Bởi vì đòn đánh lén bất chợt của Itsuka Ken, quầng sáng màu vàng hoàn toàn nổ tung. Sóng lửa cuồn cuộn che khuất cả bầu trời, toàn bộ thiên không dường như đều biến thành một biển lửa có màu vàng sóng.
“... Ah ah ah ah ah ah ah ————!! Verethragna?! Là ngươi sao?! Ngươi dám thí chủ!!?” Từ trong biển lửa, một tiếng hét thảm thiết nhưng chứa đầy sự giận dữ chợt vang lên. Itsuka Ken hầu như có thể hoàn toàn cảm nhận được trong những câu nói này ẩn chứa bao nhiêu phẫn nộ, đó là sự phẫn nộ đã đạt tới mức điên cuồng.
Thế nhưng lúc này, điều cậu quan tâm lại không phải là sự điên cuồng đó, điều cậu quan tâm lại là phần phản ứng có chút bất thường của đối phương.
Verethragna? Nghe được cái tên vừa được thốt ra từ miệng của chủ nhân giọng nói vừa rồi, Itsuka Ken hơi ngẩn người, thế nhưng rất nhanh, cậu lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra. Một nụ cười nham hiểm và xấu xa hiện lên trên mặt cậu, sau đó, năng lực ngụy trang của Blacklight Virus lập tức khởi động. Hình tượng bên ngoài của Itsuka Ken nhanh chóng thay đổi thành hình tượng của Chiến Thần Ba Tư.
“Hừ! Câm miệng, kẻ tội đồ! Kẻ phản giáo như _ nhữ _ thì có tư cách gì để nói điều đó với bản chiến thần?” Biến hình xong, Itsuka Ken lập tức vào vai và lên tiếng hừ lạnh.
“Cái gì... Mi... Mi dám nói bản điện phản giáo!?” Nghe được lời vu cáo của Itsuka Ken, giọng nói vang lên từ trong biển lửa hơi bị khựng lại, thế nhưng sau đó thì sự phẫn nộ lại càng trở nên càng thêm điên cuồng.
Lúc này thì hình ảnh của bóng người đứng trong biển lửa đã bắt đầu trở nên rõ ràng. Nếu chỉ nhìn từ dung mạo bên ngoài thì tạm thời xem như đây là một thanh niên, độ tuổi chừng 20, có mái tóc màu vàng chói mắt, đầu mang một băng... Kẹp tóc, tạm thời xem là băng kẹp tóc, chỉ khác là băng kẹp tóc này có hình dạng khá là hoa lệ, nó trông như một chiếc vương miện vậy.
Mặc dù bề ngoài thì trông rất là trẻ tuổi và hào nhoáng, thế nhưng ở trên người của người thanh niên này, Itsuka Ken lại không thể tìm ra một chút kiêu căng, ngạo mạn và sốc nổi nào. Bởi vì sự uy nghiêm và khí chất thần thánh của đối phương đã khiến cho khái niệm tuổi tác trở nên mơ hồ. Trên người mặc một bộ áo giáp vô cùng hoa lệ, thế nhưng bộ áo giáp hoa lệ này lại được bao bọc trong một chiếc áo choàng lớn màu trắng. Bên hông thì mang theo một thanh kiếm dài màu trắng, trên chuôi của thanh kiếm này được khảm một viên đá quý có màu vàng óng tựa như là mặt trời.
Thần thánh và không thể xâm phạm, uy nghiêm nhưng không thiếu sự hiền hòa, đây chính là thần mặt trời Mithra, đồng thời cũng là một vị chiến thần mạnh mẽ bách chiến bách thắng. Thế nhưng lúc này, gương mặt vốn hiền hòa của Mithra lại trở nên vô cùng phẫn nộ. Ông không thể không phẫn nộ, bởi vì mặc dù là thiện thần, thế nhưng khi phải đối mặt với sự vu cáo và phản bội thì ông cũng không thể nào tha thứ.
đọc❊truyện cùng Phản bội, cho dù là ở bất cứ đâu và với bất kỳ ai thì nó vẫn luôn là một trong những hành vi đáng ghét, đê tiện và bẩn thỉu nhất.
“Mithra, tội lỗi của _ nhữ _ đã bị ta nhìn thấy bằng chính đôi mắt này. _ Nhữ _ đừng hòng chối tội. Là thần mặt trời của bản giáo vậy mà lại làm bạn chung với thần linh của giáo phái khác. Rốt cục thì giữa _ nhữ _ và người anh hùng thần thoại Perseus của thần thoại Hy Lạp có mối quan hệ như thế nào, hãy để giáo chủ của bản giáo tự tay phán xét!” Itsuka Ken quát lớn.
Mặc dù Itsuka Ken không hề quen biết gì với giáo chủ của Bái Hỏa Giáo, thế nhưng khi giao chiến với rồng ba đầu thì cậu đã biết được một chuyện, đó là trong Bái Hỏa Giáo tồn tại một nhân vật có thể khiến cho rồng ba đầu cũng phải nghe lệnh. Dựa theo những gì cậu biết được từ rồng ba đầu thì đây hẳn phải là một tồn tại có địa vị tương đương với Zeus hoặc là Phật Chủ của Phật Giáo.
Tuy rằng chỉ biết có một tý về đối phương, thế nhưng lúc này thì Itsuka Ken thật sự không ngại kéo tấm da hổ này ra để hù Mithra một chút. Cậu cũng không sợ tấm da hổ này dùng không được, bởi vì theo phản ứng của rồng ba đầu lúc trước, người giáo chủ này nhất định có tính chất khá là tương tự với Mithras, cũng tức là có thể cân bằng sức mạnh của cả hai hệ thống Thiện và Ác trong Bái Hỏa Giáo, chỉ khác là vị giáo chủ này có địa vị chí cao vô thượng hơn so với Mithras mà thôi.
“Câm miệng! Bản điện làm bạn với thần linh của dị giáo khi nào? Verethragna, mi có biết thân là chiến thần bảo vệ của ta vậy mà lại tìm cách vu cáo ta là tội lỗi lớn đến mức nào không?” Nghe được danh xưng ‘giáo chủ’ từ trong miệng của ‘Verethragna’, nét mặt của Mithra xuất hiện sự biến hóa rất rõ rệt, thậm chí ngay cả giọng điệu cũng có chút biến đổi, chỉ là Itsuka ken cho rằng đối phương khó chịu vì bị vu cáo nên không nghĩ gì nhiều.
“ _ Nhữ _ chỉ là Mithra mà không phải là chủ của ta, ta chỉ là chiến thần bảo vệ ánh sáng! Cho nên _ nhữ _ không cần phải nhiều lời với ta, nếu muốn nói thì hãy trực tiếp nói chuyện với giáo chủ. Nhiệm vụ hiện tại của ta là phải bắt được _ nhữ _ , tất cả những chuyện xảy ra giữa _ nhữ _ và thần Perseus của Hy Lạp, ta sẽ báo cáo rõ ràng, còn việc phán xử như thế nào là của giáo chủ, không liên quan gì tới ta. Bó tay chịu trói đi!”
“Ngươi ——! Verethragna, ngươi dám...” Gầm lên một cách giận dữ, thế nhưng ngay sau đó, Mithra chợt khựng lại. Trong đôi mắt sáng choang tựa như mặt trời của Mithra lóe lên một vài tia nghi ngờ, ông lẩm bẩm: “... Hơi thở của cái ác?”
‘Bị phát hiện rồi sao? Xem ra không thể tương kế tựu kế mà đánh lén đối phương được rồi.’ Thấy kế hoạch đánh lén của mình thất bại, Itsuka Ken âm thầm tiếc rẻ. Sau đó, cậu bắt đầu ngưng tụ sức mạnh.
“Thì ra là vậy! Trở nên ngu xuẩn và bất minh như thế, ngươi bị sức mạnh của cái ác làm cho ô nhiễm rồi sao, Verethragna?”
Hả? Vừa nghe được câu này của Mithra, Itsuka Ken lập tức đem linh lực đã sắp hoàn toàn ngưng tụ xong ở trong người mình tán đi. Đầu óc nhanh chóng vận chuyển, ngay sau đó, một kế hoạch khác lại được xây lên trong đầu của Itsuka Ken.
“Ta là Thường Thắng Bất Bại Chiến Thần, tọa hạ dưới trướng của Ánh Sáng, không có bất cứ cái ác nào có thể khiến ta bị vấy bẩn. Cho nên đừng hòng vu cáo ta, Mithra. Tới lúc này mà _ nhữ _ vẫn cố tìm cách để lừa gạt ta, xem ra việc _ nhữ _ phản giáo là sự thật. Nếu đã vậy thì ta nhất định phải bắt được _ nhữ _ và mang về cho giáo chủ xử lý!” Dùng giọng nói tức giận để trả lời Mithra, Itsuka Ken giơ hai tay lên.
“Hãy tới đây hỡi con ngựa trắng thần thánh. Ta kêu gọi sự thẩm phán của ngươi đối với kẻ tội đồ trước mặt!”
Ánh lửa màu vàng chói mắt chợt bùng lên giữa thiên không, sau đó, một con ngựa trắng thần tuấn với ánh lửa vờn quanh xuất hiện và cất tiếng hí vang. Bốn vó giẫm mạnh, ngựa trắng đã xông về phía Mithra.
“Ngu muội! Ngay cả việc bị cái ác ăn mòn mà cũng không biết! Verethragna, để bản điện khiến cho ngươi tỉnh táo lại.” Quát mắng một câu, sau đó Mithra nhìn về phía con ngựa trắng rồi mở miệng: “Hỡi mặt trời bất khả chiến bại, hãy trở về đường chân trời đi, vì lúc này, chủ nhân của ngươi là ta đang ra lệnh!”
Ngôn từ thần thánh mang theo thần lực tuôn về phía con ngựa trắng. Là thần mặt trời của Bái Hỏa Giáo, Mithra là người có quyền uy tối cao đối với mặt trời, tất cả quyền năng mang theo tính chất [ Mặt Trời ] thuộc về Bái Hỏa Giáo thì đều phải chịu Mithra chi phối. Điều đó cũng đồng nghĩa, nếu Mithra muốn bạch mã đại diện cho mặt trời phải lùi lại, vậy thì nó phải lùi lại, nhất là khi quyền năng mặt trời này còn là quyền năng được chính Mithra ban cho Verethragna.
Thế nhưng, điều kỳ lạ xảy ra. Ngựa trắng, sau khi nhận được mệnh lệnh của Mithra, chẳng những không nghe theo mệnh lệnh của thần mặt trời Mithra, người vốn là chủ nhân của mình, mà nó còn tăng tốc thêm để xông về phía người hẳn phải là chủ nhân chân chính của nó.
“Hả?”
“Bành!!!!!!!!!!!”
Thấy ngựa trắng chẳng những không nghe theo mệnh lệnh của mình mà càng thêm điên cuồng xông tới, Mithra cũng không kịp nghĩ nhiều. Ánh quang huy màu vàng chợt bắn ra từ trên người của Mithra, sau đó, một quả cầu ánh sáng nhìn như mặt trời bỗng nhiên hình thành và lao về phía con ngựa trắng.
Ngọn lửa màu vàng óng và ánh sáng màu vàng óng điên cuồng va chạm và cố gắng triệt tiêu lẫn nhau. Giằng co suốt hơn mấy chục giây, cuối cùng thì ngựa trắng cũng đành phải chịu thua và tan đi.
“Đã bị ảnh hưởng tới mức này rồi sao? Verethragna, ngươi đã bị cái ác xâm nhuộm, mau chóng tới đây để bản điện giúp ngươi tinh lọc. Bằng không ngươi chắc chắn sẽ rơi vào trong bóng tối. Đến khi đó thì bản điện cũng chỉ có thể giết chết ngươi mà thôi.”
Ngay từ đầu, việc thức tỉnh còn chưa hoàn tất thì đã bị phá hư, giờ lại phải vội vàng chống cự với ngựa trắng, sắc mặt của Mithra hơi có chút nhăn lại.
Ảnh hưởng đến từ việc phải chống cự với ngựa trắng xem như có thể bỏ qua, thế nhưng việc bị tập kích khi mà nghi thức thức tỉnh còn chưa hoàn tất thật sự có ảnh hưởng rất lớn đến Mithra, tối thiểu thì bởi vì nguyên nhân này nên hiện giờ thần cách của Mithra vẫn chưa hoàn toàn sống lại. Thần cách chưa hoàn toàn hồi phục, điều này dẫn đến việc thực lực của Mithra không thể phát huy đủ 100%, nếu phải dùng con số để hình dung thì có lẽ chỉ có khoảng 70 ~ 80% mà thôi.
Cho nên nếu như có thể, điều Mithra hi vọng nhất hiện giờ là ‘Verethragna’ có thể bó tay chịu trói chủ động để cho mình thanh lọc phần ác đang xâm nhuộm cơ thể. Nếu vậy thì Mithra sẽ lãng phí ít sức lực và thời gian hơn, có thể tập trung nhiều hơn cho việc khôi phục thực lực.
“Hừ! Kẻ mê muội tới mất phương hướng hẳn là _ nhữ _ mới đúng! Nếu đã muốn phản kháng, vậy thì ta cũng chỉ có thể đắc tội!” Dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn Mithra, sau đó, Itsuka Ken lại vung tay lên.
Toàn bộ không gian bỗng biến thành một màu vàng óng, ngay sau đó, vô số những thanh trường kiếm màu vàng chợt xuất hiện và lấp đầy mọi khoảng trống của không gian. [ Trảm Thần ], thanh gươm có thể chặt đứt tất cả mọi thứ cho dù là thần cách, điều kiện là chỉ cần biết được bản chất thứ mình muốn chặt đứt.
Đây có thể nói là quyền năng mạnh nhất và cũng là nổi bật nhất của Bất Bại Quân Thần Verethragna. Cho dù Mithra là thần mặt trời của Bái Hỏa Giáo, hơn nữa còn là phân thân của chủ thần ánh sáng Mithras, thế nhưng khi phải đối mặt với không gian được chất đầy quyền năng [ Trảm Thần ] như thế này thì cũng không thể không biến sắc.
“Verethragna! Còn không mau tỉnh lại! Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đọa lạc tiếp như vậy sao?” Sắc mặt đại biến mà hét lớn, lần này, Mithra vận dụng cả thần uy của mình vào trong tiếng nói. Ông hi vọng điều đó có thể ‘đánh thức’ được phần ‘trí tuệ’ ẩn giấu bên trong Verethragna.
Thế nhưng đáng tiếc, tiếng gầm lớn mang theo thần uy vô biên của Mithra dường như chẳng có tác dụng gì với ‘Verethragna’. Đối phương vẫn nhìn chằm chằm vào ông bằng ánh mắt ‘lạnh như băng’. Giơ ngón tay lên và chỉ một cái, sau đó, vô số những thanh kiếm vàng đang bay lơ lửng bắt đầu lao về phía Mithra.
“Ngươi ——!! Tốt! Nếu ngươi đã muốn ép bản điện phải xuất thủ, vậy thì có chết cũng chớ trách ta, Verethragna!” Dùng một chiếc lồng ánh sáng để ngăn cách những đòn tấn công đến từ những thanh kiếm vàng, Mithra gầm lên giận dữ, sau đó, một mặt trời màu bạch kim chợt dâng lên và lơ lửng ở trên đỉnh đầu của ông.
“Hỡi mặt trời thần thánh không bao giờ tắt, hãy rửa sạch tất cả bóng tối xuất hiện ở nơi đây. Ta, Mithra, thần mặt trời và cũng là thần ánh sáng xin thề rằng: Tất cả mọi sự tà ác của thế gian đều sẽ phải nhận lấy sự trừng phạt thích đáng! Để cho ánh sáng của cái thiện được hiện ra...”
Những thuật tự cổ xưa và thần thánh bắt đầu được Mithra ca tụng. Theo từng âm tiết thần thánh được thốt ra, ánh hào quang của mặt trời màu bạch kim cũng trở nên càng lúc càng chói lòa, càng lúc càng lộng lẫy. Nhiệt độ và ánh sáng kinh khủng tỏa ra từ nó khiến cho Itsuka Ken cảm nhận được nguy hiểm khôn cùng.
Lần này, Mithra không định hạ thủ lưu tình nữa. Strauss