Chương 1081: Yêu Cầu Của Nero

“Cái gì? Em nói là sở dĩ cháo ngon như vậy là do em bỏ thêm máu của mình vào trong đó?” Trong căn phòng có sắc đỏ yêu diễm và tôn quý là tông màu chính, giọng nói đầy kinh ngạc hơi có chút tức giận của Itsuka Ken chợt vang lên.

Lúc này thì Itsuka Ken đang cảm thấy hơi tức giận, bởi vì mới vừa rồi, Nero vừa nói cho cậu biết về loại gia vị thần bí mà cô đã bỏ vào trong món cháo dự thi là gì. Vốn dĩ, Itsuka Ken còn cảm thấy khá là tò mò về thứ gia vị ‘thần kỳ’ mà cậu cứ nghĩ mãi không ra này, thế nhưng lúc này, sau khi biết lai lịch thật của nó xong thì cậu lại cảm thấy khá tức giận. Thứ mà Nero đã bỏ vào trong cháo lại chính là máu của cô.

“Đúng vậy! Cách nấu cháo này là do chính mẫu hậu của trẫm đã dạy cho trẫm khi trẫm vẫn còn bé. Bà ấy đã nói rằng món cháo ngon nhất trần gian chính là món cháo được bỏ thêm huyết. Huyết càng tốt thì cháo càng ngon, mà trên đời này thì còn thứ huyết nào tốt hơn máu của trẫm? Cho nên trẫm quyết định cho thêm tí huyết của mình vào.” Vô cùng hào hứng, Nero nói với vẻ tự hào và đắc ý khi kể cho Itsuka Ken nghe về ‘sáng kiến’ của bản thân.

Bí mật trong món cháo của Nero chính là bỏ thêm máu, hơn nữa còn là máu của chính cô. Nguyên nhân Nero nói rằng chưa từng có ai được nếm thử món cháo của cô ngoại trừ mẫu hậu của cô cũng chính là vì mỗi khi nấu cháo thì cô đều luôn cho thêm tí máu của mình vào, và với món cháo có máu của mình, Nero tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ người nào chạm vào trừ khi người đó là người thân nhất được chính cô thừa nhận.

Vốn dĩ với bí mật này, cô không định chia sẻ cho bất kỳ ai, thế nhưng bởi vì lần này, cô đã chiến thắng Alter một cách vẻ vang bằng bí quyết đặc biệt riêng cô, vì thế cô cần có người để chia sẻ. Hơn nữa, tấu giả của cô cũng là một người rất đặc biệt với cô, cho nên cô cảm thấy không cần phải giữ bí mật với cậu.

Nhìn vẻ mặt đầy hào hứng và đắc ý của Nero khi nói về việc bỏ thêm máu của mình vào trong cháo, Itsuka Ken thật sự có chút nổi nóng. Lấy máu thì không có gì, cho cậu ăn món ăn có máu của cô thì cũng không có gì, thế nhưng vấn đề là trong hoàn cảnh đang thi nấu ăn mà không có chuẩn bị từ trước, Nero nếu muốn lấy máu của mình thì phải làm như thế nào?

Rất đơn giản, tự tàn chứ sao! Và đây cũng chính là nguyên nhân khiến Itsuka Ken nổi nóng, cho nên cậu mắng thẳng mặt: “Baka! Em muốn chọc ta tức điên đúng không? Còn dương dương đắc ý? Dương dương đắc ý cái con khỉ! Chỉ vì một cuộc thi nấu ăn thôi mà em lại lấy máu của mình... Em————”

“Không có ‘chỉ vì’? Trong suy nghĩ của trẫm, cuộc thi này là cuộc thi mà trẫm nhất định phải thắng, cho dù phải hiểu thành một cuộc chiến thì cũng không ngoa. Mà trong một cuộc chiến, đổ máu là chuyện bình thường, nếu như chỉ đổ một chút xíu máu mà có thể khiến cho trẫm giành được thắng lợi, trẫm cảm thấy rất là đáng giá.”

“Baka! Vấn đề không phải là máu của em! Thắng? Em muốn thắng Lia tới như vậy? Tới mức cho dù phải tự làm hại bản thân thì cũng phải thắng cô ấy cho bằng được dù chỉ là một cuộc thi bé tẹo như vầy? Nero ơi là Nero, em thật khiến cho ta quá thất vọng! Chẳng lẽ em thật sự không hiểu là vì sao mà ta lại muốn các em thi với nhau sao?” Thấy Nero không hề có chút tự giác và hối lỗi nào, Itsuka Ken cảm thấy càng thêm buồn giận.

“Vì sao? Rốt cục thì _ nhữ _ đang muốn nói tới điều gì? Tấu giả, sở dĩ trẫm quyết tâm muốn thắng được cuộc thi này chẳng phải là vì _ nhữ _ đó sao? Mặc dù lúc trước, trẫm thừa nhận rằng mình đã cảm thấy khá là cuồng nộ vì hành vi trước đó của Lia. Cô ta khiến cho trẫm vui vẻ tung tăng nhảy nhót suốt một đêm trên bờ biển khi nghĩ rằng mình đã thắng được cô ta và giành được một ngày ở chung với tấu giả. “Dường như cảm thấy phản ứng của Itsuka Ken có chút khó hiểu, Nero hơi nhíu mày và lên tiếng giải thích,” Khi biết tất cả những thứ khiến mình vui vẻ tới không thể tưởng được lại tới từ sự nhường nhịn của cô ta, trẫm đã rất cuồng nộ, thậm chí lúc đó trẫm đã muốn rút gươm ra mà chém cô ta nếu như _ nhữ _ không có mặt ở đó để khuyên can.”

“Thế nhưng sự cuồng nộ chỉ là nhất thời. Dù sao thì cả trẫm và cô ta đều là người của _ nhữ _ , đều là thành viên chung một mái nhà, hơn nữa hành vi đó của cô ta mang theo ý tốt, trẫm không có lý do gì để giận cô ta mãi. Khí độ của trẫm còn chưa nhỏ nhen tới mức cứ so đo mãi một việc như thế với cô ta, cho nên nguyên nhân chính khiến trẫm làm như vậy chẳng phải là do _ nhữ _ đó sao, tấu giả?”

“Hả? Do ta?” Khi nghe lời giải thích của Nero xong, vẻ tức giận trên mặt của Itsuka Ken lập tức bị sự ngạc nhiên thay thế. Nero làm vậy là vì... Cậu?

Nghe Nero nói như thế, đột nhiên Itsuka Ken cảm thấy mình không biết phải nói gì rồi. Vừa rồi, cậu còn tưởng Nero sở dĩ muốn thắng tới như vậy là vì cô không cam lòng khi cảm thấy chiến thắng của mình không thực, cô đang bất mãn với sự nhường nhịn lén lút của Alter, cậu cho là vậy. Cũng vì vậy, khi biết Nero dùng phương thức có chút ‘tự tàn’ để giành chiến thắng, cậu mới bực tức đến như thế.

Chỉ là bây giờ, Nero lại nói rằng sở dĩ cô muốn chiến thắng tới như thế là do cậu? Chuyện này thật sự có chút ngoài dự đoán của Itsuka Ken, thế nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì cũng xem như hợp tình hợp lý. Dù sao thì từ khi được triệu hồi tới, mối quan hệ giữa cậu và Nero vẫn luôn khá là mập mờ. Nữ hoàng đế Nero Claudius từ khi được cậu triệu hồi tới đây đã luôn cho thấy rằng cô có cảm tình đặc biệt với cậu, dù chỉ mới nằm ở mức yêu thích, thế nhưng vẫn là đặc thù.

Cho tới khi cậu và Nero cùng nhau leo lên đỉnh của tháp Tokyo để ngắm cảnh, cô đã ngỏ lời với cậu. Sau khi cậu đáp trả thì phần tình cảm đặc thù này của Nero lại được thăng hoa thêm một lần nữa. Nên nếu như bảo rằng cô muốn thắng tới như vậy là vì cậu thì hẳn cũng hợp lý.

Nghĩ tới đây, thái độ của Itsuka Ken dịu lại, cậu gãi đầu rồi nói: “Được rồi! Coi như là vì ta, thế nhưng em cũng không cần dùng cách thức làm tổn thương tới mình để giành chiến thắng như thế chứ? Coi như em muốn bày tỏ sự quan tâm của mình với ta, hoặc là em muốn ta chú ý thì cũng không nên như vậy! Nếu muốn thì em chỉ cần nói một chút là được rồi, ta cũng...”

“Khoan! Có phải là _ nhữ _ đang hiểu lầm chuyện gì đó không, tấu giả? _ Nhữ _ đang muốn nói điều gì thế?” Nero đột nhiên ngắt lời Itsuka Ken và nói với giọng khó hiểu.

“Hả?” Đang nói thì bị Nero ngắt ngang, Itsuka Ken hơi ngẩn ra một chút.

“Trẫm chỉ đang muốn nói rằng trẫm làm vậy là do phần thưởng mà _ nhữ _ đã đặt ra thôi. Chẳng phải _ nhữ _ đã nói là chỉ cần có thể chiến thắng trong cuộc thi nấu ăn thì có thể ra lệnh cho _ nhữ _ một lần sao? Mặc dù thân này rất cao quý, thế nhưng trẫm cảm thấy đổi một chút máu lấy một cơ hội để có thể ra lệnh cho tấu giả thì vẫn khá là đáng giá.”

“...” Nghe Nero nói xong, Itsuka Ken thật sự muốn che mặt. Rốt cục thì do cậu quá đen hay là cô nàng này quá đen? Nói chuyện dễ gây hiểu lầm như vậy làm gì? Hóa ra cô nàng bảo là ‘vì cậu’ thực ra lại là ‘vì phần thưởng của cậu’ sao? Việc ra lệnh cho cậu đáng giá tới mức để cho cô tự tàn như vậy? Chẳng lẽ nữ hoàng bệ hạ không thể quan tâm tới cảm giác của cậu một chút sao chứ? Nghe cô nói như thế xong thì cậu nên khóc hay nên cười đây? Hay là dở khóc dở cười?

“Trước khi thi nấu ăn thì tấu giả đã từng cam đoan là nếu như ai chiến thắng trong cuộc thi nấu ăn vừa rồi, người đó sẽ có quyền ra lệnh cho _ nhữ _ một lần, trẫm nói có đúng hay không?”

“Ah? Hả? Phải...”

“Phải là được rồi! Nếu vậy...”

“Được cái con khỉ! Ta chỉ đồng ý sẽ đáp ứng yêu cầu của người thắng nếu như yêu cầu đó không vi phạm nguyên tắc và vượt ra khỏi khả năng của ta! Từ khi nào mà phần thưởng lại trở thành người thắng được quyền ra lệnh cho ta một lần rồi? Đừng có cứ thích là lại tùy ý xuyên tạc ý của ta như thế! Biết không, Nero?!!” Lấy tay chặt lên trán của Nero một cái, sau đó Itsuka Ken lại đặt tay lên cái đầu nhỏ của Nero mà vò lấy vò để và nói với giọng vừa bực mình vừa buồn cười.

“Ah ah! Dừng tay lại cho trẫm! Trẫm đã nói với _ nhữ _ rất nhiều lần rồi! Cho dù là tấu giả cũng không được quyền đặt tay lên đầu của trẫm! Như thế là khi quân phạm thượng! Tại sao nói nhiều lần mà tấu giả vẫn như vậy? Hừ! Được rồi! Nếu đã thế thì đừng có trách trẫm! Bây giờ trẫm muốn sử dụng quyền lợi của mình, trẫm muốn tấu giả phải thực hiện lời hứa mà tấu giả đã nói!”

Rất là bất mãn vì bị Itsuka Ken vò đầu, nữ hoàng bệ hạ thở phì phò và túm lấy cái tay đang vò đầu mình rồi đẩy nó ra. Trừng mắt nhìn về phía master xấu xa của mình, cô đứng thẳng người lên ra đưa ra lời tuyên cáo của nữ vương: “Trẫm muốn ngay bây giờ, _ nhữ _ ———— phải liếm ngón chân cho trẫm!”

“What??!?” Nghe yêu cầu của Nero, Itsuka Ken lập tức trợn tròn mắt. Cái gì? Cậu vừa nghe được cái gì đó? Cậu nghe nhầm chăng?

Trợn to hai mắt và nhìn trừng trừng về phía Nero, Itsuka Ken thật sự không dám tin vào điều mình vừa nghe được. Bất quá rất nhanh, cho dù cậu không muốn tin thì cũng phải tin, bởi vì Nero đã lập tức khẳng định lại ‘yêu cầu’ hoang đường mà cô đã nêu ra trước đó.

“Tấu giả đã từng chính miệng nói rằng: Chỉ cần _ nhữ _ có thể làm được và không vi phạm nguyên tắc, vậy thì _ nhữ _ sẽ đáp ứng mọi yêu cầu bất kể yêu cầu đó là gì! Nếu vậy thì bây giờ, trẫm ra lệnh cho _ nhữ _ phải liếm ngón chân cho trẫm. Đây là sự trừng phạt của trẫm với tấu giả vì tội dám tùy ý sờ đầu của trẫm! Ha ha!” Nero xách eo mà nói với giọng đắc ý, trông cô đầy vẻ khoái trá khi trả được thù. Thế nhưng, vì quá đắc ý, Nero đã không phát hiện ra được là lúc này thì vẻ mặt của chủ nhân cô đang như thế nào.

Lúc này đôi mắt của Itsuka Ken đã bắt đầu híp lại và bắn ra những tia sáng nguy hiểm, đồng thời bên khóe miệng của cậu, một nụ cười tà lại bắt đầu hiện lên, trông cứ như là... Ma vương vậy.

“Đã dám có hành vi mạo phạm như thế với trẫm, vậy thì phải có giác ngộ bị trẫm trả thù... Không đúng! Là trừng phạt! Đúng! Chính là trừng phạt! Cho dù có là tấu giả đi nữa, nhưng nếu đã dám làm ra hành vi khiến trẫm mất mặt như thế, vậy thì phải bị trừng phạt. Cho nên tấu giả mau tới đây là liếm ngón chân cho trẫm đi!”

Ở bên kia, Nero dường như vẫn còn chưa nhận ra được là có chuyện gì sắp xảy ra với mình, cô vẫn vô cùng hưng phấn mà tuyên bố lại mệnh lệnh mà mình đã đưa ra với Itsuka Ken. Nghĩ tới việc mình sắp sửa trả thù được tấu giả xấu xa vẫn luôn bắt nạt cô, Nero phát ra tiếng cười đắc ý.

Nhanh chóng chạy tới bên giường và nhảy cỡn lên, sau đó Nero nhanh chóng cởi giày ra và đung đưa cặp chân nhỏ trắng noãn không chút tì vết của mình trước mặt Itsuka Ken như đang muốn thị uy với cậu. Hiên ngang lẫm liệt mà ngẩng cao cái đầu nhỏ, Nero chỉ vào đôi chân óng ánh bóng loáng và mềm mại như ngọc của mình rồi tuyên bố: “Mau tới đây để liếm ngón chân cho trẫm đi! Sao rồi, tấu giả? Chẳng lẽ _ nhữ _ không dám sao? Nếu như không dám thì cũng không sao, _ nhữ _ có thể... Ài!?”

Vẫn còn đang hiên ngang mà nói với giọng thách thức, thế nhưng đột nhiên, Nero chợt cảm thấy mắt của mình chợt hoa lên; Sau đó, trong ánh mắt đầy khó tin của cô, tấu giả của cô đã xuất hiện ở ngay trước mắt cô, và đôi chân nhỏ hoàn mỹ của cô đã rơi vào trong cặp ma trảo nóng hổi của ma vương trẻ.

“Ha ha ha ~~~! Không hổ là nữ hoàng đế có danh bạo chúa nổi tiếng nhất trong lịch sử La Mã, Nero của ta, tại sao tới giờ thì ta mới biết được là em lại dũng cảm tới như thế nhỉ? Dám chủ động ra lệnh cho ta phải liếm ngón chân? Ha ha ha! Đây quả thực là lần đầu tiên ta gặp phải yêu cầu đặc biệt tới như vậy. Ta nên khen là em gan to bằng trời hay là nên cười nhạo em thực vô tri và ngây thơ đây? Ha ha ha ha ha ~~~”

“Cái–Cái gì...!? Ý của _ nhữ _ là gì đó? Chuyện–Chuyện tới nước này rồi mà _ nhữ _ vẫn còn dám uy hiếp trẫm? Trẫm–Trẫm không mắc lừa đâu!!” Tới tận lúc này thì Nero mới chợt phát hiện ra là có gì đó không ổn, bởi vì tấu giả của cô quá... Quá... Quá bình tĩnh rồi, bình tĩnh tới mức đáng sợ. Bất quá, cô dầu gì thì cũng là bạo chúa Nero, nếu như bắt cô phải chủ động thu lại yêu cầu mà mình đã nói ra thì mặt mũi của cô sẽ mất hết, cho nên cô vẫn cố gượng chống dù trong lòng đã bắt đầu kéo còi báo động.

“Uy hiếp? Em nghĩ ta nói như vậy là để uy hiếp với hù dọa em? Ha ha! Sai rồi, Nero của ta. Ta chỉ đang tường thuật lại một sự thật với em mà thôi. Nếu như em đã muốn yêu cầu ta làm điều như thế, vậy thì ta sao có thể để cho em thất vọng chứ? Ha ha ha...” Nói với giọng hài hước, Itsuka Ken híp mắt mình lại và nhìn thẳng vào mắt của Nero.

Cho tới tận lúc này, khi mắt của hai bên đã chạm vào nhau, Nero mới chợt phát hiện ra được là trong đôi mắt màu hổ phách của Itsuka Ken vẫn đang ẩn hiện những tia hào quang hài hước nhưng đầy vẻ xâm lược của loài dã thú. Nó tựa như là ánh mắt của loài chó sói khi nhìn thấy một con mèo con đang diễu võ giương oai ngay trước mắt mình.

Ánh mắt này của Itsuka Ken thật sự đã khiến cho Nero sợ tới giật thót cả người, và lúc này thì cô chợt nghĩ, liệu có phải là mình đang tự đưa đầu vào lưới hay không? Cô cảm thấy dường như mình đã chủ động đưa dê vào miệng cọp. Strauss