Chương 1073: Bãi Cát, Ánh Mặt Trời

“Rốt cục thì viên đá này là cái gì? Theo lý thì nó phải không khác gì lắm so với viên đá mặt trời kia mới đúng chứ? Virgo-chan đưa nó cho mình là để làm gì nhỉ?” Nhìn viên đá đang cầm trong tay, Itsuka Ken lẩm bẩm.

Lúc này, nơi cậu đang có mặt là đảo Sardegna, thánh địa du lịch của Italy, hay nói đúng hơn là cậu đang nghỉ mát trong một bãi biển tư nhân của tổ chức Copper-Black Cross trên đảo Sardegna. Erica đã mời cậu và những người khác đến nơi này.

Hiện giờ đang là thời gian nóng nhất của mùa hè, và đây quả thật là thời điểm lý tưởng để đi chơi hoặc tham gia những hoạt động hè có liên quan tới biển. Chẳng thế mà trên những bãi cát khác của hòn đảo, trừ khi là những bãi biển tư nhân không cho người lạ vào, còn bằng không thì lưu lượng du khách luôn luôn nằm ở ngưỡng quá tải.

Mùa hè luôn là thời gian vàng đối với ngành du lịch của đảo Sardegna vì lượng du khách cực lớn cứ liên tục đổ về từ khắp nơi trên thế giới.

Trên bờ biển đầy cát trắng, tận hưởng lấy những làn gió lồng lộng thoáng mát mang theo chút vị mặt của biển và sự ấm áp của ánh thái dương, Itsuka Ken tận hưởng lấy quãng thời gian nhàn nhã hiếm thấy cùng với những kị sĩ, miko và vương phi của mình. Gió trời thoáng đãng, biển cả mênh mông, mây trắng chập chờn, thái dương chiếu rọi, cùng với những tiếng cười của những thiếu nữ xinh đẹp bậc nhất trên thế giới, tất cả hòa quyện lại cùng nhau tạo thành một bức tranh đẹp nhất của mùa hè nơi bãi biển.

Chỉ là hiện giờ, ngồi dưới chiếc dù che nắng mà Lily đã chuẩn bị cho mình, Itsuka Ken thật sự cảm thấy có chút xoắn xuýt và hơi phiền muộn. Nhìn viên đá màu vàng óng trong tay, cậu cảm thấy khá là bất đắc dĩ.

Đây là một trong hai viên đá mặt trời dùng để phòng thân mà Virgo-chan đã đưa cho cậu trước khi cô rời đi. Lúc trước, Virgo-chan từng nói là nếu như có Itsuka Ken gặp phải chuyện gì nguy hiểm mà không thể đối phó nổi, cậu có thể dùng nó để kêu gọi phân thân của cô ra và phân thân đó sẽ chiến đấu để bảo vệ cậu.

Sự thật là nếu như không tính đến viên đá này thì viên đá khác mà Virgo-chan đã đưa thật sự đã giúp ích cho cậu rất nhiều, nó thực sự đã từng cứu cậu một lần khi mà Athena bị nguyền rủa làm cho mất khống chế. Thế nhưng với khối đá mà cậu đang cầm này, cậu thật sự không biết phải nói gì cho phải.

Rõ ràng là thứ mà Virgo-chan đã tặng cho cậu để phòng thân, thế nhưng mỗi khi cậu phải đối mặt với nguy cơ, cậu lại chẳng thấy nó có bất kỳ phản ứng gì. Đã không phản ứng thì cũng thôi, có lẽ là vì nó có công dụng đặc biệt nào đó mà cậu không biết, thế nhưng khi mà cậu muốn điều tra một chút về nó thì nó lại cách trở mọi thứ mà cậu muốn truyền vào, bất kể đó là linh lực hay thần niệm.

Điều tra thì không điều tra được gì, thử cũng thử không được, mà công dụng thì lại không biết, lại còn chẳng có bất cứ phản ứng gì với mọi việc xảy ra xung quanh. Có thể nói là ngoại trừ đủ cứng ra thì viên đá này quả thật là một thứ hoàn toàn vô bổ đối với cậu.

Tại sao lại vậy nhỉ? Rõ ràng là chất liệu và hình thái của nó giống hệt với hòn đá mặt trời kia, thế nhưng tại sao tính chất và công dụng của nó lại khác biệt nhiều đến như vậy?

“Rốt cục thì Virgo-chan đưa thứ này cho mình là để làm gì? Cái thứ vô dụng này có công hiệu gì chứ? Thật khó hiểu!” Chưa bao giờ nghi ngờ ý tốt của tiên nữ nhỏ Virgo, Itsuka Ken không tin rằng thứ này chỉ là một thứ vô dụng. Có lẽ nó thật sự có hiệu quả bảo vệ nào đó mà cậu không biết, thế nhưng trong tình huống chẳng thể biết được gì về nó như thế này, Itsuka Ken thật sự cảm thấy có chút khó xử và cũng rất khó hiểu.

Cậu hoàn toàn bó tay với hòn đá này luôn.

“Vua, ngài lại đang cảm thấy buồn phiền vì viên đá đó sao?”

Còn đang ngẩn người để suy ngẫm về lý do tại sao Virgo-chan lại đưa một thứ vô dụng và khó hiểu như thế cho mình thì bất chợt Itsuka Ken nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía bên phải của cậu. Quay đầu nhìn lại, Itsuka Ken cảm thấy hai mắt sáng ngời. Thật đáng yêu!

Người vừa lên tiếng là Lily; Lúc này, cô dùng ánh mắt ân cần để nhìn cậu. Trên người mặc một bộ bikini màu xanh biếc phối hợp cùng với những đường cong như đang không ngừng nói lên vẻ nhỏ nhắn, mỏng manh và yêu kiều của thiếu nữ; Lily vào thời khắc này thật sự khiến cho người ta không kềm lòng được mà xinh ra cảm giác thương yêu. Dưới ánh mặt trời, làn da trắng noãn và óng ánh của cô trở nên càng thêm linh lung và sáng chói, yêu tinh dưới ánh trăng, cho dù đang ngụ dưới ánh thái dương cũng không ngừng tỏa ra nét đẹp khoan khoái động lòng người.

“Thật xinh đẹp! Bộ đồ này rất thích hợp với em đó, Lily! Nice! Quá đáng yêu!” Chiêm ngưỡng lấy vẻ đẹp tinh khiết của Lily, Itsuka Ken nhịn không được mà giơ ngón tay cái lên và khích lệ.

“Ôi chao! Ah... Ngài... Ngài đang nói... Nói... Nói gì... Đáng... Đáng yêu? Chuyện này... Là... Là kỵ sĩ, em sao có thể... Nói chung, ngài không nên dùng những từ ngữ sa đọa như thế...” Bất ngờ nhận được lời tán dương của vua, đầu tiên Liliana hơi ngừng một chút vì còn chưa kịp hiểu, thế nhưng sau đó, cô lập tức đỏ bừng cả mặt mà lắp bắp.

‘Được vua khen! Ô ô ô ~~~ Thật là mắc cỡ!’ Mặc dù nghĩ trong đầu là vậy, thế nhưng sâu trong nội tâm thì Liliana lại cảm thấy khấp khởi mừng vì lời tán dương của Itsuka Ken.

“Ồ, nghĩ như thế là không đúng nha, Lily! Trước khi là một kỵ sĩ ưu tú thì Lily của ta còn là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Đây là đặc ân mà tạo hóa và cha mẹ em đã trao cho em, sao em có thể phủ nhận chúng như thế chứ? Nếu như em không thể dũng cảm mà thừa nhận sự ưu tú đầy nữ tính của em thì người làm vua như ta sẽ khó xử lắm! Mà Lily của ta nhất định sẽ không muốn ta phải khó xử đúng không?” Cất viên đá mặt trời mà mình đang cầm lại vào trong không gian cá nhân, Itsuka Ken hơi lắc lắc ngón trỏ và dùng vẻ trêu đùa để nói với Lily.

Mặc dù cách nói của Itsuka Ken chỉ như đang trêu đùa, thế nhưng Liliana lại nghe được sự nghiêm túc tiềm ẩn trong giọng nói của cậu, và cũng chính vì phần trêu đùa mang theo chút chân thật này mà con tim của thiếu nữ lại bị Itsuka Ken làm cho đập rộn lên.

“Vô cùng... Vô cùng xinh đẹp... A... Ô ~~~~” Yêu tinh nhỏ ngây thơ mắc cỡ mà đỏ bừng cả mặt, bối rối lặp lại lại lời của Itsuka Ken. Cố nén sự ngượng ngùng, Liliana lắp bắp nói: “Nếu... Nếu như đó là yêu cầu của vua, vậy thì... Vậy thì LiLy nhất định... Nhất định sẽ tuân thủ. Về sau ở trước mặt vua, Lily nhất định sẽ duy trì lấy sự giác ngộ của một... Một cô gái... Xinh đẹp... Ô ~~~~”

Mặc dù đã rất cố gắng để duy trì sự nghiêm túc mà cam đoan với Itsuka Ken, thế nhưng đối với những lời mình vừa nói ra, thiếu nữ yêu tinh thật sự cảm thấy rất là mắc cỡ, và điều đó khiến cho gương mặt vốn đã đáng yêu của cô trở nên càng thêm đáng yêu, báo hại những lời cô vừa nói ra hoàn toàn chẳng còn chút khí thế nào hết.

“Ha ha, không cần phải nghiêm túc như vậy! Nếu đã tới rồi thì ngồi xuống đi!” Cười cười, Itsuka Ken vỗ vỗ vị trí ở kế bên cạnh mình, ra hiệu cho Lily ngồi xuống.

Thấy Itsuka Ken ra hiệu, Liliana hơi do dự một chút, thế nhưng sau đó cô vẫn ngồi xuống, dù rằng phản ứng của cô vẫn còn hơi thiếu tự nhiên.

“Lại nói tiếp, sao Lily lại về đây? Em không đi chơi cùng với Alice và những người khác sao?” Nhìn về bãi biển cách đó không xa, Alice và những người khác đang vui đùa ầm ỹ, tiếng cười nói nhốn nháo vẫn đang không ngừng vang lên.

Nghe Itsuka Ken chép miệng và hỏi như vậy, ánh mắt của Liliana cũng không tự chủ mà hướng về phía phát ra tiếng cười nói của những người khác, sau đó cô nói nhỏ: “Lily cũng rất muốn. Thế nhưng nếu vì muốn vui chơi mà bỏ lại vua một người vắng vẻ ở nơi này, Lily sẽ cảm thấy mình không xứng chức. Là kỵ sĩ của vua mà bỏ vua lại một mình như thế thì thật vô trách nhiệm, hơn nữa... Lily cũng...” Nói tới đây, gương mặt nhỏ nhắn và tinh xảo của yêu tinh thiếu nữ lại một lần nữa đỏ ửng lên.

“Ồ, hóa ra là vậy sao? Lily thật ngoan, thế nhưng Lily, nếu như lúc nào cũng nghiêm túc như vậy là không được. Ta không nói việc em nghiêm túc là sai, thế nhưng ta không đặt nặng vấn đề trách nhiệm, tối thiểu là trong những lúc vui chơi như thế này. Ta thật sự rất thích các em, cho nên thứ khiến cho ta cảm thấy vui vẻ nhất chính là nụ cười thật lòng của các em vào những lúc như thế này. Nếu như em thật sự quan tâm đến ta thì hãy nhớ kỹ một điều, đó là niềm vui của các em là niềm vui của ta, và em không việc gì phải cảm thấy có lỗi hay buồn phiền vì những điều như thế. Nếu chỉ vì ta mà các em phải kềm chế lại niềm vui thú của mình thì đó là lỗi của ta, ta không nghĩ rằng mình yêu thích điều đó đâu.” Itsuka Ken cười nói.

“Hừ! Miệng lưỡi dẻo quẹo!”

Đang hết sức cảm động vì những lời nói của Itsuka Ken, đột nhiên Liliana nghe được một giọng nói lạnh lùng và trong trẻo truyền tới, sau đó những tiếng bước chân đều đều và nhỏ nhẹ truyền tới từ phía sau. Liliana hầu như lập tức thoát ra khỏi sự say mê của mình với vua và giật bắn cả người mà đứng thẳng dậy như binh lính gặp phải thủ trưởng. Cô lắp bắp: “Điện... Chị Lia!”

Vốn định kêu là ‘điện hạ’, thế nhưng nghĩ tới việc Alter đã yêu cầu mình phả gọi là ‘chị’, Liliana chỉ có thể vội vã sửa cách xưng hô của mình lại, bất quá ngữ khí cung kính thì lại không thay đổi. Đối với một kỵ sĩ chân chính và chuẩn mực như Liliana, Alter thật sự chiếm lấy địa vị rất là to lớn trong lòng cô. Đối với cô thì Alter vừa là một người thầy, vừa là một người chị cả, cũng vừa là ân nhân của cô giúp cho cô đạt được ước mơ theo đuổi vua của mình, vì thế đối với Alter, Liliana cảm thấy kính trọng và biết ơn từ trong đáy lòng.

“Em tới rồi sao, Lia... Ôi cha! Chà ~ chà ~! Vương hậu của ta, hôm nay em chuyên môn mặc bộ đồ này và tới đây để tìm ta là để cho ta có thể thấy được em trong bộ dạng này đó sao? Good!”

Cũng là mái tóc bạc, thế nhưng khác với vẻ hoa râm của Liliana, mái tóc bạc của người vừa tới óng ánh và phát ra vẻ sáng chói tựa như ánh trăng tròn giữa đêm khuya ngay cả khi đang được soi rọi dưới ánh mặt trời.

Trên người chỉ mặc một bộ bikini với chỉ một màu đen đơn điệu, nữ hoàng bóng đêm từ xưa tới nay vẫn luôn không biết đến trang điểm và làm màu là gì. Thế nhưng, dù chỉ là một bộ đồ có màu sắc đơn điệu, một khi đã được mặc lên trên người của vị nữ vương tóc bạc này rồi thì nó cũng sẽ trở thành vật trang trí lộng lẫy nhất, đặc biệt tôn lên vẻ mị hoặc yêu nhiêu của nữ hoàng đại nhân.

Da thịt oánh nhuận không chút tỳ vết tựa như ngọc thạch phản chiếu lên vẻ đẹp mát lạnh băng thanh ngọc khiết. Dưới cái nóng oi bức của mùa hạ, vẻ đẹp mát lạnh và băng khiết của nữ hoàng đại nhân thật sự có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, chỉ đáng tiếc là lúc này thì chỉ có một vài người được chứng kiến là Itsuka Ken và những tùy tùng của cậu mà thôi.

Eo nhỏ mềm mại thon gọn và mượt mà, thế nhưng lại không mất đi sự bền bỉ và săn chắc, phối hợp với bộ bikini màu đen có chút đơn điệu đang mặc kia, nữ hoàng đại nhân hầu như tỏa ra sự mê hoặc chí mạng với những đường cong hoàn mỹ. Đó là còn chưa kể tới đôi chân thẳng tắp và đẹp tới không tỳ vết của cô. Toàn thân không có vẻ gì cực kỳ nổi bật, thế nhưng với tất cả những gì mình có, nữ hoàng đại nhân là minh chứng xác thực nhất cho thứ được gọi là ‘tỷ lệ vàng’. Nữ hoàng đại nhân có sức mê hoặc yêu nhiêu nhưng lại hài hòa tới cực hạn, một vẻ đẹp tuyệt mỹ chỉ của riêng cô và không trùng lặp với bất cứ người nào.

Trợn trắng mắt mà lườm Itsuka Ken một cái, sau đó nữ vương tóc bạc trực tiếp làm lơ chủ nhân của cô và nói với Lily: “Không cần phải câu nệ như vậy! Ngồi xuống tiếp đi, Lily!”

“Ôi cha? Vương hậu của ta là đang ghen tị đó sao? Hay là lại thẹn thùng rồi? Ha ha, nếu như thế thì ta nói trước là nếu như em mặc bộ đồ này là vì ta thì ta cho em max điểm! Còn nếu như em mặc nó không phải vì ta thì... A... ——!?”

Đầu toàn ‘#’, Alter nhịn không được mà tiện tay rút một lon nước uống có ga ướp lạnh trong thùng nước đá gần đó ra và trực tiếp nhét thẳng vào trong cái miệng đang nói bô bô của chủ nhân cô mà không có một chút chần chờ nào.

“Khạc! Ọe... Khục! Khụ! Khụ! Òe! Em định mưu sát ta sao, Alter?”

“Ngài không, không sao chứ, vua?” Thấy Itsuka Ken như vậy, Liliana có chút bận tâm mà dựa sát tới để vỗ lưng cho cậu.

Nhìn biểu hiện của Liliana, Alter chỉ có thể thở dài mà khuyên bảo: “Lily, đừng có nuông chiều ngài ấy quá như thế! Nếu không thì ngài ấy sẽ lại được đằng chân mà lân đằng đầu mất!”

“Nè! Nè! Em nói như thế là có ý gì đó, Lia? Em không tin ta thì thôi, giờ còn muốn kéo đồng lõa? Nếu như em làm hư Lily của ta thì ai tới đền? Đừng có thấy ta dung túng các em mà được nước làm tới nghe, bằng không thì tới tối ta trả thù em vì việc em nhét lon nước vào miệng ta thì cũng đừng có trách.”

Ây... Nghe được câu nói đầy ẩn dụ của Itsuka Ken, trên gương mặt vốn lãnh diễm của Alter chợt nổi lên hai luồng đỏ ửng đầy xấu hổ. Nếu như là lúc bình thường thì cô khẳng định là đã rút ‘Ếch cà ri bổng’ ra để quất cho Itsuka Ken một trận nhớ đời rồi, chỉ là hiện giờ Lily đang có mặt ở đây, cô lại không thể làm như thế. Bởi vậy, cô chỉ có thể cầm lấy một cây nước đá khá dài và bẻ một cái rồi bóp vụn nó ra thành từng mảnh.

Sau đó ánh mắt của cô hơi liếc một cái về phía chiếc quần bơi của Itsuka Ken.

“Ây... Khục! Nói... Nói giỡn thôi nha, a ha ha! Nói... Nói chung là bộ đồ tắm này của em rất hợp mốt, hà hà!”

Ý đồ cảnh cáo rõ ràng như vậy, Itsuka Ken làm sao không hiểu? Bởi vậy sống lưng của cậu lập tức ướt đẫm! Mặc dù cậu biết là Alter không có khả năng làm ra việc có tính vũ nhục cậu tới như vậy, thế nhưng mà Alter đã làm như thế rồi thì tức là cô khó chịu lắm rồi đấy, coi như cô không làm thế thật thì ai biết được là liệu một giây sau đó cô có nhịn không nổi mà đem ‘cà ri bổng’ lượng ra hay không? Bởi vậy Itsuka Ken chỉ có thể cười nịnh nọt để dỗ dành Alter.

Mãi tới khi thấy vẻ mặt của Alter đã nguôi trở lại thì cậu mới thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi nói tiếp: “Đúng rồi! Nãy giờ ta không thấy chị Zola với Yuri đâu cả. Hai người đó đi đâu rồi?”

“Tiểu thư Zola thì đang ngủ trưa ở trong nhà, còn Mariya thì...” Nói tới đây, ánh mắt của Liliana chợt hướng về phía bên phải tòa biệt thự mà nhóm của Itsuka Ken đang nghỉ lại; Ở đó, một thiếu nữ có mái tóc màu trà đang đứng đó và cúi đầu, chần chừ không biết có nên đi ra hay không. Strauss