Chương 1022: Vua Và Kỵ Sĩ Nhỏ

“... Không ngờ phản ứng của em ấy lại lớn đến như vậy! Xem ra có đôi lúc tinh khiết quá cũng là một loại phiền toái!” Ngồi dựa vào chiếc ghế salon được đặt trong phòng của Liliana, Itsuka Ken thở dài cảm thán. Lily quả thật quá trong sáng, chỉ là bị vua của mình nhìn thấy cơ thể thôi mà đã thành ra như thế rồi, thật không biết là tới một ngày phải làm chuyện đó thì con bé này sẽ ra sao? Sẽ không ngất đi chứ?

Cười cười, Itsuka Ken lắc đầu và hơi nghĩ về hai kỵ sĩ nhỏ của mình. Mặc dù là đối thủ xứng tầm cũng như là bạn thân của nhau, thế nhưng tính cách của Lily và Erica lại khác biệt nhau quá xa, Liliana thì quá thanh thuần còn Erica thì lại quá là mị hoặc, nếu như vừa rồi, người bị nhìn thấy hết không phải là Lily mà là Erica, phỏng chừng còn bé kia sẽ trực tiếp thuận nước đẩy thuyền mà nhào tới để dụ hoặc mình.

Bất quá, phản ứng của Liliana cũng không tệ, đã nếm quen cảm giác vũ mị động nhân của Erica rồi, thỉnh thoảng nếm thử cảm giác thanh thuần khả nhân của Lily cũng không tệ lắm, với lại thân hình của Lily quả thật là có sự mê hoặc riêng của mình. Toàn thân nhỏ xinh, mềm mại lại tinh xảo, lấp lánh long lanh, trong trẻo nhưng không mị hoặc, lại có sức cuốn hút riêng của mình, quả thật xứng với danh hiệu yêu tinh. Ài ~ chỉ là bộ ngực hơi nhỏ một chút, xem ra mai mốt mình phải giúp Lily khai thác ‘tiềm năng’ của bản thân về mặt này mới được.

“Răng rắc...!” Itsuka Ken chỉ ngồi chờ có một chút thì cánh cửa của phòng tắm đã mở ra.

Từ trong cánh cửa phòng tắm, yêu tinh nhỏ tóc bạc với gương mặt hồng hồng đầy xấu hổ dần bước ra. Trên người cô đang quấn một chiếc khăn tắm, khăn tắm ôm sát người khiến cho vóc người nhỏ nhắn và tinh xảo của Liliana trở nên nổi bật hơn. Nước da óng ánh long lanh hơi nước nhưng lại hồng hào đầy sức sống kết hợp với gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang hồng phác phác, quả thật là đáng yêu vô cùng.

“Đừng... Đừng nhìn chăm chú như vậy, xin vua...”

“Có vấn đề gì chứ? Rõ ràng Lily của ta đáng yêu như vậy, cớ gì lại không nhìn?”

“Ôi chao ~?! Đáng... Đáng... Đáng yêu... Vân vân...! Xin... Xin vua đừng nên trêu chọc Lily!” Vô cùng hốt hoảng mà phủ định, Liliana luống cuống mà nói với Itsuka Ken. Trên gương mặt nhỏ nhắn, đáng yêu và tinh xảo đến tuyệt luân của cô, ánh hồng hà đã trở nên đỏ rực, gương mặt cô bốc hơi nóng tựa như một cục than hồng đang cháy.

“Tại sao lại là trêu chọc chứ? Ở trong mắt ta thì Lily chính là người đáng yêu nhất, đáng yêu hơn Erica rất nhiều!” Đây hoàn toàn là một câu nói thật, không có chút nịnh hót nào, bởi vì việc Liliana đáng yêu hơn Erica là việc hiển nhiên. Ưu thế của Erica là sự mỹ diễm động lòng người, cô mỹ diễm và cao ngạo hơn bất cứ kẻ nào, thế nhưng nếu nói về sự đáng yêu và thanh thuần thì Erica kém Liliana xa lắc. Cả hai cô gái đều có đặc điểm riêng, không thể nói là ai hơn ai được, chỉ có thể nói là muôn hoa vạn sắc mà thôi

Chỉ là với Liliana thuần khiết và đáng yêu của chúng ta thì có vẻ như câu nói này có uy lực khá lớn, cô không nghĩ được sâu như thế. Từ trước tới nay, cô và Erica vẫn luôn ganh đua với nhau và cùng tiến bộ, thế cho nên cả cô và Erica đều không muốn bản thân mình trở nên lạc hậu hơn so với đối phương.

Mặc dù không muốn thừa nhận, thế nhưng Liliana cũng biết là nếu xét về tài ăn nói, tức là múa mép khua môi; Hoặc là xử thế đưa đẩy, cũng có thể nói là xảo trá và khéo léo trong ứng xử; Cô thật sự kém Erica nhiều lắm. Thứ cô hơn được Erica chỉ có một thứ, đó chính là bản lĩnh giữ vững được bổn phận của mình mà thôi.

Ở phương diện võ lực và thiên phú, cô và Erica ngang nhau; Về mặt xử thế, cô kém Erica; Nhưng ở phần bổn phận, cô vượt xa Erica, đây là điều khiến Liliana vô cùng tự hào, nổi bật nhất của việc này chính là tài nấu ăn và khả năng tuân thủ chuẩn tắc của kỵ sĩ.

Hiện giờ, cô lại có thêm một điểm vượt qua Erica nữa, đó chính là đáng yêu. Trước giờ, Liliana chưa bao giờ đặt quá nhiều sự chú ý của bản thân lên vấn đề dung mạo, thế nhưng hiện tại, vì lời khen của vua, cô đã bắt đầu cảm thấy tự tin và muốn đặt nhiều sự chú ý của bản thân hơn lên khía cạnh này. Đối với cô thì không có lời khen nào có hiệu quả hơn là lời khen của vua! Vua nói rằng cô đáng yêu hơn Erica, cô chỉ cần biết như thế là đủ rồi.

Vì quá nghiêm túc và chính trực, thế nên Liliana đã không nghĩ gì nhiều về lời khen tặng này của vua, hiện giờ thì cô đã xem nó thành thánh ngôn và coi nó như một ưu thế trong việc ganh đua với đối thủ trời sinh của mình. Rốt cục thì sau bao nhiêu năm, cuối cùng cô cũng đợi được đến ngày mình có thể hãnh diện mà ưỡn ngực trước cô ả ác ma kia mà không sợ cô ta viện cớ phản bác. Vua đã chính miệng thừa nhận như thế thì cho dù cô ta có dẻo mồm được đến mức nào đi chăng nữa cũng sẽ không thể nào viện cớ được.

“Lily! Lily! Em đang nghĩ gì thế?”

“... Ah! Không! Không có gì! Em... Em đi pha hồng trà cho ngài, xin vua hãy đợi em một chút!” Nghe tiếng Itsuka Ken gọi, Liliana phát hiện mà mình lại mất tập trung, cô hốt hoảng loay hoay tìm cách để che giấu, thế nhưng cô lại chợt nghe được tiếng thở dài của Itsuka Ken: “Trước khi pha hồng trà cho ta thì ta nghĩ em nên mặc đồ vào trước đi, khăn tắm xệ xuống hết rồi kìa.”

“Ôi chao ——” Giật mình và vội vàng nhìn xuống để xem xét, quả nhiên, bộ ngực tinh xảo hầu như đã lộ hết ra, hai viên anh đào hồng hào cũng đã hiện ra trong không khí.

“YAA. A. A.. Ah ~~~~~.” Hét lên một tiếng đầy đáng yêu, Liliana vội vàng xông vào trong phòng ngủ và đóng sập cửa lại.

‘BÌNH!’ Một tiếng, cửa phòng đóng sập lại và trong phòng bắt đầu phát ra những âm thanh lộn xộn. Ngồi ở trên ghế salon, Itsuka Ken chỉ có thể chờ đợi trong sự buồn chán; Hơn 15 phút sau, cánh cửa mới lại mở ra và Liliana hơi nhô cái đầu nhỏ của mình ra từ trong phòng, mặt mũi cô đỏ ửng.

“Được rồi! Nếu đã xong rồi thì ra đây ngồi nói chuyện với ta đi! Thiệt tình, có cái gì mà phải xấu hổ chứ, đằng nào thì mai mốt em cũng sẽ thuộc về ta...”

“Cái...!!”

“Không có gì! Không nói chuyện đó, ra đây ngồi đi!”

Nghe Itsuka Ken ra lệnh, Liliana mặc dù vẫn cảm thấy là vô cùng mắc cỡ, thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn bước ra và ngồi ngay ngắn ở trước mặt Itsuka Ken.

“Được rồi, giờ nói cho ta nghe xem, rốt cục thì những vết thương đó là do ai làm? Tại sao em không nói với ta và cũng không tự chữa trị?”

“...” Nghe được câu hỏi của Itsuka Ken, Liliana cúi đầu trầm mặc.

“Hửm? Sao? Chẳng lẽ nó là chuyện gì mà em không thể nói được với cả ta sao?”

“Không! Không phải, chỉ là...”

“Nếu không phải thì được rồi, nói ra đi! Em là kỵ sĩ của ta, không có chuyện gì mà em không thể nói cho ta biết! Ta là vua của em!”

Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, thế nhưng nó lập tức bắt chặt lấy con tim nhỏ bé đang chứa đầy những mộng ảo về tình yêu của thiếu nữ; Liliana hầu như bị câu nói này bắt làm tù binh. Vua của cô thừa nhận cô, ngài ấy nói rằng cô là kỵ sĩ của ngài ấy dù rằng cô cảm thấy mình không xứng, điều đó khiến cô chợt cảm thấy say tới choáng váng cả đầu óc, lúc này thì những thứ khác đã chẳng còn gì quan trọng nữa, nên cô lắp bắp thú nhận thật với Itsuka Ken.

“Vâng... Vâng thưa vua! Nếu như vua yêu cầu...”

Sau đó, Liliana bắt đầu tự thuật tất cả mọi thứ cho Itsuka Ken nghe, từ việc bắt đầu luyện tập với Alter trước đó, đến việc bắt đầu thực sự rèn luyện từ ngày hôm nay, rồi tới bài kiểm tra và yêu cầu cuối cùng, cô đã nói hết.

Từ đầu tới đuôi, Liliana đã thuật lại cho Itsuka Ken không sót chữ nào; Lúc này, Liliana chợt cảm thấy may mắn vì Alter đã không cấm cô kể việc này với ai, bằng không thì cô thật sự sẽ không biết phải làm như thế nào, một bên là vua của cô còn một bên là giáo viên của cô, cô sẽ phải chọn như thế nào nếu như rơi vào tình cảnh đó? Thật may vì điều đó đã không xảy ra!

“Hóa ra là vậy sao? Làm ta cứ tưởng... Xem ra Ar cũng...”

“???”

“Khục! Xem ra Alter có ý như vậy! Em cũng thiệt là, đúng là một con bé ngốc! Alter yêu cầu em như thế là vì muốn khai thác khả năng chiến đấu bằng Kiếm thuật cho em, cô ấy cấm em không được dùng phép thuật là vì không muốn em ỷ lại vào những thứ đó khi chiến đấu, thế nhưng cô ấy có nói là cấm em sử dụng chúng sau khi chiến đấu xong đâu? Gọi em tìm Alice là vì cô ấy giỏi hơn em trong việc này, em thật là một con bé đần! Ngoài ra thì việc em sợ bị Erica cười nhạo cũng không đúng! Em không được e dè vì những vết thương mình đang có mà phải tự hào về chúng, hiểu không? Đó là bằng chứng cho sự nỗ lực của em, ai có quyền cười nhạo em chứ? Nếu có thì cũng chỉ là vui đùa một tí thôi, có ai xem nó là thật đâu? Thiệt tình...”

“Nhưng mà...”

“Hiểu! Ta đương nhiên hiểu là em đang nghĩ gì! Chỉ đơn thuần là vì cảm giác phụ tội với ta vẫn còn nên em mới không chịu dùng thuật thức chữa thương chứ gì? Hơn nữa không muốn Erica nhìn thấy là vì lòng tự tôn của mình đúng không? Em không muốn cho con bé nhìn thấy những khó khăn vất vả mình gặp phải khi cố gắng leo tới nơi mà con bé đã dễ dàng đạt được? Em chỉ đơn thuần là không muốn tỏ ra mình yếu kém hơn con bé thôi, đúng không?

Hoàn toàn chính xác! Liliana không thể phản bác mà chỉ biết cúi đầu trước những lời của Itsuka Ken. Nhìn kỵ sĩ nhỏ đang hơi co ro ở trước mặt, Itsuka Ken có chút thương tiếc mà đưa tay vuốt nhẹ mái tóc màu bạc trơn óng của nữ kỵ sĩ.

“Ta đã nói với em rồi, không cần phải cảm thấy có lỗi nữa! Ta tha thứ cho em. Và em cũng không cần phải cảm thấy là mình thua kém Erica, vì con bé cũng đã phải rất vất vả, hơn nữa còn nhận được sự trợ giúp của ta nên mới có thể trở thành ‘hồng vương’ như hiện giờ, mà sau đó con bé còn nhận được sự ban ơn của ta nên mạnh như hiện tại cũng là đương nhiên. Vả lại, em đừng nhìn con bé cả ngày chỉ biết có lêu lổng để tìm cách tiếp cận ta, thế nhưng những cố gắng hiện giờ mà con bé đang bỏ ra cũng chẳng thua kém gì em đâu, em hẳn cũng đã biết là tình cảm của ta dành cho các em và các em dành cho ta là như thế nào. Em ra sao thì con bé cũng vậy! Không nên đánh giá thấp người khác và bản thân mình.”

“Nếu như em cảm thấy cố gắng của mình chưa đủ, vậy thì để ta cho em thêm động lực đi. Em đã cố gắng tới như vậy, nếu như ta trực tiếp ban sức mạnh cho em thì em sẽ cảm thấy không cam lòng và cảm thấy là mình thua kém Erica, vậy nên lần thử thách này của Alter, hãy thêm một phần của ta vào! Ta sẽ không yêu cầu em giống như Alter, thế nhưng ta sẽ luôn quan sát em, nếu em khiến ta hài lòng, ta sẽ cho em một món quà, cộng với một cơ hội để trở thành campione. Sao? Chừng đó hợp ý em không?”

“...!!!” Nghe Itsuka Ken nói như vậy thì Liliana giật mình mà ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lam trong suốt tựa như đáy hồ của cô nổi lên vẻ giật mình và hưng phấn. Có lẽ là vì cô không ngờ rằng vua của cô có thể làm tới mức này vì cô, rõ ràng là cô đã khiến cho ngài ấy thất vọng vì từng ‘phản bội’ ngài ấy, thế nhưng vua của cô không chỉ không trách cứ mà lại bao dung và nuông chiều cô tới mức này. Liliana chợt cảm thấy có chút nghẹn ngào không thể nói gì được, cô lắp bắp: “Vua, em...”

“Không cần nói nhiều! Bởi vì ta chẳng muốn đi quan tâm những chuyện nhỏ nhặt! Ta chỉ biết là có một kỵ sĩ nhỏ tóc bạc đáng yêu và cứng cỏi, bởi vì muốn có đủ tư cách để dâng mình lên cho vua mà không sợ khó, không sợ khổ cũng chẳng sợ mệt mà liều mạng để rèn luyện bản thân. Chỉ vì muốn có được một lời thừa nhận từ vua và một cơ hội để có thể đứng bên cạnh mà em đã có thể làm được tới vậy, vậy thì là vua của em, không có lý gì ta lại bạc đãi với kỵ sĩ của mình cả. Làm một chút gì đó cho em, chỉ đơn thuần là sự ban thưởng cho lòng trung kiên không gì sánh được này, em nhận được nó một cách xứng đáng nên không cần phải nhiều lời.”

Nói xong, Itsuka Ken lại mỉm cười và sờ nhẹ lên mái tóc bạc của Liliana thêm một lần nữa: “Được rồi! Hôm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt đi! Từ giờ, mỗi khi trời tối ta đều sẽ qua đây để ghé thăm kỵ sĩ nhỏ của mình, cứ cố gắng hết mình đi, ta sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho em để em có thể làm những gì em muốn. Ta rất chờ mong tới ngày em thành công và đứng trước mặt ta, đừng khiến cho ta thất vọng. Giờ, hãy ngủ đi, cô bé đáng yêu của ta!”

Cười hiền và bước ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một cô gái tóc bạc đang ngẩn người ngồi trên salon. Những giọt nước mắt tựa như thủy tinh chợt tuôn ra từ trong đôi mắt trong trẻo như đáy hồ, sự kiên cường của thiếu nữ cuối cùng cũng đã không thể ngăn được những giọt nước mắt hạnh phúc đang tuôn chảy.

Sự hạnh phúc ngập tràn con tim, đi cùng với đó là sự khát khao và quyết tâm càng thêm không thể lay chuyển. Thiếu nữ xiết chặt nắm tay của mình, cô thề, cho dù phải chết, cô cùng phải tiến tới bên cạnh vua. Nếu không thể làm được điều đó, vậy thì hãy để cô được chết khi đang cố gắng thực hiện điều này đi. Thiếu nữ âm thầm nói với lòng mình như thế. Strauss