Chương 87: Đao Quang

Một đao này của Phong Tả Quân chém xuống, oanh tạc mặt đất trong vòng ba trượng, bức cho Phong Ngọc Ly cầm đao mãnh lui, lảo đảo vài bước mới dừng thân lại.

“Thu thủy đổ ra biển, trút ra không thôi.” Phong Tả Quân thu đao, làm ra động tác thường làm của mình, đem đao gánh lên vai, “Như diều gặp gió, tiến triển cực nhanh.”

Nam Cung Tịch Nhi kinh ngạc đứng lên: “Lúc mới xuống núi, Phong Tả Quân vẫn còn cách Thu Thủy cảnh một bước xa, nhưng một đao vừa rồi, tựa hồ đã chạm đến Phù Diêu cảnh.”

Tạ Vũ Linh nở nụ cười, xem ra một hồi đồng hành cùng Nho Thánh vừa rồi đối với hắn, hay là đối với Phong Tả Quân đều có ảnh hưởng cực lớn. Xem đao bên hồ, tuy rằng chỉ là một đao, nhưng một đao kinh diễm ấy đã giúp Phong Tả Quân mở ra một chân trời mới.

“Bễ Nghễ.” Ngoài Ngũ Phương Đài, Phong Ngọc Hàn lắc đầu cười, “Tuổi còn trẻ, mà đã kiêu ngạo như vậy.”

“Tổ tiên của Phong thị khi mới sáng tạo ra Đại Phong đao chỉ có ba chiêu, Phong Khởi, Phong Lạc, Phong Tức. Sau đó truyền lại qua trăm năm, đến đời trước đã có mười hai thức. Chín thức còn lại tên Cửu Thiên Lý, Vạn Lý Sầu, Hối Giang Sơn, Túy Xuân Phong, Miên Vô Hạ, Ôn Nhu Vũ, Mạch Thượng Hoa, Hỏa Bất Tẫn, Thiên Hoa Lạc. Bây giờ đã có tới mười lăm thức, bởi vì phụ thân ta đã sáng tạo ra ba thức nữa, Tiếu Nhậm Bình Sinh, Vân Long Phong Hổ, Đao Hạ Lưu Nhân.” Phong Tả Quân giơ đao ngang trước ngực, “Nhị thúc, thúc còn kém quá xa. Chỉ khi thúc có thể chém ra một đao thuộc về mình, mới có thể xưng là chủ nhân của Thiên Hiểu Vân Cảnh!”

“Trông mèo vẽ hổ.” Phong Ngọc Ly nhìn thanh Hổ Sí trong tay mình, miệng vẫn lẩm bẩm bốn chữ này.

Phong Tả Quân nhíu mày, thừa dịp Phong Ngọc Ly đang thất thần, lập tức vung đao lần nữa đánh về phía trước, chém tới Phong Ngọc Ly. Đao của Phong Tả Quân chém tới cực nhanh, sau khi chém ra một đao Bễ Nghễ vừa rồi, khí thế của hắn trở nên khác hẳn ban đầu, đao pháp trôi chảy, liền mạch lưu loát. Còn Phong Ngọc Ly thì đứng tại chỗ, bình ổn như Thái Sơn, trọng đao vung lên, chắn lại tất cả đao thế của Phong Tả Quân, nhưng ánh mắt vẫn trống rỗng, tựa hồ vẫn đang nhớ lại lời vừa rồi của Phong Tả Quân.

Đao pháp thuộc về chính ta…… là thứ gì.

Ta ngưỡng mộ sự tiêu sái của đại ca, ngưỡng mộ sự dũng cảm của hắn, ngưỡng mộ sự phong lưu của hắn, ngưỡng mộ khi hắn vung đao, ánh mắt hắn đầy ngạo khí mà nhìn xuống mọi người, vậy thì đao thuộc về ta ở đâu?

Phong Ngọc Ly bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phong Tả Quân: “Đao của ta, ở trong đêm tối.”

Phong Tả Quân sửng sốt: “Nhị thúc, sao lúc này bỗng nhiên lại văn nhã u buồn vậy.”

“Lời ngươi nói, làm ta nhớ tới một số việc.” Phong Ngọc Ly bỗng nhiên vung trường đao lên, đao ý trên thanh Hổ Sí bỗng nhiên thay đổi, đã không còn bá đạo, hung hãn như vừa rồi nữa, ngược lại là mang theo vài phần âm nhu và u buồn, vung ra rất chậm.

“Đây là, Đại Phong thức, Miên Vô Hạ?” Phong Tả Quân vội vàng giơ đao đón đỡ, lại phát hiện đao thế đánh tới nhìn có vẻ mềm như bông, nhưng lại có một tầng tiếp lấy một tầng đao thế nữa vọt tới, gan bàn tay của hắn bị chấn động đến tê dại, trường đao cơ hồ suýt rời tay.

Ngồi trong kiệu, Tô Bạch Y cảm khái nói: “Xem ra những lời vừa rồi, cũng cho vị Phong nhị đương gia này không ít thu hoạch.”

“Lời này không phải Tả Quân có thể nghĩ ra được, chắc là có cao nhân chỉ điểm. Thức Miên Vô Hạ này vốn là do một nữ gia chủ của Phong gia năm đó đã sáng chế ra, đao thế cực kỳ âm nhu, êm đềm như bông, nhưng ở trong tay ta thì vẫn ngang ngược bá đạo. Đao pháp thì giống nhau, nhưng đao thế lại không giống. Nhị đệ này của ta, tính cách khác biệt ta như trời với đất, nếu cứ dùng đao giống ta, thì chỉ có thể đi vào đường chết.” Phong Ngọc Hàn nhàn nhạt nói.

Tô Bạch Y hỏi: “Phong tông chủ, ngươi cảm thấy sư huynh sẽ thua à?”

Phong Ngọc Hàn lắc đầu nói: “Tả Quân vẫn còn quá trẻ.”

“Tuổi trẻ là ưu thế, không phải khuyết điểm.” Tô Bạch Y cười nói.

“Đao này của nhị thúc, thật đáng khen!” Tâm tình Phong Tả Quân tựa hồ còn tốt hơn vừa rồi một chút, trường đao trong tay chém ra càng mạnh mẽ, đánh với Phong Ngọc Ly một hồi lâu, trận đấu này ngay từ đầu mọi người đều cảm thấy sẽ phân thắng bại trong nháy mắt, thế nhưng đánh tới đánh lui, lại thấy thật là đặc sắc.

“Tứ…… tứ thúc công?” Một nữ tử trẻ tuổi đi tới bên cạnh tứ thúc công, “Bọn họ dùng cùng một bộ đao pháp thật à?”

Tứ thúc công nhìn cũng hoa cả mắt, trên trán đã đổ đầy mồ hôi, hắn lau mồ hôi, nuốt một ngụm nước miếng: “Đây……thật sự đều là Đại Phong đao…… nhưng vì sao lại khác nhau nhiều như vậy.”

Giữa sân Phong Tả Quân vung đao đánh đến mồ hôi chảy đầm đìa, mỗi đao đều hoành tráng, bá đạo, còn Phong Ngọc Ly thì lại chỉ đứng tại chỗ, mỗi chiêu mỗi thức đều thong thả nhẹ nhàng, nhìn qua thì như là hai bộ đao pháp khác nhau hoàn toàn, nhưng tứ thúc công cũng coi như đã luyện Đại Phong thức nhiều năm, nhìn thấy mỗi chiêu đều là chiêu thức mà mình quen thuộc.

“Biểu ca có cơ hội thắng không?” Nữ tử trẻ tuổi hơi cúi đầu, trong giọng nói có chút lo lắng.

Tứ thúc công sửng sốt một hồi: “Ngươi hy vọng…… hắn thắng à?”

“Ừm……” Nữ tử trẻ tuổi gật đầu, sau đó bỗng nhiên hướng về phía dưới đài hô to một tiếng, “Biểu ca! Cố lên a!”

Tiếng hô đột nhiên truyền tới giữa sân, Phong Tả Quân sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Là Như Ý muội muội a.”

Sau tiếng hô kia, giữa sân lập tức xôn xao, một lúc sau, những tiếng hô truyền đến hết đợt này đến đợt khác, phần lớn là “Thiếu chủ ngươi phải thắng a”. Những tiếng hò hét này đều có một điểm chung, đó đều là những nữ tử trẻ tuổi hò hét trợ uy.

Nam Cung Tịch Nhi cười nói: “Xem ra Phong Tả Quân ở Thiên Hiểu Vân Cảnh thật sự rất được hoan nghênh.” Cũng không biết vì sao, lúc này Nam Cung Tịch Nhi lại nhớ tới Tô Bạch Y đã mất tích nhiều ngày, nụ cười trên mặt lại biến mất, nàng quay đầu nhìn quanh bốn phía, phát hiện ngoài Ngũ Phương Đài có một cỗ kiệu màu lam lẳng lặng đứng đó. Nàng khẽ nhíu mày, trong lòng có một suy đoán.

Trên đài cao Mục Phản và Liễu Đạc Hàn cũng đã chú ý tới cỗ kiệu màu lam đó, Mục Phản cũng không quan tâm đến trận quyết đấu dưới đài, trong kế hoạch của bọn họ, hôm nay Phong Tả Quân đã định sẵn là không có khả năng thành công, Liễu Đạc Hàn nhàn nhạt nói: “Khí tức trong cỗ kiệu kia có chút không đúng.”

Mục Phản cười nói: “Không nghĩ là Liễu trang chủ còn biết nhìn khí.”

Liễu Đạc Hàn lắc đầu nói: “Chỉ là trực giác.”

“Loại trực giác gì?” Mục Phản hỏi.

“Trực giác đã trải qua mấy phen sinh tử.” Liễu Đạc Hàn uống một ngụm trà.

Lúc này, tứ thúc công đứng trên đài càng lúc càng lo, đến độ đầu đổ đầy mồ hôi: “Lộn xộn, Lộn xộn! Đây là đại sự quyết định vị trí tông chủ, không phải lôi đài luận võ, sao có thể lớn tiếng trợ uy như vậy! Lộn xộn! Lộn xộn!”

Nữ tử trẻ tuổi kia bĩu môi, trong lòng rất là khó chịu, Thiên Hiểu Vân Cảnh bọn họ tiếng tăm lừng lẫy ở Đại Trạch Phủ, mọi người nhắc đến bọn họ đều sẽ nghĩ ngay đến đại tông chủ Phong Ngọc Hàn tay cầm đao, phong lưu hơn người, nếu sau này người thống lĩnh bọn họ lại là nhị đương gia què chân tính cách quái dị kia, vậy thì thật sự là xấu mặt, mà Phong Tả Quân tuổi lại còn trẻ, dung mạo tuấn tú, tính cách cuồng ngạo, không chịu trói buộc, nếu trở thành tông chủ thì thật sự là một đoạn giai thoại mới trong giang hồ. Bọn họ là những nữ tử giang hồ trẻ tuổi, không phải đều rất thích những đoạn giai thoại như vậy à?

Nhưng Phong Tả Quân dưới đài lại không nghĩ như vậy, hắn bỗng nhiên có chút khâm phục người nhị thúc trước mặt này. Nhị thúc dù tàn tật nhưng vẫn có thể luyện thành đao pháp như bây giờ, chắc là đã phải trả giá cao hơn rất nhiều so với nỗ lực của người thường, mặc kệ kết quả thế nào, chỉ cần điểm này, cũng đủ để được Phong Tả Quân đồng ý.

Chỉ tiếc……

“Việc phụ thân ta mất tích, có phải là do nhị thúc làm không?” Phong Tả Quân lớn tiếng hỏi.

Toàn trường chấn kinh, nháy mắt ồ lên sau đó nháy mắt lại yên tĩnh không một tiếng động.

Sau đó Phong Ngọc Ly đáp lại một chữ.

Tất cả đệ tử của núi Vân Cảnh đều như bị sét đánh.

“Phải.” Phong Ngọc Ly không hề e dè, lớn tiếng nói.