Chương 64: Huynh Đệ

Chuôi kiếm kia rỗng ruột, bên trong đó có vài tờ giấy, tuy rằng còn chưa nhìn thấy nội dung trên giấy, nhưng trong lòng Tô Bạch Y đã có một đáp án.

“Ngươi đã đoán được?” Tức Mặc Hoa Tuyết hỏi.

“Đúng vậy.” Tô Bạch Y gật đầu, “Xem ra ta và thứ này thật sự rất có duyên.”

“Sau trận Chiến Thiên Môn năm đó, phụ thân ta đem những tờ giấy này về thành, tổng cộng có hai mươi trang, trên đó vẽ một môn kiếm thuật, nhưng môn kiếm thuật này rất kỳ quái, chiêu thức cực kỳ quỷ dị, không theo lẽ thường, phụ thân nghiên cứu nó suốt một năm, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, buồn bực mà chết. Phụ thân được xưng là kiếm tiên đương thời, nhưng hắn nói hắn từng giao thủ với người tu luyện môn kiếm pháp này, trong tay người đó, hắn chịu không quá mười chiêu. Ta cũng từng nghiên cứu thử kiếm phổ này, nhưng kiếm chiêu trong đó, không dùng được quá ba thức, là chân khí toàn thân sẽ đi ngược, ta nghĩ đây cũng chỉ là tàn phổ, chỉ có kiếm chiêu mà không có tâm pháp, có lẽ không thể luyện thành.” Tức Mặc Hoa Tuyết dừng một chút, tiếp tục nói, “Mà phần tâm pháp kia, có lẽ là bị Thượng Lâm Thiên Cung cầm đi.”

“Tạ gia có ba trang, Thượng Lâm Thiên Cung có nửa quyển, Tức Mặc thành có hai mươi trang kiếm phổ, chẳng lẽ……” Tô Bạch Y ngẩng đầu, nhíu mày, “Đại Trạch Phủ tam đại phái, ba nhà còn lại trong tứ đại gia tộc, cũng đều có một phần?”

“Ta cũng đoán là như thế, tất cả những phần đó hợp lại, mới là Tiên Nhân Thư hoàn chỉnh, có lẽ đây là chiến lợi phẩm mà Duy Long Chi Minh lấy được sau trận Chiến Thiên Môn. Ngươi đã luyện được nửa quyển, thì chính là người có cơ hội luyện được cả quyển nhất trên đời này.” Tức Mặc Hoa Tuyết nhìn chuôi kiếm kia, “Quyển sách này, đáng để mấy đại môn phái lớn nhất trên giang hồ chia nhau, càng làm cho Thượng Lâm Thiên Cung đã làm mất mười mấy năm vẫn một lòng muốn tìm về, võ công ghi lại trong đó tất nhiên không phải tầm thường.”

Tô Bạch Y lấy từ trong chuôi kiếm ra hai mươi trang giấy, mở ra, chỉ thấy trên đó viết bốn chữ.

Tiên nhân chỉ lộ. (Tiên nhân chỉ đường)

“Đây là tên kiếm pháp.” Tức Mặc Hoa Tuyết trầm giọng nói.

Tô Bạch Y lắc đầu thở dài: “Vẫn cảm thấy môn võ công này, thật là huyền diệu khó giải thích.”

Lúc này, trên quan đạo vào Đại Trạch Phủ, một người trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ đang cầm roi nhiệt tình đánh xe ngựa, sau lưng hắn có hai người trẻ tuổi đang ngồi đó, đúng là Học Cung đệ tử Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh.

“Đi qua con sông vừa rồi, chúng ta coi như đã vào tới Đại Trạch Phủ.” Trở lại cố hương, Phong Tả Quân rõ ràng có chút hưng phấn, “Cũng không biết sư tỷ bọn họ đã tới chưa.”

“Bọn họ đi đường thủy tới đây, theo lý là phải sớm hơn so với chúng ta mười mấy ngày, có điều……” Tạ Vũ Linh nhìn qua người trẻ tuổi đang cầm roi kia, “Tốc độ đánh xe của Đông Phương huynh thật sự quá nhanh, cho dù có nói chúng ta tới sớm hơn bọn họ mấy ngày, ta cũng cảm thấy có khả năng thật.”

“Khi ta còn trẻ gia cảnh bần hàn, từng đi theo một sư phụ chuyên đánh xe ngựa kiếm sống một năm, người đó chính là sư phụ đánh xe nhanh nhất trong Thịnh Kinh thành, ta học rất nhanh, một năm đã học được chín phần tinh túy, mấy năm nay tuy rằng thụt lùi không ít, nhưng vẫn phải còn tám phần. Làm sao đi cho nhanh, làm sao tìm được đường gần, đều có cách thức cả.” Đông Phương Tiểu Nguyệt dùng sức vung roi ngựa, mặt mày hớn hở.

“Đông Phương huynh, ngươi cũng thật biết khoác lác, mấy ngày trước vừa khen gà rừng ngươi nướng thật ngon, ngươi nói ngươi từng làm đầu bếp trong Vũ Hạc Trai ở Thịnh Kinh thành, trước đây nói ngươi có văn thải, ngươi lại nói ngươi từng thi đậu, đến hoàng đế cũng đưa bút cho ngươi. Ta nói này Đông Phương huynh, ngươi bây giờ nhìn cũng không lớn lắm so với chúng ta, làm sao có thể trải qua nhiều thứ như vậy?” Phong Tả Quân bất đắc dĩ nói, “Vì sao khi ta còn trẻ lại chỉ làm thiếu tông chủ ở Thiên Hiểu Vân Cảnh vậy?”

“Người trẻ tuổi a, vẫn nên ra ngoài nhiều một chút. Giang hồ lớn như vậy, một cái Thiên Hiểu Vân Cảnh, quá nhỏ.” Đông Phương Tiểu Nguyệt ra vẻ ý vị thâm trường.

“Đông Phương huynh, quên hỏi, ngài năm nay bao nhiêu tuổi a?” Phong Tả Quân trêu ghẹo nói.

“Nhân sinh thất thập cổ lai hy. Ta nhiều hơn ba tuổi so với mốc cổ lai hy này.” Đông Phương Tiểu Nguyệt thản nhiên nói.

“Bảy mươi ba?” Phong Tả Quân dựng một ngón tay cái lên, “Vậy thì dung nhan của ngươi chăm sóc đến thế này cũng không tồi đâu.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt xoay đầu, cười nói: “Đúng không.”

Tạ Vũ Linh nhíu mày: “Vì sao ta cảm thấy, mấy ngày nay nhìn ngươi có vẻ càng trẻ ra vậy?”

“Mỗi ngày tắm gió xuân, ăn quả dại, uống nước suối, thưởng thức cảnh đẹp trong thiên hạ, lại còn ở chung sớm chiều với hai vị thiếu niên anh tài, trải qua những ngày thần tiên như vậy, đương nhiên phải hồi xuân.” Đông Phương Tiểu Nguyệt tâm tình có vẻ rất tốt, thảnh thơi huýt sáo.

Phong Tả Quân lắc đầu nói: “Ta có một vị sư đệ mới nhập môn, tên Tô Bạch Y.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt gật đầu: “Từng nghe ngươi nói rồi.”

Phong Tả Quân nói tiếp: “Hắn nói hắn muốn viết một cuốn sách, ghi lại kỳ nhân trong thiên hạ, ta cảm thấy hắn có thể viết ngươi vào đó.”

“Viết ta thế nào?” Đông Phương Tiểu Nguyệt hỏi.

“Người thích khoác lác nhất trong thiên hạ!” Phong Tả Quân trêu ghẹo.

“Những việc ta nói đều là sự thật.” Đông Phương Tiểu Nguyệt đem roi ngựa trong tay ném đi, rơi vào trong tay Tạ Vũ Linh, sau đó vươn vai, “Mệt mỏi mệt mỏi, ngươi ra đánh xe đi.”

Tạ Vũ Linh nhận roi ngựa, ngồi lên phía trước: “Đông Phương huynh thật sự muốn đi Thiên Hiểu Vân cảnh cùng chúng ta à?”

“Không đi không đi, Đại Trạch Phủ có muôn vàn cảnh đẹp, vì sao ta phải đi gặp tiểu tử phong lưu kia? Đi thêm đoạn đường nữa, thì cho ta xuống đi.” Đông Phương Tiểu Nguyệt ngáp một cái, thuận tay lấy trong xe ngựa ra một quả dại cắn một miếng.

“Chúng ta đi Mặc Nhiễm sơn trang tập hợp cùng sư tỷ đã, nói thật, Đông Phương huynh là người đặc biệt nhất mà đời này ta từng gặp, ta muốn cho sư tỷ bọn họ gặp ngươi một lần.” Phong Tả Quân cũng lấy ra một quả dại, ngồi đối diện Đông Phương Tiểu Nguyệt mà ăn.

“Mặc Nhiễm sơn trang, đó chẳng phải là nhà của Mặc Bạch à?” Ánh mắt Đông Phương Tiểu Nguyệt sáng lên.

“Đúng vậy đúng vậy, Mặc Bạch sư huynh nhiệt tình hiếu khách, hắn tất nhiên sẽ rất hoan nghênh Đông Phương huynh. Chẳng lẽ Đông Phương huynh cũng quen biết hắn à?” Phong Tả Quân gật đầu nói.

“Đã nhiều năm rồi không gặp.” Đông Phương Tiểu Nguyệt cảm khái nói, “Cũng không biết hắn ở Mặc Nhiễm sơn trang sống thế nào. Cũng được cũng được, nên gặp một lần.”

“Không gặp cũng không sao.” Tạ Vũ Linh nhíu mày, trong lòng hắn vẫn rất kiếng kỵ đối với Đông Phương Tiểu Nguyệt, “Chúng ta chuyến này cũng sẽ không dừng ở đó lâu đâu.”

“Chậc.” Phong Tả Quân nhăn mày, rất bất mãn.

“Ngươi, quá lạnh nhạt.” Đông Phương Tiểu Nguyệt cũng bĩu môi.

“Không thèm để ý tới hắn.” Phong Tả Quân lại lấy một quả dại đưa cho Đông Phương Tiểu Nguyệt.

“Tuổi thơ nhất định là bất hạnh.” Đông Phương Tiểu Nguyệt còn nói thêm.

Tạ Vũ Linh không nói gì, chỉ hung hăng đánh roi ngựa.

“Ngươi cảm thấy vận mệnh bất công với ngươi, người trong gia tộc đối xử với ngươi không tốt, vậy thì cứ đi ra khỏi cái tiểu thiên địa bất công ấy đi.” Đông Phương Tiểu Nguyệt đem quả dại ném lên đầu Tạ Vũ Linh, “Bởi vì bọn họ sai. Cho nên ngươi phải làm việc thật đúng.”

Phong Tả Quân dựng thẳng ngón tay cái: “Đông Phương huynh lời này rất có lý.”

“Ngươi thì biết cái gì?” Tạ Vũ Linh bắt lấy quả dại trên đầu, lẩm bẩm nói.

“Ngươi có một vị huynh trưởng, tên Tạ Hưng, người giang hồ xưng là Thanh Y Lang, còn có một tỷ tỷ, tên Tạ Vân Yến, là đệ nhất mỹ nhân trong tứ đại gia tộc. Năm ngươi mười lăm tuổi, Tạ Vân Yến bị bắt gả cho tên đần của Vương gia, ngươi và huynh trưởng ngươi không đồng ý, ngày thành hôn đã cầm kiếm cản kiệu, cuối cùng suýt chút nữa bị người của Vương gia đánh chết. Sau đó Tạ Hưng bắt đầu bế quan luyện công, còn ngươi thì tới Thập Lý Lang Đang, bái nhập Học Cung, muốn trở thành đệ tử thân truyền của Nho Thánh. Hai huynh đệ các ngươi muốn đưa tỷ tỷ ngươi quay về Tạ gia, đáng tiếc Tạ gia lại yếu nhất trong tứ đại gia tộc, Vương gia lại mạnh nhất, không thể dựa vào gia tộc, vậy chỉ có thể dựa vào bản thân.” Đông Phương Tiểu Nguyệt lấy ra một mảnh khăn tay, lau miệng.

Đôi mắt Tạ Vũ Linh hơi nhíu lại, Phong Tả Quân cũng lộ vẻ kinh ngạc: “Còn có chuyện như thế? Khó trách Tạ Vũ Linh ngươi ngày ngày đều bày ra dáng vẻ thâm cừu đại hận.”

“Tiểu Tạ, ngươi cũng đừng nóng giận a.” Đông Phương Tiểu Nguyệt vỗ vỗ lưng Tạ Vũ Linh, “Ta thay ngươi hỏi Phong Tả Quân một câu, nếu qua ba năm nữa, Tạ Vũ Linh vẫn không đánh lại Vương gia, vậy ngươi nghĩ thế nào?”

“Ta nghĩ thế nào? Nghĩ cái gì, cầm đao lên thôi. Một mình Tạ Vũ Linh không đánh lại, thêm ta có đủ không? Thêm cả Tô Bạch Y nữa có đủ không? Nếu thật sự vẫn không đánh lại thì thêm cả sư tỷ nữa, chắc chắn là đủ!” Phong Tả Quân đắc ý nói, “Sư tỷ của ta, rất mạnh.”

“Trước đây không phải ngươi nói hai người các ngươi là đối thủ một mất một còn trong bản đại Học Cung à?” Đông Phương Tiểu Nguyệt cười hỏi.

“Không phải trong tiểu thuyết thoại bản thường nói, bởi vì thích, cho nên mới đối đầu sao?” Phong Tả Quân đi lên trước ôm bả vai Tạ Vũ Linh, “Thực ra hai chúng ta chính là hảo huynh đệ.”

Tạ Vũ Linh lập tức nổi lên da gà toàn thân, quát khẽ: “Cút!”

“Đừng nha, hắn nói tỷ tỷ ngươi là đệ nhất mỹ nhân trong tứ đại gia tộc, rốt cuộc là đẹp bao nhiêu? Có đẹp như sư tỷ không? Đến lúc đó nếu chúng ta cứu tỷ tỷ ngươi ra, ta thấy tỷ tỷ ngươi vừa mắt, thì sau này ngươi còn phải gọi ta là tỷ phu đấy.” Phong Tả Quân nhếch miệng cười.

“Cút!” Tạ Vũ Linh quát to.

“Ba năm lâu quá.” Phong Tả Quân đứng lên, trường bào đón gió, bay lên, hắn vươn một ngón tay cất cao giọng nói, “Một năm! Một năm sau chúng ta cùng đi bái kiến Vương gia!”