Tạ Kỳ nói mười một sẽ về tới, việc của Tần Viêm cũng chỉ có chờ đợi. Mẹ cậu sau khi phẫu thuật kết quả không tồi, chỉ cần nằm viện quan sát thêm một thời gian nữa, chờ đợt hóa trị kết thúc là có thể về nhà chậm rãi điều dưỡng.
Tạm yên lòng, lúc này mới phát giác tương lai của mình cũng đã định đoạt xong. Bạn học cùng lớp cơ hồ đều tích cực chuẩn bị xuất ngoại hoặc tìm việc làm, trái lại bản thân lại giống như cái gì cũng không làm, cái gì cũng không suy nghĩ. Tần Viêm mua một bó hoa tươi chậm rãi hướng bệnh viện đi tới, đằng sau dồn dập tiếng bước chân chạy lại, giọng nói của Nghê Nhạn từ sau lưng cậu truyền đến: “Tần Viêm, chờ tôi một chút!”
Hoài nghi dừng bước, Tần Viêm quay đầu lại, thấy Nghê Nhạn chạy tới, ngưng lại thở hổn hển nói với cậu: “Cậu đi thăm bác gái sao? Tôi cũng đi.”
Tần Viêm mở to hai mắt nhìn.
“Hai ngày trước tôi mới biết mẹ cậu bị bệnh, vừa lúc tôi cũng phải đến bệnh viện mua thuốc, thuận tiện đi thăm bác gái luôn.” Nghê Nhạn mỉm cười nói, “Thế nào, không chào đón?”
“Không phải…” Tần Viêm do dự một chút, “Bệnh mẹ tôi kỳ thật cũng không sao rồi…”
“Cho nên tôi không cần phải… đến thăm sao?” Thần sắc Nghê Nhạn bỗng nhiên nghiêm túc, “Hay là nói cậu không muốn tôi đi thăm bác gái, sợ bị hiểu lầm? Cậu sợ mẹ cậu mắng cậu không lo học tập, chỉ lo yêu đương, khi tốt nghiệp sẽ dẫn đi gặp cha mẹ?”
Tần Viêm thực lúng túng, liên tục lắc đầu giải thích: “Không phải không phải, đương nhiên không phải, cậu đừng tức giận…”
“Ha ha ha…” Nghê Nhạn đột nhiên cười ha hả, “Tần Viêm, có đôi khi tôi thực cảm thấy được cậu thật ngu ngốc, mặt tôi giống như tức giận sao? Cậu gần đây có soi gương hay không? Cậu ngay cả vui đùa cũng không có, mỗi ngày mặt mày cùng cái đầu gỗ giống nhau không chút thay đổi —— đến tột cùng có bao nhiêu việc phiền não tra tấn cậu vậy?”
Tần Viêm nhíu mày một chút, không nói gì.
“Có đôi khi ngẫm lại, tốt nghiệp xong sẽ không gặp nhau nữa. Tôi khó có được một tên con trai làm bạn tri kỉ, Tần Viêm, nếu tôi nói kỳ thật tôi luyến tiếc cậu,” Nghê Nhạn hạ thấp giọng nhìn cậu, “Có thể hay không đã quá muộn?”
Tần Viêm mí mắt hơi nhảy lên một chút, hiện tại lại cùng cậu nói loại chuyện này… Nghê Nhạn hẳn là biết vấn đề không phải là muộn hay không, mà căn bản là không có khả năng.
“Quả thực là quá muộn.” Tần Viêm nhẹ giọng nói, “Cũng không có ý nghĩa.”
Hai người đứng bên cạnh đường cái, mặt trời nóng rát chiếu xuống dưới, giữa trưa hè mấy con ve trên nhánh cây liễu râm ran kêu.
“Thì ra cậu thật sự cũng chưa từng thích tôi.” Bên môi Nghê Nhạn gợi lên một tia cười tự giễu, còn có chút cô đơn thừa nhận, “Rất nhiều lần tôi cho rằng giữa chúng ta chỉ cách nhau một lớp giấy, có lẽ là tôi ảo tưởng, còn nghĩ đến chỉ cần một trong hai chúng ta mở lời —— tôi thậm chí còn muốn sau khi tốt nghiệp cùng cậu lưu lại, thật ngốc đi?”
Tay Tần Viêm đang cầm hoa tươi bắt đầu hơi run run, Nghê Nhạn sao vẫn ôm loại tâm tư này? Cậu vẫn nghĩ cô bạn thông minh này đã rất thông suốt. Từ đầu lúc bọn họ va chạm đã không có tình yêu, phải có đã sớm có, làm gì chờ tới bây giờ.
Bốn năm này của cậu, bất quá là hao phí trên một người bừng bừng sức sống tên là Tạ Kỳ, toàn bộ sức lực, thật sự lấy không ra khí lực dư thừa lại đi yêu thương người khác.
Mặc dù Nghê Nhạn có thể nói là không có chỗ chê, thập toàn thập mỹ.
Cuối cùng Nghê Nhạn vẫn là mua vài cân hoa quả, cùng Tần Viêm vào bệnh viện thăm mẹ cậu. Mẹ Tần Viêm đối với cô gái xinh đẹp hào phóng này thực thích, thừa dịp Nghê Nhạn đi vệ sinh, sau lưng trộm hỏi có phải bạn gái Tần Viêm hay không. Tần Viêm cười khổ: “Làm sao có thể, đương nhiên không phải.” Dừng một chút, còn nói, “Mẹ, mẹ không phải sớm giáo dục con tốt nhất không nên ở đại học yêu đương sao? Khi nào lại bắt đầu quan tâm đến loại sự tình này?”
Mẹ cậu nói: “Có bạn gái cũng không phải chuyện gì xấu, nếu đối phương điều kiện tốt, đối với con cũng tốt, kia cầu còn không được đi. Lúc đi học không cho con yêu đương, đó là sợ ảnh hưởng việc học của con, lại sợ con phải xuất ngoại, chậm trễ người ta. Nhưng hiện tại con định thế nào?”
Tần Viêm yên lặng ngồi gọt vỏ táo, mẹ cậu thấy Nghê Nhạn đi vệ sinh đã lâu vẫn chưa trở về, còn nói: “Con bé là bạn học chung với con cũng tốt, mẹ đều không phản đối —— nghe nói Tạ Kỳ từ hồi trung học đã quen qua vài cô bạn gái? Điều này con mãi vẫn không bằng người ta.”
Tần Viêm bật cười: “Mẹ từ nơi nào nghe được tin tức hành lang này vậy, con sao lại không biết nhỉ?”
Mẹ Tần Viêm bất đắc dĩ thở dài: “Trước kia cảm thấy con ngoan ngoãn, nghe lời, còn rất yên lặng. Hiện tại nhìn con cùng cái đầu gỗ thực giống nhau, lớn như vậy ngay cả tay con gái cũng chưa chạm qua, con trai mẹ vậy mà lại không được đón chào à?”
Tần Viêm chỉ có thể trầm mặc.
Hiện tại cậu còn chưa tốt nghiệp, vậy mà mẹ cậu đã bắt đầu quan tâm tới chuyện tương lai, chẳng lẽ thực trúng vào câu nói kia của cậu—— Tạ Kỳ, mẹ tôi thân thể đã như vậy, nếu bà ấy nói một câu muốn thấy tôi sớm một chút kết hôn sinh con, tôi cam đoan không nói hai lời, tốt nghiệp xong liền lập tức cưới vợ cho mẹ tôi xem!
Nghĩ đến đây, con dao gọt hoa quả trong tay Tần Viêm đều run lên, đành phải buông trái táo xuống.
Nghê Nhạn nói thực đúng, đến tột cùng có bao nhiêu việc phiền não tra tấn cậu đây?
Hôm mười một, Tần Viêm đã biết ngày cùng thời gian trở về của Tạ Kỳ. Cậu đứng sau cửa sổ phòng khách, nhìn theo hình ảnh Tạ Kỳ xách hành lý đơn giản đi phía sau ba mẹ hắn. Vẫn là khuôn mặt anh tuấn như trước, mặt mày lại có vẻ càng thêm quật cường. Tần Viêm nhìn thấy Tạ Kỳ cùng mẹ hắn nhẹ nhàng ôm một chút, mẹ hắn không biết nói gì đó, Tạ Kỳ cúi đầu, không nói lời nào.
Tần Viêm nắm chặt bức màn, trong lòng bàn tay mồ hôi tuôn ra ướt đẫm.
Cậu giống như so với Tạ Kỳ càng thêm khẩn trương.
Tạ Kỳ sau khi về nhà thu dọn một chút, mẹ hắn liền tiến vào, nói với hắn mẹ Tần Viêm đang nằm viện, hắn nếu đã về, ngày mai phải tới bệnh viện thăm người ta.
Tạ Kỳ “Vâng” một tiếng.
Sau đó mẹ hắn ngồi xuống đầu giường, tỉ mỉ nhìn con trai mình, càng nhìn càng yêu thích. Tiểu tử này càng lớn càng ra dáng nam nhân, trước kia còn lông ba lông bông, hiện tại thoạt nhìn trầm ổn hơn rất nhiều. Nghĩ tới con trai tiền đồ vô hạn, còn được trường cử đi học nghiên cứu sinh, mẹ Tạ Kỳ liền càng thêm cao hứng, vì thế hỏi: “Lần trước con nói trường học đề cử con đi học tiếp, con có ý định gì chưa? Cân nhắc xem nên chọn trường nào học rồi?”
Tạ Kỳ cúi đầu, hơn nửa ngày mới trả lời: “Cái kia… chuyện này… Không được.”
“A?” Mẹ hắn chấn kinh không nhỏ, “Không được? Bị người khác chen vào sao?”
“Con cùng một công ty ký hợp đồng, sau khi tốt nghiệp bắt đầu làm việc ngay,” Tạ Kỳ thật cẩn thận nói, “Mẹ, con tính về đây làm việc, không học nghiên cứu sinh.”
Mẹ hắn đờ đẫn nhìn hắn.
“Công ty kia đãi ngộ rất tốt, cho dù tương lai con học nghiên cứu sinh xong, cũng không nhất định có thể tìm được nơi làm việc tốt như vậy đâu. Hơn nữa con về đây làm việc, không phải càng gần với ba mẹ sao?”
Mẹ Tạ Kỳ qua nửa ngày mới nói: “Con là tự ý rút khỏi danh sách?”
Tạ Kỳ không dám nói lời nào.
“Chuyện học lên nghiên cứu sinh không phải con đã chuẩn bị từ sớm sao? Mẹ và ba con đều nghĩ con phải tiếp tục học lên nữa, đều thay con tham khảo mấy trường học ứng tuyển tốt lắm —— con nói không thi thì không thi? Nếu là thi không được thì không nói, đằng này trường học đề cử con, con cư nhiên lại bỏ qua cơ hội này? Con lại chơi bời nhiều quá không lo học hành khiến đầu óc bị phá hư rồi hả? Hả?!”
Tạ Kỳ trầm mặc mà chống đỡ.
Mẹ hắn thấy hắn im lặng như vậy, càng thêm phẫn nộ: “Tần Viêm không học tiếp nghiên cứu sinh, phải ở lại bản thị, đó là do mẹ thằng bé thân thể không tốt, còn con thì sao? Mẹ và ba con phải tới lượt con dưỡng sao? Con ở lại bản thị làm cái gì? Hiện tại xã hội này, ai chẳng biết bằng cấp càng cao càng có giá trị? Con có bản lĩnh xuất ngoại chúng ta cũng không giữ lại, nhưng con có sao? Trong nước nhất nhì vẫn là tốt nghiệp đại học học tiếp nghiên cứu sinh, thi vào khó như vậy, con có cơ hội không cần thi liền đi vào, vậy mà cư nhiên từ bỏ? Ba mẹ là không có tiền để con học tiếp hay sao? Phải để con vội vội vàng vàng đi tìm việc làm cái gì? Đừng đứng yên ở đó chường cái mặt này ra, con nói rõ ràng xem!”
Ba Tạ Kỳ ở phòng khách nghe được bên trong kịch liệt gay gắt, vội vàng tiến vào xem là chuyện gì. Sau khi hỏi rõ ngọn nguồn, sắc mặt ba Tạ Kỳ cũng trầm xuống.
“Nguyên nhân là gì?” Ba Tạ Kỳ mở miệng, “Ba từ trước đến nay bất quá chỉ yêu cầu con chút chuyện, cũng không quá can thiệp vào quyết định của con, nhưng lần này con không phải rất làm càn sao? Công việc tốt thế nào mà con đến cả đề cử học tiếp cũng không cần? Thi hay không thi là một chuyện, con không chịu học tiếp lại là chuyện khác! Con cho là học xong đại học đi ra mọi chuyện với con đều thuận buồm xuôi gió sao? Quả thực là hồ nháo! Không làm việc gì cả, chuẩn bị học nghiên cứu sinh!”
“Học hay không học nghiên cứu sinh là chuyện của con đi?” Tạ Kỳ yên lặng nghe mắng nãy giờ rốt cuộc cũng ương ngạnh, “Con không học nữa, học nhiều năm như vậy cũng chán ngấy rồi! Tương lai có tiền đồ cũng tốt không tiền đồ cũng tốt, đều là do con tự quyết định, không có cái bằng kia con cũng không đói chết!”
“Con…” Ba hắn tức giận vung tay lên, Tạ Kỳ trên mặt toát ra vẻ cương quyết, bất động không tránh, chờ bàn tay kia giáng xuống.
Tần Viêm ngủ ở trên giường, lăn qua lộn lại, trợn tròn mắt nhìn ngoài cửa sổ, ẩn ẩn nghe được thanh âm cãi vã phía lầu trên. Cậu nhẹ nhàng ngồi dậy, đi chân trần xuống giường, ra ngoài ban công, nghe được giọng nói ba mẹ Tạ Kỳ.
Tiếng la mắng nghiêm khắc xen lẫn âm thanh biện giải của Tạ Kỳ, đột nhiên truyền ra một tiếng ‘ba’ thanh thúy, Tần Viêm trong lòng run lên.
Sau đó bang một tiếng cửa phòng mở, Tần Viêm theo phản xạ quay vào phòng, quơ đại quần áo mặc vào, mở cửa chạy xuống dưới lầu.
Tạ Kỳ đang đứng ở hành lang tối như mực chờ cậu.
“Tôi biết cậu sẽ ra đây.” Hắn nhìn cậu cười, trên mặt còn hằn năm dấu tay đỏ tươi, “Lần nào cậu cũng cùng đi với tôi, lúc trước khi thi đại học, kỳ nghỉ hè lần trước, còn có lần này.”
“Ngu ngốc…” Thanh âm Tần Viêm có chút run rẩy, “Sao không bình tĩnh cùng ba mẹ cậu nói chuyện.”
“Bọn họ chịu nghe sao?” Tạ Kỳ cười nhạt, đưa tay tìm điếu thuốc, “Thao! Quên mang thuốc!”
Tần Viêm tìm kiếm trong túi quần một lúc, lấy ra gói thuốc cùng bật lửa, ném cho hắn.
Tạ Kỳ châm thuốc, trả lại bật lửa cho Tần Viêm, quay đầu đi ra ngoài. Tần Viêm cuống quít theo phía sau hắn, hỏi: “Cậu định đi đâu?”
“Còn có thể đi nơi nào?” Tạ Kỳ nhếch miệng cười, “Lão ba tôi muốn tôi cút đi, tôi đương nhiên là tìm chỗ nào qua đêm.”
Tần Viêm do dự một chút, vẫn là đi theo sau hắn.
Tạ Kỳ đột nhiên quay đầu lại: “Cậu không quay về ngủ?”
Tần Viêm nói: “Cậu không mang tiền đi? Tiền trên người tôi cũng không nhiều, không đủ đi khách sạn, nhưng vẫn đủ mua hai vé xem phim đêm khuya —— tới rạp chiếu phim đi.”
Tạ Kỳ sửng sốt một chút, thực ra hắn không nghĩ tới xem phim đêm khuya, cũng không muốn đi khách sạn, tùy tiện qua nhà tên bạn học nào đó tá túc cả đêm là được. Bất quá hắn không nói gì, nguyệt hắc phong cao, bọn họ một trước một sau trầm mặc đi về phía trước.