“Oanh ——————!!!!!” Trong không gian bị bao trùm bởi bóng đêm cổ xưa và thâm thúy, những tiếng nổ đùng đoàng vang rền cứ liên tục vọng lên, đây là tiếng nổ phát ra do những đòn tấn công đến từ đêm tối đánh về phía ruồi ma. Là chủ nhân của đêm tối cổ xưa, chỉ cần Athena muốn thì bất cứ nơi nào của đêm tối cũng đều có thể trở thành những đòn tấn công cực mạnh đối với tất cả mọi thứ bị bao trùm bởi bóng đêm.
Nhờ có sự chấp thuận của Athena, Itsuka Ken và những người khác có thể nhìn rõ được tất cả mọi thứ đang diễn ra trong đêm tối. Lúc này thì hai con ruồi ma, dưới những đòn thế oanh tạc liên tục của Athena, chúng vẫn có thể né tránh được dễ dàng dù đã bị bao trùm bởi đêm tối.
Đừng nghi ngờ! Không gian bóng đêm này tuyệt đối là một không gian có thể che đậy được tất cả giác quan của mọi sinh vật, không chỉ đơn thuần là ngũ giác, cho dù có là thần niệm đi chăng nữa, nếu không được sự chấp thuận của Athena thì cũng đừng hòng dò thám được gì từ không gian này. Cho dù Athena không nói thì Itsuka Ken cũng có thể phát hiện được điều này.
Thế nhưng tình huống bây giờ là sao? Tại sao hai con ruồi ma kia, trước khi bị tấn công một giây thì vẫn có thể ung dung né tránh được những đòn tấn công của Athena phát ra?
Cái này quá hoang đường chứ? Che đậy tất cả giác quan từ thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác đến vị giác; Thậm chí cả những thứ cao cấp như thần niệm, tâm cảm (tâm nhãn),không gian cảm cũng bị che đậy. Đối mặt với tình trạng như vậy, cho dù là Itsuka Ken cũng chỉ còn cách bó tay chịu trói để mặc cho người khác tùy ý chém giết, hoặc không thì cậu cũng chỉ còn cách tạo ra vòng bảo vệ để cách ly sự che đậy của bóng đêm.
Thế nhưng dù cho có dùng vòng bảo vệ để cách ly sự che đậy của bóng đêm thì điều cậu có thể làm được sau đó cũng chỉ là bị động phòng ngự mà thôi, bởi vì cậu tối đa cũng chỉ có thể cảm nhận được những thứ diễn ra bên trong vòng bảo vệ, còn nếu ra bên ngoài thì kết quả vẫn không khác.
Một khi cảm nhận về thế giới bên ngoài bị che đậy, thì cho dù có trốn trong vòng bảo vệ, trừ khi đối phương chủ động đánh lên vòng bảo vệ của cậu, còn bằng không thì cậu cũng chỉ như người mù thăng cấp thành cận thị mà thôi, chỉ có thể phòng ngự một cách bị động.
Nếu như nói tới vòng bảo vệ thì hẳn là lớp khói đen dùng để che đậy cơ thể của hai con ruồi ma kia cũng có công hiệu tương tự. Chỉ là hiện tại thì dường như phản ứng của hai con ruồi ma hoàn toàn không có liên quan gì tới vòng bảo vệ này, bởi vì hai con ruồi ma thậm chí còn không để cho đòn tấn công của Athena chạm được vào lớp khói đen bảo vệ của chúng, điều đó chứng tỏ là chúng có thể nhận ra được đòn tấn công của Athena trước cả khi đòn tấn công của cô chạm vào lớp khói đen bảo vệ.
Trong thế giới có thể che đậy tất cả mọi cảm giác, hai con ruồi ma vẫn có thể né tránh được tất cả những đòn tấn phát ra từ nữ thần Athena. Bất luận là Athena có tấn công nhanh và dày đặc tới đâu vì vẫn bị hai con ruồi ma né tránh.
Nhìn cảnh này Itsuka Ken thật sự có chút há hốc mồm.
“Athena, liệu có phải là khả năng che đậy giác quan của thế giới này không có hiệu quả đối với hai cái thứ này hay không?”
“Không thể nào! Thiếp thân cảm nhận được rất rõ ràng là tất cả giác quan của chúng đều đã bị che đậy. Sở dĩ chúng có thể né được đòn tấn công của thiếp thân là bởi vì nguyên nhân khác.”
“Nguyên nhân khác sao?”
Lời của Athena khiến cho Itsuka Ken xác nhận được suy đoán của mình. Nếu như tất cả giác quan đều đã bị che đậy mà đối phương vẫn có thể né tránh được, vậy thì rõ ràng năng lực né tránh của đối phương không đến từ giác quan như cậu dự đoán mà hẳn là đến từ một Gift đặc thù nào đó. Có lẽ Gift đó có công hiệu tương đương với giác quan, hoặc thậm chí đặc thù hơn là nó chẳng liên quan gì đến giác quan hết, hay nên nói là giác quan đã đạt tới tầm cao hơn như là dự cảm tương lai v... V...
“Vậy cô có biện pháp nào khác hay không? Ví dụ như khả năng ra đòn tấn công hủy diệt với quy mô lớn chẳng hạn? Hay là khóa chặt tất cả mọi đường lui của đối phương rồi vây quét như đóng cửa đánh chó? Hoặc là đòn tấn công tất trúng nào đấy?”
“Mi có thể thử!” Athena nói.
“Hửm? Cô không thử?” Itsuka Ken ngạc nhiên. Nếu không phải là vì muốn cho Athena có cơ hội báo thù thì từ nãy tới giờ, cậu nhức óc như thế để làm cái gì, đã hốt sạch đối phương.
Chỉ là hiện giờ, có vẻ như là nữ thần chiến thắng của chúng ta hoàn toàn không cảm kích gì vì hành vi này của Itsuka Ken, thế nên ngay khi cậu vừa nói xong thì cô lập tức đá quả banh lại cho cậu và biểu thị là mình không có hứng thú.
Thậm chí ngay cả không gian bóng tối vốn bao trùm bốn phương cũng đều bị cô thu trở về.
“Hừ! Nếu vậy thì để trẫm thử một chút đi! Tấu giả ơ, xem ra nữ thần trước mắt này cũng chẳng có bản lãnh gì.”
Thấy Athena biểu thị thái độ bất cần và ngạo mạn khi nói chuyện với Itsuka Ken, Nero lập tức cảm thấy nổi nóng. Từ khi nào mà tấu giả của cô tới phiên một ả nữ thần chẳng liên quan gì hất hàm sai khiến như vậy? Đây không phải là đang vả vào mặt của người vương phi như cô sao?
Ăn miếng trả miếng, Nero quyết định dùng sức mạnh mà mình có để quất lại một cái vào mặt của Athena cho bõ tức. Cô nhất định phải khiến cho Athena rút lại cách nói chuyện hung hăng càn quấy của mình. Itsuka Ken là tấu giả của cô, tấu giả của vị hoàng đế vĩ đại nhất của đế chế Rome cổ đại, không ai có quyền xem thường và nói chuyện với Itsuka Ken như thế.
“Em? Em... Thôi được rồi! Nhưng nhớ kỹ lời ta đã nói: Nếu như lần này em còn làm việc gì đó lỗ mãng nữa thì đừng trách ta.”
Ánh mắt cho thấy quyết tâm không thể nào lay chuyển được của nữ vương trẻ khiến Itsuka Ken cảm thấy khó lòng cự tuyệt, cuối cùng cậu chỉ còn biết cảnh báo Nero một chút rồi để cho cô ra tay. Nếu Nero đã quyết tâm như vậy thì cậu cũng không thể làm cái chuyện không thức thời như quát mắng và ngăn cản cô được, thôi thì cứ để xem Nero sẽ làm thế nào đi. Dù sao thì Nero cũng không phải là người chỉ biết nói mà không biết làm.
“Ha ha ha! Hôm nay, để trẫm sẽ cho tất cả các _ nhữ _ được chiêm ngưỡng sự theo đuổi cả đời của trẫm! Nó là bảo cụ chung cực của trẫm cũng là bằng chứng cho tài hoa nghệ thuật siêu việt cả Apollo.”
Thần lực màu đỏ bắt đầu phun trào ra như bão tố từ trên người của nữ vương trẻ. Phong ấn đã được giải tỏa triệt để, thần lực được vận dụng tới mức cao nhất. Lúc này, cô đã không còn là một ‘nữ hoàng của đế quốc Rome’ đơn giản nữa, vì ngoài danh hiệu đó ra thì cô còn là một nữ võ thần, một nữ võ thần đã dùng công tích của chính mình mà nhận được thần cách, theo cách tự xưng của Nero thì chính là ‘nghệ thuật gia siêu việt Apollo’.
“Kìa, vinh quang của ta... Nghe tiếng của những tràng pháo tay như sấm... Ngồi xuống và buông lời ca tụng... Nhà hát vàng của ta! Vương quốc của thiên đường và địa ngục... Thiên đường của ta, hãy tái hiện! Vì đây là nơi ánh đèn sân khấu được tỏa sáng! Domus Aurea!”
Cung điện màu vàng bỗng nhiên hiện lên ngay giữa không gian u ám và chết chóc, đi kèm với đó là tiếng nhạc dần được tấu lên.
“Leng Keng ——! Đương đương ——! Bang bang ——! Đinh đinh ——!...”
Đàn, trống, chiêng, cổ, sáo... Vô số các loại nhạc cụ đồng loạt được tấu lên bên trong cung điện vàng. Những âm chúng phát ra, có thanh thúy, có réo rắt, có du dương, có uyển chuyển, có trầm bổng, có nặng nề...; Tất cả những âm thanh đó phối hợp lại với nhau tạo thành một bản nhạc hoàn mỹ nhất, chúng như muốn tuyên bố với trời đất về tài hoa khuynh thế của người biểu diễn. Giờ khắc này, trong cung điện này, Nero bước lên sân khấu hoa lệ nhất của mình với tất cả tài năng nghệ thuật mà cô có.
“Chào mừng tất cả đã đến với [ Aestus Domus Aurea ] của trẫm!” Đứng ở nơi trung tâm của sân khấu, Nero lên tiếng; Thanh Aestus Estus cô đang cầm trong tay, chẳng biết từ khi nào, đã biến thành một cây gậy chỉ huy của người nhạc trưởng.
“Tấu giả! _ Nhữ _ đã chuẩn bị tốt để thưởng thức lấy nghệ thuật chí cao của trẫm chưa?” Vào lúc này, nữ hoàng tôn quý chính là nghệ thuật gia hoa lệ nhất.
Nụ cười tự tin hiện lên trên mặt của Nero, lúc này, bộ võ trang khái niệm của Nero đã biến mất, thay vào đó chính là một chiếc đầm dạ hội vô cùng xa hoa.
“Đây là... [ Koyū Kekkai ] (Cố hữu kết giới)?” Trong mắt mang theo chút kinh nghi, Alter thì thào nói.
Bởi vì chỉ là những nữ thần thuần túy của Khu Vườn Nhỏ, cho nên dù hai vị nữ thần Athena và Metis có thể phát hiện được rất nhiều đặc điểm và bản chất của sân khấu kịch trước mắt, thế nhưng cả hai tuyệt đối sẽ không thể nào hiểu rõ được bản chất cốt lõi của sân khấu kịch bằng vàng này.
Ngược lại với hai người, Alter, mặc dù không có trí tuệ cao xa được bằng hai vị nữ thần trí tuệ, thế nhưng bởi vì cô tới từ cùng một thế giới với Nero, nên cô hiểu cực kỳ rõ ràng về bản chất của sân khấu kịch bằng vàng này. [ Koyū Kekkai ], đây là một loại ma thuật cỡ lớn gần như có thể so được với ma pháp (ở thế giới Type-Moon, ma pháp hầu như tương đương với pháp tắc),tạo ra từ tâm niệm được hiện thực hóa của một người. Lấy ý niệm trong tim ảnh hưởng đến thế giới hiện thực, đây là bản chất của [ Koyū Kekkai ].
Đây là một trong những Noble Phantasm hiếm có nhất! [ Koyū Kekkai ], một khi được tạo ra, nó nhất định sẽ là bảo cụ đạt tới cấp đối quân, đối thành, thậm chí là đối quốc nếu như tâm cảnh của người sử dụng đạt tới cảnh giới đó.
Thật không ngờ là Nero lại có năng lực này, không hổ là bạo chúa nổi tiếng nhất của đế chế La Mã. Muốn tạo ra được [ Koyū Kekkai ], người sử dụng phải có một tâm niệm thật là rõ ràng, cùng với đó là một ý chí mãnh liệt đối với tâm niệm mà mình hướng tới, mà Nero thì lại hoàn toàn thỏa mãn những điều kiện này.
Nói tới sự chấp nhất đối với nghệ thuật và sự xa hoa khi hưởng thụ thì quả thật là trong toàn bộ lịch sử thế giới, chẳng có bao nhiêu vị vua có thể so được với Nero.
“Sân khấu kịch này được tạo ra từ ma lực và tâm niệm, hơn nữa còn có thể ảnh hưởng đến hiện thực, gọi là [ Koyū Kekkai ] cũng không sai. Cách gọi này rất hình tượng.” Nghe được tiếng lẩm bẩm của Alter, Athena gật gù tán đồng, chỉ là trên gương mặt tuyệt mỹ của cô, vẻ nghiêm túc vẫn không hề thả lỏng. Lẳng lặng mà nhìn về phía hai con ruồi ma đang bị vây ở trung tâm sân khấu, Athena dùng ngữ khí bình thản và nói ra một việc tựa như chân lý: “Đáng tiếc! Chẳng có ích gì!”
“Cái gì!? _ Nhữ _ dám ————”
“Oanh ————————!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tiếng hét giận dữ của Nero còn chưa kịp kết thúc thì một tiếng nổ thật lớn chợt vang lên. Nhìn về phía phát ra âm thanh, sân khấu kịch bằng vàng đã bị đục ra một lỗ thủng không lớn lắm, chỉ là cả hai con ruồi ma cũng đã biến mất vô ảnh vô tung. Strauss