Chương 62: Hảo Tự

Mặc Nhiễm sơn trang.

Trang chủ Mặc Bạch nghe nói có khách tới bái kiến, vội vã từ trong thư phòng chạy ra, trước đây hắn đã nhận được thư đến từ Học Cung do quân tử tự tay viết, trong thư viết mấy ngày tới sẽ có các sư đệ, sư muội từ Học Cung đến thăm, đã sốt ruột không chờ nổi, bây giờ rốt cuộc cũng chờ được khách tới, tâm tình kích động lạ thường.

Mấy năm nay hắn rời khỏi Học Cung, rất nhớ người nơi đó, cảnh nơi đó, việc nơi đó, chỉ tiếc là bị Mặc Nhiễm sơn trang này quấn lại, không thể đi được, bây giờ cuối cùng cũng gặp được đồng môn, nhất định phải thắp nến tâm sự suốt đêm mới được. Mặc Bạch hưng phấn chạy ra cửa, liếc mắt cái đầu tiên liền thấy một bộ áo đỏ bắt mắt, trái tim rung động, lại thấy Nam Cung Tịch Nhi đứng bên cạnh, trái tim lại rung động.

“Ta rời khỏi Học Cung mười mấy năm nay…… tiên sinh lại thu nhiều nữ đệ tử xinh đẹp như vậy à?” Mặc Bạch thấp giọng lẩm bẩm nói.

“Nam Cung Tịch Nhi, bái kiến Mặc Bạch sư huynh.” Nam Cung Tịch Nhi chắp tay hành lễ.

Tức Mặc Hoa Tuyết lạnh lùng nhìn thoáng qua nho sinh trung niên này, không nói gì.

Mặc Bạch thì tựa hồ cũng không ngại sự lạnh nhạt của Tức Mặc Hoa Tuyết, vội vàng đáp lễ: “Thì ra là Nam Cung Tịch Nhi sư muội, năm đó chúng ta đã từng gặp nhau, chỉ là lúc ấy ngươi vẫn còn là đứa trẻ, bây giờ đã trở thành đại cô nương rồi. Hai vị sư muội, mời vào bên trong, mời vào bên trong.”.,

“Ài, ài, sư huynh, nhìn thấy ta không?” Tô Bạch Y duỗi tay vẫy vẫy Mặc Bạch.

“Ồ? Vị tiểu huynh đệ này là?” Mặc Bạch quay đầu.

“Tô Bạch Y, vừa gia nhập Học Cung, bái kiến Mặc Bạch sư huynh.” Tô Bạch Y cười nói.

“Sư đệ hảo, sư đệ hảo.” Mặc Bạch có chút thẹn thùng, cười đáp lễ, “Bái kiến sư đệ, ba vị mời vào trong.”

“Ta không phải sư muội ngươi.” Tức Mặc Hoa Tuyết bỗng nhiên nói.

“Ồ?” Mặc Bạch sửng sốt, “Vậy vị cô nương này là?”

“Ngươi và Ngọc Lâu, ai lớn tuổi hơn?” Tức Mặc Hoa Tuyết hỏi.

“Ngọc Lâu? Chẳng lẽ cô nương đang nói đến nhị sư huynh? Ta nhỏ hơn nhị sư huynh bốn tuổi.” Mặc Bạch tuy rằng hơi hoang mang nhưng vẫn trả lời.

Tức Mặc Hoa Tuyết gật đầu: “Ta là nhị tẩu của ngươi.”

“Cái gì!” Mặc Bạch đại kinh thất sắc, năm đó lúc Nam Ngọc Lâu hạ sơn khiêu chiến thiên hạ kiếm khách, hắn vẫn còn ở Học Cung học tập, cho nên đối với những sự tích của Nam Ngọc Lâu, hắn cũng biết khá rõ, tuy rằng Nam Ngọc Lâu chưa thật sự thành thân, nhưng trên giang hồ thì thật sự có một câu chuyện tình yêu truyền kỳ, hắn lại cẩn thận nhìn kỹ vị nữ tử áo đỏ trước mặt này, càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng, sợ tới mức nói lắp, “Kiếm…… kiếm…… kiếm tiên, Tức…… Mặc……”

“Gọi nhị tẩu là được rồi.” Nam Cung Tịch Nhi nhắc nhở.

Mặc Bạch lập tức đem lời nói trên miệng nuốt xuống, sửa lời: “Nhị tẩu!”

Tức Mặc Hoa Tuyết vừa lòng gật đầu, sắc mặt cũng trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, nhấc bước đi vào trong sơn trang. Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi nhìn nhau, cười mỉm.

Vị kiếm tiên duy nhất thiên hạ này, bình thường lạnh như băng sương, tựa hồ khinh thường vạn sự vạn vật trên đời, nhưng chỉ cần nói đến thứ có quan hệ tới nhị sư huynh, gặp được người có liên quan tới nhị sư huynh, tính tình lập tức trở nên ôn nhu.

Nam Cung Tịch Nhi nhấc bước đi theo, Mặc Bạch lập tức cảm thấy Tô Bạch Y đang đứng bên cạnh trở nên thân thiết đến lạ, nhiệt tình khoác vai Tô Bạch Y, cùng đi vào trong: “Các ngươi làm thế nào mà gặp được vị thành chủ kiếm tiên này thế! Đây là một nhân vật thần tiên mà bao nhiêu người tiêu tốn cả ngàn vàng cũng muốn gặp mặt một lần a. Tuy vị thành chủ kiếm tiên này ra tay quá ít, nên chưa được xếp vào chủ bảng của Thiên Võ Bảng, nhưng thân là vị kiếm tiên duy nhất mà Thiên Võ Lão Nhân bình ra, rất nhiều người nói nàng có thể vào thiên hạ đệ tam! Trên cả Thiên Cung Thủ Bạch Cực Nhạc!”

Tô Bạch Y xấu hổ cười: “Nói ra thì rất dài, nói ra thì rất dài.”

“Không sao, không việc gì, đêm nay chúng ta đốt đuốc soi đèn, nói chuyện, ngươi phải kể lại cho tốt.” Mặc Bạch cười nói, “Đúng lúc ta rời khỏi Học Cung cũng đã lâu, trừ những chuyện về kiếm tiên này, ngươi phải kể cho ta chuyện ở đó nữa.”

“Sư huynh, ta vừa mới vào Học Cung thôi.” Tô Bạch Y vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Vừa mới vào Học Cung?” Mặc Bạch thở dài, “Cũng được cũng được, có thể nghe chút chuyện về kiếm tiên cũng không tồi.”

Sau đó Mặc Bạch dẫn ba người đi tới chính sảnh nghỉ ngơi, trong chính sảnh có treo một bộ sách, bên trên viết bốn chữ —— Bất câu thừng mặc (không câu nệ dây mực, dây mực là dây búng mực của nghề mộc thời xưa dùng để chia và đánh dấu khoảng cách). Mấy chữ này nhìn có vẻ như tùy ý viết tiêu sái tung hoành, cũng được treo ở nơi dễ thấy nhất thấy trong sảnh, ba người vừa vào cửa liền thấy nó, Tô Bạch Y đi theo Tạ Khán Hoa viết thư pháp nhiều năm, liếc mắt một cái là nhìn ra những chữ này không tầm thường, tán thưởng nói: “Hảo chữ, trong chữ có chân ý.”

Tức Mặc Hoa Tuyết cười: “Không câu nệ dây mực. Không câu nệ dây mực.” Nhưng một người không chịu bó buộc như hắn, cũng từng mong được nhốt trong một tòa thành a.

Mặc Bạch chú ý tới ánh mắt ba người, cũng vui vẻ theo, hắn cực kỳ thích bức tranh chữ này, đây là do năm đó trước khi nhị sư huynh xuống núi hắn đã chạy tới xin riêng nhị sư huynh, sau khi tới sơn trang này, hắn liền đem bức tranh chữ này treo ở chính sảnh, chỉ tiếc là đại đa số khách nhân tới thăm đều không nhìn ra chân ý trong mấy chữ này, họ chỉ cảm thấy đây chẳng phải đại tác phẩm của danh gia thư pháp gì, không có khí phái.

Tức Mặc Hoa Tuyết bỗng nhiên quay đầu hỏi Mặc Bạch: “Ngươi có tập kiếm không?”

Mặc Bạch lập tức dựng thẳng thân mình, nghiêm mặt nói: “Học Cung đệ tử Mặc Bạch, cẩn tuân sự dạy bảo của Nho Thánh tiên sinh, sau khi xuống núi mỗi ngày vào bình minh và hoàng hôn đều luyện kiếm, nhiều năm nay vẫn chưa bỏ môn học này.”

“Được, chỗ ngươi có bút mực không?” Tức Mặc Hoa Tuyết lại hỏi.

Mặc Bạch nhịn không được mà cười: “Kiếm tiên……”

“Gọi nhị tẩu.” Tô Bạch Y nhìn thấy sắc mặt Tức Mặc Hoa Tuyết thay đổi, lập tức nhắc nhở.

Mặc Bạch lập tức sửa lời nói: “Nhị tẩu, hai câu hỏi này của ngươi đều hỏi đến điểm quan trọng, Mặc Nhiễm sơn trang của ta làm ăn bằng việc bán giấy, nghiên và bút mực, tất nhiên là có.”

“Vậy thì đem giấy mực lên đây, kích cỡ giấy giống với bộ tranh chữ này là được.” Tức Mặc Hoa Tuyết nhìn bộ chữ kia.

“Được, được.” Mặc Bạch tuy rằng không biết vị kiếm tiên này muốn làm gì, nhưng vẫn lập tức sai hạ nhân đi chuẩn bị giấy, bút mực đựa lên.

Tức Mặc Hoa Tuyết gật đầu, cầm lấy bút lông, nhắm mắt lại, sau đó từ từ đặt bút, viết ra năm chữ.

Nguyện đắc nhất nhân tâm. (Mong được tâm của người)

Năm chữ này viết cực kỳ sâu sắc, có ý nghĩa, từng nét bút cực kỳ dịu dàng, ấm áp, mặc dù chỉ là năm chữ to màu đen, nhưng nhìn kỹ, liền có thể nhìn thấy trên giấy tràn đầy sự ấm áp, mà ở đây có ba người tập kiếm, càng có thể nhìn ra trong đó chứa đựng vô thượng kiếm ý.

Mặc Bạch mở to hai mắt nhìn, tán thưởng nói: “Thật là hảo chữ, cũng là hảo kiếm. Không hổ là nhị tẩu, không hổ là kiếm tiên a!”

“Ngươi thích không?” Tức Mặc Hoa Tuyết hỏi.

Mặc Bạch gật đầu: “Đâu chỉ là thích!”

“Được. Bức tranh chữ này tặng cho ngươi, còn bức tranh chữ kia đổi cho ta, thế nào?” Tức Mặc Hoa Tuyết hỏi.

Mặc Bạch sửng sốt, nhíu mày. Bốn chữ mà nhị sư huynh viết tuy rằng tiêu sái tự tại, chứa đầy hào khí của nhị sư huynh năm đó, nhưng lại không bằng bức tranh chữ trước mặt này, bởi vì năm chữ này không chỉ có đẹp, còn ẩn giấu kiếm ý ở trong đó, đối với người tập kiếm như hắn, mỗi ngày nhìn kiếm ý mà kiếm tiên lưu lại, không biết kiếm pháp có thể tinh tiến thêm bao nhiêu cho đủ. Nhưng chỉ do dự một lát, Mặc Bạch liền lắc đầu: “Đây là do nhị sư huynh năm đó tặng ta, giao tình giữa ta và nhị sư huynh không tính là quá sâu, nhưng hắn vẫn đồng ý viết cho ta một bộ chữ như vậy, ta rất cảm kích hắn. Nhị tẩu, bức tranh chữ này của ngươi cũng rất đẹp, nhưng ta không thể đổi. Tuy rằng nhị tẩu thân phận đặc biệt, nhưng cũng xin để Mặc Bạch giữ lại chút kỷ niệm này.” Nói xong, Mặc Bạch liền chắp tay hành lễ.

Tô Bạch Y nhìn Nam Cung Tịch Nhi liếc mắt một cái, cười nói: “Người trong Học Cung, quả nhiên trên núi hay dưới núi cũng đều thú vị như vậy.”

Tức Mặc Hoa Tuyết cười, ôn hòa nói: “Rất tốt. Không nên đổi. Nếu ngươi đổi, vậy thì thật có lỗi với Ngọc Lâu năm đó đã cho ngươi bốn chữ này. Ngươi tuy ở sơn trang này rất nhàm chán, nhưng cũng có thể không câu nệ dây mực. Như vậy đi, ta có một thỉnh cầu khác.”

Mặc Bạch gật đầu nói: “Nếu ta có khả năng.”

“Đem năm chữ này của ta, đặt dưới bốn chữ kia.” Tức Mặc Hoa Tuyết chỉ vào bức tranh chữ trên tường nói, “Như vậy, chính là ——”

“Bất câu thừng mặc. Nguyện đắc nhất nhân tâm.”

Mặc Bạch không biết vì sao, đột nhiên sống mũi lại có chút cay cay, hắn đã đến tuổi trung niên, mấy năm nay cha mẹ cũng đã về với cõi tiên, lâu rồi không khóc, nhưng lúc này lại bỗng nhiên cảm thấy xúc động, rất muốn khóc.

Nam Cung Tịch Nhi cũng lau khóe mắt, trong lòng lẩm bẩm nói: Nhị sư huynh có thể gặp được vị kiếm tiên này, cũng thật tốt a.

Tô Bạch Y thì lại cười nói: “Mặc Bạch sư huynh, nhị tẩu ban chữ, tối nay phải có rượu ngon, đồ ăn ngon cảm tạ đấy, nhất định phải là rượu ngon ha.”

Mặc Bạch phất tay áo lau khóe mắt: “Đuơng nhiên, đương nhiên.”