Tại nơi biển sâu cách mặt biển hơn 1000m không hề có dấu vết của con người, một quả cầu ánh sáng tỏa ra màu xanh lưu ly ngọc bích đang lẳng lặng mà trôi nổi. Ở xung quanh quả cầu, có lẻ tẻ vài loài cá sống nơi biển sâu đang không ngừng bơi lội, chúng bơi qua bơi lại, thế nhưng dường như lại không hề cảm nhận được sự tồn tại của quang cầu, chỉ là mỗi khi tới gần quang cầu thì chúng lại tự động lách qua mà chính bản thân của chúng cũng không phát hiện.
Ở trong lòng của quả cầu ánh sáng, đang có hai bóng người, một trong số đó là một thiếu niên đẹp trai có mái tóc màu tím bạc, còn lại là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp với mái tóc màu ánh trăng được buộc sau ót và đôi mắt long lanh không linh màu hổ phách. Thiếu niên và thiếu nữ cùng nhau có mặt trong một quang cầu nằm sâu nơi đáy biển, không cần nói cũng có thể biết là hai người này đều không phải là người thường.
Ma vương thiếu niên và thần linh thiếu nữ.
Đây là câu chuyện giữa master và servant trung thành của mình, cũng là câu chuyện của ma vương và vương hậu lãnh diễm của mình, cũng là câu chuyện giữa thiếu niên và nữ vương cao ngạo.
Ngọn lửa như dung nham đang bốc cháy nơi đáy lòng, thân thể lạnh lẽo đang bị bàn tay nóng hổi của chủ nhân mình mơn trớn. Mỗi một chút va chạm, mỗi một lần da thịt hai bên lướt qua nhau thì Alter đều cảm thấy là đang có vô số những cảm xúc khác lạ sinh ra từ nơi hai người chạm vào nhau. Cảm xúc thật khó chịu, Alter muốn ngăn cản nó, thế nhưng điều khó hiểu là Alter lại không cảm thấy ghét những cảm xúc này.
『 Chà chà! Thật không hổ là Alter-chan của ta, bộ ngực tràn đầy co dãn nhưng lại không mất đi sự mềm mại, mặc dù kích cỡ của nó không lớn lắm nhưng lại rất vừa lòng bàn tay, hơn nữa còn có thể phát triển. Ừm! Tốt rồi, nếu vậy thì nhiệm vụ giúp chúng phát triển giao cho ta đi, ta đảm bảo sẽ khai thác hết toàn bộ tiềm lực của chúng. Mỗi ngày ta sẽ mát-xa cho chúng thật đều đặn cho tới khi trở nên no đủ, tới khi đó... 』
『 —— Urusai! Mau thả tôi ra, hồn nhạt Master! Bằng không tôi sẽ hoàn toàn thất vọng về ngài! 』
Lời trách cứ đầy xấu hổ và giận dữ của Alter ngắt ngang lời trêu chọc của người chủ nhân xấu xa ác liệt. Sờ soạng thì cũng thôi, thậm chí ngắt nhéo thì cũng thôi, còn dám chê nhỏ? Chê nhỏ thì đừng sờ! Đây quả thật là không có nhân tính! Không đúng! Phải là cầm thú thì mới đúng! Chủ nhân của cô là loài cầm thú không hơn không kém.
『 Không thả! Ta đã quyết định rồi! Hôm nay nhất định là ta sẽ không bỏ qua cho em. Dám phá hỏng chuyện tốt của vua khi vua đang chuẩn bị tới ‘long sàng’ khiến cho vua không thể phát tiết mà phải nhịn lại, đã vậy còn đuổi giết chủ nhân của mình lâu như thế, chẳng lẽ em không cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm cho những việc đó sao? Alter-chan của ta, là vương hậu thì em phải chịu khó gánh trách nhiệm hầu ha... 』
『 Urusai! Đừng có nói những lời vô căn cứ đó, tôi không có đồng ý trở thành vương hậu của master. Cho dù ngài nói gì đi nữa thì tôi cũng chỉ có một thân phận là servant của ngài, chuyện đó xin ngài nhớ rõ. Ngoài ra xin master hãy thả tôi ra, bằng không thì tôi sẽ phải áp dụng những biện pháp cần thiết để phản kháng ngài. 』
Làm sao có thể để cho ngài ấy được đằng chân mà lân đằng đầu! Mặc dù tới lúc này thì Alter đã không thể không thừa nhận rằng mình đang có tình cảm nào đó siêu việt mối quan hệ giữa master và servant, thế nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ để cho master của mình tùy ý mà làm xằng làm bậy với mình.
『 Ha ha! Vẫn còn muốn phản kháng master của em sao? 』
『 uốn nắn master khi master phạm sai lầm, giữ cho master không đi về con đường sa đọa, đó là nghĩa vụ của servant! 』
『 Thật sao? Hừ hừ! Rõ ràng là đang ngỗ nghịch lại ý muốn của chủ nhân, vậy mà còn dám xuyên tạc để lấp liếm? Hôm nay ta nhất định phải trừng phạt em, để cho em hiểu rõ ràng là khi chọc giận chủ nhân ma vương của em thì hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào! 』
『 Sao... 』
Ý thức liên lạc bị cắt đứt, vô luận Alter có muốn chất vấn như thế nào cũng đã không còn cơ hội, mà coi như còn cơ hội thì Alter cũng không kịp để ý tới việc chất vấn rồi, bởi vì sau khi hung tợn mà tuyên án với cô xong, đôi mắt màu hổ phách của chủ nhân cô đã bắt đầu lóe ra những tia sáng như đang muốn ‘ăn thịt’ của loài dã thú.
Những gì hiện lên trong đôi mắt của Itsuka Ken khiến cho Alter sinh ra linh cảm không lành, trực cảm của cô bắt đầu báo động.
“Roẹt-zzzz —— Roẹt-zzzz —— Roẹt-zzzz —— Roẹt-zzzz —— Roẹt-zzzz ——!!!”
Tiếng quần áo bị xé rách vang lên, chỉ trong vài phút, bộ quần áo mang phong cách Gothic của cô đã bị hai móng vuốt tà ác của chủ nhân cô cào nát thành những sợi vải yếu ớt tung bay trong không khí. Da thịt trắng nõn óng ánh như ngọc đang trở nên hồng phơn phớt của Alter lộ trước mắt của chủ nhân cô. Sau khi không còn quần áo cách trở thì những đường cong lả lướt, linh lung và mỹ lệ của thiếu nữ đã trở nên càng thêm rõ ràng.
“—— ô ô ~~~!!?”
Toàn thân căn bản là không còn chút sức lực nào, Alter chỉ có thể trợn mắt nhìn về phía chủ nhân của mình, ánh mắt lạnh lùng dùng để cảnh cáo khi bình thường của cô cũng đã trở nên tái nhợt, chúng chỉ như đang muốn khóc lên để van xin chủ nhân của mình đừng tiếp tục ăn hiếp, chỉ là như thế lại càng khiến cho phần dã thú trong người của ma vương trở nên điên cuồng hơn.
Ma vương đại nhân và cũng là chủ nhân tà ác của cô đã hoàn toàn phát điên vì ánh mắt ‘xin đừng ăn hiếp em’ của Alter, lấy một tay mà túm lấy hai tay của cô, sau đó lập tức dùng một chuỗi dây vải để trói tay cô lại.
“Ngài muốn làm gì? Mau thả tôi ra, master! Ngài... A... Ô ô ô ~~~~~!!”
Biến ra một sợi dây vải màu đen và nhanh chóng thắt ra một quả cầu có kích cỡ vừa phải, Itsuka Ken nhét quả cầu vải vào trong miệng của Alter rồi sau đó buộc dây vải ra sau ót của nữ vương điện hạ. Sau đó, trong ánh mắt kinh dị của Alter, trên đỉnh của quang cầu màu xanh ngọc bích vẫn đang bao bọc lấy cô và chủ nhân cô chợt nhô ra một cái móc nối. Ngay khi móc nối vừa xuất hiện thì chủ nhân của cô đã thắt sợi dây vải dùng để trói tay cô lên đó.
Giờ thì cô đã bị chủ nhân của cô treo lủng lẳng, ah, không đúng, nói là treo lủng lẳng cũng không đúng, bởi vì mũi chân của cô vẫn có thể chạm đất, chỉ là nếu như thế thì toàn thân cô đều trở nên thẳng đuột, và như thế thì toàn bộ những đường cong trên cơ thể cô đã hoàn toàn hiện ra trước mắt chủ nhân cô.
“Hừ hừ! Hôm nay chúng ta tính sổ với nhau một lần thật cẩn thận đi, Alter-chan của ta!”
Giọng nói ác liệt khiến tim của Alter nhảy thót lên, trực cảm của cô đang nói cho cô biết là kế tiếp sắp xảy ra chuyện gì đó vô cùng khủng bố mà cô chưa bao giờ nếm thử.
“Cho tới giờ, bởi vì ta thật sự rất yêu thích Alter-chan, cho nên đối với tất cả những vòi vĩnh và ngang ngược của Alter-chan, ta đều nhân nhượng và bỏ qua hết. Thế nhưng nếu tiếp tục như vậy nữa thì cũng không tốt, nhất là sau này Alter-chan phải trở thành vương hậu của ta rồi, nếu như không thể dạy cho Alter-chan biết giới hạn của mình là ở đâu thì thành ra lỗi lại trở thành là của ta, đúng không? Cho nên hôm nay, ta nhất định phải khiến Alter-chan hiểu rõ rằng master của em, vua của em là một người khủng bố đến mức nào! Chỉ có như vậy thì sau này em mới chịu nghe lời của ta, ha ha ha ha ~~~”
Tiếng cười ‘man rợ’ của Itsuka Ken khiến Alter cảm thấy lạnh buốt cả người. Lấy cớ! Toàn bộ đều là lấy cớ! Master hồn đạm của mình chỉ đang muốn tìm cớ để có thể dày vò mình một cách quang minh chính đại mà thôi. Trực cảm của Alter nói với cô như vậy.
Thế nhưng bây giờ, mặc dù Alter rất muốn phản kháng nhưng cô lại không thể làm được điều gì cả. Toàn thân đều nhũn ra thì không nói, đã vậy cô còn đang bị chủ nhân của mình trói lại và treo lên với tư thế vô cùng xấu hổ, hơn nữa miệng của cô cũng bị nhét vải vào rồi, thậm chí miếng vải dùng để trói và nhét vào miệng cô đều là thần khí!
Là thần khí! Thần khí! Thần khí! Chuyện quan trọng nên phải nói 3 lần! Cái thứ này mà cũng là thần khí? Dùng thần khí cho cái việc như thế này? Rốt cục thì ngài phải hồn đạm được tới mức nào thì mới có thể nảy ra cái suy nghĩ như thế và áp dụng nó vào thực tế chứ? Alter thật sự muốn văng tục để diễn tả cảm xúc lúc này của mình.
Đối mặt với tình huống như vậy, Alter hoàn toàn không có năng lực để phản kháng, chỉ có thể nín nhịn lấy cảm giác xấu hổ và phức tạp để chờ đợi sự ‘trừng phạt’ của chủ nhân mình.
“Ừm ~~~ Nên trừng phạt như thế nào mới tốt nhỉ?”
Gãi đầu, thiếu niên bắt đầu lầm bầm, dường như cậu đang gặp phải nan đề, bởi vì với tính cách kiên cường lại bướng bỉnh của Alter, bất luận kiểu tra tấn như thế nào cũng sẽ không có hiệu quả chứ?
Làm gì có chuyện không có hiệu quả? Không nghĩ ra cách chỉ là vì suy nghĩ có vấn đề mà thôi! Nếu là người khác thì đúng là sẽ bó tay hết cách, thế nhưng đối với người xấu đến thực chất bên trong như Itsuka Ken thì việc nghĩ ra cách trừng phạt Alter thật sự quá là dễ dàng.
“Roi da thì sao nhỉ?” Ánh hào quang lóe lên trên tay của Itsuka Ken, sau đó một cây roi màu đen với dây roi tràn đầy gai nhọn hiện ra trước mắt của Alter.
Muốn làm thật sao?
“Không được! Sao có thể dùng thứ này chứ? Ta sao có thể để cho Alter của ta chịu đau đớn chứ?” Ném cái roi qua một bên, Itsuka Ken tiếp tục lầm bầm.
Quả nhiên, chỉ là muốn hù mình thôi.
“Vậy dùng nhỏ nến thì sao?”
Ánh hào quang lại lóe lên lần nữa, một cây nến màu vàng chợt xuất hiện trước mắt Alter, ngọn lửa bừng bừng đang cháy lên ở đầu ngọn nến và sáp nến đang chảy xuống phần đế lót bằng kim loại.
Mặc dù sắc mặt của Alter không có gì thay đổi, thế nhưng nhìn phần nến bị tan chảy ra đang nhiễu xuống phần đáy lót, không hiểu tại sao trong lòng của Alter chợt có chút chíp bông đấy.
“Không! Không! Cái này cũng không tiện, có thể khiến Alter bị phỏng! Nếu vậy dùng cái này đi!”
Hào quang lóe lên lần thứ ba, và lần này thì một chiếc bút lông xuất hiện.
Bút? Cái này cũng có thể dùng để trừng phạt sao? Có ích gì ————
Ngay sau đó, Alter liền hiểu được. Itsuka Ken cầm lấy bút lông, sao đó, cậu nở một nụ cười và tiến lại gần. Như đang muốn đùa dai, cậu cầm cây bút lông và bắt đầu viết viết vẽ vẽ lên da thịt toàn thân của Alter. Đương nhiên, nếu thực sự muốn vẽ thì không nói làm gì, thế nhưng sự thật là, ngài ấy đang làm cái gì nha!!!!
Vòng cổ mẫn cảm, rốn nhỏ đáng yêu, phần nách bóng loáng, còn có phần nhô lên trên miếng vải dùng để quấn ngực của cô, chiếc đùi ngọc thon thả trắng nõn tới không thể tìm ra tỳ vết, cùng với mông ngọc tròn trịa bóng loáng hơi vểnh lên, xuôi xuống...
“A... ~~ ô ô ~~ ô ô ô ô ô ô ~~~~ ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ~~~~~~~.” Alter hét lên! Nhột! Nhột tới không chịu được, cảm giác tựa như điện giật chạy khắp người cô khiến cô rùng mình và nhột tới không chịu được.
Nếu như hiện giờ còn có thể sử dụng thần lực, Alter tuyệt đối sẽ dùng thần lực để trấn áp tất cả những cảm giác này, thế nhưng đáng tiếc là lúc này, cô hoàn toàn không thể sử dụng được thần lực, vì thế cô chỉ có thể gồng mình gánh chịu những cảm giác đang chạy khắp toàn thân.
Hiện giờ, cô chỉ là một cô bé nhu nhược trói gà không chặt, làm sao mà nhịn nổi sự trừng phạt kinh khủng như vậy chứ? Strauss