không ai tham gia thêm thì chừng đó cũng đã đủ kinh thiên động địa rồi, theo nghĩa nào đó thì cuộc chiến có cấp bậc cỡ này đã là khoáng thế vô song. Trong mắt của Kaoru thì cuộc chiến này đã hoàn toàn có thể xem như là một cuộc chiến giao tranh tổng lực giữa hai thế giới Hiện Thế và U Thế, hoặc nên nói là cuộc chiến gần như tổng lực giữa nhân loại và thần linh, giữa ma vương và thần thánh.

Còn về phần những yêu tinh quỷ quái hoặc những loài thần thú khác đang cư ngự trong U Giới? Ầy... Cái loại ‘tạp binh’ đó mà dám xuất hiện và chen một chân vào trong cuộc chiến này thì tuyệt đối sẽ bị nghiền ra thành cám. Coi như là các ma vương và thần linh không chủ động ra tay thì dư âm của cuộc chiến cũng sẽ thay họ dọn dẹp sạch những kẻ không có tư cách tham gia nhưng vẫn dám tìm cách sớ rớ tới gần nơi xảy ra chiến sự.

“Yên tâm đi! Ta đã nói rồi: Đây là một cuộc viễn chinh, nên sẽ không có bất cứ dư âm nào của cuộc chiến có thể lan được tới hiện thế. Bất quá, cái con khỉ bị nhốt trong Saitenguu thật sự là có chút phiền phức. Nếu ta nhớ không lầm thì dường như nó được một trong bốn nhà trông coi đúng không? Là tộc nào trong bốn tộc?”

“...” Lại một lần nữa, Kaoru chỉ còn biết ngẩn người mà gật gật đầu, hôm nay có lẽ là ngày duy nhất trong đời mà cô gặp được nhiều chuyện có thể khiến cô chấn động tới như thế, “Là nhà Kuhoudzuka! Trong bốn gia tộc thì nhà Kuhoudzuka là người trông coi phong ấn của Thánh Hầu Vương, nếu như điện hạ có lòng, vậy thì có thể tới đó để tiếp xúc một chút.”

“Nhà Kuhoudzuka sao...” Strauss