Chương 80: Học Đao

Tô Bạch Y mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn trên đầu chỉ thấy một màu đỏ, sau đó lại cúi đầu nhìn trên người mình, là một cái chăn màu hồng phấn, trong chăn mười phần ấm áp, còn mang theo một hương thơm nhàn nhạt, hắn trầm tư một lát, sau đó lập tức ngồi dậy.

Ghế nhỏ cạnh mép giường, Phong Uyển Nhi mặc một chiếc áo đơn đang ngồi trang điểm trước gương đồng.

Tô Bạch Y vẻ mặt ngu ngơ, trong đầu trống rỗng.

Phong Uyển Nhi nghe thấy động tĩnh phía sau, xoay người nhìn Tô Bạch Y sắc mặt tái nhợt, cười dịu dàng: “Ngươi tỉnh rồi?”

“Cô cô……” Giọng nói Tô Bạch Y vẫn có mấy phần ngây dại.

“Cô cô là người, không phải cầm thú.” Phong Uyển Nhi vốn muốn trêu đùa Tô Bạch Y một chút, nhưng nhìn thấy sắc mặt Tô Bạch Y bây giờ, bỗng nhiên có chút không đành lòng, đi qua ngồi cạnh mép giường, xoa đầu Tô Bạch Y, “Tối hôm qua cô cô ngủ bên giường kia.”

Tô Bạch Y lúc này mới phát hiện phía đầu giường còn có một chiếc giường khác giống chiếc giường này như đúc, tâm tình cũng bình tĩnh lại chút: “Vì sao trong phòng của cô cô lại có hai chiếc giường?”

Phong Uyển Nhi mặt hơi đỏ lên, vươn một ngón tay gõ vào trán Tô Bạch Y: “Đôi khi, một chiếc giường thì không đủ a. Nào, qua rửa mặt, ăn sáng đi.” Phong Uyển Nhi đứng dậy đi trở về bên bàn, chỉ thấy trên bàn có hai bát chè hạt sen và một ít thức ăn nhẹ, nàng cầm một bát ăn trước, Tô Bạch Y cũng đi xuống giường, phát hiện bên mép giường đã có để sẵn chậu nước ấm và khăn lông, hắn bỗng nhiên có chút cảm động, chỉ có khi còn nhỏ, lúc còn đi theo Trần thúc và Thiến dì mới có người chuẩn bị sẵn nước ấm rửa mặt và bữa sáng như vậy, sau khi đi theo Tạ Khán Hoa, hắn luôn có cảm giác mình mới là người chăm sóc cho Tạ Khán Hoa.

“Làm sao vậy?” Phong Uyển Nhi thấy Tô Bạch Y đang ngẩn người, nghi hoặc hỏi.

“Không có gì.” Tô Bạch Y vội vàng lau sạch mặt, lau đi những thứ ướt át vừa toát ra trong ánh mắt, sau đó hắn bỏ khăn lông xuống, ngồi đối diện Phong Uyển Nhi.

Phong Uyển Nhi đem bát chè hạt sen đẩy đến trước mặt Tô Bạch Y : “Nhớ tới cái gì à?”

Tô Bạch Y lần này thẳng thắn thành khẩn nói: “Nhớ tới dì của ta.”

“Đừng ăn nữa!” Phong Uyển Nhi vừa nghe thấy chữ “Dì”, tràn ngập cảm giác tuổi già, nổi giận trong lòng đoạt lại bát chè hạt sen.

Tô Bạch Y hiểu ra, vội vàng cứu vãn: “Cô cô đừng! Chỉ là việc xuống giường có nước ấm, trên bàn có cháo ăn, làm ta nhớ tới những ngày sống với Thiến dì và Trần thúc, không có ý mạo phạm cô cô. Cô cô xinh đẹp như hoa, nhìn dung mạo cũng chỉ hơn hai mươi thôi, nếu không phải là do cô cô muốn, thì Bạch Y đã gọi người là tỷ tỷ a!”

Đôi mắt Phong Uyển Nhi hơi cong lên, đem bát chè hạt sen đặt xuống, ôn nhu nói: “Sợ cái gì, cô cô đùa với ngươi chút thôi. Có điều vì sao lại nhớ tới thúc và dì ngươi, từ nhỏ ngươi đã sống cùng bọn họ à?”

“Ừm. Ta chưa từng gặp cha mẹ ta, bọn họ là cha nuôi, mẹ nuôi ta.” Tô Bạch Y ăn một ngụm cháo, chỉ cảm thấy hương thơm ngọt bùi, mềm mại, vừa đưa vào miệng là toàn bộ cơ thể đều ấm lên.

“Đã là cha nuôi mẹ nuôi, tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng từ nhỏ đã đi theo họ, sao không gọi một tiếng cha mẹ?” Phong Uyển Nhi nhìn qua Tô Bạch Y, cảm thấy dù thế nào thì Tô Bạch Y cũng không nên làm người lạnh nhạt như thế.

Tô Bạch Y lắc đầu: “Ta cũng không biết. Khi ta còn nhỏ cũng từng muốn gọi họ là cha mẹ, nhưng mà lúc ấy Thiến dì liền khóc, sau khi khóc xong liền nói về sau ta không được gọi như vậy nữa, còn gọi như vậy nữa thì họ sẽ giận.”

“Xem ra là có chuyện cũ a, bọn họ có quan hệ gì đó với cha mẹ ruột của ngươi?” Phong Uyển Nhi gật đầu, tiếp tục liếc mắt đưa tình, nhìn Tô Bạch Y. Vốn cho rằng đứa trẻ này tướng mạo tuấn tú, còn là đệ tử của Tạ Khán Hoa, nhất định từ nhỏ đã sống rất an nhàn như các thế gia đệ tử khác, nhưng bây giờ nghe mới biết, đứa trẻ này từ nhỏ đã không có cha mẹ, thân thế lại có vài phần đáng thương, thế là càng nhìn càng thấy yêu.

“Họ chỉ nói họ đã từng đi theo cha mẹ ta, còn những việc khác chưa từng nói đến.” Trong ánh mắt Tô Bạch Y hiện lên một chút ảm đạm, sau đó lắc đầu.

“Thật là đáng thương a.” Phong Uyển Nhi vươn một ngón tay nâng cằm Tô Bạch Y lên, đôi mắt trong suốt có sóng biếc chuyển động.

“Cô cô.” Tô Bạch Y vội vàng quay đầu, ngửa đầu húp cháo.

Ngón tay Phong Uyển Nhi ngừng trên không trung, nàng xấu hổ cười: “Thất lễ thất lễ, thói quen như vậy. Huynh trưởng đã dặn, không thể như thế với ngươi.”

Tô Bạch Y ngửa đầu húp cháo che giấu sự xấu hổ của mình: “Phong sư huynh nói với ta, quan hệ của cô cô với các huynh trưởng đều rất mờ nhạt, nhưng bây giờ xem ra, cô cô đứng về phía Phong tông chủ.”

“Nào có cái gì mà đứng về phía với không đứng về phía, ta và các huynh trưởng từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt. Chẳng qua ở trong một đại gia tộc như chúng ta, có rất nhiều chuyện không thể được như ý muốn, cho nên có vài việc chỉ có thể giấu đi.” Phong Uyển Nhi đặt bát xuống, gắp một miếng bánh Hoa Quế bỏ vào trong miệng.

Tô Bạch Y gật đầu, xem ra không cần biết là Phong Tả Quân hay là Tạ Vũ Linh, từ nhỏ sống trong các đại gia tộc này, đều ít nhiều có một lớp ngụy trang, tỷ như Phong Tả Quân cuồng ngạo, Tạ Vũ Linh lạnh nhạt, có lẽ đều không phải thật. Hắn bỗng nhiên nhớ ra: “Sư tỷ của ta bọn họ ở đâu?”

“Bọn họ ở ngay bên cạnh, có vẻ rất yên lặng. Nhưng lấy tính tình mấy đứa trẻ đó ra xét, thì nhất định là đang muốn quấy lên chút mưa gió. Ta vốn định đưa bọn họ đi, nhưng huynh trưởng hình như lại đổi ý.” Phong Uyển Nhi nhìn về phía Tô Bạch Y, “Hình như hắn cảm thấy bây giờ việc đoạt lại vị trí tông chủ đã có hy vọng.”

Tô Bạch Y cười một cái: “Ta trị hết thương thế cho Phong tông chủ rồi.”

Phong Uyển Nhi buông tay: “Nhưng hắn tạm thời cũng mất đi tất cả công lực.”

“Phong tông chủ cứ trực tiếp xuất hiện trên đại điển, thì tin đồn mất tích không phải sẽ tự bị phá à?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.

“Ngươi nghĩ quá đơn giản, tùy tiện gắn cho hắn một cái cái tội danh, ví dụ như người này là giả mạo, lập tức giết. Tông chủ của Thiên Hiểu Vân Cảnh bị người ta một kiếm giết chết, vậy chẳng phải là thực sự là giả à? Cuối cùng chỉ cần tiêu hủy thi thể, tất cả đều sẽ thành đúng lý hợp tình.” Phong Uyển Nhi dùng ngữ khí bình tĩnh nói những việc này, dường như đã nhìn quen những việc như vậy rồi.

Tô Bạch Y bất đắc dĩ nói: “Giang hồ thật đúng là phức tạp a.”

“Hắn ở trong thạch thất chờ ngươi, ăn xong rồi thì xuống đi.” Phong Uyển Nhi nói.

Tô Bạch Y ăn cháo xong, đặt bát đũa xuống, hành lễ với Phong Uyển Nhi rồi lại đi vào mật đạo, lúc này hắn đã ăn uống no đủ, trong cơ thể còn có thêm nội lực của một cao thủ Bất Quy cảnh, bước chân mạnh mẽ, đầy sinh lực, chỉ một lát sau đã xuyên qua mật đạo hẹp dài, đi vào trong thạch thất. Chỉ thấy Phong Ngọc Hàn ngồi cạnh dược trì, đang cúi đầu nhìn thanh đao trong tay. Đó là một thanh đao cực mỏng cực mỏng, giống trên sách nói “Mỏng như cánh ve”, Tô Bạch Y cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một thanh đao thật mỏng đến như thế.

Nghe thấy tiếng động phía sau, Phong Ngọc Hàn ngẩng đầu, nhìn Tô Bạch Y, cười nói: “Tô Bạch Y, ngươi có hứng thú muốn học đao không?”