“Móa nó! Có lầm hay không? Như vầy làm sao mà đánh?” Nhìn hơn mười cái vật thể màu đen thui đang bay vo ve ở trước mắt, Itsuka Ken xanh cả mặt mà gầm thét.
Từ lúc khai chiến tới bây giờ mới chỉ có vài phút đồng hồ mà thôi, chỉ có vài phút đồng hồ mà thôi, vậy mà đối phương đã từ một biến thành mười mấy cái rồi. Mẹ nó! Đây rốt cục là yêu quái hay là vi trùng? Ngươi còn tưởng mình là Tôn Ngộ Không sao? Itsuka Ken thật sự muốn lật tung tâm linh bàn trà. (╯‵□′) ╯︵┻━┻
Ngoài ra, mặc dù phân thân được đối phương tạo ra hơi yếu hơn so với bản thể một chút, những cũng chỉ một chút mà thôi, cơ bản là không khác so với bản thể là mấy, vì vậy nhóm của Itsuka Ken căn bản không thể nào lơ là năng lực tấn công của những phân thân này. Đã vậy, mấy cái thứ phân thân buồn nôn này còn có năng lực hấp thu những đòn tấn công bình thường. Thật cmn vl đấy! Mạnh không thua bản thể thì thôi, đã vậy còn có thể hấp thu năng lượng tấn công? Đùa nhau à?
Mà không chỉ có như vậy! Không biết tại sao, mặc dù rõ ràng là tốc độ di chuyển của những vật thể màu đen này thật sự không cao, nếu không muốn nói là chậm rì ở trong mắt của Itsuka Ken, thế nhưng năng lực né tránh của đối phương thật sự quá bá đạo. Tất cả những đòn tấn công oanh tạc, luân phiên và trải thảm của Itsuka Ken cùng các cô gái đều bị đối phương né được rất dễ dàng. Cái độ linh hoạt đến phi lý này là tột cùng là sao?
Mạnh tới mức đủ để gây nguy hiểm cho cả Itsuka Ken và Athena, có thể cắn nuốt năng lượng tấn công, có thể tự mình phân chia, lại còn có năng lực né tránh vi phạm lẽ thường. Phải đối mặt với thứ sinh vật lừa bố mày như thế này, Itsuka Ken không phát điên mới là lạ.
Mặc lấy bộ áo giáp màu đen quen thuộc, Alter cầm thanh ma kiếm Excalibur Morgan và bay tới bên cạnh Itsuka Ken. Toàn thân cô đều vẫn đang trong trạng thái chiến đấu cao nhất. Đối mặt với những thứ quỷ dị như thế này, mặc dù nét mặt của cô không có biểu hiện khác thường gì, vẫn bình tĩnh và lạnh lùng như mọi lúc, thế nhưng Itsuka Ken biết là cô hẳn cũng không dễ chịu bao nhiêu.
Nhìn những vật thể màu đen đang liên lục bay xung quanh, lông mày của Alter khẽ nhúc nhích, rồi cô lên tiếng hỏi Nero cũng đang bay ở gần đó: “Chiến quả thế nào? Ngọn lửa của cô có hiệu quả gì không?”
“Aestus Estus của trẫm không đuổi kịp bọn chúng, dùng kiếm khí cũng không hiệu quả! Rốt cục thì thứ bẩn thỉu và buồn nôn này là gì? Tại sao trẫm có cảm giác là chúng có năng lực dự đoán được chiêu thức của chúng ta?” Kêu lớn với vẻ khó chịu, Nero vung thanh Aestus Estus mình đang cầm trong tay. Những luồng lửa cứ liên tiếp phun ra từ trong thanh kiếm của cô cứ như muốn che khuất cả bầu trời, thế nhưng chiến quả vẫn không có gì khác so với trước đó.
“Mặc dù không thể nhìn thấy rõ hình dạng của những thứ này, thế nhưng chúng nhất định đều là con ruồi, đây là điều chắc chắn. Metis tuyệt đối sẽ không nhận sai lai lịch của chúng, chúng ta có thể phân tích một số thứ từ điểm này.” Nghe câu nói cằn nhằn của Nero, một vài ý tưởng nảy ra trong đầu của Itsuka Ken, cậu nhướng mày nói: “Nero vừa nói là những thứ này dường như có thể dự đoán được chiêu thức của chúng ta, ta cảm thấy việc này không sai. Ngay cả với loài ruồi tầm thường thì khả năng quan sát 3 chiều cũng đã là rất cao cấp so với những loài khác, vì mắt chúng là mắt kép, nếu vậy thì loài yêu quái dạng ruồi không lý gì lại thua kém cả những con ruồi tầm thường, nhất là khi thứ điều khiển thân thể của chúng lại là ác niệm của Zeus.”
“Tôi cũng đồng ý với ý kiến của ma vương bệ hạ, mắt của chúng hẳn là có hiệu quả đặc biệt nào đó trong việc quan sát, những chiêu thức có kết cấu và quỹ tích tầm thường hẳn không có hiệu quả gì với chúng. Chúng ta cần phương pháp tấn công phức tạp và hiệu quả hơn.” Nghe Itsuka Ken nói như vậy thì Metis cũng lên tiếng.
Quan sát tình hình trận chiến, Metis và Athena đều nhíu đôi mi thanh tú của mình lại. Vốn là năm đánh hai, giờ lại thành ra là mười sáu đánh năm, biến hóa kịch liệt như thế này quả thật khiến cho hai vị nữ thần cũng cảm thấy đau đầu. Trận chiến chỉ mới bắt đầu có vài phút thôi đấy, nếu như còn không có gì chuyển biến thì sau vài phút nữa liệu mọi thứ sẽ biến thành như thế nào?
“Ruồi? Ý tấu giả là những thứ này đều là loại sinh vật thấp kém, buồn nôn và bẩn thỉu đó?”
“Nói là ruồi cũng không sai, thế nhưng bản chất của chúng không đơn giản như vậy. Hẳn là trước khi ác thần kia gửi thứ này tới đây, hắn đã ban cho thứ bẩn thỉu này một phần hơi thở thuộc về thần cách của hắn, hơn nữa kẻ khống chế thứ này lại là ác niệm của hắn, cho nên nếu phải so sánh thì thứ này thậm chí còn vượt qua cả vua ruồi Beelzebub trong thánh kinh Cựu Ước.” Metis lên tiếng.
“Beelzebub? Nói vậy cũng tức là, thứ này hoàn toàn có thể xem như là phân thân [ Ác ] của lão già háo sắc đó rồi? Chậc! Khó rồi đây!” Itsuka Ken tổng kết, sau đó cậu chắc lưỡi rồi dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn những thứ đen thui vẫn đang vo ve, chỉ là không biết sự khinh bỉ của cậu là dành cho thứ trước mặt hay là dành cho vị chủ thần thống lĩnh đỉnh Olympus.
“Phân thân của Zeus sao? Dung hòa một phần ý chí của hắn, lại nhận được một phần thần cách của hắn, nói thứ bẩn thỉu này là phân thân của hắn cũng không sai. Thật đúng là thích hợp với bản chất ti tiện và thấp hèn của hắn!” Nghe Itsuka Ken nói xong thì ngay lập tức, thái độ của Athena đối với thứ đen thui đang bay vo ve liền thay đổi, trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Vốn dĩ đối với con yêu quái ruồi đã từng cứu lấy sự trong trắng của mẹ mình, Athena vẫn luôn giữ một phần đồng tình và thương hại, thế nhưng bây giờ, nghe Itsuka Ken nói vậy thì cô lập tức nhận ra mình có chút nhầm lẫn. Mặc dù thể xác trước mắt có lẽ vẫn là con ruồi kia, thế nhưng linh hồn của đối phương thì đã bị ác thần kia nuốt mất, thứ xuất hiện ở đây chỉ là một thứ kinh tởm bị ác thần kia biến thành phân thân mà thôi, và điều đó đồng nghĩa rằng đối phương chính là kẻ thù không chết không thôi của Metis và cô. Hai bên tuyệt đối không thể đội chung một bầu trời.
“Vấn đề là hiện giờ chúng ta phải làm gì để giải quyết thứ bẩn thỉu này? Chúng ta mới chỉ biết được bản chất của thứ này, phải làm gì để tiêu diệt chúng? Chẳng lẽ chỉ dựa vào việc biết được bản chất là có thể tiêu diệt được đối phương hay sao?” Nero lên tiếng.
“Không! Ta nghĩ ta có cách giải quyết rồi! Một khi đã biết được bản chất của thứ mình đang phải đối đầu, cho dù là thần linh thì ta cũng có cách chém đứt bản chất thần linh của hắn.” Itsuka Ken chợt lên tiếng.
Trong ánh mắt nghi hoặc của các cô gái, Itsuka hơi thò tay ra và nắm lấy một vật gì, sau đó, một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim dài chừng một mét chợt hiện lên trong tay của cậu.
“Đây là... [ Trí Tuệ Kiếm ]?” Chỉ hơi liếc mắt một cái, Athena lập tức nhận ra bản chất của thanh kiếm mà Itsuka Ken đang cầm trong tay, thế nên cô không kìm lòng được mà thốt lên.
Thế nhưng Itsuka Ken lại cười và lắc đầu: “Không! Mặc dù hiệu quả của thanh kiếm này khá giống với Trí Tuệ Kiếm, thế nhưng bản chất của nó hơi khác so với Trí Tuệ Kiếm mà cô biết. Tác dụng của nó... Thôi! Chi bằng cô trực tiếp nhìn đi!”
Nói xong, Itsuka Ken lập tức quăng thanh kiếm ra. Mặc dù cách cậu quăng thanh kiếm vàng thì trông rất là tùy ý, thế nhưng hiệu quả của cú quăng này thì lại không bình thường chút nào.
Ngay khi vừa được Itsuka Ken ném ra thì thanh kiếm vàng lập tức xoẹt qua không gian với tốc độ nhanh như chớp nhoáng, sau đó, trong tiếng vang lanh lảnh, thanh kiếm vàng đã tự phân thành 16 phần và phân biệt bắn về phía 16 vật thể màu đen đang di động ở xung quanh nhóm Itsuka Ken.
“C-K-Í-T.. T... T...!!!!!” Dường như cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, vật thể màu đen chợt phát ra tiếng kêu chói tai. Tốc độ dường như trở nên nhanh hơn, tất cả những vật thể màu đen lại né tránh được đòn tấn công bất ngờ của thanh kiếm vàng với sự linh hoạt không thể tin được.
Lại là sự linh hoạt quỷ dị này! Năng lực né tránh kinh khủng này đã từng khiến cho Itsuka Ken cảm thấy rất là đau đầu, thế nhưng thanh kiếm vàng của Itsuka Ken thất bại đơn giản như vậy sao?
“Vẫn không được à?”
“Đương nhiên là không, nếu đơn giản như vậy thì ta lấy thứ này ra để làm gì! Nếu đã biết rõ được bản chất của nó vậy thì nó chỉ có thể là con mồi của ta.” Cười gằn, Itsuka Ken búng tay một cái, và tất cả những thanh kiếm vàng vừa đâm hụt kia đều biến mất.
Ngay sau đó, tiếng kêu thê lương thảm thiết vô cùng bén nhọn của những bóng đen chợt vang lên.
“Chi chi chi chi chi chi chi chi chi chi chi chi xèo... Xèo...!!!!!!” Vô số những luồng khí đen bốc lên cuồn cuộn từ trên thân của những bóng đen đang kêu thảm thiết, và gần như chỉ trong nháy mắt, tấm màng mỏng dùng để che lấp thân hình của bóng đen đã bị phá vỡ.
“Thật... Thật sự là con ruồi?!”
Không! Nói là con ruồi không thì có lẽ chưa đủ hình tượng, có lẽ nên gọi là quái vật ruồi hay ma ruồi thì càng thích hợp hơn với hình tượng vừa xuất hiện trong mắt của những người ở đây.
Đôi mắt kép lồi ra và che kín hai bên đầu với vô số những lưới mắt to bằng quả đấm; Mũi lõm vào; Cái miệng rộng có hình cái vòi nhô ra, khúc khuỷu, sần sùi; Sau lưng có một đôi cánh ruồi hơi mỏng; Hai bên chi chít những cánh tay có hình dạng dài và nhỏ; Chân thì dài ngắn khác biệt; Toàn thân đầy những chất dịch nhơm nhớp màu đen vô cùng buồn nôn. Con ruồi hình người?
Vừa nhìn thấy thứ trước mặt, một luồng cảm giác kinh tởm và mắc ói lập tức trào lên nơi cuống họng của Itsuka Ken và hai cô gái đứng kế bên. Thật quá kinh tởm! Itsuka Ken chưa bao giờ có thể tưởng tượng được là trên đời này lại có thứ kinh tởm được tới như vậy, nó thậm chí còn buồn nôn và kinh tởm hơn cả hình ảnh quái thú mà Itsuka Ken từng gặp phải khi đối đầu với Thao Thiết. Con quái vật lúc đó mà so với con ruồi này thì quả thật là gặp sư phụ, chỉ nhìn một lần là cả đời cũng không thể quên.
Thứ này, Itsuka Ken có thể thề bằng linh cách của mình, nó hoàn toàn có thể khiến cho những người yếu tim phải ói chết, đúng, không phải là bị hù chết mà là ói chết, thậm chí ngay lúc này thì Itsuka Ken vẫn cảm thấy rằng cảm giác buồn nôn vẫn đang lồng lộn ở trong ngực. Thật không thể tưởng tượng được là trên đời này lại có thứ buồn nôn tới như vậy.
Ngoài cảm giác buồn nôn ra thì lúc này, Itsuka Ken chợt cảm thấy mặc niệm thay cho một người, đó là Zeus. Thật không biết là vị chủ thần Hy Lạp đó sau khi biết được mình đã xxoo vô số lần với cái thứ như thế này thì đã phải cảm thấy như thế nào? Itsuka Ken không biết và cũng không bao giờ muốn biết. Ọe!!!!!
“Cái... Cái thứ buồn nôn như thế này, sao có thể buông tha cho chúng tồn tại trên đời?! Giết chúng! Nhất định phải giết chúng! Tấu giả, mau tiêu diệt chúng cho trẫm!!!” Nero hét lên, cô thật sự cảm thấy rằng mình sẽ chết nếu như nghĩ tới việc mình đang tồn tại trong cùng một thế giới với cái thứ này, thậm chí ngay lúc này cô vẫn đang hít thở không khí chung với cái thứ bẩn thỉu đó. Nghĩ tới điều đó, Nero hầu như muốn phun hết không khí ở trong phổi ra để tránh cho mình bị ô nhiễm, và cô làm vậy thật.
Được rồi! Trước không nói tới Nero đang bị kích thích vô cùng nghiêm trọng, chỉ nói tới Alter, hiện giờ thì ngay cả người lạnh lẽo và tỉnh táo như Alter cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Mặc dù không nói tiếng nào, thế nhưng khi nghe Nero nói xong thì cô cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Itsuka Ken.
“Không! Những thứ này chỉ là phân thân, toàn bộ đều là phân thân, hai thứ chính vẫn còn chưa bị ảnh hưởng gì!” Athena chợt lên tiếng, cả cô và Metis đều không có phản ứng gì trước con ruồi ma xấu xí này, có lẽ vì đã quen rồi, vì dù sao thì cả hai từng phải chung sống với thứ này rất lâu khi còn ở trong người của Zeus.
Không cần Athena nhắc nhở thì Itsuka Ken cũng phát hiện được vấn đề. Hiện giờ, tất cả những con ruồi ma đang hiện nguyên hình đều là những con ruồi đã bị thanh kiếm vàng của Itsuka Ken hủy mất thần tính, muốn tiêu diệt chúng thật sự quá dễ, thế nhưng mục tiêu chính mà Itsuka Ken muốn tiêu diệt vẫn còn chưa bị ảnh hưởng gì mấy.
Nhìn về phía hai bóng đen nằm xen lẫn giữa những con ruồi ma đã hiện nguyên hình, Itsuka Ken hơi nhíu mày. Mặc dù nhìn từ bên ngoài, lớp vỏ bọc đen tối dùng để bao phủ lấy cơ thể của hai con ruồi ma kia đã ảm đạm đi rất nhiều, những luồng khói đen thỉnh thoảng vẫn bốc lên từ thân thể chúng, thế nhưng chúng có vẻ không suy suyển gì mấy. Thanh kiếm vàng của Itsuka Ken chỉ sượt qua mà vẫn chưa đâm trúng vào cơ thể của cả hai.
Nếu ngay cả thanh kiếm vàng của cậu đã đâm trượt dù rằng cậu đã biết được bản chất của đối phương, vậy thì điều đó cũng có nghĩa là...
“Bản chất mà chúng ta suy đoán vẫn còn chưa đủ, đó chỉ mới là một phần trong bản chất của con ruồi ma này. Nếu như ta có thể biết được toàn bộ bản chất của thứ này thì thanh kiếm của ta tuyệt đối sẽ không bị trượt.”
“Lý giải bản chất và chém rách được cả thần tính... Nó là [ Trí Tuệ Thần Kiếm ] có thể chém rách cả thần cách?” Biết được bản chất của thanh kiếm vàng, Athena thật sự giật nảy cả mình. Cô dùng đôi mắt sáng của mình để nhìn trừng trừng về phía Itsuka Ken, cô không hiểu được là làm sao Itsuka Ken lại có thể có được Gift này?
Trong toàn bộ Khu Vườn Nhỏ, người có thể có được Gift tương đồng với Gift này tuyệt đối không cao hơn hai bàn tay. Bản chất của Gift này đã quyết định rằng sự tồn tại của nó là vô cùng đặc biệt, vì thế độ hiếm hoi của nó cũng vô cùng kinh khủng. Đây là một Gift có thể nói là vừa vô tích sự nhưng lại đáng sợ tới mức tận cùng.
Nếu như không thể nhận thức và biết được bản chất của vật mình muốn chém, Gift này thậm chí không thể phá hủy được cả một tảng đá tầm thường nhất; Thế nhưng nếu đã nhận thức và biết được bản chất của vật mình muốn chém, không có bất cứ ai hay tồn tại nào có thể né tránh được thanh kiếm này, nó có thể chém rách được tất cả mọi thứ.
Nói chung là với Gift này, trừ khi sức mạnh giữa hai bên kém nhau quá lớn, hoặc là đối phương cũng có Gift tương đồng để bảo vệ cho bản thân, còn bằng không thì tất cả mọi thứ, một khi đã bị nhìn thấu bản chất, đều chỉ có thể trở thành ‘vong hồn’ dưới kiếm, bất kể đó có là thần cách hay bản nguyên thì cũng vậy. Nó có thể phá hủy được tất cả mọi thứ dựa vào tri thức, đây cũng chính là nguyên nhân mà nó được gọi là [ Trí Tuệ Thần Kiếm ]. Strauss