Nữ tử đổ xúc xắc xinh đẹp kia nhìn ba đồng tiền này, trong ánh mắt để lộ ra sự kinh ngạc, nhưng mặt lại vẫn treo nụ cười: “Thì ra công tử lại thích nói đùa.”
“Là nói đùa à” Tô Bạch Y gãi đầu, “Nếu đêm nay thua, thì lúc xuống thuyền chắc là ta và sư tỷ đến cái màn thầu cũng không có mà ăn.”
“Vậy ta mở.” Nữ tử cầm hộp xúc xắc nhấc lên, chỉ thấy ba viên xúc xắc là bốn bốn năm, quả thật là đại, “Xem ra vận khí của công tử cũng không tệ.”
Lúc này ánh mắt Tô Bạch Y lại nhìn chằm chằm hộp xúc xắc kia, ánh mắt sáng quắc: “Nhanh lên tới ván tiếp theo đi.”
“Được.” Nữ tử đổ xúc xắc dịu dàng cười, một lần nữa lắc hộp xúc xắc trong tay lên.
“Tiểu tử này chỉ đặt có ba đồng, lão tử đặt một lần ba mươi lượng bạc, làm sao hắn lại là khách lớn nhất trên chiếu bạc này vậy? Khách của tầng chữ Thiên, quý hóa như vậy à?” Một nam tử trung niên bụng phệ vỗ bụng mình, có chút bất mãn.
“Khách của tầng chữ Thiên, không chỉ là khách của Kim Phong Hào, mà còn là khách của Mộc gia ta, vậy thì tự nhiên là rất đáng quý, đừng nói ba đồng, dù chỉ một đồng cũng rất quý giá.” Nữ tử đổ xúc xắc vừa khua động hộp xúc xắc vừa nói.
“Ba đồng rất ít à?” Tô Bạch Y hỏi nam tử trung niên kia.
Nam tử trung niên sửng sốt, cười mắng: “Việc này chẳng phải là hỏi thừa sao?”
“Nhưng nếu lần nào ta cũng thắng tiền trên chiếu bạc, cho dù ban đầu chỉ là ba đồng, chỉ cần ta thắng 30 ván, vậy thì ta còn giàu hơn cả Mộc gia.” Tô Bạch Y sâu kín nói.
“Công tử quả thực thích nói đùa.” Nữ tử đổ xúc xắc đập úp hộp xúc xắc trong tay xuống bàn, “Thứ nhất, Mộc gia giàu có hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của huynh, thứ hai, không có bất cứ một ai có thể thắng liền ba mươi ván trên một chiếu bạc, đặc biệt là chiếu bạc trên Kim Phong Hào của chúng ta, ngay cả Đổ Thần - Hiên Viên Vô Thường tới đây cũng vậy.”
“Lần này ta đặt tiểu.” Tô Bạch Y đặt sáu đồng tiền chỉnh chỉnh tề tề lên bàn.
“Tiểu tử, đã mở liên tiếp ba lần đại rồi, bây giờ nên theo đại mới đúng, ngươi đặt tiểu, toàn bộ vận thế đã bị rối loạn” Trong giọng của nam tử mập mạp mang theo vài phần khinh thường.
“Trên chiếu bạc nếu có vận thế, vậy cũng đều là vận của nhà cái, rối loạn không phải là càng tốt à?” Tô Bạch Y trả lời.
“Thật là quá ngây thơ!” Nam tử mập mạp kia ném một nén bạc lên bàn, “Ta đặt đại.”
“Vậy chư vị, đặt rồi bỏ tay!” Nữ tử nhấc hộp xúc xắc lên, chỉ thấy ba viên xúc xắc lần lượt là một một hai, là tiểu đến không thể tiểu hơn.
“Đừng mê tín những việc này. Muốn thắng tiền, chỉ có bốn chữ.” Tô Bạch Y vỗ ngực, “Tin tưởng bản thân!”
“Ta nhổ vào! Ta cũng không tin mấy việc quỷ quái, bắt đầu từ ván này, ta đặt ngược với tiểu tử ngươi!” Nam tử mập mạp kéo túi tiền căng phồng bên hông xuống.
“Đáng tiếc, ngươi chỉ cần chia cho ta một nửa, ta lập tức đi về ngủ.”
“Cút!”
Sau sáu ván.
Mấy đồng tiền trước mặt Tô Bạch Y đã biến thành một đống nén bạc, nam tử mập mạp nổi giận đùng đùng ném túi tiền trống không trong tay lên bàn, quay đầu bỏ đi, nhưng đích thực cũng có vài phần khí độ, đã đánh cược thì phải chịu thua, dù một câu oán giận cũng không để lại.
Mà nữ tử đổ xúc xắc kia trên mặt vốn luôn treo nụ cười, mỗi lần lắc hộp xúc xắc lên là phong tình vạn chủng, bây giờ trên trán cũng đã đầy mồ hôi, tay nắm hộp xúc xắc có chút run lên: “Không ngờ là đổ thuật của công tử lại kinh người như thế.”
“Đánh cược đại tiểu nào có đổ thuật gì, vận khí tốt thôi.” Tô Bạch Y yên lặng cầm một nén bạc trên bàn, đút vào trong lòng ngực.
“Công tử khiêm tốn.” Nữ tử thu tay về, sau đó lui một bước. Sau đó chỉ thấy tiểu cô nương tên Nại Lạc kia chống một tay lên chiếu bạc, xoay người một cái liền nhảy tới bên cạnh nữ tử, giơ tay phải cầm lấy hộp xúc xắc, cất cao giọng nói: “Kế tiếp, tới ta.”
“Nại Lạc cô nương.” Tô Bạch Y sửng sốt.
“Nại Lạc tự mình ra tay à, lần này thú vị rồi.” Lầu hai của sòng bạc, trong phòng có người kéo cửa sổ ra, tò mò nhìn cục diện phía dưới.
“Công tử, tên kia thắng liền bảy ván, là ăn gian à?” Có một giọng nữ hỏi.
“Đánh cược xúc xắc không có ăn gian, thắng thua tất cả là nằm trong đôi tay của nhà cái và may mắn của bọn họ, cho nên những tên ma bài bạc chân chính trước nay đều không tới sòng bạc để chơi trò này.” Vị công tử kia xòe quạt xếp ra, nhẹ nhàng phe phẩy, “Nhưng trên giang hồ có một vài thế gia, chuyên nghiên cứu ám khí chi thuật, vô cùng am hiểu thính phong biện vị, những kỹ thuật lợi hại đó có thể đem ra dùng trong đánh bạc, nhìn điểm số của xúc xắc lúc đóng hộp, lại cẩn thận nghe âm thanh xúc xắc đảo loạn trong hộp, cuối cùng liền có thể đoán ra điểm số chuẩn xác.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Nữ tử hỏi.
“Phải xem năng lực của người đổ xúc xắc, có người có thể lắc hộp xúc xắc ồn như là trống trận trên chiến trường, oanh liệt ồn ào, cho dù là cao thủ của Đường Môn tới cũng không nghe ra được điểm số cuối cùng, mà Nại Lạc, là người đổ xúc xắc giỏi nhất trên Kim Phong Hào.” Công tử kia cười nói, “Nếu tiểu tử này thật sự có thể thắng liền 30 ván, tuy rằng giàu hơn Mộc gia thì còn chưa được, nhưng ít ra Kim Phong Hào này chính là của hắn.”
“Công tử.” Nại Lạc đập hộp xúc xắc xuống bàn, “Mời đặt.”
Tô Bạch Y lau mồ hôi trên trán, chậm rãi nói: “Nại Lạc, tuổi cô tuy rằng không lớn, nhưng sao tay nghề lắc xúc xắc lại lợi hại như vậy? Không phải là từ nhỏ đã sống ở sòng bạc đấy chứ.”
Nại Lạc cười: “Không lừa công tử, đúng như lời công tử nói, Nại Lạc sinh ra ở sòng bạc.”
“Ồ?” Tô Bạch Y thu một nửa bạc trên bàn về.
Nại Lạc nhìn hành động của Tô Bạch Y nhướn mày: “Bây giờ công tử đã tính giữ lại.”
“Cẩn thận chút thôi.” Tô Bạch Y nhìn mọi người xung quanh, phát hiện tất cả những người khác đều thu tiền của mình lại, không hề có ý định tham gia ván này, “Hơn nữa……lần này ta sẽ thắng rất nhiều, không chỉ là thắng một ván cược thôi đâu.”
Đôi mắt Nại Lạc hơi nhíu lại: “Ý công tử là……”
“Chỗ này đại khái là có bốn mươi lượng bạc, nếu ta thắng, ngươi phải đưa cho ta chín trăm sáu mươi hai lượng.” Tô Bạch Y đẩy số bạc trước mặt về phía trước, “Ta đặt đại.”
Nại Lạc đặt tay lên hộp xúc xắc: “Từ vừa rồi đến giờ công tử vẫn luôn rất cẩn thận, lần này lại có một phen đi liều.”
“Cầu phú quý trong nguy hiểm.” Hai mắt Tô Bạch Y nhìn chằm chằm hộp xúc xắc, càng nhìn càng nóng lòng, “Nại Lạc cô nương, lúc ngươi mở hộp cần phải cẩn thận a, đừng làm lật xúc xắc của ta.”
Thân hình Nại Lạc khẽ run lên, bàn tay đang chuẩn bị nhấc hộp xúc xắc lên lại dừng lại, nàng nhìn về phía Tô Bạch Y, vừa rồi bọn họ từng đi chung một lúc, nàng thấy Tô Bạch Y chẳng qua chỉ là một thiếu niên chưa hiểu thế sự, nhưng bây giờ đối mặt trên chiếu bạc này, lại thấy hắn hình như có thể nhìn thấu tất cả.
“Đừng sợ, cứ mở là được.” Một người bỗng nhiên nhảy từ căn phòng trên lầu hai xuống, đứng bên cạnh Nại Lạc, giơ tay bắt lấy tay Nại Lạc, ngữ khí ôn nhu.
“Là ngươi.” Tô Bạch Y hơi kinh hãi.
“Là ta.” Người nọ cười nói, “Nại Lạc, mở.”