Mặc Bạch vừa nói xong, bộ áo đen kia lại lần nữa xuất hiện trên tường viện. Gió nhẹ nhàng thổi vạt áo người nọ, hắn đem kim đao khiêng trên vai, hơi cúi người, nhìn hai người phía dưới.
Không, là một người. Hắn chỉ nhìn Tô Bạch Y, nhìn kỹ từ trên xuống dưới, cứ như Mặc Bạch bên cạnh không hề tồn tại.
Mặc Bạch cũng đã sợ tới mức miệng há hốc muốn nói chuyện cũng không được, hắn là đệ tử thân truyền của Nho Thánh tiên sinh, tuy cuối cùng không vào được vị trí quân tử, nhưng ở Học Cung năm đó cũng coi như là tư chất có thừa, vậy mà đối mặt với người này, tất cả kiêu ngạo, tất cả dũng khí của hắn, nháy mắt đã không còn sót lại chút gì.
Tô Bạch Y ngẩng đầu đối mặt với người này, chỉ thấy mặt người này nhìn có vẻ hơn 30, chắc trước đây cũng coi như tuấn tú, nhưng lại có một vết sẹo thật dài từ lông mày bên trái xỏ xuyên qua tới khóe miệng, khiến cho hắn nhìn qua có chút đáng sợ, người nọ nhìn về phía Tô Bạch Y nở nụ cười. Tô Bạch Y cũng nhìn hắn cười một cái.
“Không có gì, ta quay lại nhìn ngươi một chút thôi.” Người nọ chậm rãi nói.
Tô Bạch Y gật đầu: “Vậy đã nhìn ra được gì rồi.”
“Sư huynh ngươi đã sợ tới mức không đứng yên nổi, nhưng ngươi vẫn rất bình tĩnh, nhìn khí phách này, thật xứng với họ Tô.” Người nọ đứng lên, “Ta nghĩ chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.” Nói xong lời này, nam tử liền xoay người, rốt cuộc cũng đi.
Tô Bạch Y từ từ thở ra một hơi: “Ta không biết ngươi là ai, đương nhiên là không sợ ngươi. Sư huynh, người này rốt cuộc là ai a?”
“Ác Ma thành chủ, vạn quả thiên đao (ngàn vạn đao róc thịt).” Mặc Bạch gằn từng chữ một.
“Ác Ma Thành?” Tô Bạch Y bỗng nhiên nhớ tới lúc hắn đi cứu Thanh Y Lang đã gặp được nữ tử kia, nàng cũng từng đề cập tới cái tên này, nghĩ thầm, lúc ấy đoán không sai, người của Ác Ma Thành quả nhiên đều là hung thần ác sát.
“Ngươi không biết Ác Ma Thành à?” Mặc Bạch nhìn sắc mặt Tô Bạch Y, cả kinh nói.
Tô Bạch Y gãi đầu: “Cũng có nghe nói qua. Dù sao cũng không phải người tốt đúng không?”
“Cũng không thể nói là như vậy, trên giang hồ đương nhiên có không ít môn phái làm nhiều việc ác, chính tà đối lập là việc trăm ngàn năm nay vĩnh viễn không thay đổi, nhưng Ác Ma Thành lại không giống vậy, họ lấp lửng giữa chính và tà, rất khó định nghĩa.” Mặc Bạch lúc này rốt cuộc mới bình tĩnh lại, “Ác Ma Thành chuyên thu nhận ác nhân muốn buông bỏ đồ đao, thanh tẩy tâm hồn của các ác nhân. Nên trong thành có quy củ, phàm là ác nhân đã vào thành, đều có thể được tòa thành này che chở, nhưng nếu đã vào thành mà còn làm ác trên giang hồ, lập tức sẽ bị xử quyết. Nói cách khác, ác nhân khắp thiên hạ đều cầu một cơ hội được Ác Ma Thành che chở. Nhưng Ác Ma thành chủ tính cách quái dị, không phải tất cả ác nhân đều có thể được hắn đồng ý, đáng để hắn cứu.”
Tô Bạch Y làm như đã hiểu, nói vậy ngày đó nàng kia đã cầu Ác Ma Thành che chở, đáng tiếc người của Ác Ma Thành lại không đi: “Vậy Ác Ma Thành này có vẻ rất thú vị, Mặc Bạch sư huynh ngươi sợ như vậy làm cái gì?”
“Ác Ma thành hành sự quái đản, theo lý mà nói, ác nhân làm ác, thì phải chịu phạt, sự tồn tại của Ác Ma thành rất không hợp lẽ thường. Nhưng vị thành chủ của Ác Ma thành này đao pháp tuyệt thế, từ khi bước vào giang hồ, chưa bao giờ bại. Hắn từng nói, cái gì là ác, phải do hắn định đoạt, bởi vì hắn chính là thiên hạ đệ nhất ác ma. Người như vậy, nhất thời không vui mà giết sạch chúng ta cũng không có gì kinh ngạc.” Mặc Bạch thở dài.
“Chưa từng bại, vậy vết sẹo trên mặt hắn làm sao mà có?” Tô Bạch Y khó hiểu.
“Thương Hoàng, Trưởng Tôn Ly Hận từng đứng hạng năm trong Thiên Võ Bảng đã đánh với hắn, cuối cùng thiếu chút nữa một thương đã cắt mặt hắn ra thành hai nửa.” Mặc Bạch dừng một chút, tiếp tục nói, “Nhưng cánh tay cầm thương của Trưởng Tôn Ly Hận đang sống sờ sờ lại bị hắn dùng ngàn đao róc hết thịt, đến nỗi chỉ còn lại xương.”
“Chậc chậc chậc.” Tô Bạch Y hít một luồng khí lạnh.
Hậu viện của Mặc Nhiễm sơn trang.
Một hồi tiếng rên rỉ hơi có chút khiếm nhã truyền đến.
“Thoải mái…… a, thoải mái. Thoải mái chết mất.”
“Thăng tiên, thăng tiên, thăng tiên.”
“Quác quác quác quác, nóng nóng nóng, bỏng bỏng bỏng. Ai ôi da a a a, sướng thật sự sướng thật sự.”
Bên trong phòng, bày hai cái thùng gỗ thật lớn, Phong Tả Quân nằm trong đó, híp mắt, tựa hồ thoải mái đến nỗi muốn thăng tiên.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Tạ Vũ Linh không thể nhịn được nữa, đem khăn lông vắt ở cạnh thùng ném đi.
Phong Tả Quân duỗi tay nhận lấy, lau mồ hôi trên trán: “Đa tạ.”
“Vị trí tông chủ của phụ thân ngươi sắp bị bị đoạt, trước đây ngươi nói ngươi rất nôn nóng phải mau chóng trở về, nhưng vừa vào Đại Trạch Phủ, ta lại thấy ngươi một chút cũng không gấp, còn có tâm tư ở đây tắm rửa!” Tạ Vũ Linh mắng.
Phong Tả Quân phất phất tay: “Ây ây ây, ta nôn nóng chỉ là giả vờ, chỉ muốn nhanh chạy ra khỏi Học Cung thôi. Ngươi không biết chứ mấy tên thúc thúc ở Phong gia ta, người người đều là phế vật, chỉ bằng bọn họ, sao có thể đấu lại phụ thân ta a. Chuyện này nhất định có gì đó kỳ quặc, chắc chắn là phụ thân có mưu mô gì đó.”
“Có tin tưởng đến như vậy?” Tạ Vũ Linh hừ lạnh nói.
Phong Tả Quân đứng lên, dùng khăn lông lau khô thân mình, mặc trường bào sạch sẽ vừa được đưa đến, đẩy cửa đi ra trong sân hô lớn: “Mau đến xem đi mau đến xem đi, Giang Nam Tạ gia tam công tử đang tắm này! Công tử đẹp trai, thiếu niên trong sáng. Mọi người mau đến xem a, mau đến xem a!”
Tạ Vũ Linh phẫn nộ đứng lên, duỗi tay muốn lấy khăn lông lau mình, nhưng vừa rồi khăn lông đã bị Phong Tả Quân cầm đi, chỉ có thể ngồi trở lại thùng gỗ: “Phong Tả Quân, ngươi có thấy ngươi nhàm chán không.”
Phong Tả Quân ở trong sân hô to, thu hút không ít nữ nha hoàn của sơn trang chạy tới xem náo nhiệt, Tạ Vũ Linh cúi sâu vào trong thùng gỗ, xấu hổ nhắm mắt lại.
“Hai vị sư huynh, mấy ngày không gặp, tình cảm đã tiến triển tốt như vậy?” Tô Bạch Y vừa cười vừa đi vào trong viện, nhìn Phong Tả Quân đang hưng phấn nói.
“Ai da, Tô sư đệ!” Phong Tả Quân vội vàng chạy qua ôm Tô Bạch Y một cái, “Thấy ngươi không có việc gì thật tốt quá. Sư tỷ ở đâu, mau đưa ta đi gặp nàng, nhớ chết ta mất.”
“Ở đây.” Một giọng nói ôn nhu từ trong phòng bên cạnh bọn họ truyền đến, Phong Tả Quân đang muốn đi qua, Nam Cung Tịch Nhi đã đẩy cửa đi ra, “Ta ở phòng bên nghe hết mấy lời thô thiển của ngươi đã lâu rồi a.”
Phong Tả Quân mặt hơi đỏ lên: “Thì ra sư tỷ ở cách vách chúng ta, Mặc Bạch sư huynh cũng không nói sớm. Vừa rồi đều là Tạ Vũ Linh kêu.
“Sư tỷ.” Tạ Vũ Linh ở trong phòng nghe được giọng Nam Cung Tịch Nhi, vội vàng hô to.
“Sao thế?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.
“Khăn tắm của ta bị Phong Tả Quân cầm đi rồi!” Tạ Vũ Linh bất đắc dĩ nói.
Nam Cung Tịch Nhi nhìn Tô Bạch Y liếc mắt một cái, Tô Bạch Y ngầm hiểu, liền đi vào phòng đem khăn lông bị Phong Tả Quân treo ở cạnh cửa cầm qua, Tạ Vũ Linh tiếp nhận khăn lông, hướng về phía Tô Bạch Y cảm kích cúi đầu, Tô Bạch Y sửng sốt, cảm thấy Tạ Vũ Linh trước mặt này tựa hồ đã trở nên có chút không giống lúc trước.
Trước đây Tạ Vũ Linh, cứ như là một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, mặc kệ là địch hay là bạn, đều có thể nhìn thấy mũi nhọn trên người hắn. Mà Tạ Vũ Linh bây giờ, tuy rằng vẫn còn mũi nhọn, nhưng đã ôn hòa hơn rất nhiều.
“Sư huynh, ngươi thay đổi rồi.” Tô Bạch Y cười nói.
Tạ Vũ Linh tiếp nhận khăn lông, ngữ khí vẫn đạm mạc như lúc trước: “Mặc kệ ta có thay đổi hay không, ngươi có thể giúp ta đóng cửa lại trước không? Ta muốn lau mình.”