“Ah ~!? _ Nhữ _ ... _ Nhữ _ muốn làm gì? Tấu... Tấu giả...” Vẫn còn đang bối rối, Nero lại đột nhiên cảm giác được là tấu giả của cô đang hôn dọc theo chân của cô và đã lân la lần mò được tới tận bắp đùi. Mãi đến lúc này thì Nero mới chợt giật mình tỉnh lại và run giọng chất vấn.
Đối với lời chất vấn đầy vẻ kinh nghi của Nero, Itsuka Ken chỉ nở một nụ cười xấu xa rồi nói: “Thiệt tình ~~~ Ta muốn làm gì chẳng lẽ em còn không biết sao? Ta đã nói rất rõ ràng rồi nha! Chẳng lẽ em muốn quỵt nợ sao, Nero của ta? Ta đường đường là Đọa Thiên Chúa Tể, hơn nữa còn là chủ nhân của em nhưng vẫn có thể buông tôn nghiêm của mình xuống để thực hiện lời hứa của ta với em. Vậy mà giờ, chuyện em vừa hứa với ta xong, hơn nữa còn là do em chính miệng đáp ứng, vậy mà em đã quên rồi?”
“Sao cơ? Vừa rồi, trẫm đã hứa gì với _ nhữ _ mà _ nhữ _ lại nói là trẫm thất hứa? Nó có liên quan gì tới chuyện _ nhữ _ đang làm chứ? Cho dù... Cho dù _ nhữ _ có là tấu giả của trẫm thì cũng không thể vu cáo trẫm như thế!”
“Ô? Em thật khiến ta quá thất vọng nha, Nero! Chuyện chỉ vừa mới hứa với ta xong vậy mà em đã quên béng mất rồi! Thôi được, nếu như em đã không nhớ, vậy thì để ta nhắc cho em nhớ! Ta hỏi em, có phải là trước khi ta bắt đầu liếm ngón chân cho em, em đã từng nói rằng: ‘Đừng... Đừng có nói với trẫm như chuyện vô ích đó! Nếu tấu giả muốn thì cứ tự mà quyết định đi! Làm... Làm nhanh lên!’. Có đúng như vậy hay không?”
“Hình... Hình như là thế. Thế nhưng chuyện đó thì có liên quan gì tới việc mà _ nhữ _ đang làm chứ?” Đột nhiên bị Itsuka Ken nhắc lại lời mà mình đã từng nói trước đó, Nero hoàn toàn không hiểu gì cả. Mặc dù đúng là cô đã nói những lời như thế, thế nhưng chuyện đó thì có liên quan gì tới việc mà tấu giả của cô đang làm?
Bất quá, nỗi khó hiểu của Nero không kéo dài quá lâu, bởi vì ngay sau đó, Itsuka Ken đã giải thích với cô, chỉ là lời giải thích của cậu lại khiến cho cô muốn nhảy cỡn lên. Nếu như không phải là toàn thân cô vẫn còn đang trong trạng thái mềm nhũn ra như là con chi chi thì cô tuyệt đối sẽ nhảy cỡn lên mà phản đối.
“Sao lại không có liên quan? Lúc đó ta muốn hỏi kỹ em, thế nhưng ta còn chưa kịp nói xong thì em đã ngắt lời ta. Hơn nữa coi như là ta hỏi chưa hết, thế nhưng ý của ta lúc đó không phải là đã rõ quá rồi sao? Ý của ta là: ‘Liếm hết ngón chân với bàn chân xong rồi thì ta có thể liếm hết luôn những chỗ khác không?’. Em không chịu nghe hết câu thì đã ngắt lời ta và nói là ta muốn liếm ở đâu thì cứ ‘tự mình quyết định’, hơn nữa còn nhấn mạnh rằng: ‘Đây là sự khoan dung cuối cùng của trẫm với tấu giả. Cho nên tấu giả nếu muốn liế–liếm ở đâu thì cứ liếm ở đó đi!’. Ta nói không sai chứ?”
“Khôn–Không đúng! Đây là bịa đặt! Một sự bịa đặt trắng trợn! _ Nhữ _ ... Lúc đó rõ ràng là _ nhữ _ không có nói như thế. _ Nhữ _ chỉ nói là: ‘... Ngón chân thì cũng phải phân trước sau nha. Em nhìn xem, những kẽ chân xinh đẹp này, nếu liếm thì cũng phải thật cẩn thận, bất kể là từ trái sang phải hay từ phải sang trái. Rồi tới gót ngọc tựa như hai viên trân châu này nữa, nếu muốn liếm thì phải dùng miệng mà ngậm từng chút một. Rồi lại sau đó...’ ” Nói tới đây, Nero chợt ngơ cả người. Cuối cùng thì cô đã hiểu được vấn đề nằm ở đâu rồi.
“Sau đó thì sao?” Itsuka Ken híp mắt cười nói.
Thấy gương mặt ngơ ra vì đã hiểu được vấn đề của Nero, Itsuka Ken nở một nụ cười hài hước đầy vẻ trêu ghẹo mang theo chút gian trá và nói: “Sau đó chẳng phải là ta có quyền được liếm ở bất cứ nơi nào ta muốn vì em đã cho ta quyền ‘tự mình quyền định’ đó sao? Hơn nữa em cũng đừng quên là chỉ mới tức thời, em còn chính miệng nói rằng ta muốn ‘liếm ở đâu cũng được, nhưng đừng liếm ngón chân’ nha, Nero! Chính miệng em đã nói đó nha ~~~!”
Nâng một chiếc chân ngọc của Nero lên, Itsuka Ken hơi vuốt ve và ngắm nghía nó, sau đó cậu híp mắt cười mỉm rồi nói với giọng nói đầy ‘thấm thía’: “Đằng nào thì ta cũng đã chấp nhận bỏ qua tôn nghiêm của mình để liếm ngón chân của em rồi, cả tôn nghiêm cũng đã mất thì ta cần lo cái gì nữa chứ? Chi bằng đã làm thì làm cho tới luôn đi! Hà hà! Cho nên, Nero nha, ta đang chuẩn bị liếm hết toàn bộ cơ thể của em đó!”
“CÁI GÌ??!!! Không–Không được! Tuyệt đối không được! Liếm... Liếm hết toàn thân... Coi như... Coi như là tấu giả thì cũng... Cũng...” Nero hầu như muốn nhảy dựng cả người dậy, thế nhưng vì toàn thân đã không còn chút sức lực nào, cô cũng chỉ có thể chi chi ngô ngô nói nhỏ, gương mặt thì ửng đỏ lên, trông đáng yêu vô cùng.
Nhìn thấy Nero như vậy, Itsuka Ken thật sự có chút sáng mắt lên. Thần thái và biểu hiện lúc này của nữ vương đại nhân thật sự quá đáng yêu, hơn nữa cũng rất ít khi được thấy. Cậu không thể nào kềm lòng được trước biểu hiện đáng yêu như thế của nữ hoàng đế, vì vậy, cậu quyết định... Tiếp tục trêu chọc cô.
“Hả? Coi như là ta thì sao? Ý của em là ta thì không được? Vậy tức là người khác thì được hả?”
“Ah!? Không! Không phải! Trẫm không có ý đó! Nếu như không phải là tấu giả mà dám đến gần trẫm và làm chuyện như thế, trẫm nhất định sẽ giết hắn. Trừ tấu giả ra thì không ai được quyền chạm vào cơ thể của trẫm!”
“Ah ~~~ Nói như vậy tức là, ta thì có thể rầu ~?”
“Đúng... Ah! Không! Không! Cái chuyện... Cái chuyện thấp kém đó, sao... Sao có thể... Trẫm... Trẫm đã khoan dung cho tấu giả lắm rồi! Đúng! Việc liếm ngón chân của tấu giả lúc nãy đã đủ để đền bù cho sai lầm của tấu giả rồi, cho nên không cần phải tiếp tục nữa...” Vì quá bối rối, giọng của Nero cũng có chút cà lăm. Cô cố gắng thuyết phục Itsuka Ken buông tha cho mình. Vừa rồi tấu giả chỉ mới liếm đôi chân nhỏ của cô thôi mà đã khiến cho cô cảm thấy tiêu hồn tới như vậy rồi, cô thật sự không dám tưởng tượng là nếu như tấu giả làm gì thêm nữa thì cô sẽ ra sao. Thật là đáng sợ!
Bất quá, trên đời này có chuyện mỡ để miệng mèo mà mèo không ăn sao? Có! Nhưng cực hiếm, và Itsuka Ken thì lại không nằm trong dạng hiếm này, thế cho nên cậu chỉ có thể lắc đầu một cách ‘bất đắc dĩ’: “Thực ra thì ta cũng không muốn làm tiếp nha. Thế nhưng nếu Nero đã ra quyết định như vậy, ta sao có thể để cho tôn nghiêm và uy tín của Nero bị hao tổn vì sự ‘qua loa tắc trách’ của mình chứ? Cho nên, không sao hết nha, Nero! Cứ giao mọi việc cho ta đi! Yên tâm! Ta hứa là sẽ làm việc đó thật nhẹ nhàng!”
“Ah ~? Cho dù... Ô A... ~~~.”
Nero còn muốn cố gắng chống cự lần cuối, thế nhưng đột nhiên cô trừng to hai mắt và không thể nói được nữa, bởi vì tấu giả xấu xa của cô đã nhịn không nổi mà hóa thân thành dã thú và nhào tới. Cậu đè lên cơ thể nhỏ nhắn rồi ôm chặt lấy cơ thể đang mềm nhũn ra của cô, rồi dùng một kiểu hôn vô cùng bá đạo và thô lỗ để ngăn chận những lời mà Nero định nói.
“Ô ~~~ Ô ~~~~~” Nero hơi cô gắng lên tiếng, thế nhưng cuối cùng thì cô cũng chỉ có thể chịu thua và để cho tấu giả của cô tùy ý cướp giật lấy đôi môi của mình. Trong tình trạng cá đã nằm trên thớt này thì cô còn có thể làm được gì nữa?
Hôn môi, đây đã chẳng phải là lần đầu tiên, và cũng sẽ không phải là lần cuối cùng. Nói thật thì trong suốt thời gian qua, tuy có chút nửa vui nửa buồn, thế nhưng cô phải thừa nhận là mình đã quen với việc bị tấu giả xấu xa đánh lén. Dù sao thì ngay từ buổi đầu gặp mặt, cả hai đã bắt đầu làm quen với nhau bằng một nụ hôn sâu cực lâu. Về sau thì Itsuka Ken lại thường xuyên đánh lén cô, thế nên cô cũng đã quen với việc bị tấu giả chiếm lấy đôi môi của mình.
Chỉ là lần này, với nụ hôn của tấu giả, cô thật sự không quen nổi.
Không quen nổi cũng là bình thường, bởi vì hành vi của Itsuka Ken lúc này quá đáng hơn những lần trước nhiều lắm. Với lý do là ‘do em chủ động mời’, tấu giả của cô đã không còn kiêng kị gì nữa, cậu không chỉ hôn cô thôi mà còn bắt đầu dùng tay để giở trò táy máy.
Lúc này thì bàn tay cậu tựa như đã biến thành hai cây xúc tu vô cùng linh hoạt, nó nhanh chóng lột bỏ những sợi dây lụa rườm rà được buộc trên bộ quần áo hoa lệ của cô. Điều này khiến cho bộ đồ cô đang mặc bỗng trở nên lỏng lẻo tới mức chỉ cần ai đó kéo nhẹ một cái thì nó sẽ lập tức tuột khỏi cơ thể.
“A ~~~~ thật thơm! Không hổ là Nero của ta nha! Tốt rồi! Giờ để phòng ngừa vạn nhất, ta phải làm một chuyện có chút vô lễ. Em sẽ tha thứ cho ta đúng không?” Cười tà và nói ra một câu khiến cho Nero hơi ngẩn người, sau đó Itsuka Ken lập tức ra tay. Dùng dải lụa mà cậu vừa cởi từ trên người của Nero, cậu nhanh chóng đem hai tay và hai chân của nữ hoàng đại nhân trói lại.
“—— à? Tấu giả! _ Nhữ _ định làm gì với trẫm? Tại sao lại trói...” Phát hiện ra tình huống có chút không ổn, Nero nhịn không được mà lên tiếng chất vấn.
“Ta không trả lời một vấn đề tới những ba lần. Còn về việc tại sao ta lại trói em thì chẳng phải ta đã nói rồi đó sao? Bởi vì việc ta sắp làm khá là vô lên, nên ta sợ em giãy giụa mạnh quá, như thế sẽ mất hứng lắm. Vả lại ta cảm thấy là với việc mà ta sắp sửa làm với em, trói em lại sẽ khiến nó tiện hơn nhiều.” Vừa nói, Itsuka Ken vừa cầm sợi vải lụa dùng để trói Nero kéo về phía bốn góc giường. Sau đó cậu căng chúng lên và đem cô buộc thành hình chữ ‘đại’ (大).
“Ah? Buông–Buông trẫm ra! Tấu giả! Bộ dạng sỉ nhục như thế này... Ah! Đợi... Đợi một chút! Đó là cái gì? _ Nhữ _ ... _ Nhữ _ muốn làm gì?” Phát hiện ra là mình bị trói trong tư thế vô cùng xấu hổ, Nero lập tức hét toáng lên, thế nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Itsuka Ken lấy một chiếc ly thủy tinh có hình hoa hồng ra, và trong chiếc ly chứa đầy chất lỏng màu đỏ trong vắt.
Dường như liên tưởng đến điều gì đó, Nero hơi thót tim một cái, và toàn thân cô bắt đầu trở nên căng thẳng.
“Đừng lo lắng, đây không phải là sáp nến! Ta làm sao nỡ dùng sáp nến với Nero đáng yêu của ta chứ? Đây chỉ là rượu nho thôi. Điểm khác biệt duy nhất là rượu nho được chứa trong chiếc ly này là loại rượu nho quý giá nhất của Italy. Một ly này thôi cũng đã đủ để mua một thành phố cỡ nhỏ rồi đó!” Thấy Nero có biểu hiện lo lắng như vậy, Itsuka Ken lên tiếng trấn an, thế nhưng có vẻ như hành vi trấn an của cậu không có hiệu quả gì mấy, cơ thể của Nero vẫn ở trong trạng thái căng thẳng, thậm chí bởi vì lời trấn an của Itsuka Ken mà trở nên càng căng thẳng hơn.
“Tấu... Tấu giả! Rốt cục thì _ nhữ _ muốn làm gì? Ý trẫm nói là... _ Nhữ _ ... _ Nhữ _ định dùng ly rượu nho đó để làm gì?”
“Chuyện đó còn phải hỏi sao? Rượu đương nhiên là dùng để uống rồi!”
“Uống? Là... Là vậy sao? Hóa ra là —— Ah?! Ah ~~~~~!! Tấu giả, _ nhữ _ muốn làm gì?” Nghe Itsuka Ken nói xong, Nero hơi thở phào một chút, thế nhưng khi cô còn chưa kịp thở phào xong thì cô chợt nghe ‘phần phật’ một cái, rồi sau đó cô chợt cảm thấy lạnh cả người. Hóa ra là bộ quần áo vốn đã trở nên lỏng lẻo của cô đã bị Itsuka Ken lột xuống, và giờ thì cô đã ở trong tình trạng hoàn toàn trần trụi.
Hoàn mỹ! Hoàn mỹ quá mức tưởng tượng! Không hổ với danh nữ thần!
Khi đã lột hết đồ của Nero xuống rồi, Itsuka Ken lập tức nhìn thấy một thứ khiến cho cậu muốn trào cả máu mũi: Một cơ thể với những đường cong tinh tế mà uốn lượn tới kinh tâm động phách. Sự lồi lõm tới cực hạn nổi bật trên cơ thể thon gọn đã bị lột trần trụi của nữ vương đại nhân, nó tỏa ra sự dụ hoặc và quyến rũ tới chí mạng đối với tất cả mọi gã đàn ông.
Hồng y bạo chúa Nero, không phải chỉ đơn thuần là một bạo chúa mà thôi, cô còn là một yêu nữ với sức mê hoặc bậc nhất thế giới.
“Hà ~~~~! Tốt rồi, giờ thì mọi thứ vướng bận đều đã biến mất, nếu vậy thì ta cũng có thể bắt đầu làm việc mình muốn. Nero nha, cảm tạ em đã cho ta cơ hội để được nhấm nháp loại rượu ngon nhất thế gian bằng cách này. Cơ thể của em quả là chiếc ly hoàn mỹ nhất để uống rượu đó. Ha ha ha ha ha!!!!!”
“Tấu • giả! _ Nhữ _ ... Ah ~~ dừng tay!... Ô ~ lạnh... Dừng–Dừng tay! Mau dừng tay lại cho trẫm!”
Mặc kệ những lời mắng mỏ và quát tháo của Nero, Itsuka Ken vẫn cứ làm theo ý mình. Vào thời khắc này thì đã không còn thứ gì có thể ngăn cản cậu nhấm nháp loại rượu ngon tuyệt thế này nữa. Khẽ nghiêng ly rượu một chút, rượu nho mang theo màu đỏ cam trong vắt bắt đầu trào ra khỏi miệng cốc và nhỏ từng giọt xuống xương quai xanh của hồng y nữ hoàng.
Dọc theo xương quai xanh, những giọt rượu cứ dần tích tụ lại và chảy dọc trên cơ thể trắng trơn mềm mại của nữ vương trẻ.
Từng giọt rượu nho màu đỏ, dưới sự phụ trợ của làn da trắng nõn như ngọc, bỗng trở nên vô cùng yêu diễm và tỏa ra sức mê hoặc tới tận cùng, mà nhất là khi thân phận của người bị nhỏ rượu là một nữ hoàng, đồng thời địa điểm hiện giờ còn là ở trong phòng của cô, mọi thứ bỗng trở nên có chút ma mị tới không thể tưởng tượng được.
Có chút đờ đẫn mà nhìn vào bức mỹ nhân đồ trước mắt, đầu óc của Itsuka Ken thật sự có chút trống rỗng. Cổ họng nhấp nhô, cậu không thể ngừng việc nuốt nước bọt khi nhìn thấy bức tranh tươi đẹp tới chết người này. Không tự chủ được, cậu lẩm bẩm: “Đây quả thật là chỉ có ở trên trời, ở thế gian làm sao kiếm ra. Rượu đẹp thì người càng đẹp hơn, người đẹp hơn thì rượu càng thơm hơn nữa. Đây quả thực là quá ‘thơm’ rồi! Ọt ọt ~~~”
Lại nuốt nước miếng thêm một cái, Itsuka Ken cảm thấy là toàn thân mình dường như đều đang bốc lửa. Trong đôi mắt màu hổ phách của cậu, dường như có một ngọn ma hỏa vô hình đang điên cuồng thiêu đốt.
Loại rượu ngon nhất trần gian đã được đặt ở trước mắt để chờ cậu nhấm nháp. Cậu còn có thể chờ được nữa sao?
Không hề nghĩ ngợi gì nữa, cậu lập tức cúi người xuống và bắt đầu việc mình muốn làm với cơ thể mỹ lệ vô song của nữ hoàng bệ hạ. Strauss