“Thật là bất ngờ! Chẳng ngờ rằng người nổi tiếng như ma vương đại nhân ngài lại vẫn còn nhớ tới bà già này mà ghé đến đây thăm tôi. Tôi còn tưởng rằng sau khi có được vô số những kỵ sĩ và tùy tùng trẻ trung xinh đẹp rồi thì ngài đã quên mất mụ phù thủy già nua tàn hoa bại liễu này rồi chứ?”
Hờn giận! Sự hờn giận không có chút che giấu nào của nữ phù thủy xứ Sardinia khiến cho Itsuka Ken thật sự cảm thấy hơi xấu hổ. Nói cũng đúng, từ khi cậu rời khỏi nhà của Zola tới giờ cũng đã rất lâu rồi, vậy mà cậu lại chẳng chịu tới đây để thăm Zola một lần nào, cả một lá thư hay một lời thăm hỏi cũng không nốt, suốt ngày chỉ biết quấn với những cô gái khác như là Alice hay Erica, bởi vậy Zola giận như vậy cũng là bình thường.
Từ khi hạ trạm ở thủ đô Cagliari tới giờ cũng đã qua hơn vài tiếng rồi, sau khi tới phố mua bán để mua vài món quà cùng với các cô gái xong thì Itsuka Ken lập tức rời khỏi Cagliari để tới thị trấn nông thôn nhỏ có tên là Oliena này. Biệt Quán Ma Nữ vẫn chẳng có chút thay đổi nào kể từ lần cuối cùng cậu tới đây, vẫn thần bí và có chút u ám như vậy.
“Khụ! Zola-nee, đừng nói như thế chứ? Chẳng phải tôi vừa giải quyết xong chuyện ở bên kia thì liền tới đây để thăm chị ngay đó sao? Còn ‘già’ với ‘tàn hoa bại liễu’ là đang nói ai vậy? Tôi không biết nha. Tôi chỉ biết là có một cô gái xinh đẹp vừa yểu điệu, vừa thùy mị lại vừa chín mọng đang đứng ở đây, còn bà già tàn hoa bại liễu nào đó thì đang ở đâu ấy nhỉ? Sao tôi không thấy?”
Buông chiếc váy lụa màu đỏ thon dài mà mình đang mặc xuống, Zola cuối cùng cũng chịu thua. Bà thở dài rồi khoanh tay trước ngực mà hỏi: “Ngài... Thôi được rồi! Ngài vẫn luôn chẳng có chút tự giác nào của ma vương như vậy. Cho dù đã trở thành danh nhân nổi tiếng trên toàn thế giới thì ngài vẫn không thể bỏ được tật ba hoa. Được rồi, dù sao thì ngài cũng sẽ chẳng tới đây thăm tôi mà không có lý do, nói tôi nghe xem rốt cục thì lần này lại là chuyện gì?”
“Không! Không! Nói như thế là không đúng! Cho dù có việc thì cũng là tới thăm chị. Sao chị có thể nói như thế chứ? Thật là oan uổng quá!”
“Thật sao?”
“Đương nhiên! Không có lấy một câu nói ngoa, không đúng, cả nửa câu cũng không có.”
“Vậy được rồi, tôi tạm tin ngài lần này. Thế còn việc khác là gì?”
Cái này thì có khác gì không tin đâu? Nhìn thấy nhóm của Alice đang cười trộm ở kế bên, Itsuka Ken chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.
“Vốn dĩ là muốn tới Naples để nhìn Heraion một chút, thế nhưng muốn thăm chị nên mới tới đảo Sardegna.”
“Heraion? Cột đá của Hera?”
Mặc dù Zola ẩn cư ở trên hòn đảo này, thế nhưng bà vẫn luôn thu thập lấy tất cả mọi thông tin nổi trội có trên thế giới, hầu như không có bao nhiêu thông tin đặc biệt xuất hiện mà có thể không qua mắt của bà. Chưa nói tới những tổ chức phép thuật từng có quan hệ với bà, chỉ riêng những Familiar bà đang có cũng đã đủ để cho bà có thể thu thập được hầu hết mọi thông tin có trên thế giới.
Về chuyện của Heraion, Zola đương nhiên biết rõ, bởi vì nơi đặt Heraion là Naples. Naples hay còn gọi là Napoli, nó là thành phố biển lớn và giàu nhất của miền Nam nước Ý, cách đảo Sardegna chỉ có một đoạn eo biển nhỏ, nếu như Napoli mà xảy ra sự kiện đặc biệt gì thì khả năng lan đến đảo Sardegna là rất lớn, vì thế Zola dù không muốn quan tâm tới nơi này cũng không được.
Zola còn nhớ là khi mà bà nhận được thông tin về Gorgoneion, cũng trong quãng thời gian đó, bà cũng nhận được thông tin về sự bất thường của Heraion. Đều là thánh vật có liên quan tới những nữ thần vô cùng nổi tiếng trong thần thoại Hy Lạp, cả Gorgoneion và Heraion đều là thứ khiến người ta cảm thấy đặc biệt quan tâm nếu như chúng có bất cứ sự bất thường nào. Nếu Gorgoneion đã có thể dẫn đường cho Heretic Athena tìm tới mình, vậy thì Heraion nhất định cũng sẽ có năng lực đặc biệt nào đó.
Mặc dù cho tới thời điểm này thì Heraion vẫn chỉ có những dấu hiệu khác lạ mà không xảy ra vấn đề gì lớn, thế nhưng tất cả những người biết chuyện đều tuyệt đối không tin rằng những dấu hiệu khác lạ Heraion chỉ là những biểu hiện tầm thường, nhất là khi những biểu hiện đó xuất hiện cùng lúc với sự xuất hiện của Gorgoneion.
“Cây cột đá đó có lẽ có mối liên quan nào đó với Athena, vì thế tôi dự tính tìm hiểu một chút.”
“...”
Liếc về phía Metis một cái, Zola hơi trầm ngâm và gật đầu, sau đó, gương mặt mỹ lệ của bà lại nở một nụ cười xinh đẹp và quyến rũ: “Tôi hiểu rồi. Hóa ra là vì Athena ~~.”
“Khục! Đừng dùng kiểu nói mất tự nhiên như thế chứ! Athena chỉ là một trong số các nguyên nhân thôi, chẳng phải chị cũng đã đoán được rồi sao? Cần gì phải đánh trống lảng như thế? Lần này tôi cố ý tìm tới đây là để đón chị đó, Zola- nee. Bất luận như thế nào thì lần này chị cũng phải đi cùng với tôi. Để chị lại một mình trên hòn đảo này, tôi thật sự có chút không yên lòng.”
Hơi nao nao, thế nhưng nụ cười trên mặt của Zola vẫn trở nên đắng chát.
“Ngài cũng biết, tôi...”
“Ta không quan tâm tới chuyện đó. Hiện giờ, ngay bây giờ, ta chỉ cần biết rằng ta muốn chị phải theo ta, nếu lời xin xỏ đã không có ý nghĩa thì đó sẽ là mệnh lệnh. Mấy ngày tới, ta sẽ ở lại đây để nghỉ ngơi, chị Zola hãy tận dụng cơ hội này để hoài niệm một chút về nơi mình đã từng sống này đi, vì về sau phỏng chừng chị sẽ không còn cơ hội để trở về nữa.”
“Ngài... Ôii ~ tôi đã biết là sẽ như thế mà!” Dường như không thể chống lại được sự ngang ngược và tùy hứng của Itsuka Ken, nữ phù thủy xinh đẹp và ma mị của xứ Sardinia chỉ có thể phát ra tiếng thở dài bất đắc dĩ.
“Vậy tức là Zola-nee đồng ý rồi đúng không?”
“Hừm ~~! Tôi có quyền lựa chọn sao? Giờ thì tôi thật sự có chút nghi ngờ, những cô gái ưu tú ở đây, liệu có phải là ngài đã dùng phương pháp xấu xa và ác liệt nào đó như ngài đang dùng với tôi để lừa gạt và chiếm đoạt bọn họ hay không? Bởi vì không chống nổi với sự tà ác của ngài nên mới phải bất đắc dĩ đi cùng với ngài như vậy, rồi sau đó hãm sâu tới mức không thể tự thoát ra được nữa?”
“Đúng! Đúng vậy! Tên đại ma vương xấu xa và ác liệt này, bởi vì chịu độc thủ của hắn nên chúng tôi mới ————”
“Ay nha, sao tự nhiên lại thấy ngứa tay quá nhỉ? Khó hiểu thật! Metis, em có biết tại sao không?” Vẻ mặt ngạc nhiên, thế nhưng đôi mắt híp lại đầy vẻ cười cợt của Itsuka Ken lại liếc về phía nơi nào đó trên cơ thể của nữ thần trí tuệ. Ngay lập tức, gương mặt của nữ thần lập tức đỏ ửng. Khẽ gắt một tiếng, cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại và cúi đầu xuống.
Ở bên cạnh Metis, những thiếu nữ khác cũng đang muốn mở miệng hưởng ứng, thế nhưng vừa nghe tới đó thì các cô lập tức quay đầu đi, cứ như là việc đang xảy ra chẳng liên quan gì tới mình, kể cả Alter cũng vậy.
Một màn này rơi vào trong mắt của Zola, và chẳng hiểu sao bà chợt cảm thấy quái lạ vô cùng.
Thân phận của những cô gái đang đứng ở đây là gì, bà biết rất rõ. Một người thì là vị vua truyền kỳ duy nhất của Anh Quốc, một người thì từng là bạo chúa nổi tiếng của đế chế Rome cổ xưa, một người thì là thần hậu đầu tiên của Thần Thoại Hy Lạp, một người thì là công chúa tôn quý nhất của nước Anh, ngoài ra còn có hai vị thần đồng nổi tiếng nhất của đất Milan nữa, thậm chí một trong số đó hiện đang là vị vua thứ chín của thế giới. Có thể nói là ngoại trừ hime- miko đến từ Nhật Bản có thân phận hơi thấp một chút ra tất cả những người còn lại, dùng những từ như ‘ưu tú’, ‘xuất sắc’, ‘hoàn mỹ’ cũng không đủ để hình dung, vậy mà bây giờ Itsuka Ken chỉ cần nói có mấy câu đã khiến cho bọn họ sợ tới ôm sát lại với nhau như thế rồi? Chuyện này là sao?
Chẳng lẽ bà đã vô tình nói đúng ‘sự thật’? Chẳng lẽ ma vương đại nhân thật sự cất giấu thủ đoạn siêu cường nào đó có thể giúp cậu ta thu phục được những cô gái cao quý ở đây?
Nếu như bà nhớ không lầm thì lúc trước, theo những gì bà thu thập được, dường như người bị áp chế phải là ma vương đại nhân của chúng ta mới đúng, tại sao bây giờ tình huống lại trở nên trái ngược rồi?
“Chị Zola!”
“À? Vâng! Nếu như đó đã là mệnh lệnh của ngài, vậy thì tôi cũng chỉ còn biết vâng theo thôi, thưa tiểu điện hạ. Chỉ là trước khi rời đi thì tôi cũng phải xử lý một vài thứ, không biết rằng ngài và các ‘vương phi’ của ngài muốn ở đây trong bao lâu?”
“Không, tôi không phải là...” Đang đứng ở gần đó, Yuri chợt nghe thấy Zola nói mình cũng là ‘vương phi’ của ma vương điện hạ thì nhịn không được mà đỏ mặt lên và muốn phản bác, chỉ là cô còn chưa kịp nói xong thì Itsuka Ken đã ngắt lời: “Khoảng chừng vài ngày, tối đa là khoảng 5 ngày. Nếu như thật sự không được thì tôi sẽ tới Naples cùng với Lily trước...”
“Không được! Tấu giả, chẳng lẽ _ nhữ _ đã quên là mình đã hứa gì với trẫm rồi sao?” Itsuka Ken còn chưa nói xong thì đã bị Nero lên tiếng bác bỏ.
Không chỉ có Nero, Alter cũng dùng ánh mắt tức giận của mình để cảnh cáo Itsuka Ken. Một lần trước còn chưa đủ sao? Khi các cô không có mặt vào lần trước, chủ nhân của cô đã phải đối mặt với nguy hiểm như thế nào? Lần này còn muốn làm như vậy? Không có cửa đâu! Cả lỗ kim cũng không nốt!
[trui đốt Alice và những người khác thì không có biểu lộ gì quá mức, thế nhưng cũng đều phồng má lên để biểu thị sự bất mãn của mình.
“Khục! Được rồi! Ta hiểu rồi! Ta sẽ mang các em đi chung hết, được chưa? Bất quá ta muốn nói rõ một việc trước, đó là lần này các em tuyệt đối không được làm loạn, muốn gì thì cũng phải nghe theo lệnh của ta. Dù sao thì đây cũng là thử thách và cơ hội mà ta ban cho Lily, không ai được giành hết. Người nào mà dám tự tiện hành động khiến Lily mất đi cơ hội thì người đó phải chịu trách nhiệm tìm ra một cái khác cho Lily đó, hơn nữa ta cũng sẽ không tha cho người đó đâu. Mười cái là chắc chắn đấy!”
“Yên tâm! Yên tâm! Năng lực tiết chế đó trẫm đương nhiên phải có, tấu giả cứ yên tâm!”
“Đúng vậy! Mọi người đều biết sự cố gắng của Lily trong thời gian qua, bọn em nhất định sẽ không làm bậy!” Nói xong, Erica quay về phía Liliana mà nháy mắt một cái, chỉ là Liliana lại khó chịu mà quay đầu về hướng khác.
“Hiểu là được rồi! Bất quá, Lily, bởi vì mọi người sẽ ra tay để tránh phá hư mất cơ hội lần này của em, cho nên điều đó cũng đồng nghĩa rằng mọi người sẽ không chủ động ra tay để hỗ trợ gì cho em hết. Mọi thứ em đều sẽ phải dựa hết vào bản thân mình, chuyện này thì em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, vì Erica cũng từng phải như vậy. Nếu như gặp Heretic God, em sẽ phải dựa vào chính mình để trở thành campione, hãy nhớ kỹ!”
“Vâng! Xin vua yên tâm, Lily đã nhớ kỹ!” Không chút do dự, Liliana lập tức cho thấy giác ngộ của mình, từ sự cố gắng của cô trong thời gian qua cũng đã có thể biết được là cô sẽ không ỷ lại vào bất cứ điều gì hết trừ chính bản thân mình. Cô sẽ không để cho vua của cô phải xấu hổ.
“Tốt rồi, trong mấy ngày kế tiếp, mọi người cứ việc ở lại đây và mặc sức chơi đi, những chuyện khác cứ giao cho ta. Em cũng vậy, Metis, cứ yên tâm! Ta đã hứa là sẽ cứu Athena vậy thì ta nhất định sẽ cứu Athena. Ta sẽ không khiến cho em thất vọng, chỉ là, liệu em đã sẵn sàng và chuẩn bị tinh thần cho chuyện đó hay chưa?”
‘Chuẩn bị tinh thần’, nghe Itsuka Ken nói như vậy thì Metis lập tức đỏ bừng ra tới mang tai. Cô xấu hổ. Strauss