Chương 74: Ngọc Hàn

“Chơi?” Tô Bạch Y khó hiểu.

Phong Uyển Nhi nhắm hai mắt lại: “Đến đây đi, ta chuẩn bị xong rồi.”

Tô Bạch Y lúc này mới hiểu ra, mặt hơi đỏ lên, hướng về phía Phong Uyển Nhi chắp tay: “Cô cô cáo từ!” Nói xong, hắn liền xoay người đi ra cửa, chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, nhưng cửa vừa mở ra, bỗng nhiên bị một luồng lực lượng kéo lại. Tô Bạch Y đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Phong Uyển Nhi nhẹ nhàng rung rung hai tay áo, vẻ mặt tiếc nuối, nhìn hắn.

“Thiếp có tình, chàng lại vô ý. Thật là làm mất hứng.” Phong Uyển Nhi nhẹ nhàng lắc đầu.

Tô Bạch Y theo bản năng mà đưa tay xuống hông, nhưng tay lại với vào khoảng không, trường kiếm vẫn treo bên hông không biết đã biến đâu mất. Phong Uyển Nhi giơ tay phải lên, trong tay nàng chính là Quân Ngữ kiếm, nàng thở dài một tiếng: “Nếu ta đã không quên được người đó, vậy đương nhiên ta cũng phải nhớ rõ kiếm của hắn. Truyền nhân của Quân Ngữ kiếm, sao lại vô dụng như thế?”

“Thì ra cô cô vẫn luôn giả bộ.” Sau lưng Tô Bạch Y mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.

“Không hề giả, ta thật sự thích ngươi.” Phong Uyển Nhi thả người một cái, đi tới trước mặt Tô Bạch Y, Tô Bạch Y đang muốn chạy trốn, lại bị Phong Uyển Nhi điểm một kiếm vào vai, sau đó hắn đột nhiên bị kéo về sau, ném tới mép giường, Phong Uyển Nhi đem Quân Ngữ kiếm rút ra, chỉ vào Tô Bạch Y đã không thể động đậy: “Đáng tiếc ngươi không thích ta a.”

Tô Bạch Y sợ tới mức cả người đầy mồ hôi: “Cô cô rốt cuộc muốn thế nào!”

“Ngươi không thích ta, ta cũng không muốn ngươi thích người khác.” Kiếm trong tay Phong Uyển Nhi dịch xuống một tấc, lại một tấc, “Ngươi nói xem nếu một kiếm này của ta đâm xuống, dù ngươi muốn yêu người khác, cũng hữu tâm vô lực đúng không?”

Tô Bạch Y vội la lên: “Cô cô, ta yêu ngươi! Ngươi bảo ta làm cái gì cũng được! bây giờ ngươi giả bộ bị điểm huyệt, nhắm mắt lại, ta làm lại lần nữa!”

Phong Uyển Nhi sửng sốt, sau đó nở nụ cười quyến rũ: “Ngươi thật sự là truyền nhân của người đó à? Người đó là công tử tiêu sái, sao lại dạy ra một tên đệ tử mặt dày vô sỉ như ngươi vậy?”

“Cô cô bị vỏ ngoài của sư phụ ta lừa rồi, nếu nói đến mặt dày vô sỉ, ta chỉ là da lông của sư phụ thôi!” Tô Bạch Y hô lớn.

“Aiz.” Phong Uyển Nhi nâng lên kiếm.

“Cô cô thủ hạ lưu tình a!” Trong giọng nói Tô Bạch Y đã có vài phần muốn khóc.

“Uyển Nhi, đừng đùa nữa.” Một giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi bỗng nhiên vang lên.

Phong Uyển Nhi buông kiếm xuống, nhún vai: “Ngươi biết không, ngươi trốn ở chỗ ta ba tháng rồi, ba tháng nay ta không thể đưa thiếu niên tuấn tú nào về phòng. Hôm nay vất vả lắm mới tìm được một người, ngươi không thể cho ta chơi thêm một lát à.”

Tô Bạch Y rốt cuộc cũng thở phào một cái, nhưng hắn nhìn khắp phòng, cũng không nhìn thấy người nào khác, vội vàng nói: “Tạ ơn tiền bối đã cứu giúp.”

“Chúng ta rốt cuộc cũng gặp nhau. Tuy rằng ngươi thật sự không giống trong tưởng tượng của ta.” Giọng nói kia nghe có vẻ vẫn rất mệt mỏi, cứ như nói một chữ cũng rất khó khăn.

“Tiền bối biết ta à?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói, “Ta không giống cái gì?”

“Ngươi, quá yếu.” Phong Uyển Nhi đem Quân Ngữ kiếm thu lên, giải khai huyệt đạo cho Tô Bạch Y, đưa kiếm trả lại cho hắn.

Tô Bạch Y thu kiếm lại, vội vàng lui đến bên cửa, một tay đè lại chuôi kiếm: “Cô cô vừa rồi đánh lén ta, nếu để ta cầm kiếm, ai thua ai thắng cũng không biết chừng.”

“Ồ? Vậy ngươi cứ thử lại……” Phong Uyển Nhi cười nói.

“Cô cô, đắc tội.” Không đợi phong Uyển Nhi nói xong, Tô Bạch Y đã nhảy tới trước mặt Phong Uyển Nhi, Quân Ngữ kiếm nháy mắt ra khỏi vỏ. Phong Uyển Nhi nhăn mày, đang muốn ra tay, nhưng một bóng người bỗng nhiên chắn trước mặt Phong Uyển Nhi, người nọ vươn hai ngón tay trực tiếp kẹp lấy trường kiếm của Tô Bạch Y, nhàn nhạt nói: “Bạt kiếm thuật, tạm được.”

Tô Bạch Y cố gắng muốn cho kiếm tiến thêm một bước, nhưng vận lực cả nửa ngày, trường kiếm cũng không chút lay động, lại cố gắng muốn kéo kiếm về, lại vận lực, trường kiếm vẫn bất động, hắn bất đắc dĩ nói: “Tiền bối là ai? Rốt cuộc vì sao lại đưa ta tới nơi này?”

“Ta nên hỏi ngươi mới đúng. Đồ đệ của Tạ Khán Hoa, chạy đến Thiên Hiểu Vân Cảnh của ta làm cái gì?” Người nọ nhẹ nhàng búng ngón tay, đem Tô Bạch Y bắn ra, Tô Bạch Y cầm kiếm đứng thẳng, quan sát kỹ nam tử trước mặt này, chỉ thấy nam tử kia diện mạo tuấn tú, mặc một thân áo hoa, nhìn tuổi thì không lớn hơn Tạ Khán Hoa nhiều lắm, thân hình cao lớn, sắc mặt thì cực kỳ tái nhợt không có chút huyết sắc, khuôn mặt càng nhìn càng thấy quen, nhìn kỹ hồi lâu sau, Tô Bạch Y hạ kết luận: “Ngươi là lão cha của Phong Tả Quân?”

“Cha thì chính là cha, không cần thêm một chữ lão. Ta tên Phong Ngọc Hàn, là đại tông chủ của Thiên Hiểu Vân Cảnh.” Phong Ngọc Hàn nói xong câu đó liền ho nhẹ một cái.

“Không phải ngươi mất tích rồi sao?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.

“Nếu không phải ta mất tích, thì chúng ta đã không gặp nhau ở chỗ này.” Phong Ngọc Hàn nheo mắt, “Ngươi biết con trai ta à?”

“Phong sư huynh và ta đều là đệ tử Học Cung, hắn nhập môn sớm hơn ta rất nhiều, ta phải gọi hắn một tiếng sư huynh.” Tô Bạch Y cung kính cúi đầu nói, “Ta cũng rất tò mò, sao Phong tông chủ lại biết ta? Hay là ngươi cũng thường gửi thư từ qua lại với sư phụ ta, ngươi cũng quan sát ta trưởng thành?”

Phong Ngọc Hàn lắc đầu: “Ba năm trước, ta nghe đã nghe Nho Thánh tiên sinh nói qua. Trước đây ta cũng cho rằng Tạ Khán Hoa đã chết. Những việc này nói ra thì rất dài, không nói mấy chuyện này nữa, ngươi vì sao lại tới Thiên Hiểu Vân Cảnh?”

“Hắn và Tạ gia tam công tử cùng tới.” Phong Uyển Nhi đi lên trước, “Chắc là Tạ Khán Hoa đã an bài cho bọn họ tới, chẳng lẽ Tạ Khán Hoa cũng ở trong chiếc xe ngựa kia à. Nếu Tạ Khán Hoa tới thật, thì xem ra việc này cũng có cơ hội xoay chuyển.”

“Sư phụ bị Thượng Lâm Thiên Cung bắt đi rồi, hắn không đi theo ta.” Tô Bạch Y lắc đầu, “Người đưa chúng ta tới nơi này chính là Phong sư huynh, Phong sư huynh cũng ở trong chiếc xe ngựa đó.”

Phong Ngọc Hàn cả kinh: “Cái gì! Sao hắn lại trở về!”

“Trong nhà có việc lớn phát sinh, phụ thân không rõ tung tích, đương nhiên hắn phải về a.” Tô Bạch Y vẻ mặt mờ mịt, “Có vấn đề gì sao?”

“Không được, các ngươi mau chạy đi.” Phong Ngọc Hàn lắc đầu, “Hắn về thì có tác dụng gì! Trước đây hắn ở Học Cung, thì bọn lão nhị còn không dám lỗ mãng, bây giờ tự hắn lại chạy về trên núi, đây không phải là chui đầu vào lưới à?”

“Chuyến này chúng ta có bốn người tới, Phong sư huynh, còn có Tạ sư huynh, cũng chính là Tạ gia tam công tử Tạ Vũ Linh, còn có sư tỷ của ta, là đệ tử thân truyền của Nho Thánh, là truyền nhân kiếm thuật của nhị sư huynh Nam Ngọc Lâu, Nam Cung Tịch Nhi!” Tô Bạch Y giải thích.

“Một đám trẻ con, đừng bỏ mạng vô ích, mau xuống núi!” Phong Ngọc Hàn quay đầu nói với Phong Uyển Nhi, “Nếu Tạ Khán Hoa không tới, vậy thì mau chóng đưa bọn họ xuống núi.”

“Phong tông chủ, ngươi cũng quá là không có niềm tin với những người trẻ tuổi chúng ta rồi.” Tô Bạch Y bỗng nhiên cười, “Hơn nữa trong bốn người, còn có ta, ta chính là ——”

“Truyền nhân của Tiên Nhân Thư a.”