Chương 1001: “giết Sạch Là Được Rồi.”

“Lần đầu gặp mặt! Rất vui vì được gặp ông ở đây, thưa hầu tước! Mặc dù không thể xưng là hậu bối của ông, thế nhưng tôi đã ngưỡng mộ thanh danh của ông từ rất lâu rồi!”

“Lord Samele sao? Thật không ngờ mi lại chỉ là một thằng nhóc biết khua môi múa mép!” Mặc dù đã trọng thương và rất kiệt sức, thế nhưng hầu tước Voban lại không cho thấy một chút già nua hay yếu ớt nào. Ông già này thật không tệ, Itsuka Ken gật đầu nghĩ thầm.

“Việc tôi thích nhất chính là múa mép khua môi mà. Chẳng lẽ ngài không cảm thấy được việc có thể dùng miệng để đem đối phương mắng tới mặt mày xanh mét, thậm chí tức tới ói máu nhưng không làm gì được là một chuyện rất sảng khoái sao?”

“Không! Dùng sức mạnh trực tiếp và hùng mạnh nhất để đè xuống, nếu có kẻ nào dám mở miệng lên tiếng thì đánh tới khi đối phương không dám nói nữa thì thôi. Điều ta thích nhất chính là làm việc này!”

“Chà ~! Không hổ là campione hung tàn nhất của thế giới!” Lên tiếng tán thưởng hầu tước, sau đó, Itsuka Ken dứt khoát biến ra một chiếc ghế đá và gác chân ngồi xuống.

“Chắc hẳn là hầu tước vẫn còn thủ đoạn che giấu nào đó chưa dùng tới chứ? Mặc dù người thiết lập nên kế hoạch lần này là tôi, thế nhưng trong dự tính của tôi thì hai cái tên ngốc đằng kia cũng chỉ đủ sức kéo dài thời gian là cùng. Nhìn hầu tước thong dong như vầy sau khi phải đối đầu với hai campione đang liên thủ, tôi nghĩ hẳn là hầu tước vẫn còn khá nhiều những con bài chưa lật chứ? Ngoại trừ vị giáo chủ đang cư ngụ ở Ngũ Lão Sơn ra thì tôi nghĩ không có campione nào đủ sức khiến cho ngài dùng toàn lực, coi như là hai hoặc ba người liên thủ thì cũng không được, đúng không?”

Nghe được Itsuka Ken nói như vậy, sắc mặt của hầu tước Voban khẽ thay đổi một chút, sau đó lại hồi phục rất nhanh. Nhìn ma vương trẻ trước mắt, ông lên tiếng: “Mi đã có thể khiến cho Campione cũng cam tâm trở thành thủ hạ, nói ra những lời như thế, chẳng lẽ mi đang muốn làm nhục ta sao?”

“Không! Tôi không có ý định đó! Nói thật đi, tôi không thể xem như là một campione, mọi người gọi tôi là campione chỉ vì họ thấy tôi đủ mạnh và từng diệt thần, thế nhưng thật lòng thì tôi không phải. Vì sao thì xin cho phép tôi không giải thích, bởi vì cho dù có giải thích thì cũng không có ai hiểu được, tôi lại lười phải giải thích nhiều. Nói tóm lại, tôi và tùy tùng của tôi đều không phải là campione, ngài không cần phải tính đến. Nếu như vậy, trong số những campione đang tồn tại trên thế giới, ngài có tự tin là mình đang đứng ở nhóm đầu tiên không?”

Không biết là vì kinh ngạc do biết được thân phận thật của Itsuka Ken, hay là thầm chấp nhận về sức mạnh của mình, có lẽ là cả hai đều đó, hoặc chỉ là đơn thuần chẳng muốn nhiều lời, hầu tước Voban lựa chọn giữ im lặng.

“Thật lòng mà nói thì cho tới thời điểm hiện tại, tôi và hầu tước vẫn không có thù oán gì. Chuyện duy nhất khiến tôi cảm thấy khó xử đó chính là chuyện xảy ra vào bốn năm trước, khi ông quyết định đem kỵ sĩ dự khuyết của tôi tới lãnh thổ của ông để thực hiện nghi thức gọi thần nguy hiểm gì đó. Chỉ là sau đó thì kỵ sĩ nhỏ của tôi vẫn bình an không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hiện giờ cô ấy cũng không cảm thấy oán hận bao nhiêu và không muốn trả thù ông, vì thế tôi cũng không đề cập tới. Hiện giờ tôi chỉ muốn ông cam đoan một việc với tôi, đây là mong ước của Yuri-jousan, đó là phiền ông từ nay về sau không nên thực hiện những nghi thức nguy hiểm như thế nữa, ông bằng lòng không?”

“Hừ! Ta có quyền lựa chọn sao?” Bị áp bức bởi tình thế và sức mạnh của Itsuka Ken, cho dù hầu tước có muốn hay không thì nghi thức cũng đã không thể tiếp tục, hơn nữa ông cũng đã không có điều kiện để làm tiếp.

“Quyền lựa chọn vẫn ở chỗ của ngài đấy thôi! Nói thật thì với chuyện này tôi cũng chẳng muốn có ý kiến gì, chỉ cần ông không xúc phạm tới người của tôi thì dù ông có cày nát vài tòa thành thị tôi cũng chẳng muốn bận tâm tới, lòng trắc ẩn của tôi không dư thừa tới vậy. Tôi chỉ đơn thuần là không thích đi phá hư một cách vô nghĩa vì dục vọng phá hoại đơn thuần mà thôi. Không có việc gì mà cứ tối ngày đi phá hư, trừ khi rảnh tới chịu không nổi hoặc là đầu có vấn đề mới đi làm cái việc này. Tất nhiên, tôi không có nói hầu tước!”

Lừa quỷ đi ah! Cái kiểu nói như thế còn dám bảo là không phải? Coi ta là người ngu đúng không? Đối với hành vi chỉ mèo mắng chó của Itsuka Ken, hầu tước cảm thấy rất là tức giận. Có thể dùng miệng để khiến đối phương tức tới xanh cả mặt mà không thể làm gì được, hầu tước Voban thật không ngờ là câu này lại ứng nghiệm ở trên người mình, hơn nữa còn nhanh như vậy.

“Tôi biết, lý do khiến cho hầu tước thường xuyên phải cử hành những nghi thức gọi thần kinh khủng như thế là vì ông đã không còn gì để làm rồi. Thực lực của bản thân thì quá mạnh, đám thần linh kia chỉ cần nghe tên thì đa số đều trốn mất. Địa vị và thực lực quá cao khiến cho ngài quanh năm đã chẳng có việc gì làm, nếu không tìm ra thứ để làm việc nữa thì bản thân sẽ mục nát mất. Dù sao thì chỉ cần quay đi quay lại trong chớp mắt thì chẳng biết từ khi nào, những người xung quanh đều đã già hết và chết sạch mất rồi, tôi nói đúng không?”

“...” Đôi mắt màu bích lục của hầu tước rốt cục cũng sáng lên một chút và nhìn về phía Itsuka Ken. Tới lúc này thì ông mới nhìn thẳng vào thiếu niên trước mắt, chính ông cũng thật không ngờ được là thiếu niên ‘dối trá’ ở trước mắt lại có thể nhìn thấu được suy nghĩ của bản thân. Xem ra ma vương trẻ bị người khác đồn thổi này cũng không phải chỉ có tiếng mà không có miếng.

“Thế nhưng nếu Yuri-jousan đã yêu cầu, và tôi cũng đã đồng ý với cô ấy, vậy thì từ hôm nay, hành vi này của ngài đành phải bị cấm chỉ thôi. Tôi nghĩ nếu như hầu tước muốn hoạt động gân cốt thì cũng không nhất định phải tìm thần linh để đánh nhau, chọn những hoạt động thể thao thường thấy của thế giới hiện tại để chơi một chút cũng được đấy chứ. Tôi nghĩ việc đánh Golf sẽ rất phù hợp với thân phận của ngài.”

Đều là nói nhảm, đối với những lời này của Itsuka Ken, hầu tước trực tiếp làm lơ.

“À ~! Mặc dù Dị Thần của thế giới này quả thật là không ít, thế nhưng đại đa số chỉ cần nghe danh của hầu tước thì đều đã trốn mất tiêu. Chuyện này thì thật đúng là hết cách, ai bảo tên tuổi của hầu tước vang dội quá làm chi? Mà đã vậy ngài lại không có quyền năng nào để có thể di chuyển nhanh như hoàng tử đen Alexander. Cho dù có chạy tới thì đoán chừng là cả súp cũng không có mà uống. Nếu tôi mà là ngài thì tôi cũng phải thừa nhận là mình cũng sẽ phải làm giống ngài, dù sao ai cũng không muốn bị thời gian gặm nhấm tới mục rữa, không phải sao?”

“Nói như thế không sợ bị miko ở bên kia nghe thấy sao?”

“Đương nhiên là không sợ, bởi vì xung quanh đây, ngay từ khi chúng ta bắt đầu nói chuyện với nhau thì tôi đã dựng lên một lớp tường không gian rồi. Đừng nói là âm thanh, cho dù là hầu tước có muốn chạy đi thì cũng không dễ dàng đâu! Lấy tình trạng có thể nói là tàn tật của ngài hiện giờ, nếu như tôi muốn, tôi hoàn toàn có thể đem ngài nhốt chết ở đây tới vĩnh viễn. Không tin? Ngài thử tý xem!”

Câu nói tựa như là đùa giỡn của Itsuka Ken lại khiến cho hầu tước Voban cảm thấy toàn thân trở nên lạnh lẽo. Chết thì ông không sợ, thế nhưng nếu là bị giam lại tới vĩnh hằng...

Bẻ lấy một miếng gạch ở trên tường, hầu tước dùng sức mà ném nó ra xa.

“BA~!”

Viên gạch nát vụn. Tựa như va phải một bức tường vô hình nào đó, viên gạch đang bay trên không trung được một lúc thì bị cấn lại và nát vụn thành từng mảnh nhỏ. Bức tường ngăn cản bí ẩn thậm chí không rung lên một chút nào, dù ông đã dùng hết sức.

“Yên tâm đi, hầu tước! Tôi không có ý định giam cầm ông ở đây. Dựng nó lên chỉ là vì không muốn những cô bé ở đằng kia nghe thấy khiến cho bọn họ lại nghĩ lung tung. Nếu bọn họ nghĩ lung tung thì tôi sẽ rất đau đầu.”

“Vậy ngươi muốn nói điều gì, ma vương trẻ?” Đôi mắt màu bích lục của hầu tước bắt đầu híp lại, trong lòng ông đã bắt đầu trở nên cảnh giác vạn phần.

Thiếu niên trước mặt này... Tuyệt đối không đơn giản như là biểu hiện bên ngoài của hắn, những lời đồn kia phỏng chừng cũng chỉ mới nói được một phần về thực lực của đối phương. Chỉ riêng chiêu thức mà đối phương đang dùng cũng đã đủ khiến ông lâm vào chỗ chết, thậm chí so với chết còn đáng sợ. Hầu tước Voban đã bắt đầu ước định lại năng lực của Itsuka Ken, sức mạnh không cần phải nghi ngờ, thủ đoạn cũng rất phức tạp, phỏng chừng là đối phương vẫn còn cất giấu rất nhiều thứ, không thể đoán chừng được.

“Nói thật ra thì tôi đang muốn làm một chuyện, chẳng qua là tôi cảm thấy chuyện này rất phù hợp với sở thích của hầu tước. Không biết là ngài có muốn tìm Heretic God để luyện tay một chút không?”

“Ngươi nói cái gì!?”

“Đừng vội vàng kích động như vậy chứ, hầu tước! Chẳng phải là ngài đang rất muốn tìm Heretic God để săn giết với giải buồn sao? Tôi có thể giúp ngài. Tôi biết một chỗ mà ngài có thể tìm được rất nhiều Dị Thần, hơn nữa chất lượng đều rất tốt. Nếu vậy thì vấn đề hiện giờ là, ngài có dám đi cùng với tôi không?”

Mặc dù lời của Itsuka Ken có chút khó hiểu, thế nhưng cảm thấy lời của Itsuka Ken có chút gì đó như đang coi thường mình, hầu tước lập tức ngồi không yên. Ông nói: “Hừ! Từ khi tự mình phấn đấu để trở thành Campione tới ngày hôm nay, ta, Dejanstahl • Voban chưa bao giờ khiếp đảm. Chỉ là Dị Thần mà thôi! Trong mắt của ông già này, Dị Thần dù mạnh đến mức nào cũng chỉ là con mồi. Trước mặt thợ săn thượng thặng như ta, không có thứ con mồi nào có thể khiến ta phải hoảng sợ.”

“Được! Không hổ là campione có thể khiến cho toàn bộ Châu Âu đều phải sợ như chó. Nếu hầu tước đã bằng lòng nhập bọn, vậy thì tôi cũng không ngại nói cho ông mục đích của tôi. Là campione già nhất của thế giới này, tôi nghĩ là ông hẳn phải biết đến sự tồn tại của U Thế, hoặc còn được biết đến với cái tên [ Ranh Giới Giữa Sống Và Bất Tử ] chứ?”

Cái tên nhạy cảm này khiến cho hầu tước lại một lần nữa cảm thấy nghi ngờ, thế nhưng vì dẫn ra những lời kế tiếp của Itsuka Ken, ông vẫn gật đầu.

“Ở trong ranh giới đó, tồn tại vô số thần linh. Rất nhiều Dị Thần đều đang ẩn cư ở đó, từ thần linh, tới quỷ quái, từ tà ma, tới phật đà, từ u linh tới quái thú. Hầu tước, ngài cảm thấy là nơi này như thế nào?”

“Ngươi muốn nói là vào trong đó để săn giết!”

“Một khu rừng với nhiều con mồi ngon như thế, chẳng lẽ hầu tước không thích vào trong đó xem một chút sao? Hay là ngài đang kiêng kị?” Thấy vẻ mặt giật mình của hầu tước Voban, Itsuka Ken nở nụ cười giễu cợt.

“Những lão già ở trong đó đã ký hiệp nghị tới những tổ chức ma thuật lớn của thế giới hiện thực, theo tình hình chung thì chúng ta đều không có ý định qua đó để tránh cho những lão già đó phản ứng quá mức! Ta phá hoại là vì có mục đích rõ ràng, thế nhưng ta không muốn sống trong một đống đổ nát. Dù sao cái thế giới hiện thực này thoải mái hơn thế giới Trung Cổ mà ta sinh ra rất nhiều.”

“Vậy thì sao chứ? Mấy lão già đó...” Itsuka Ken nở một nụ cười nguy hiểm, “... Giết sạch là được rồi! Chẳng phải hầu tước đang muốn tìm thứ gì đó kích thích sao? Chừng đó hẳn đủ kích thích với hầu tước chứ?”

Ngay lập tức, từng đợt sóng thần chợt nổi lên trong lòng của hầu tước Voban. Strauss